Đọc truyện Một Đêm Mây Mưa – Chương 17: Không Phải Bạn Bè
Chương 17: Không phải bạn bè.
Chẳng qua lần này Hướng Vinh lo xa rồi, Chu Thiếu Xuyên cũng không có cặp mắt tinh tường như kính hiển vi, cách vài mét nào có thể nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình bé tí, huống chi cậu đã đóng Tieba từ lâu.
Nhưng suy cho cùng, Hướng Vinh là người từng chứng kiến hắn xử sự như thế nào trong lúc hắn nổi điên, dù đã phòng ngừa kỹ lưỡng thì vẫn nên để hắn tránh xa những tin đồn vớ vẩn càng nhiều càng tốt.
Giờ phút này, cậu thấy hắn kéo một chiếc vali lớn vào cửa, trên vai còn vác thêm mấy túi du lịch to đùng, Hướng Vinh lập tức ngồi dậy trên sô pha.
“Trời, cậu định chuyển nhà hả? Hai tuần nữa tôi sẽ khỏi thôi, giữa tháng cũng về rồi, đâu đến mức mang hết của cải đến đây đúng không?”
Chu Thiếu Xuyên thả ba lô xuống, nhướng mày liếc cậu: “Khó nói lắm.
Cậu vừa bất cẩn vừa không nghe lời bác sĩ.
Tôi dặn cậu gác chân lên, vừa đi một chút quay về đã thấy cậu thả chân xuống.
Cậu muốn khỏi trong ba tháng còn khó, thế nên tôi chuẩn bị cho trận đánh lâu dài cũng không được sao?”
Thật ra Hướng Vinh thấy hắn quay về nên lịch sự thay đổi tư thế nằm trước đó sang tư thế ngồi chào đón hắn, không ngờ lại nhận được một tràng mắng mỏ như tát nước vào đầu.
Đang tính mỉa mai hắn mấy câu, nhưng chợt ngó đến hai chiếc gối tựa lưng kia, cậu vốn là người thấu tình đạt lý, luôn nhớ ơn sự giúp đỡ của người khác, thành ra trái tim be bé không quen giễu cợt của cậu bỗng dịu xuống.
“Cũng không thể giữ nguyên một tư thế mà.” Cậu sờ mũi, “Bác sĩ cũng nói, nên tập thêm động tác giãn cơ khi nằm.
Tôi mệt quá nên ngồi dậy hoạt động chút thôi.”
Chu Thiếu Xuyên chẳng buồn trả lời cậu, sáng nay hắn đã nhìn thấu hết rồi, Hướng Vinh rõ ràng ỷ vào tuổi trẻ khoẻ khoắn, hoàn toàn không đặt chuyện gãy xương vào lòng.
Hơn nữa qua những lần quan sát trước đây, hắn phát hiện Hướng Vinh quả thật có một sở trường độc nhất vô nhị —— Vô cùng giỏi trong việc đặt bản thân và chuyện liên quan đến bản thân trở thành không • phải • chuyện • gì • lớn!
Chẳng muốn chấp nhất với loại người không tim không phổi như cậu, Chu Thiếu Xuyên lấy một túi trái cây mới mua trong ba lô ném lên sô pha.
[1]
[1] Không tim không phổi (没心没肺): Thường chỉ người vô tâm, suy nghĩ đơn giản, thậm chí là ngốc nghếch.
“Bổ sung vitamin với chất xơ trước, lát nữa tôi gọi cơm tối sau.”
Trong túi có hơn ba mươi trái măng cụt, thứ này được gọi là nữ hoàng của các loại trái cây, mùi vị thật sự rất ngon nhưng quá trình ăn có hơi rắc rối, nếu không khéo sẽ bị chất nhựa dính đầy tay.
Hướng Vinh đang tính đứng dậy rửa tay lại thấy Chu Thiếu Xuyên ném thêm một gói khăn giấy ướt và nước rửa tay khô cho cậu.
[2]
[2] Nữ hoàng của các loại trái cây: Măng cụt được mệnh danh là queen of fruits, chỉ cần gõ mấy chữ đó trên google sẽ ra hình măng cụt ngay.
Măng cụt có chứa một chất đặc biệt có tác dụng giải nhiệt.
Sầu riêng là king of fruits, giàu chất dinh dưỡng nhưng ăn nhiều sẽ nóng và tức bụng.
Măng cụt có tác dụng làm tan cơn nóng và tức bụng của sầu riêng.
Do vậy, hai trái cây này còn được gọi là trái cây vợ chồng.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Chu Thiếu gia ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cửa sổ, hắn duỗi ra đôi chân dài một cách biếng nhác.
Hướng Vinh ngủ ngon lành cả buổi trưa, thậm chí còn không có thời gian tiêu hoá bữa cơm trước đó, cậu thật sự không thể nhét thêm thứ gì vào bụng.
Nhưng Chu Thiếu Xuyên thì bận rộn ngược xuôi cả ngày, chắc hẳn lúc này đã đói meo râu.
Suy nghĩ một lúc, Hướng Vinh cảm thấy nên nghiêm túc mời hắn đi ăn tối.
“Đến căn tin đi, tôi có mang theo thẻ cơm, sẵn tiện cho cậu nếm thử ẩm thực trường mình.”
Từ khi Chu Thiếu Xuyên đến Đại học J, số lần hắn thăm thú căn tin cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hắn ghét nơi đông đúc, dù cảm thấy thức ăn của căn tin khá ngon miệng nhưng chỉ cần nghĩ đến không gian nơi đó, hắn thà ở nhà còn hơn.
Thiếu gia vốn lung lay rồi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại trưng ra bản mặt ghét bỏ.
Hướng Vinh đang bóc vỏ măng cụt, nhưng từng biểu cảm nho nhỏ của hắn đã ánh hết vào mắt cậu: “Hôm nay thứ năm, căn tin Hồi Giáo có bánh gạo cuộn* và bánh gạo nếp*, nếu may mắn thì lấy được cả hai.
Mấy món này trong trường cực hiếm, thế nào, muốn thử không?” [3; 4]
[3] Bánh gạo cuộn (驴打滚): tên Hán Việt là Lư Đả Cổn.
Đây là một loại bánh gồm các nguyên liệu như bột gạo, bột đậu lọc, bột đậu nành, đường trắng, dầu vừng, hoa quế,…!Bánh gạo sau khi hấp chín sẽ cuộn với một lớp bột đậu nành rồi cắt ra thành từng miếng (món ăn vặt)
[4] Bánh gạo nếp (艾窝窝): mình cũng không biết gọi là gì, nó là Ngải Oa Oa, món này là bánh gạo nếp phủ đường trắng (cũng là món ăn vặt)
Bản thân cậu thật ra không hảo đồ ngọt, nhưng từ khi nhìn thấy Chu Thiếu Xuyên ăn phá lấu ngon lành đến độ có thể đóng quảng cáo ẩm thực, cậu đã đoán người này hẳn là thiếu thốn trải nghiệm với các món ăn vặt Bắc Kinh, chỉ có nói vậy mới có thể dấy lên hứng thú của hắn.
Chu Thiếu Xuyên quả thật bị cám dỗ, trước đây hắn từng nghe mẹ Lâm nhắc đến hai món điểm tâm mà Hướng Vinh vừa nói.
Nhớ lại đủ kiểu khoa trương khi mẹ Lâm giới thiệu hai món đó, hắn cảm thấy thử một lần cũng không mất mát gì.
Trò chuyện đôi ba câu, chẳng mấy chốc Hướng Vinh đã bóc vỏ sáu, bảy trái măng cụt.
Cậu ăn hai trái rồi lấy cây tăm trên bàn đặt cạnh đĩa múi măng cụt trắng phau: “Cậu ăn mấy miếng giải khát trước đi.
Tôi rửa tay, sau đó chúng ta đi thôi.”
Chu Thiếu Xuyên cũng đang cảm thấy hơi khát, đĩa măng cụt này xuất hiện thật vừa lúc.
Chỉ là không ngờ Hướng Vinh không ăn mảnh, cậu ấy để lại rất nhiều cho hắn, hơn nữa còn không quên đặt tăm bên cạnh để tránh cho hắn bị chất nhựa dính vào tay —— Một con người chu đáo, ân cần đến thế mà không học về quản lý khách sạn quả thật là phí phạm tài hoa!
Nhả ra một hạt măng cụt, Chu Thiếu Xuyên đảo mắt nhìn xung quanh.
Những vỏ trái cây nâu sẫm đã được cậu bỏ vào túi ni lông, trên bàn hoàn toàn không vương một chút nước măng cụt, chai rỗng được hắn để lại trước khi rời đi hiển nhiên đã trở thành vật vô dụng, xem ra người này không có thói quen ăn uống vệ sinh tại chỗ, tính ra cũng ở sạch đấy.
Chu Thiếu Xuyên nghĩ, ban nãy khi mở cửa ra, trong căn phòng ngột ngạt không có lấy mùi vị kì lạ, ngay cả mùi hương thoang thoảng của con người cũng không có.
Hướng Vinh có lẽ đã tắm từ đêm qua hoặc sáng nay, cậu ấy đã bị tàn một chân mà vẫn sống tươm tất vậy à?
Chu Thiếu Xuyên căn cứ vào điều này để phân tích, cảm thấy khoảng thời gian tiếp theo sống chung với Hướng Vinh chắc chắn sẽ không xảy ra những vấn đề liên quan đến vệ sinh mà hắn không thể chấp nhận.
Sau khi Chu Thiếu Xuyên ăn hết mấy múi măng cụt, Hướng Vinh cũng nhảy lò cò ra khỏi phòng vệ sinh.
Hắn nheo mắt nhìn cậu đang mang đôi giày tennis màu đen cổ thấp, nhịn đủ hai giây, cuối cùng hắn cất lên chất giọng lạnh lẽo nhắc nhở cậu: “Buổi tối chẳng ai nhìn cậu, thay dép lê đi.
Giày cọ vào nẹp, cậu không thấy khó chịu à?”
Nẹp và cổ giày thỉnh thoảng cọ vào nhau hiển nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Hướng Vinh càng không thể chấp nhận mang dép lê ra ngoài.
Đối với cậu, trong mọi trường hợp, dép lê hay thậm chí là dép xỏ ngón cũng không được xuất hiện ở nơi công cộng, đây chính là điểm giới hạn cuối cùng trong cuộc đời của Hướng Vinh.
Vì thế cậu thanh niên cứng đầu giả như không nghe thấy, nhanh tay nhanh chân cột dây giày, sau đó quay người lại, bày ra tư thế Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu có đi hay không, còn nhìn chằm chằm vào cậu thiếu gia ngồi trên ghế.
Thích nghe thì nghe, không nghe thì thôi! Chu Thiếu Xuyên vốn dĩ không thuộc tuýp người khuyên răn kiên nhẫn, lời hay ý đẹp chỉ nói một lần, sống chết gì cũng không bao giờ lặp lại lần thứ hai.
Hắn bước lên đỡ lấy người tàn tật sắp chết mà còn muốn sĩ diện cùng nhau xuống lầu.
Khi đến bãi đỗ xe, Hướng Vinh đột nhiên phát hiện Aston Martin mất tăm mất tích, Chu Thiếu Xuyên đưa cậu đến một chiếc màu đen khác.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy chiếc logo ngôi sao ba cánh xinh đẹp khảm trên mặt trước của xe.
Nó đỗ bên cạnh Audi và Lexus, tuy là Mercedes-Benz nhưng vẫn không hề nổi trội.
[5]
[5] Mercedes-Benz: một thương hiệu xe hơi Đức nổi tiếng và được ưa chuộng hàng đầu trên toàn thế giới.
Audi: một công ty của Đức chuyên sản xuất ô tô hạng sang dưới nhãn hiệu Audi.
Công ty này là thành viên của tập đoàn ô tô lớn nhất thế giới Volkswagen AG.
Lexus: là phân khúc xe hơi hạng sang của nhà sản xuất ô tô Nhật Bản Toyota.
Đây là tính sửa thành hình tượng khiêm tốn thật thà hả?
Nhưng tiếc cho hắn rồi, ánh đèn sân khấu đã vụt tắt từ lâu.
Hướng Vinh vẫn nhớ lúc sáng Chu Thiếu Xuyên đã càm ràm Aston Martin không tốt thế này không tốt thế kia, nhưng có giỏi tưởng tượng cách mấy cậu cũng không ngờ tính kiên nhẫn của hắn kém như vậy, chưa tới một ngày đã đổi em nó.
E rằng từ giờ trở đi, cậu phải thêm một điều trong chuỗi được của hắn —— Nói là làm.
(*Chuỗi được của hắn: ý nói liệt kê thêm tính cách nói là làm trả lời cho câu Ổng được không? của Hướng Hân)
Đang tấm tắc khen hắn trong lòng, cậu chợt thấy Chu Thiếu Xuyên mở cửa xe, sau đó nghe hắn nói với giọng điềm nhiên: “Xe này giảm xóc tốt hơn, ngồi lên sẽ không cảm thấy khó chịu.
Lát nữa cậu nhớ kê chân lên đệm hơi kia.”
Đệm hơi? Hướng Vinh tập trung nhìn kỹ hơn, hoá ra có một tấm đệm hơi bằng nhựa được thổi phồng ở phía trước ghế lái phụ, không nghi ngờ gì nữa, thứ này là cố ý dành riêng cho cậu.
Hướng Vinh sững người, câu nói của hắn đã đốt lên một ý nghĩ trong đầu cậu —— Sở dĩ Chu Thiếu Xuyên đổi xe là vì sợ ảnh hưởng đến vết thương của mình?
Chẳng biết lần này có phải cậu suy nghĩ quá nhiều không, dù sao sau khi ngủ cả buổi trưa, đầu óc của cậu cứ mụ mị thôi.
Trước khi tìm thấy vài điều không thể, trái tim cậu bỗng tăng nhanh hai nhịp, cậu cảm thấy nếu chuyện này cứ tiếp tục, thiếu nợ nhân tình sẽ hệt như cho vay nặng lãi, càng ngày càng có xu hướng dồi dào cuồn cuộn.
Mãi đến khi ngồi vào ghế lái phụ, Hướng Vinh mới hoàn hồn, cậu lập tức chân thành nói: “Thật chu đáo, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo.” Chu Thiếu Xuyên ngồi vào thắt dây an toàn, khởi động xe rồi thản nhiên nói tiếp, “Muốn báo đáp thì mau chóng khoẻ lại.
Bao giờ cậu có thể chạy nhảy thì cũng là lúc tôi hoàn toàn giải phóng.
Hai chúng ta không ai nợ ai, sau này cậu không cần trả cho tôi cái gì cả.”
Hướng Vinh yên lặng tiêu hoá mấy câu nói này, đặc biệt là câu không ai nợ ai, sau đó niềm cảm kích vừa trào dâng trong lòng cũng theo bốn chữ nọ lặng lẽ trôi đi.
Đương nhiên, nhìn vào cũng có thể hiểu được, Chu Thiếu Xuyên đã nói rất mực rõ ràng, hắn là obliged to…!thậm chí cả have to cũng không phải.
Cái trước là bị động, cái sau là chủ động, nó vốn chỉ khác nhau vài con chữ nhưng cũng đã đủ cách xa ngàn dặm.
Người ta chỉ đang thực hiện nghĩa vụ mà thôi, không hề xen lẫn trong đó chút gì gọi là chăm sóc cho một người bạn bị thương.
Vậy đành thôi.
Hướng Vinh tự giễu cợt bản thân, đoạn ôm vai Chu Thiếu Xuyên bước vào căn tin Hồi Giáo, định dùng vài ba món ăn ngọt ngấy và béo ngậy để trung hoà mớ cảm xúc nghèn nghẹn khó hiểu tắc dưới đáy lòng.
Nhưng giữa lúc Hướng Vinh tống cổ Chu Thiếu Xuyên đi mua đồ ăn, cậu vô tình ngước mắt lên, phát hiện một cậu sinh viên gầy gò có khuôn mặt hao hao Đao Lang* đang nghiêng người lén lút nhìn cậu.
Chỉ là khi ánh mắt giao nhau, cậu Đao Lang lập tức nhìn chằm chằm vào không khí, sau đó thì thầm to nhỏ với mấy cô cậu ngồi cùng bàn.
[6]
[6] Đao Lang (刀郎): một ca sĩ, nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc của Trung Quốc.
Hướng Vinh đột nhiên nghĩ đến vài bình luận mà cậu đã thấy vào buổi chiều.
Đang nhiều chuyện hóng hớt à? Dường như bài tập của Đại học J còn quá ít nhỉ? Hướng Vinh thẳng thừng nhìn lại mấy người đó cho đến khi cả bọn mặt mày đỏ như đít khỉ.
Chẳng qua bọn họ đang bàn tán chuyện gì vậy? Hướng Vinh lắc đầu, bọn họ đang thăm dò cậu và Chu Thiếu Xuyên có quan hệ gì sao?
Ừm…!Vậy thì, cậu với hắn là quan hệ gì đây?
Trong lúc chờ đợi thức ăn mang lên, cậu bèn sắp xếp suy nghĩ của mình, bởi vậy cậu tin chắc rằng —— Hai người họ thậm chí chẳng được gọi là bạn bè.
Giờ phút này, những suy nghĩ theo tính cách cẩu thả của Hướng Vinh rốt cuộc đã hoàn toàn chiếm vị trí chủ đạo, mà những tư duy chặt chẽ và tỉ mỉ kia vừa loé lên lúc chiều đã chạy biến khỏi vỏ não.
Cậu nghĩ, có phải chuyện gì ghê gớm đâu, chỉ là vài lời đồn thổi vớ vẩn mà thôi, dẫu cho Chu Thiếu Xuyên có biết cũng sẽ không tìm đến kẻ phát tán, chẳng lẽ hắn còn có năng lực bò theo dây mạng để tìm người đánh nhau? Về phần bản thân, từ đầu đến cuối tâm cậu đều phẳng lặng như nước, tuyệt đối không có khả năng tồn tại một chút mập mờ khi ở cạnh Chu Thiếu Xuyên.
Cho dù có người áp đặt những suy nghĩ dâm tà lên cậu và hắn, thì cứ mặc kệ họ thôi, cần chi bận tâm đến những lời đồn thất thiệt đó?
Sau khi chỉnh lý suy nghĩ đâu vào đấy, cậu bắt đầu thoải mái dùng bữa với Chu Thiếu Xuyên.
Đến khi hai người đang vui vẻ ăn chung một phần bánh gạo cuộn, Chu Thiếu Xuyên lại hạ đũa trước, hơn nữa còn dè dặt nhận xét nhân bánh quá ngọt.
Chẳng qua hắn rất thích lớp bột đậu nành rắc bên trên, còn chuyên tâm dùng muỗng lấy hết phần bột đó.
Một bữa tối ngon lành dỗ ngọt chiếc bụng đói của cậu ấm Chu Thiếu Xuyên.
Trở về phòng cũng đã gần tám giờ, mỗi đêm đến Hướng Vinh đều cảm thấy vết thương đặc biệt đau nhức, hành cậu đến nỗi nằm không yên mà ngồi cũng không xong.
Sau khi rót ly nước uống vài hớp, cậu quyết định đi tắm trước đã.
Chu Thiếu Xuyên có vẻ không an tâm: “Ban nãy không đi bao xa, trên người cũng không chảy một giọt mồ hôi, sao cậu cứ phải kéo lê cái chân bị thương để làm mấy chuyện đáng chú ý vậy?”
Đây không phải là vấn đề đáng chú ý hay không đáng chú ý, mà là thói quen.
Thân mình có thể tuỳ tiện lau qua, nhưng một ngày không gội đầu là không được.
Hướng Vinh lảo đảo đứng dậy từ sô pha, cậu xua tay: “Tôi chỉ đứng yên thôi, sẽ cố gắng tắm càng nhanh càng tốt.”
Chu Thiếu Xuyên không nói gì nữa, hắn tìm áo choàng tắm, sau đó đỡ cậu tới cửa phòng vệ sinh: “Đừng khoá cửa, tôi sẽ không vào.”
Ý tứ của hai câu này có phần mâu thuẫn, vả lại cách diễn đạt gãy gọn súc tích khó tránh khỏi truyền tải một cảm giác quan tâm vụng về theo đúng tính cách trong nóng ngoài lạnh của hắn.
Hướng Vinh cười, cậu “ừ” rồi tiếp tục nhảy vào trong.
Phòng cho khách ở toà viễn vọng vừa được sửa sang vào năm ngoái, phòng vệ sinh chia thành bên ướt bên khô.
Phòng tắm được lót gạch phẳng lì, Hướng Vinh vừa chỉnh nhiệt độ nước, vừa chống tay lên tường để giữ thăng bằng.
Nước nóng chảy xuôi khắp cơ thể mang lại cảm giác dễ chịu khoan khoái, hơn nữa còn có tác dụng mát xa, nhưng Hướng Vinh cũng không dám ngâm mình quá lâu trong phòng tắm.
Cậu lau khô người rồi bước ra ngoài, bỗng phát hiện một vũng nước tràn lan trên mặt đất, xem ra ban nãy cậu đóng cửa phòng tắm không chặt.
Người trẻ tuổi thường ỷ y ta đây, luôn cho rằng bản thân dẻo dai, chỉ gãy một mắt cá chân cỏn con thì có gì phải lo lắng.
Một tay cậu giữ lấy bồn rửa mặt, dùng cẳng chân bị thương nhẹ nhàng giẫm lên chiếc thảm muốn lau sạch vũng nước trên mặt đất.
Ông cha ta đã có câu, không tìm đường chết thì sẽ không chết, sàn nhà được lót đá hoa cương trơn trượt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Mọi thứ diễn ra chóng vánh, cậu không giữ ổn định trọng tâm trong quá trình ra lực bên chân phải, thế nên Hướng Vinh lau chưa được bao nhiêu đã ngã nhào xuống đất.
May mà cậu phản ứng nhanh, dùng tay phải nắm lấy cánh cửa phòng tắm đang mở, còn tấm lưng đập mạnh vào cửa phòng vệ sinh, chẳng qua trong cái may có cái xui, cậu vô tình khoá luôn cửa.
Chu Thiếu Xuyên đang nhàn rỗi đọc sách trên sô pha chợt nghe thấy tiếng động lớn, hắn lập tức nhận ra có chuyện không ổn, không kịp suy nghĩ đã chạy tới phòng vệ sinh muốn đẩy cửa ra.
Ấy vậy mà không đẩy được, cậu ấy dám khoá cửa! Hoá ra mấy lời dặn dò của mình đều là gió thoảng qua tai! Lửa giận của Chu Thiếu Xuyên bùng phát, hắn gầm lên: “Làm gì hả? Sống hay chết, a lên một tiếng!”
A…!
Hướng Vinh vừa mới nguôi ngoai cơn sợ hãi đã phải nhận lấy một trận mắng chửi long trời lở đất của hắn.
Bấy giờ cậu đang xoa chỗ đau trên lưng, chẳng qua không muốn bị câu hỏi ngập lửa giận của Chu Thiếu Xuyên làm cho hoảng sợ đến run run một lần nữa, cậu vội đáp lại: “Trượt chân, trượt chân, đừng lo, không ngã!”
Đừng lo cái củ cà tím nhà cậu! Tắm rửa thôi cũng có thể xảy ra chuyện! Chu Thiếu Xuyên chẳng còn tí tẹo niềm tin với một người vô trách nhiệm như cậu nữa: “Bớt nói nhảm, mở cửa! Cậu không mở, tôi phá cửa!”
“…” Hướng Vinh khó lắm mới lấy lại bình tĩnh, thế mà bị một câu uy hiếp thẳng thừng của hắn làm cho giật mình.
Vội vàng lấy khăn tắm quấn quanh eo, cậu thở hổn hển: “Đừng, cậu chờ, tôi, một chút…!Đợi tôi mặc quần áo đã.”
Hết chương 17.