Đọc truyện Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời – Chương 14: Yêu sói
Chương 14.
Diệp lam phi như người mất hồn, quay lung rời đi, không một lần ngoảnh đầu lại. Tâm trạng anh bây giờ rất rối bời, đã không còn nghĩ được bất cứ điều gì nữa. Đến khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Anh không còn nhớ mình đã đi về như thế nào nữa. Đầu anh choáng váng, vẫn còn men rượu vấn vít quanh người. Tối hôm qua sau khi về biệt thự, Diệp Lam Phi đã uống rất nhiều rượu. Tại sao lại tự làm khổ mình như vậy? Anh cũng không biết nữa, chỉ biết bản thân cần thứ chất cay này để làm quên đi cảm giác không tên đang từng đợt đánh úp vào lòng anh. Cha anh gọi điện bảo anh nên về lo chuyện công ty, anh bực bội gào vào điện thoại, sau đó quăng luôn vào tường, chiếc điện thoại vỡ tan, nằm lẳng lặng trong góc phòng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi có kí ức, anh dám hỗn hào với cha mình như vậy. Rồi trong cơn say, anh chợt ngẫm lại những gì đã xảy ra và giật mình thảng thốt. Chẳng lẽ, anh đã động lòng với cô. Cảm giác này như phát hiện ra một châu lục mới, bất ngờ, cũng có một chút hoảng hốt. Anh tự hỏi khi yêu ai cũng như vậy hết sao? Trong đầu anh vang lên tiếng một giọng nói “Diệp Lam Phi, hay cho mày thông minh cả đời mà ngu ngốc nhất thời. Chẳng lẽ mày vẫn không nhận ra tình cảm mà mày giành cho cô ấy là tình yêu sao? Tại sao mày lại ngu như vậy. Tại sao hôm qua mày lại bỏ đi như thế, tại sao mày không ở lại hỏi cô ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì!” Giọng nói này là của anh? Hay là của một cái tôi khác đang nhìn mọi thứ giống như một người ngoài cuộc? Anh suy nghĩ miên man về tình yêu mình dành cho cô, nó chân thành hơn anh tưởng rất nhiều. Nhưng liệu cô có yêu anh không. Hoặc giả như là có thì thái độ của anh tối nay cũng đủ để khiến nó chấm dứt rồi. Chẳng lẽ thứ tình cảm mới manh nah trong lòng này lại bị anh bóp chết ngay từ trong trứng nước sao? Bất chợt anh thấy mình ngu ngốc và mất kiểm soát hơn bao giờ hết.
Diệp Lam Phi lê tấm thân vẫn còn hơi rượu, với cái đầu nặng trịch bước ra ngoài ban công hứng gió để tỉnh táo lại. Ban công này là nơi mà anh và cô gặp nhau. Hai người kẻ trên lấu người dưới lầu, mặt đối mặt nhìn nhau. Sao giống Romeo và Juliet vậy nhỉ. Chỉ có điều lúc đó người đứng trên ban công là anh. Mà như vậy thì đã sao? Câu chuyện chắc cũng chẳng khác là mấy nhỉ? Nhưng hãy nhìn đi, tình yêu của họ chẳng phải cuối cùng cũng kết thúc một cách bi thống sao? Chẳng phải nó đã kết thúc bằng sinh mạng của cả hai người sao? Nếu như hai người thực sự yêu nhau thì liệu anh và cô có đi vào con đường mà họ đã đi không, liệu có phải rồi anh và cô cũng sẽ có kết thúc giống như họ không? Hay cho dù cả hai đều không phải chết, chẳng lẽ kết thúc của bọn họ cũng vẫn được coi là bi kịch. Có phải hai người họ đang tái hiện lại một cách chân thực nhất vở bi kịch tình yêu này?
—————————–Vâng, lại là tôi, cái tuyến phân cách đáng ghét này—————————– Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng dáng nhỏ gầy hướng ánh về một nơi xa thẳm. Trong mắt là một mảng u buồn cùng ảm đạm. Lại một tuần nữa trôi qua, bản thân cô càng ngày càng không thể kiểm soát chính mình, càng ngày càng khát máu. Mà bây giờ đây cô muốn lại không dám nhắm mắt lại nữa, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ có một hình ảnh bất chợt hiện về trong tâm trí. Chúng như những mảnh ghép của quá khứ, của một đoạn kí ức đã bị lãng quên, và cô không muốn tiếp nhận nó, bởi dường như nó rất kinh khủng, có cảm giác rất muốn tránh xa. Cô không dám tiến đến căn biệt thự kia, sợ mình sẽ làm tổn hại người sống trong đó, sợ anh sẽ đuổi cô đi trong sự ghê tởm khôn cùng.
“ Ở đây à?”
“ Có đúng là ở đây không?…”
“ Bực mình quá! Mạc Tiểu Trúc anh câm miệng lại cho em!”
“ Rồi rồi, anh câm rồi đây…Nhưng mà anh cũng đính chính lại nhé. Tên anh không hề và cũng không bao giờ có chữ ‘Tiểu’ đâu.”
Ngọc Y ảo não kéo kéo góc áo Đình Tuyên hỏi nhỏ:
“ Này chúng ta đã đi được bốn tiếng rồi đó, tên Trúc Đình kia cũng kêu suốt bốn tiếng rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng chị ấy đâu? Thậm trí em còn không cảm nhận được hơi thở Ma cà rồng quanh đây nữa! Liệu chúng ta có đi nhầm đường không?”
“ Đó đó, anh đã bảo m…”
“ Im! Anh nên thức thời mà ngậm miệng lại. Không thì đừng trách bản cô nương độc ác.”
“ Không sai được đâu, đây là khu rừng mà người ta đồn đại là có Ma cà rồng, nên anh mới đưa hai người tới đây. Không sao được đâu.”
“ Thế nhỡ lỗi kĩ thuật thì sao? Ý tớ là nhầm địa điểm ý! Rủi mà lại gặp Ma sói ở đây thì tiêu!!!”
“ Anh có thể nói xui xẻo hơn nữa được không? Cái gì mà nhầm đường? Cái gì mà gặp Ma sói? Này! Mạc Trúc, anh bị ma ám à?”
Mạc Trúc há hốc miệng, ngón tay chỉ về phía trước không nói được lời nào. Lúc này cô nghe được giọng nói nghiêm túc của Đình Tuyên ở sau lưng:
– Vừa nhắc Tào Tháo, Thào Tháo đến ngay. Xem ra hôm nay chúng ta không đổ máu không được rồi.
Ngọc Y quay người lại, vừa đúng chạm vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của tên Yêu Sói phía đối diện. Sâu thẳm trong ánh mắt đó là sự tàn nhẫn, dã man đến tột cùng. Cô nghiến răng nghiến lợi quay sang.
“ Họ Mạc kia, cái miệng quạ của anh đúng là xui xẻo mà.”
. Mạc Trúc xắn tay áo vừa hoan hỉ cười:
“ Haha, qua tốt cuối cùng cũng được thư giãn gân cốt rồi…haha…”
“ Không phải lúc nãy anh còn há hốc miệng, không nói nên lời sao…”- Ngọc Y không chút lưu tình châm biếm anh. Ánh mắt sắc như dao lướt qua người tên Yêu Sói, không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt hắn. “ Nếu không sợ thì chứng minh đi, có thể lau ngày không dãn gân cốt nên thực lực của anh sụt giảm rồi cũng nên.”
“ Được lắm! Ngọc Y cô cứ chờ xem tôi xử hắn thế nào!”
Lời vừa dứt, Mạc Trúc còn chưa kịp động thủ, hắn đã nhảy bổ về phía ba người, cả ba nhanh nhạy né sang, tản ra ba hướng. Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng:
-“Ta là Gia Huy, rất vui được làm quen các ngươi!”
Hắn vừa dứt lời, mặt cả ba người đều nghệt ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng những lời tiếp theo của hán đã giúp họ khai thông đầu óc:
“ Theo thông lệ trừ loài người bọn ta không làm hại ra, bất kì chủng loại nào quen biết với Yêu Sói đều phải chết, vậy nên, xin lỗi nhé…bạn hiền…”
“ Ặc, cho xin đi, bọn ta mà là bạn hiền của người á? Mau xem lại đẳng cấp của mình đi”- Mạc Trúc làm động tác nôn ọe điển hình rồi bất thình lình nhảy lên hướng đến bả vai Gia Huy mà tấn công, lúc này răng nanh đã nhanh chóng thò ra, ánh mắt đen láy tưởng như vô hại cũng biến mất thay vào đó là đôi mắt xanh của loài Huyết tộc. Một đòn này nhanh chóng hạ xuống làm rách một đường dài trên cánh tay hắn. Máu tươi tuôn ra, mùi tanh của máu xộc vào mũi khiến hai người còn lại nhanh chóng biến đổi, đồng loạt tung người hướng về kẻ đối diện mà tấn công.
Biết không thể chống lại bọn họ, Gia Huy ngửa đầu hú vang…
Mùi máu theo gió bay đi tản mát vào không khí, đến một nơi…
————————————–Xin thứ lỗi, tai lại xuất hiện rồi—————————————- Lại một đêm không ngủ. Ngoài vườn hoa Oải hương đã nở rộ, hương hoa theo gió bay vào ngập tràn cả phòng. Ở góc tường một chậu Thiết mộc lan đặt đó, im lìm như cũ. Hai thứ này đều được anh thuê người đem đến từ tuần trước, chúng đều có công dụng giúp người ta thư thái và dễ ngủ hơn, nhưng ngặt nỗi một tuần nay rồi, anh vẫn không thể chợp măt được. Diệp Lam Phi vò tóc rồi bước xuống giường, mấy ngày nay anh luôn muốn mình ở trong tình trạng tỉnh táo nhất, để nếu có gặp cô một lần nữa thì sẽ không nói ra những lời chưa qua xử lí của não bộ như lần trước nữa. Trong vô thức, anh chỉ nhẹ hé rèm cửa ra, chứ không mở toang cửa sổ, và, trong khoảng khắc đó anh bắt gặp một gương mặt, gương mặt mà anh đã mong nhớ từ lâu, một đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm về phía cửa sổ phòng anh, dường như chủ nhân của nó không hề biết anh đang nhìn mình. Rồi trong phút chốc thân thể vụt lao đi, lao đến nơi bắt nguồn của cơn gió vương mùi máu tanh.
Kể từ khi Gia Huy hú lên từng đợt, thì ba người kia cũng thông minh biết được rằng, sắp tới chúng sẽ còn kéo đến rất đông, nên bản thân họ phải nhanh chóng giải quyết tên này để rời khỏi đây. Vậy là cả hai bên lại lao vào cấu xé nhau. Tuy rằng cả ba hoàn hảo chưa có bị thương nhưng nếu đồng bọn của chúng kéo đến thì cả ba chắc chắn sẽ phải bỏ mạng nơi đây, dù giỏi đến mấy cũng không thể lấy ít địch nhiều được. Chỉ là, họ không ngờ được bọn chúng thân thể to lớn mà hiệu suất làm việc nhanh đến vậy, chỉ một lát sau đã kéo nhau đến rồi. Không còn cách nào khác là phải dốc hết mười hai phần sức lực ra. Có một chút chật vật. Một tên Yêu Sói nhanh nhẹn bẻ gãy cành cây to trước mặt, lao nó về phía trước, khiến Trúc Đình sợ thót tim:
“ Y Y mau tránh đi!”
“ Hả???” – Ngọc Y lúc này mải đánh nhau với một tên Yêu Sói nên không để ý, đến lúc đáng ngã hắn xong, quay đầu lại thì đã không kịp nữa rồi, chỉ còn biết đứng nhìn để cho cành cây đó lao vào người thôi.
Nhưng…
Đúng lúc nguy cấp nhất thì một bóng đen vụt đến, tung người đá bay khúc cây đó đi, khúc cây lao đi với tất cả sức mạnh mà bóng đen đó đã đá vào nó, rồi đập vào đầu một tên Yêu Sói khiến nó vỡ sọ chết. Người đến là Liêu Trúc Hàn. Đám Yêu Sói thấy đồng loại bị giết thì gào thết điên cuồng, lao vào bọn họ, nhưng Liêu Trúc Hàn đâu đơn giản vậy, nếu không cô đã chẳng phải khiến bọn người trong gia tộc lo sợ. Quét mắt nhìn đối phương một lượt, cả bốn người cùng lao tới. Cảnh giết chóc bi thảm vô cùng. Chỉ trong chốc lát tất cả nhuộm một màu đỏ thẫm. Ít phút trước ở đây vẫn là một cảnh hỗn chiến, tiếng kêu thảm thiết vang trời mà bây giờ chỉ độc một mảng đìu hiu với thi thể đầy đất, máu tươi vương vãi và bốn con người toàn thân huyết sắc im lặng không nói một lời. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Liêu Trúc Hàn không khỏi kinh ngạc, đây một phần là do cô làm ư? Hazz chỉ là không nỡ nhìn những kẻ giống như mình bị người ta giết thôi mà. Bỗng cánh tay cô nhói đau, máu chảy không ngừng, hóa ra nãy giờ mải đánh nhau với bọn họ, cô bị thương lúc nào không hay. Liêu Trúc Hàn nhấc chân định đi khỏi thì nghe giọng nói ở phía sau truyền đến, ngữ khí có chút gấp gáp cùng hưng phấn:
“ Chị Trúc Hàn, là chị thật sao?”