Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue

Chương 12: Bệnh GAY thật sự sẽ truyền nhiễm -- Bằng không thẳng nam thế nào lại bị bẻ cong mất rồi


Đọc truyện Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue – Chương 12: Bệnh GAY thật sự sẽ truyền nhiễm — Bằng không thẳng nam thế nào lại bị bẻ cong mất rồi

Tô Nghiêu mở mắt ra, ngây ngốc chốc lát, quay đầu, đập vào mắt là gò má nhìn không rõ lắm của nam chính quân đang chìm trong bóng tối.

Cậu ngồi dậy, quay đầu nhìn về một phía khác. Bởi vì lúc trước đi ngủ không có kéo rèm cửa sổ này, bây giờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy bầu trời đầy sao đêm.

Ngày mai nhất định sẽ rất nắng, Tô Nghiêu nghĩ. Cậu co hai chân lên, ôm lấy, tựa đầu lên đầu gối, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tiếp tục ngẩn người.

Vừa rồi cậu nằm mơ. Trước sau như một, là giấc mơ về đời trước. Cậu mơ thấy, ba ba chết rồi, nhưng mà mình lại không có cách nào để đi về nhà, nhìn mặt ba ba một lần cuối cùng.

Tô Nghiêu thở ra một hơi, xuyên qua đã lâu, có lúc cảm giác như những kí ức kiếp trước trước khi xuyên qua chỉ là một giấc mơ, e rằng bản thân đã đạt tới một chứng ảo tưởng nào đó, bị bệnh mà thôi.

Chỉ là trong lòng, vẫn thấy hết sức khó chịu, vô lực còn có bi thương, trống vắng còn có phiền muộn… Suy nghĩ một chút về cuộc sống hiện tại, làm từng bước, lại không có bao nhiêu lòng tin, có lúc cảm thấy, hết thảy đều cách mình thật xa, chính mình chỉ là một khán giả, một đọc giả.

“Ngủ không được?” Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, là nam chính quân.

Tựa hồ loại đối thoại này đã từng được thực hiện vào lúc nào đó. Tô Nghiêu có chút không nghĩ ra.

“Thấy ác mộng?”

“Không phải.” Tô Nghiêu lắc lắc đầu.

Sau đó cậu nghe thấy âm thanh quần áo ma sát, tiếp theo bị nhét vào một cái ôm. Hay là bởi vì mới từ trong chăn bò ra, hay là bởi vì thể chất của cơ thể, mà trước sau vẫn ấm áp như vậy.

Nam chính quân nói: “Trên người cậu sao lại lạnh như thế này?”

Tô Nghiêu lại lắc đầu, cũng không biết là muốn biểu đạt đừng để ý hay muốn nói là không lạnh nữa.

Tô Nghiêu chậm rãi giơ tay lên, tựa hồ do dự một chút, sau đó ôm lấy eo nam chính quân.

Tô Nghiêu nói: “Âu Dương.”

“Ừm.”

“Có phải là…anh thích tôi?”

Bụp một tiếng, tựa như màng bọc nào đó đã bị đâm thủng.

Yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở.


Một lúc lâu, nam chính quân nói: “Ừm.”

Sau đó là một dãy im lặng thật dài. Tô Nghiêu tựa hồ như đang nằm ngủ.

Nam chính quân nhẹ nhàng tách Tô Nghiêu trên người mình ra, từ từ nhét vào ổ chăn, vén tóc mái trên trán cậu lên, nhìn chăm chú vài giây, cúi đầu, khẽ hôn một cái lên trán. Sau đó đứng dậy, dự định quay về giường của mình. (wtf…đi phản lực từ hội học sinh về ký túc xá à Σ( ° △ °|||)︴)

Sau đó, tay bị kéo lại.

Nam chính quân quay đầu, đối mặt với đôi mắt chìm trong bóng tối của Tô Nghiêu, đôi mắt của Tô Nghiêu mở hơi lớn, thoạt nhìn như không có một chút buồn ngủ nào.

Tô Nghiêu nói: “Cùng với tôi…ngủ đi.”

Nam chính quân không nói gì cũng không có chút động tác nào, cứ như vậy mà cùng Tô Nghiêu nhìn nhau khoảng chừng mười giây, cuối cùng quay người sang, nhấc ổ chăn của Tô Nghiêu, chui vào.

Giường là giường đơn, hai người ngủ thực sự hơi nhỏ. Nam chính quân ôm Tô Nghiêu vào trong ngực, để cho cậu gối lên trên cánh tay của mình, vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Ngủ đi.”

Tô Nghiêu cà cà vào vai hắn, nói: “Lại hôn chúc ngủ ngon một cái đi.”

Tiếp theo cái trán của Tô Nghiêu lại được hôn một cái.

Sau đó chính là, một đêm ngon giấc.

Sau ngày hôm đó tựa hồ có gì đó bất đồng, chỉ là bầu không khí thay đổi, chỉ là, hai người càng thêm thân mật hơn một ít.

Có lẽ là bởi vì Tô Nghiêu còn chưa trả lời, nam chính quân cũng không làm quá nhiều chuyện riêng tư, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hôn một cái lên trái, hai má hay tóc của Tô Nghiêu, sẽ không lo lắng mà đem người ôm vào trong lồng ngực, tần suất xoa mặt vò tóc cầm tay nhỏ cũng cao hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cũng có thể là cảm thấy lần cưỡng hôn kia đã dọa Tô Nghiêu sợ, nên từ đó cũng không hôn môi Tô Nghiêu dù chỉ một lần.

Tô Nghiêu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng — hơi hơi, ngây thơ quá mức.

Có lẽ là ỷ vào nam chính quân thích mình, có lúc Tô Nghiêu chợt bắt đầu “tùy hứng”, bắt đầu “nghịch ngợm”.

Tỷ như lúc ăn cơm, sẽ gắp mất món ăn trong hộp của nam chính quân, trả lễ lại, cậu sẽ gắp món ăn mình không thích đưa cho nam chính. Nam chính cũng không có dị nghị gì quá lớn, ăn hết, tuy rằng trước đó, luôn nói một câu: “Không được kén ăn.”

Hay tỷ như, một ngày nào đó cuối tuần, Tô Nghiêu chơi máy vi tính chơi đến quá giờ ngủ, mà bởi vì vẫn còn muốn chơi, cho nên liền kéo dài chưa chịu đi ngủ, nam chính quân giục mấy lần, cậu đều qua loa cho có, lúc nào cũng nói đợi thêm mấy phút. Thế là nam chính quân trực tiếp ôm người đi.


Hay như lần Tô Nghiêu dự định pha hồng trà cho nam chính quân, nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn thử làm trà sữa một chút, thế là liền bỏ thêm chút sữa bò cùng với đường vào ly, suy nghĩ một chút lại cảm thấy trà sữa vị socola cũng không tồi, thế là lại thả thêm mấy cục socola đắng vào. Nam chính quân đang cầm tư liệu nên không để ý đến chất lỏng có màu sắc quái dị ở trong cái ly, bưng lên uống một ngụm, suýt chút nữa bị sặc ngọt mà chết, Tô Nghiêu cuối cùng nghĩ ra: “Á, xin lỗi, quên mất anh không thích ngọt…” Một bộ áy náy đầy thuần lương, nam chính quân cũng không thể mở miệng trách cứ. Bất quá trên thực tế cũng không biết là hắn muốn nói cái gì.

Những điều như thế, nói chung đây chính là #hệ_liệt_không_phải_là_cậu_ỷ_vào_tôi_thích_cậu_sao#, chỉ có điều kỳ thực nam chính quân cũng có chút vui vẻ mà chịu đựng, thật giống như một tên máu M vậy.

Mà có lúc nam chính quân sẽ làm ra một ít động tác nhỏ, cũng dọa cho Tô Nghiêu giật nảy cả người.

Tỷ như có một hai lần, trên mặt Tô Nghiêu dính hạt cơm, nam chính quân vươn tay lấy xuống, rồi trực tiếp bỏ vào miệng ăn hết.

Hay như có lần Tô Nghiêu đang uống một bịch sữa bò, nam chính quân lại gần, nếm chút sữa ngay trên tay của cậu.

Có một chút cảm giác xấu hổ, bất quá khi mà chuyện người ta không hề tự giác, Tô Nghiêu cũng không phải rất để ý khi bị hôn môi gián tiếp, cho nên cũng mặc kệ.

Tô Nghiêu thậm chí còn cảm thấy, nam chính là một tên muộn tao ẩn tính, muốn ăn đậu phụ chiếm cái tiện nghi đều làm nhiều trò như vậy. Lần trước nam chính quân bỏ mặc những lời truyền bá đàm tiếu xung quanh kia, chắc là bởi vì nghe nhiều câu nói “Âu Dương Thuấn với Tô Nghiêu là một đôi” đi.

Mà cái cảm giác này, phảng phất như là đang nói chuyện yêu đương.

Đúng vậy, chúng ta đang nói chuyện yêu đương. Đại khái là hạnh phúc khá giống như đang nằm mơ, Tô Nghiêu cũng có chút không thể xác định được mà thầm nghĩ.

Buổi tối lúc đi ngủ, Tô Nghiêu bắt đầu xoắn xuýt có nên ngủ cùng một giường hay không – ngủ cùng một giường hình như tiến triển quá nhanh rồi, hơn nữa bản thân lại chủ động chui vào ổ chăn của hắn có phải là…quá phận quá hay không? Mà khi mình nằm ngủ trên giường của mình hắn lại không đến chui vào ổ chăn, thì đột nhiên lại có một chút thất vọng nho nhỏ — cái ôm của nam chính quân thật sự rất là thoải mái.

Thế là Tô Nghiêu liền xoắn xoắn xuýt xuýt mãi đến tận đến lúc đi ngủ. Sau đó cậu nghe thấy nam chính quân nói: “Lại đây.”

Cậu rất nghe lời mà lăn qua, nam chính quân trực tiếp kéo cậu lên giường, để cho cậu nằm yên ổn xong, ôm lấy cậu ngủ. Tất cả xoắn xuýt lúc trước đều không công.

Tựa hồ như vậy cũng không tồi. Lúc gần chìm vào giấc ngủ Tô Nghiêu liền nghĩ như vậy.

Có lúc để dưỡng thành một thói quen chỉ cần bốn, năm ngày, cũng giống như lúc trước Tô Nghiêu bị nam chính quân lừa gạt đến văn phòng hội học sinh ăn cơm, hiện tại Tô Nghiêu đã dưỡng thành thói quen ngủ chung với nam chính.

Bọn họ một chút cũng không có cảm thấy tinh khiết che kín chăn bông mà ngủ như thế là có gì sai, thật xin lỗi giường chiếu, xin lỗi chăn mền, xin lỗi đọc giả (。┰ω┰。).

Đã chính thức tiến vào cuối mùa thu, mùa đông cũng sẽ nhanh chóng mà đến, khí trời cũng trở nên càng ngày càng lạnh.

Nhưng đối với Tô Nghiêu mà nói, mùa đông giá rét của hiện tại, đều đã biến thành mùa xuân.


Lúc trước cậu phát hiện một tệp tin tư liệu bí mật của nam chính quân, tên tệp tin rất phổ thông, gọi là “tư liệu mật mới lập”, nhưng mà bởi thì gắp thêm chữ “mật” bỏ vào, nên mới kích thích trí tò mò của người khác.

Tô Nghiêu cảm thấy rất khả nghi, có chút tà ác nghĩ rằng bên trong có phải chứa hình ảnh xxx hay av hay không, nên dùng mấy mật mã thường gặp đi mở thử.

Vừa bắt đầu rất không sáng tạo mà dùng tổ hợp ngày sinh của nam chính quân ghép với họ kép của nam chính quân rồi lại thêm năm sinh vào cuối cùng là tên của hắn, sau đó tự luyến một chút, dùng tổ hợp sinh nhật của sinh ghép với tên họ của mình cộng thêm sinh nhật và tên họ của nam chính quân, kết quả vẫn cứ không mở ra, thế là cuối cùng tự giận mình, quyết định nhập “123456”… Tệp tin đã mở!

Tô Nghiêu: = =

Nói không chừng tệp tin đó mà dùng mật khẩu là sinh nhật hay tên của mình lại khiến tim của bản thân đập nhanh hơn?!

Tô Nghiêu bấm vào tệp tin mật, sau đó đã bị kinh sợ — bên trong toàn bộ đều là hình ảnh của mình.

Những bức ảnh đều là được chụp trộm, thế nhưng kỹ thuật rất tốt, chụp rất dễ xem, Tô Nghiêu cảm giác như hội chứng cuồng shota bị khống chế trong xương tủy thừa cơ hội mà bắt đầu rục rịch, đặc biệt là có vài tấm chụp cận mặt, còn có đêm hóa trang Halloween đầy hiểu lầm đó.

Những bức ảnh chụp sớm có muộn có, Tô Nghiêu nhìn vào thứ tự sắp xếp, phát hiện sớm nhất chính là vào đầu thâng tư năm nay.

…Hình như lúc đó mình mới xuyên qua không lâu thì phải?

Tô Nghiêu hơi xúc động, không trách sau đó nam chính quân cùng mình gặp nhau nhiều như vậy, không trách nữ chính và hắn vẫn luôn xa lạ, thì ra sớm như vậy đã…

Đột nhiên cảm giác có chút vi diệu — bị coi trộm như vậy lâu, quả thực là chuyên nghiệp cấp STK*.

*STK: chụp là trúng.

Thế nhưng khi biết mình bị quan sát rất lâu rồi, đột nhiên cảm thấy có chút…Tô Nghiêu rất không muốn dùng những từ đầy tính thiếu nữ như “cảm động” với “ngượng ngùng” để hình dung →_→.

Sau đó, loại hành vi tự tiện dò xét máy tính riêng tư của người khác của cậu đã bị nam chính quân phát hiện.

Nam chính quân không nói gì cả, chỉ là tắt tệp tin mật kia đi.

Tô Nghiêu nhìn mặt nam chính quân, bởi vì vừa rồi bị bắt quả tang nên nhịp tim đang đập rất nhanh cũng dần bình thường trở lại, thấy nam chính quân cũng không tỏ vẻ quá nhiều, Tô Nghiêu đột nhiên nghĩ thầm, không phải là, xấu hổ đó chứ.

Tô Nghiêu nhịn không được cười lên.

Nam chính quân bất đắc dĩ thở dài, nói, đi ngủ thôi.

Tô Nghiêu đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc hắn một chút, hỏi: “Anh sớm đã thích tôi rồi sao?”

Nam chính quân dựa thân lên trên bàn, Tô Nghiêu cũng ngồi ở trên ghế, sau đó bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, Tô Nghiêu nghĩ, trước đây thế nào lại không phát hiện đôi mắt của nam chính quân lại đen như vậy? Đen như muốn nhấn chìm người khác.

Độ cong khóe miệng của Tô Nghiêu đang nhếch lên từ từ hạ xuống, hai người dựa vào càng lúc càng gần, gần sát, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.


Tô Nghiêu chớp mắt mấy cái, cuối cùng vẫn là nhắm lại, đột nhiên cảm thấy hơi sốt sắng.

Sau đó nghe thấy nam chính quân nói: “Ngủ đi.”

Tô Nghiêu mở mắt ra, đập vào mắt là thân ảnh đã đi xa của nam chính quân.

Có một loại, cảm giác như bị đùa giỡn.

Thế là tối hôm đó, lúc Tô Nghiêu vùi vào trong lồng ngực nam chính ngủ, cảm thấy đặc biệt xấu hổ, bình thường dưới cái nhìn của hắn, đặc biệt là lúc ôm eo, ôn trán, cũng có thể làm cho cậu đỏ mặt rất lâu. Tô Nghiêu xoay người, đưa lưng về phía nam chính quân, muốn cho không khí lạnh lẽo ở bên ngoài ổ chăn làm giảm nhiệt độ trên mặt mình xuống một chút. Bất quá ngay lập tức, nam chính quân liền dính sát vào, kéo vào trước ngực, vẫn ôm thật chặt.

Loại này tư thế thân thể quấn quýt này, tựa hồ càng thêm xấu hổ…

Tô Nghiêu thở dài, bất động.

Một lát sau, Tô Nghiêu nghe thấy nam chính quân nói: “Có muốn cùng lên đại học với tôi hay không?”

Tô Nghiêu không hiểu ý của nam chính quân cho lắm.

Nam chính quân nói: “Dựa vào thành tích của em bây giờ, đi lên đại học cũng không có vấn đề gì.” Đoạn thời gian thi cử gần đây, tuy rằng tâm tình của Tô Nghiêu không được ổn định, nhưng vẫn xếp thứ tám. Trình độ này nói lên, cái loại cả ngày chỉ hết ăn lại nằm như cậu lại có thể có thành tích tốt như vậy, thật sự là làm cho người ta vô cùng ước! Mộ! Đố! Hận! Vô cùng xứng đáng với vai diễn Jack Sue mà tiểu thuyết này đã đặt ra!

*Ước ao, hâm mộ, đố kị, hận.

Tô Nghiêu vẫn không hiểu: “Ả?”

“Lớp 12 không cần học nữa, tôi sẽ làm thủ tục nhảy lớp cho em.”

“Ồ.” Thế nào lại có cảm giác, tương lai của chính mình cứ như vậy mà đã bị quyết định? Tuy rằng cũng không có bài xích gì cả. Thế ra đây chính là cái gọi là giai cấp đặc quyền?… Quả nhiên là hắn bán văn bằng.

“Vậy có cần phải thi không?” Tô Nghiêu có chút quan tâm về vấn đề này.

“Chỉ là một hình thức mà thôi, không cần lo lắng, cũng không phải là thi toàn quốc.”

“…” Cái này tôi chả lo lắng chút nào cả.

Thế là Tô Nghiêu – học hành thuận lợi mà yêu đương cũng thuận lợi, quả thực đây chính là cuộc sống của người thắng cuộc, theo lý thuyết, cố sự diễn đến đây là đã có thể vẽ một cái dấu chấm tròn happy ending là được rồi, thế nhưng còn cuối cùng của cuối cùng, nữ chính vẫn còn muốn xin ít nước tương lĩnh một phần lương rồi mới yên tâm lui xuống — nữ chính hẹn Tô Nghiêu ra gặp mặt.

M.M.B: ngọt ơ hớt răng:v

Hết Chương 12.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.