Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue

Chương 4: Vườn Trường Thập Đại Bí Ẩn Chi Nhất -- Tại sao Hội trưởng hội học sinh luôn rảnh rỗi không lên lớp bây giờ lạ


Đọc truyện Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue – Chương 4: Vườn Trường Thập Đại Bí Ẩn Chi Nhất — Tại sao Hội trưởng hội học sinh luôn rảnh rỗi không lên lớp bây giờ lạ

Sau khi Tô Nghiêu nằm ở bệnh viện gần nửa tháng, cuối cùng cũng được xuất viện.

Lần thứ hai nhìn thấy ngôi trường quý tộc này, Tô Nghiêu chợt cảm thấy thân thiết các loại, lệ rơi đầy mặt bay trong gió các loại.

Tuy rằng Tô Nghiêu tự nhận minhg là một tên trạch nam, không thích hoạt động nhiều, nhưng mà gần nửa tháng ngoại trừ đi vệ sinh chỉ có thể nằm im trên giường sống qua ngày, những ngày tháng này thật sự không có cách nào bước xuống giường đi lại — tắm rửa cũng là để cho hộ lý trợ giúp lau người, không phải là dầm mưa bị viêm phổi thôi sao, sao lại được hầu hạ quý giá như vậy? Tô Nghiêu chỉ có thể an ủi mình, coi như là đang trải nghiệm cuộc sống của người cực kỳ có tiền đi.

Ngày đầu tiên trở lại trường học, sau khi kết thúc khoa buổi sáng, Tô Nghiêu cư nhiên lại đụng phải nam chính quân ở trước cửa phòng học.

Bởi vì nam chính quân mang theo hơi lạnh nỗ lực đi tìm cậu mà trên đường đã dọa không biết bao nhiêu người đông cứng bỏ chạy, còn Tô Nghiêu thì lại trở về phòng học, cho nên khi nam chính quân đi về phía Tô Nghiêu, cũng không có nhiều người vây xem.

Chỉ có điều, nếu khởi đầu cũng là một phần của Mary Sue văn, nhất định là tác giả sẽ khống chế tạo ra cơ hội để nam nữ chính có thể gặp nhau mỗi giờ mỗi khắc, cho nên vào lúc này nữ chính cũng có ở đây – cô vừa mới từ nhà vệ sinh trở về.

Nữ chính cao hứng đi tới, đi cùng với người bạn thân của mình, cô nhìn nam chính nói: “Sao anh lại qua bên này?”

Hiện tại, nam chính quân đang học năm thứ hai, mà nữ chính cùng với bạn bè của cô còn có cả Tô Nghiêu, đều là học sinh năm nhất, trường học quý tộc rất thích sắp xếp lung ta lung tung — tỷ như lớp học khác nhau tòa nhà khác nhau, từ lớp này đến lớp khác cũng không quá gần.

Lúc này Tô Nghiêu đang đứng ở cửa phòng học, thối lui không được, mà tiến tới cũng không xong.

Sau đó nhờ vào tín hiệu đói bụng đã cứu vớt được cậu — nói thật thì cũng có chút mất mặt, sao lại vang to như thế cơ chứ. Thế là chỉ có thể tìm một cái lý do là đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nên mới đói bụng nhanh như vậy.

Sau đó, nữ chính liền nghe thấy âm thanh như đòi mạng của quỷ chết đói, rất không tử tế mà bật cười, dù sao tính cách của cô cũng đã được đặt sẵn là sáng sủa lại vô cùng đáng yêu xinh đẹp (não bổ quá độ) mà.

Mặt Tô Nghiêu như bị đốt cháy, theo bản năng quay sang nhìn nam chính quân, cậu cảm nhận được nụ cười trào ý từ độ cong khóe miệng 1/180π của nam chính quân.

Bất quá nam chính cũng không có làm cho cậu lúng túng quá lâu, sau khi nghe thấy tiếng kháng nghị của bụng Tô Nghiêu một lần nữa, cuối cùng hắn tiến lên kéo lấy tay Tô Nghiêu, nói đi theo tôi.

Tô Nghiêu đi theo nam chính quân không được vài bước, đã nghe thấy nữ chính nói: “Quan hệ của Âu Dương hội trưởng và bạn học Tô Nghiêu thật là tốt!”

Ngữ khí hoàn toàn là đang hâm mộ, bên trong không hề có ý giễu cợt, thế nhưng — bạn học bữ chính, cô xác định là dùng ngữ khí của nữ 2 nói ra lời kịch này sẽ là đại trượng phu sao? Như trong nháy mắt Tô Nghiêu cảm thấy nhân vật chính đã bị vỡ nát lợi hại, thật giống như nữ phụ ác độc.

Mà nữ chính nói Âu Dương hội trưởng, chính là chỉ bạn học nam chính — phải biết là tiểu thuyết Mary Sue luôn thích đặt họ kép vừa khốc vừa huyễn cho nam chính, tỷ như Nam Cung nè, Tư Đồ nè, mà đại danh nam chính của chúng ta gọi là Âu Dương Thuấn! Thật đáng mừng, hơn một vạn chữ, cuối cùng cũng có cái tên, mặc dù kém đẳng cấp khốc huyễn một chút, nhưng mà tốt xấu gì cũng là một cái họ kép.

Thân thể này của Tô Nghiêu phần diễn cũng rất ít, ít đến mức tác giả còn chả thèm đặt cho một cái tên nữa, cho nên khi Tô Nghiêu xuyên qua, liền trực tiếp gọi tên Tô Nghiêu của mình ở kiếp trước. Mà thế giới này tựa hồ có cái gọi là “năng lực chữa trị tự động” — nói trắng ra là chuyện của mình là do mình đặt ra, Tô Nghiêu sử dụng cái tên này, không chỉ có trong đầu bạn học và lão sư có khái niệm “tên của cậu ta là Tô Nghiêu”, mà ngay cả gia thế của cậu cũng bị thay đổi trong nháy mắt — bất quá vẫn là người có tiền, không có bối cảnh bạo ngược thân thích cấu huyết, rất phổ thông.

Nghe thấy nữ chính nói như vậy, bước chân của nam chính của ngừng lại, Tô Nghiêu đột nhiên có chút mong đợi: Lẽ nào có thể nhìn thấy nam chính xông lên phía trước ôm lấy nữ chính, sau đó nói “không phải như em nghĩ, tôi và cậu ta chỉ có quan hệ bạn bè mà thôi”?!

— Không đúng, chúng ta cao lắm cũng chỉ là bạn bè mà.


Sau đó, Tô Nghiêu nghe nam chính Âu Dương Quân nói: “Ừm.”

Rồi đi thẳng.

— Thiếu niên này, anh chỉ ừ một cái là xong sao? Không giải thích gì nữa sao?!

Đột nhiên Tô Nghiêu có một loại cảm giác “mình đúng là chướng ngại vật trên con đường tình cảm của nam nữ chính”.

Mà đi chưa được mấy bước, bọn họ vẫn phải dừng lại — bởi vì Tô Nghiêu bị nữ chính gọi đích danh: “Tô Nghiêu!”

Tô Nghiêu dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.

Khuôn mặt nữ chính thoạt nhìn hơi có chút xoắn xuýt, cuối cùng vẫn là chạy lại, nhìn Tô Nghiêu nói: “Xin lỗi, tớ mới biết, chuyện cậu bị nhốt trên sân thượng gặp mưa… Đều là do tớ làm hại.”

Hả? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Cô ta khóa cánh cửa? Bất quá biểu tình vào lúc đó và hiện tại khác xa quá đi… Trở mặt cũng nhanh quá rồi, một chút thành ý nói lời xin lỗi cũng không có — Cô đúng là nữ chính sao?

“Nếu như không phải là bởi vì tớ, “hắn” cũng sẽ không nhốt cậu trên sân thượng, cuối cùng còn làm hại cậu sinh bệnh nằm viện.” Nữ chính rưng rưng muốn khóc, trong lời nói mang theo đau lòng cùng hối hận.

“Hắn”?

Tô Nghiêu nghi hoặc mà nhìn về phía nam chính quân.

Nam chính xoa xoa đầu của cậu, sau đó nhìn bạn học nữ chính, nói: “Cô xin lỗi xong? Chúng tôi có thể đi được chưa?” Bất quá trong giọng nói không có một chút gì gọi là “trưng cầu ý kiến”, nam chính quân nói xong cũng kéo Tô Nghiêu đi thẳng, lưu lại nữ chính âm u đứng tại chỗ đó cắn cắn môi, mà người bạn thân yếu đuối của cô ta cũng đang đắn đo, không biết nên an ủi nữ chính đang thương tâm như thế nào.

Nam chính quân dẫn Tô Nghiêu đi đến một nơi, ạch, vẫn là văn phòng của hội học sinh.

Tô Nghiêu nhìn thấy trong văn phòng không biết từ lúc nào đã có nhiều hơn một cái bàn ăn, trên đó còn bày thật nhiều thức ăn…

Tô Nghiêu nhìn về phía nam chính quân: Mời tôi ăn hả?

Nam chính quân kéo Tô Nghiêu đi tới bên cạnh bàn ăn, để cho cậu ngồi xuống, rồi mình cũng ngồi xuống ngay bên cạnh, nói: “Khỏi bệnh rồi, nên hảo hảo mà bồi bổ, người vốn là rất gầy.”

Ngữ khí ôn nhu, Tô Nghiêu cảm thấy có một đạo sấm sét giữa trời quang giáng thẳng xuống đỉnh đầu truyền đến cảm giác tê dại — vai nam chính cũng bị vỡ nát rồi sao?

Ah, mà thôi, Tô Nghiêu nghĩ, vốn là Mary Sue văn, bình thường mà ăn khớp trăm phần trăm mới là có vấn đề.


Thế là Tô Nghiêu ngay lập tức tiếp nhận ý nghĩ này, vui vẻ cùng nam chính cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong, rất nhanh đã có người đến dọn dẹp bàn ăn, Tô Nghiêu cũng không biết những người này rốt cuộc là xuất hiện từ chỗ nào. Còn có, nam chính quân đem văn phòng làm thành phòng ăn thì cũng thôi đi! Còn mang theo người hầu nữa chứ!

Chờ cho văn phòng khôi phục thành bộ dạng như cũ, nam chính để Tô Nghiêu nằm trên ghế salon ngủ một giấc, Tô Nghiêu nói mình ở bệnh viện đã ngủ đủ rồi, giờ không ngủ được nữa, nam chính cũng không miễn cưỡng, liền để Tô Nghiêu ngồi trên ghế nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến bàn làm việc xử lý đống hồ sơ không biết tên.

Tô Nghiêu nhìn nhìn bộ dạng cần cù chăm chỉ làm việc của nam chính, cảm thấy đây không phải là Hội trưởng hội học sinh là phải là Tổng tài của một công ty mới đúng.

Thế là Tô Nghiêu hỏi một câu đã nghi vấn từ rất lâu rồi: “Anh không lên lớp sao?”

Tổng tài…À không, nam chính trả lời nói: “Có.”

“Thế tại sao mỗi lần thấy anh, đều là ở đây xử lý công việc?”

Nam chính nói: “Kỳ thực lên lớp chỉ là để treo cái tên mà thôi, trường học này là của nhà tôi mở.”

“À, ra là vậy.” Tô Nghiêu biểu thị mình đã hiểu rõ, hóa ra nam chính là người “bán văn bằng”, tự mình làm giả ra nhiều ít gì cũng được.

Tô Nghiêu không hỏi thêm nữa, an vị ngồi nhìn nam chính xử lý hồ sơ sau đó lại ngẩn người đợi tiêu cơm, chờ cho sắp đến giờ thì quay về phòng học.

Mấy ngày sau đó, Tô Nghiêu bị phương thức giống nhau mời đến văn phòng hội học sinh uống trà, không, ăn cơm trưa. Sau đó rất nhanh đã hình thành thành thói quen, không cần nam chính quân đi tìm người nữa.

Mặc dù nói thức ăn trong nhà ăn của trường quý tộc này cũng không phải quá tệ, hoặc là nói so với nhà ăn của những ngôi trường phổ thông mà học sinh nằm mơ cũng không muốn tới kia tốt hơn nhiều, nhưng so với nhà ăn, hiển nhiên thức ăn của nhà hàng tư nhân nam chính quân mới là mỹ vị. Tình cờ, Tô Nghiêu nhìn một đống mỹ thực trên bàn ăn, cảm thấy vô cùng nhức nhối — đến tột cùng là tốn bao nhiêu tiền vậy, cho dù là người có tiền thì cũng không cần phải xa hoa như thế chứ?

— Nếu như Tô Nghiêu biết món cháo mà cậu ăn sáng mỗi ngày khi còn nằm trong bệnh viện tốn mất bao nhiêu tiền, không biết còn có thể nhét hết tất cả những món dù không ăn được vào bụng hay không?

Cơm nước xong xuôi, Tô Nghiêu đứng bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh tiện thể tiêu cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên. Xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy hai khuôn mặt đẹp trai, nhìn nam chính quân nói người ngài muốn tìm đã được mang đến, một khắc sau liền đẩy mạnh một người đứng ngoài cửa vào phòng — có chút quen mặt, hình như là ở lớp bên cạnh? Giống như cùng học chung một tiết thể dục.

Chỉ nghe nam chính quân nói với Tô Nghiêu: “Hắn chính là người ngày hôm đó khóa cậu trên sân thượng.”

Cái gì?

Tô Nghiêu đột nhiên có chút hưng phấn — mình thật là giống vai chính trong tiểu thuyết cẩu huyết bạo lực trường học quá đi!


Cái người nghe nói là hung thủ hại cậu nằm bẹp trên giường bệnh kia liếc mắt nhìn Tô Nghiêu một cái, sau đó rất khinh thường hừ một tiếng, quay đầu đi.

Dáng dấp kia phảng phất đang nói là coi như tôi bị xui xẻo nên mới bị các người bắt được, một chút ý thức hối lỗi cũng không có, thậm chí còn có loại cảm giác như đang nói “Ba tao là Lý Cương*”.

*”Ba tao là Lý Cương”: đây là câu nói của hung thủ gây ra vụ tai nạn chết người, rồi nói tên ba mình ra (giám đốc CA) thách thức gia đình nạn nhân.

Tham khảo thêm:.

Tô Nghiêu nhìn người thiếu niên nhuộm tóc trước mặt, toàn thân treo đầy những dây chuyền móc xích, bông tai nhẫn tay leng keng chói sáng các loại, kỳ thực nói trắng ra là chỉ là một thiếu niên ăn chơi hời hợt mà thôi, cho đến khi bị cậu nhìn chăm chú mà trở nên quẫn bách, thì khuôn mặt của Tô Nghiêu giống như là đang bừng tỉnh — thì ra đây là nam hai.

Nam hai ở trong nguyên văn, tỉnh lược đi tất cả những từ ngữ chau chuốt tân trang, cái làm cho người ta trực tiếp có ấn tưởng chỉ là: Tiểu du côn.

Đương nhiên gã không phải là tiểu du côn bình thường, cân nhắc đến gốc gác trên con đường trưởng thành của gã, kỳ thực gã chỉ là một kẻ có tiền được người nhà nuông chiều quá độ nên mới sinh ra tâm lý phản nghịch mà thôi.

Mà trong nguyên văn, nam hai bị nữ chính xúc phạm mấy lần, sau đó tứ chi tiếp xúc đơn giản mấy lần, rồi lại hơi hơi quan tâm mấy lần, thế là liền thích nữ chính — tình yêu này thật là rẻ mạt quá đi. Cho nên bản thân mình bị xem là pháo hôi tình địch sao?

Nam hai nhìn thấy Tô Nghiêu một dạng “hiểu rõ”, lòng sinh đề phòng, mở miệng hỏi: “Làm gì đấy?” ngữ khí mang theo tám phần chột dạ hai phần phô trương thanh thế — mấy ngày nay gã vô duyên vô cớ bị người bịt kín đầu tàn nhẫn đánh một trận hoặc là bị giội một thân toàn nước hoặc là bị ném vào trong đầm nước, đã chịu đựng đủ lắm rồi! Ai lại biết mình lại xui xẻo như thế!

Tô Nghiêu cảm thấy gã như một con khuyển to lông vàng hiếm thấy, muốn chọc gã một chút, nói: “Chúc cậu và bạn học Lam Tuyết Nhi trăm năm hạnh phúc.”

Nam hai quân vừa nghe, như thiếu niên bị chọc trúng tâm tư, mặt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn là ngạo kiều nói rằng: “Hừ, cậu biết là tốt rồi, cho nên sau này không được quấn quýt lấy cô ấy, cô ấy sẽ không thích cậu đâu!”

Tô Nghiêu nói, được thôi.

Nam hai không tin tưởng Tô Nghiêu từ bỏ dễ dàng như vậy, cau mày nhìn hắn, nói: “Cậu có âm mưu gì?”

Tô Nghiêu cảm thấy đứa nhỏ này nhất định đã đọc quá nhiều tiểu thuyết cẩu huyết rồi, không đúng, đây vốn chính là thế giới của tiểu thuyết cẩu huyết Mary Sue mà.

Thế là Tô Nghiêu đi tới bên cạnh anh chàng đẹp trai số một, kéo tay của hắn, nhìn nam hai quân nói: “Tôi với anh ấy đã yêu nhau, cho nên cậu cứ yên tâm đi.”

Sau đó Tô Nghiêu thật giống như nghe thấy âm thanh xé rách trang sách từ bên nam chính quân truyền tới, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía nam chính quân.

Nam chính quân đang xem một quyển sách, lúc này cầm trên tay phải chính là trang giấy được xé khỏi quyển sách đó. Nam chính quân vò tờ giấy kia thành một cục, cùng với quyển sách kia, ném vào trong sọt rác, sau đó giải thích: “Sách này viết quá kém.”

Tô Nghiêu liếc mắt nhìn tên sách một cái, hình như là “thời gian giản sử”? Sau đó còn chếch thấy quy định của thư viện…Làm như vậy thật sự được chứ nam chính quân?

Nam hai đem lực chú ý quay trở về, tiếp tục nội dung vở kịch vừa bị cắt đứt. Gã nhìn Tô Nghiêu nói: “Không nghĩ tới cậu cứ nhiên lại thích đàn ông, thật là chán ghét!”

Tô Nghiêu nói: “Nếu như sau này cậu tìm tôi gây phiền toái, tôi cũng không thể xác định có đối với cậu như vậy hay không…”

Bặc. Tô Nghiêu lại nghe thấy âm thanh bút chì bị bẻ gãy.


Cả đám quay lại nhìn nam chính quân một cái, rồi lại xoay đầu tiếp tục nội dung vở kịch.

Nam hai quân tựa hồ cứ như vậy bị Tô Nghiêu dọa sợ, lùi ra sau một bước, không nhịn được nói: “Biết rồi, cho nên cậu cũng cách Tuyết Nhi xa một chút!”

Tô Nghiêu nói: “Còn nữa, lần trước bởi vì một số hành vi của cậu đã hại tôi phải nằm viện, tiền thuốc thang cùng với phí tổn thất tinh thần, cậu bồi thường cho tôi… Năm triệu là được rồi.”

Nam hai quân vừa nghe xong, khuôn mặt cứng ngắt từng chút một, có phải đúng là Tô Nghiêu nói số tiền đó hay là nói nhầm thêm ba con số không vậy, nam hai quân nói: “À, ra là muốn xin ít tiền? Người nghèo quả đúng là người nghèo.”

Tô Nghiêu quyết định gây bất hòa tính toán rõ ràng với nam Tom Sue, vung vung ống tay áo ra giá mấy triệu chính là muốn đòi uy.

Nam hai nói: “Được, hiện tại tôi có thể đi được chưa?”

Tô Nghiêu không phản đối, chỉ là khi gã muốn rời đi, nói: “Tôi hi vọng có thể bí mật nói chuyện yêu đương, cho nên hi vọng cậu có thể giữ bí mật chuyện này? Nếu như nói ra ngoài, cậu…”

Nam hai không nhịn được nói: “Biết rồi, thật dài dòng!”

Sau đó lại nghe thấy nam chính quân phát ra động tĩnh — hắn dùng sức mà gõ xuống bàn.

Cậu lại quay đầu nhìn hắn.

Tại lúc cậu quyết định tiếp tục không thèm chú ý đến nam chính mà quay về nội dung vở kịch, thì nam chính quân đột nhiên nói chuyện: “Nếu như sau này lại xuất hiện chuyện như vậy, cậu có thể không cần phải đến trường học nữa.”

Nam hai hừ một tiếng, làm mặt “mày thật ghê tởm”, sau đó rời khỏi văn phòng hội học sinh.

— Cho nên đây là nam chính và nam hai đấu khí?! Quả nhiên vẫn là khí tràng của nam chính quân mạnh mẽ hơn, không hổ là nam chính quân. Tô Nghiêu rất muốn vỗ tay ba ba ba.

Sau đó người Tô Nghiêu vẫn luôn nắm tay đột nhiên rút ra, Tô Nghiêu lúc này mới có phản ứng lại, thế là nhìn anh chàng đẹp trai bị cậu cho làm diễn viên lâm thời đóng kịch nói lời xin lỗi cùng cảm ơn: “Thật xin lỗi, vừa rồi đã làm phiền anh, cám ơn anh phối hợp.”

Anh chàng đẹp trai bị ép tham gia tiết mục cẩu huyết này cảm thấy áp lực rất lớn, hắn rất muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán mình. Hắn nói: “Không sao… Không còn gì thì tôi đi trước.”

Sau đó ngay lập tức chạy trốn, ở lại chỗ này e rằng sẽ xảy ra án mạng.

Tô Nghiêu quay đầu, trên mặt mang theo ý cười, hỏi nam chính quân: “Bọn họ cũng là thành viên của hội học sinh hả? Chơi rất vui.”

Nam chính quân gật đầu một cái, đang suy nghĩ nên xử lý anh chàng đẹp trai số một phối hợp diễn kịch với Tô Nghiêu này như thế nào. Hắn hỏi Tô Nghiêu: “Cậu thích hắn ta?”

“Hả? Sao có chuyện đó chứ, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy anh ta, chẳng qua cảm thấy anh ta là người tốt thôi.”

“Ừm.”

Anh chàng đẹp trai số một chạy trốn khỏi văn phòng hội học sinh, mấy ngày sau đó đột nhiên cảm thấy bản thân cũng xui xẻo không kém nam hai quân một chút nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.