Đọc truyện Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue – Chương 10: Từ nhỏ ba mẹ đã dặn chúng ta không được ăn thức ăn do người lạ đưa cho — Có uống cũng không được!
Vũ hội nói trắng ra chỉ là một buổi tối ăn đồ ăn, uống đồ uống, tán gẫu chán rồi lại dắt nhau ra khiêu vũ.
Tô Nghiêu chỉ có hứng thú với đám đồ ăn thức uống mà thôi, nói chuyện với nam chính được vài câu lại chui vào góc vật lộn với đám đồ ăn.
Nam chính quân cuối cùng cũng tìm cho cậu một cái mặt nạ — chỉ che mỗi đôi mắt lại, nói là hóa trang thì vẫn còn chưa đủ triệt để.
Tô Nghiêu oán thầm, bản thân anh cũng có thay đổi gì đâu chứ, mặc một bộ lễ phục sau đó còn đeo thêm hai cái răng giả, cos thành Vampire, so với tôi còn chẳng triệt để hơn tý nào.
Sau đó lại bắt đầu cảm thán nam chính quân chuyên chế cường quyền.
Bất quá mang mặt nạ cũng tốt. Tô Nghiêu không biết cái trường này có biết bao nhiêu người không thể khống chế hội chứng cuồng shotacon, đặc biệt là có tình trạng ham muốn biến thái kia, không phải cậu tự luyến, chẳng qua là cảm thấy vẫn có một chút ý thức về sự an toàn của bản thân thì tốt hơn. Đã xem qua một số tiểu thuyết tình cảm, bởi vì nữ chính cũng không thể “Ý thức được” chính mình có bao nhiêu “đẹp”, thế là ngay trên tại vũ hội hỗn loạn này, bị một nhân vật phản diện nào đó chộp lấy rồi định cưỡng… Không đúng, thế nào lại đem bản thân mình ra ví với nữ chính chứ? = =”
[B: trc h cứ nghĩ ẻm hoa si thôi, ai dè là shotacon:v]
Ngược lại, nói chung, làm người điệu thấp một chút vẫn tốt hơn.
Hiện tại, cũng không phải là Tô Nghiêu không còn tính toán với nam chính quân khi hắn không kiếm trang phục hoạt hình cho cậu, nhưng bởi vì câu chợt nghĩ đến đống thức ăn này, nếu thật sự mặc bộ đồ đó, thì sao có thể ăn uống vui vẻ được chứ…
Dạ hội được tiến hành cũng coi như là hài hòa, Tô Nghiêu nhìn về phía trung tâm đại sảnh, có rất nhiều người đang khiêu vũ, trong đó có cả nam chính quân.
Đại khái chắc đây là bạn nhảy thứ năm, Tô Nghiêu yên lặng đếm thầm trong lòng, sau đó lại cảm thấy, làm nam chính thực sự quá khổ cực, không thể ngừng khiêu vũ với cái cô gái, đồ ăn thức uống cũng không được đụng vào.
Tô Nghiêu vừa lập đi lập lại động tác nhét thức ăn vào miệng, vừa yên lặng cảm thán, hoàn hảo cậu không xuyên vào thành nam chính.
“Cô gái này, là thiên kim đổng sự trưởng của tập đoàn Thánh Hoa.”
Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh truyền đến, dọa Tô Nghiêu nhảy dựng một cái. Tô Nghiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người con trai cao hơn cậu nửa cái đầu đang cầm một ly champagne trái cây, mà ánh mắt lại nhìn thẳng về phía hai người đang khiêu vũ ở giữa đại sảnh.
Cảm giác thấy Tô Nghiêu chú ý tới mình, y chậm rãi xoay đầu lại, đôi mắt đối đầu với Tô Nghiêu, nói: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Nam Cung Vũ.”
Tô Nghiêu tỉnh táo nhanh chóng nuốt hết đám thức ăn trong miệng xuống, để phòng ngừa giây phút muốn phun tào phun luôn ra ngoài.
…Nam Cung. Vẫn là không nhịn được muốn cười to một trận.
Tuy rằng đã sớm biết bạn học cùng lớp của mình, cũng chính là nam 3 có tên gọi là Nam Cung Vũ, nhưng mà khi thấy được “người thật đồ thật”, sau đó từ trong miệng của “người thật đồ thật” này nghiêm trang nói ra cái tên đó, cảm giác vẫn là hết sức buồn cười.
Tô Nghiêu cảm thấy thật may mắn — may mắn là không phải đang uống thứ gì đó, nếu không khẳng định là sẽ bị sặc nước.
Nam Cung Vũ thấy Tô Nghiêu vẫn cứ bày ra bộ dạng ngơ ngác (?), nở nụ cười, nói: “Nhiều năm như vậy, thưởng thức của Âu Dương Thuấn quả nhiên vẫn không thay đổi.”
Tô Nghiêu cảm giác như mình vừa nghe thấy một luồng gian tình.
Sau đó cậu liền nghe thấy Nam Cung Vũ nói: “Yên tâm đi, tôi và anh ta chỉ có quan hệ anh em họ mà thôi.”
…Cậu không phải là đã bị nhầm lẫn thứ gì rồi chứ?
Tô Nghiêu quyết định không thèm để ý đến tên gia hỏa tựa hồ bị mắc chứng vọng tưởng như nữ chính, tiếp tục nhìn chăm chú vào sàn khiêu vũ giữa đại sảnh.
“Chủ tịch tập đoàn Thánh Hoa có ý định muốn kết thông gia với Âu Dương gia, mà con gái của ông ta, cũng chính là đứa con gái đang khiêu vũ với Âu Dương Thuấn kia, cũng vô cùng có hảo cảm với hắn.” Nam Cung Vũ không ngại Tô Nghiêu hờ hững, tiếp tục lầm bầm lầu bầu đảm nhiệm lời thoại của diễn viên nói với khán giả.
“Cho nên buổi dạ vũ này là một cơ hội tốt để có thể hiểu thêm về nhau hơn.” Nam Cung Vũ nói xong, nhấp một ngụm champagne nhỏ trong ly.
Mà Tô Nghiêu đáp lại y, chỉ có một chữ, nha~.
Nam Cung Vũ thấy bộ dạng của cậu không rung động chút nào, ngược lại hơi kinh ngạc, nói: “Thế nào, cậu không lo lắng?”
“Tôi lo lắng cái gì chứ, ngược lại người Âu Dương thích cũng không phải cô gái kia.”
“Ồ, có tự tin như vậy sao?”
“Hắn đã nói người hắn thích so với đẹp đẽ thì nói là đáng yêu càng đúng hơn, mà cô gái kia thì đẹp quá mức rồi.”
Nam Cung Vũ nghe xong thì sững sờ, rồi lập tức không nhịn được che miệng nở nụ cười. Nụ cười chừng mười giây mới dừng lại, nói: “Xin lỗi, thực sự không nhịn được.”
Tô Nghiêu cảm thấy cậu chẳng hiểu cái gì hết. Sau đó liền nghe thấy Nam Cung Vũ nói: “Âu Dương nói rất đúng, quả nhiên cậu rất đặc biệt.”
… Thế nào lại có một loại cảm giác muốn NTR. Vòng Mary này thật là loạn mà.
Rất nhanh, bài nhạc khiêu vũ thứ năm đã chấm dứt, nam chính quân tựa hồ dự định nghỉ ngơi một chút, thừa dịp ánh đèn tối lại, trực tiếp đi về phía Tô Nghiêu.
Nam Cung Vũ thấy vậy liền nói một tiếng không quấy rầy, sau đó liền rời đi.
Nam chính quân đến gần, giúp Tô Nghiêu lấy mặt nạ xuống, sau đó hỏi: “Có mệt hay không?”
Tương đối mệt chính là anh thì có = =
Tô Nghiêu lắc đầu một cái, sau đó đưa đồ ăn trong tay lên, hỏi: “Có muốn ăn hay không?”
Nam chính đang định mở miệng, sau đó tựa hồ nghĩ đến chính mình đang đeo răng giả của Vampire, thế là lắc lắc đầu, chỉ tán gẫu với Tô Nghiêu một chút, nói mệt thì có thể đi về trước, sau đó liền trở về giữa đại sảnh, không biết lại bị ai đến gần, cùng ai đàm phán.
Tô Nghiêu cảm thấy có chút tẻ nhạt, bắt đầu yên lặng hết nhìn đông tới nhìn tây. Sau đó vừa nhìn qua, không cẩn thận nhìn vào nữ chính.
Nữ chính một thân trang phục già dặn, mặc một bộ âu phục lại còn dán thêm bộ ria mép, ở bên trong đông đảo mỹ nam mỹ nữ thì cũng xem như là cực kỳ đặc biệt. Tô Nghiêu nghĩ, đại khái chắc cô ta muốn thông qua chòm râu mà được giải thưởng đi. Đang định dời ánh mắt đi qua chỗ khác, lại đột nhiên nhìn thấy, nữ chính không biết từ đâu lấy một viên thuốc hình con nhộng ra, dùng tay mở thân, sau đó đem bột thuốc bên trong rắc vào ly champagne.
Tô Nghiêu:…
Cậu có cảm giác thật giống như mình đã nhìn thấy nữ phụ độc ác làm chuyện xấu xa… Hơn nữa làm ra chuyện như vậy cư nhiên lại không có một chút chột dạ, còn không thèm chú ý đến người chung quanh có nhìn thấy hành vi của mình hay không, đây có phải là quá mức tự tin không nhỉ?
Ai da, hoặc là căn bản không biết cần phải cẩn thận một chút.
Tô Nghiêu nhìn nữ chính lâc lắc ly champagne đã bị hạ thuốc kia, rồi cầm lấy một cái ly trống, chia đôi làm hai phần, sau đó liền đi về phía nam chính quân đang chìm trong đống người.
Không phải chứ…
Nữ chính cầm một ly champagne đưa cho nam chính, nam chính không nhận, thế nhưng sau khi nữ chính nói mấy câu, hắn liền cầm lấy.
Tô Nghiêu muốn chạy tới nói cho nam chính quân đừng uống, đột nhiên tay lại bị người khác kéo lại.
Tô Nghiêu quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là nam 3 Nam Cung Vũ.
“Thả ra.”
“Cậu đi đâu?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Âu Dương dặn tôi phải chú ý đến cậu, làm mất rồi tôi không đền nổi đâu.”
“Tôi chính là đi tìm hắn.” Tô Nghiêu giãy giụa nhưng không thể thoát được ma trảo của tên này, nhìn nữ chính đang nói chuyện với nam chính, cảm thấy nôn nóng dị thường.
“Bây giờ cậu đi qua không được tốt lắm.” Nam Cung Vũ liếc mắt nhìn nam chính quân đứng bên kia một cái, chậm rãi nói, “Không cảm thấy bầu không khí bên kia rất tốt sao?”
Hiện tại không đi qua, thì bầu không khí bên đó càng! Tốt! Hơn!
Tô Nghiêu xoay đầu lại, trừng mắt liếc Nam Cung Vũ một cái, nói: “Không phải là cậu thích Lam Tuyết Nhi sao? Tại sao lại ngăn cản tôi.”
Có lúc, người đang quýnh lên sẽ dễ dàng nói nhầm, cũng như hiện tại, Tô Nghiêu bật thốt lên câu nói này.
Nam Cung Vũ trả lại là một khuôn mặt đầy kinh ngạc: “Tôi mà thích loại con gái kia hả? Ai nói cái loại truyện cười này thế?”
Vừa nói ra khỏi miệng Tô Nghiêu liền ý thức được là không đúng, bởi vì nam 3 Nam Cung Vũ thoạt nhìn không có một chút hứng thú gì với nữ chính cả, bằng không cũng sẽ không bình tĩnh kéo mình lại, mà là chạy qua phía nam chính quân đánh gãy “cuộc trò chuyện vui vẻ” kia rồi.
“Được rồi, là do tôi nói, cậu mau thả tôi ra.”
“Cư nhiên cậu lại nói xấu tôi như vậy, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một cách đàng hoàng.”
“Nói! Chuyện! Em! Gái! Cậu!” Tô Nghiêu thừa dịp Nam Cung Vũ không chú ý thả lỏng lực cánh tay mà đạp cho y một cước, sau đó liền tránh thoát rồi chạy về hướng nam chính quân. Sau đó liền phát hiện, lúc này, không thấy nam chính và nữ chính đâu nữa, mà nơi bọn họ vừa đứng, trên bàn có đặt hai chiếc ly không, phục vụ đã lại đây muốn lấy chúng đi.
Mẹ nó, rốt cuộc đây là cái chuyện gì?!
Tô Nghiêu chạy ra khỏi đại sảnh vũ hội, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy. Nam Cung Vũ cũng chạy theo tới, mà Tô Nghiêu không rảnh giải thích cho y.
Chạy nguyên một vòng cũng không thấy người, gọi điện thoại cho hắn lại không có người nhận, phải chăng là không mang theo bên người hay là cố ý không muốn nghe, lần đầu tiên Tô Nghiêu có cảm giác giống như mình sắp mất cái gì đó, cứ vô lực lại lo lắng như vậy. Nam Cung Vũ thấy bộ dạng này của cậu, ngược lại cũng không hỏi thêm gì.
Sau khi chạy qua mấy dãy lớp học, cuối cùng trong lòng cũng ôm một tia hi vọng, Tô Nghiêu chạy nhanh về phía văn phòng hội học sinh.
Bất quá khi nhìn thấy căn phòng tối đen không một ánh đèn, Tô Nghiêu nghĩ, quả nhiên vẫn còn chưa lên đó.
Mà cậu vẫn cứ chạy lên lầu, rồi đứng trước cánh cửa văn phòng.
Cửa đóng, Tô Nghiêu đem trán dựa vào trên cửa, hừ khe khẽ. Tóc đã ướt đẫm, mồ hôi dọc theo hai má trượt xuống, sau đó tí tách, nhỏ xuống trên mặt đất.
Kỳ thực đây cũng không phải là hướng phát triển nội dung của vở kịch, bất quá cuối cùng nam nữ chính không phải cũng ở cùng một chỗ sao, tim mình con mẹ nó bị sao vậy. Tô Nghiêu không nhịn được tự giễu bản thân.
Nam 3 Nam Cung Vũ đứng cách đó không xa, nhìn bộ dạng này của Tô Nghiêu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, gương mặt lộ ra vẻ thâm trầm.
Y vừa định tiến lên nói đi thôi, lại nhìn thấy Tô Nghiêu nhẹ nhàng mở cửa ra — Tô Nghiêu giống như nghe thấy bên trong có tiếng động, tựa hồ là một giọng nữ, không thể nghe rõ, nhưng hình như là đang nói chuyện.
Cửa mở hé ra một cái khe, bên trong tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Bất quá ngược lại âm thanh lại nghe rất rõ ràng — bên trong quả đúng là nam chính và nữ chính.
Chỉ nghe thấy nữ chính nghẹn ngào nói: “Âu Dương học trưởng, tại sao anh lại không thể chấp nhận em?”
Nam chính vô cùng lạnh lùng nói: “Cô dùng chuyện của cậu ấy lừa tôi đến đây, chính là để nói điều này?”
Nữ chính thật tâm thông báo, nói: “Em thật sự rất yêu anh mà, Âu Dương Thuấn!”
Nam chính vô cùng tàn nhẫn nói: “Tôi không cần.”
Nữ chính bắt đầu não bổ: “Nhất định là do anh không biết con gái có chỗ nào tốt nên mới bị cậu ta mê hoắc, nếu như anh biết chỗ tốt của con gái, nhất định sẽ yêu thích!”
Tô Nghiêu nghe đến đó, đã hơi có chút tĩnh táo lại, sau đó nghe thấy mấy từ này — này này, không cảm thấy có chút gay go sao? Nữ chính được đặt ra không phải là thanh thuần đáng yêu sao?
Sau đó Tô Nghiêu liền nghe thấy nữ chính nói: “Em… Trong khoảng thời gian này em đã tự học tập rất nhiều, mặc dù chỉ là lý thuyết, nhưng mà em tin tưởng nhất định em có thể thỏa mãn được Âu Dương học trưởng!”
= 口 = Trời ạ! Tô Nghiêu cảm thấy thế giới quan của bản thân đã bị bể nát be bét. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu đã nghe thấy một trận huyên náo, tựa hồ như tiếng cởi quần áo!
Con…mẹ…nó…
“Âu Dương, anh có cảm thấy rất nóng hay không?” Nữ chính nói: “Em đã sắp không thể chịu được nữa rồi, anh cũng không cần kiềm chế…”
Bất quá, âm thanh của nam chính quân tựa hồ vẫn rất bình tĩnh: “Cô tắt đèn, chính là vì muốn làm chuyện này?”
“Em…” Trong giọng nói ngọt ngào của nữ chính mang theo chút kinh hoàng.
“Tôi thích mở đèn hơn.”
“Vậy… Vậy cũng được…” Bên trong giọng nói của nữ chính đã mang theo hơi thở hỗn hễn.
Mẹ nó, cuối cùng là muốn tiến hành “play” cái gì thế! Không phải nói là vườn trường thanh thủy sao? Bây giờ là muốn biến thành R18 R21 sau đó hướng về phía R25 là thế nào?! Tác giả, bà xác định là muốn viết xôi thịt BG hả?! Không sợ bị báo cáo bị khóa bài sao?
Bụp một tiếng, đèn sáng lên. Mỗi người ở đây đều bị đèn sáng đột ngột làm cho mù tạm thời, Tô Nghiêu trốn ở sau cánh cửa mở hé cũng bị ảnh hưởng, chỉ ngoại trừ Nam Cung Vũ vẫn còn trong bóng tối..
Tô Nghiêu híp mắt một cái, có chút hiếu kì về tình hình bên trong, muốn nhìn một chút xem nữ chính đã cởi đến mức độ nào rồi, sau đó liền đối mặt với đôi mắt của nam chính quân.
Tô Nghiêu cảm thấy ánh mắt của nam chính quân có chút đáng sợ, giống như một con sói đã bị bỏ đói rất lâu rồi.
Sau đó, đột nhiên Tô Nghiêu cảm thấy có chút quẫn bách — thật giống như là làm người xấu phá hư chuyện tốt của người ta, mà còn làm rất nhiều lần rồi.
Tô Nghiêu nghĩ, nếu không thì rút lui đi, tác hợp cho bọn họ đi, bọn họ cũng không dễ dàng gì, vốn là nên sớm cùng nhau ở một chỗ. Thế nhưng đôi chân hoàn toàn bất động, cậu đối đầu với ánh mắt của nam chính quân, tựa hồ như muốn nam chính quân mở miệng giữ cậu lại — trong mắt mang theo vài tia lấy lòng cùng oan ức.
“Thuấn…?” Nữ chính rất đúng lúc hô một tiếng đánh gãy tầm mắt của hai người.
Tô Nghiêu: = = mới chưa được bao lâu đã thăng cấp lên xưng hô thân mật như vậy rồi…
Tô Nghiêu lại ló đầu vào xem, lại bị nam chính quân đi trước một bước chặn lại, sau đó cậu nghe thấy nam chính quân nói: “Có người đến đón tôi, tạm biệt.”
Nói xong cũng kéo cửa ra đi ra, không thèm quan tâm nữ chính đứng ở một bên tan nát cõi lòng bi thương mà hét to, để Tô Nghiêu đuổi tới, sau đó rời đi.
Lúc đi ngang qua Nam Cung Vũ vẫn luôn đứng bên cạnh vây xem, nam chính quân nói: “Cậu lưu lại xử lý chuyện này.”
Nam Cung Vũ: “…”
Tô Nghiêu đi theo phía sau hắn, nhìn y phục của hắn không chút rối loạn vẫn chỉnh tề như trước, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Cậu đi lên phía trước, hỏi: “Thứ cô ta bỏ vào trong rượu, không phải là thuốc…kích dục đó chứ?”
“Có lẽ vậy.”
“Vậy cô ta không sao chứ?”
“Không chết được.”
“Có phải anh cũng đã uống ly champagne mà cô ta đã đưa cho không?”
“Ừm.”
“Vậy anh…?”
“Tô Nghiêu.” Nam chính quân Tô Nghiêu tên.
“Hả?”
“Có phải là cậu lo lắng cho tôi không?”
“… Ừm.”
“Vậy là đủ rồi.”
“…”
Nam chính quân đi có chút nhanh, Tô Nghiêu vừa đi vừa chạy mới có thể đuổi kịp. Cậu nhìn thấy tay nam chính quân thả ở bên người, đột nhiên rất muốn vươn tay ra nắm. Mà cậu, quả thật cũng làm như vậy.
Thật là nóng. Tô Nghiêu nghĩ, quả nhiên vẫn có ảnh hưởng đi.
Mà điều làm cho Tô Nghiêu cảm thấy kỳ quái là, nam chính quân cứ để im cho cậu nắm như vậy, mà cũng không thèm nắm lại.
Đột nhiên, cậu lại có cảm giác thật khó chịu.
Hết Chương 10.