Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 27


Editor: Gấu_Panda

Beta: Mạc Hề, Jun

Ngày đó buổi sáng sau kì nghỉ thu, tiết đầu tiên trong học kỳ này chính là khóa học điện từ trường và sóng dao động công nhận đúng là nhàm chán nhất.

Giờ học cũng nhàm chán như thế, còn gặp phải một lão sư cực phẩm, lão Tưởng. Tưởng lão nhân cả ngày chít chít oai oai, một hồi thì nhức đầu, một hồi thì nóng não. Xong rồi, vẫn còn muốn cảm thán một câu: các em xem các em đi đến trong đại học lại không chịu học tập tốt, thật khiến cho lão sư tức giận mà.

Học sinh cảm thấy mới mẻ. Đây là một ông lão yểu điệu, sao lại trách móc trên đầu chúng ta để làm chi a?

Hôm nay lão Tưởng đang ở phía trên than vãn ở đâu có ngày 1/5 nghỉ dài hạn các em không hảo hảo nắm chặt thời gian đọc sách, làm phong phú bản thân, nơi nơi chạy chơi làm loạn! Mấy ngày hôm trước còn thấy đưa tin nói có học sinh đi ra ngoài chơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn có, chơi thì cũng đã chơi, sao bài tập cũng không làm? Nhìn xem, ngay cả lớp trưởng vở nộp lên điểm cũng như thế này đây?!

Mạnh Kha huých cánh tay Đường Văn Minh bên cạnh: “Mạc Mặc còn chưa trở về?”

“Chưa, di động cũng tắt máy luôn.” Đường Văn Minh miễn cưỡng ghé vào trên bàn, đôi mắt không ngủ tốt có chút xanh đen.

“Bất quá cậu ấy ở cùng với ba, chắc là không có chuyện gì. Cậu cũng đừng lo lắng.”

“Hai vị bạn học bên kia, bài tập các em sao không nộp?” Lão Tưởng đột nhiên chìa tay chỉ hướng bọn họ.

Mạnh Kha nghĩ, thật đúng là xúi quẩy mà.


Hai người chậm rãi từ từ đứng lên, cùng nói: “Quên làm.”

Lão Tưởng nói: “Tốt, các em trước tiên ngồi xuống hảo hảo nghe giảng.”

Sau, lại đem hai người tố cáo giáo viên chủ nhiệm.

Thời gian dài không gặp, Đường Văn Minh cũng đã quên giáo viện chủ nhiệm lớp bọn họ là Liêu Bác Viễn.

Liêu Bác Viễn cũng không phê bình bọn họ, chỉ nói: “Tưởng lão sư tuổi lớn, dẫn dắt môn học cho các cậu cũng rất vất vả, sau này vẫn là chăm chú một chút.”

Trước khi đi, anh ta gọi Đường Văn Minh lại.

“Ba của Mạc Mặc, gọi điện thoại cho tôi nói là cho phép tiểu Mặc nghỉ vài ngày. Cậu ấy có thể còn hơn hai ngày nữa mới quay lại.”

Đường Văn Minh nhìn anh ta một cái, gật gật đầu bước đi.

Ban đêm cùng ngày, sau khi tắt đèn, tất cả mọi người đều đi ngủ. Đột nhiên có người mạnh mẽ gõ cửa.

Duẫn Húc dùng sức hướng trong chăn co lại, mơ mơ màng màng nói: “Lão đại ~ cậu đi mở cửa đi.”

Đường Văn Minh vừa mới mở cửa ra, đã bị một… vật thể không rõ ràng đụng ngã.

“Hắc hắc, anh nhớ tôi chứ.” Mạc Mặc ngây ngô cười.

Đường Văn Minh cau cái mũi: “Một cỗ mùi mồ hôi!”

“Tôi cả đêm ngồi xe lửa trở về, mệt muốn chết!” Mạc Mặc nói xong liền hướng giường Đường Văn Minh nằm xuống.

“Có đói bụng không?” Đường Văn Minh đá hắn một cước.

“Đói ~ đói đến ruột dính vào lưng!” Mạc Mặc thành thật không khách khí lầm bầm.

“Chỉ có mì.”

Đường Văn Minh đem chén mì đưa tới trước mặt Mạc Mặc, Mạc Mặc ngồi đậy lang thôn hổ yết ăn.

“Cậu mấy ngày nay rốt cuộc làm cái gì?”


“Trở về nhìn hàng ngũ ông bà tôi, còn nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ của tôi nữa.” Mạc Mặc miệng ngậm mì, nói chuyện hàm hàm hồ hồ. “Cái đứa bé mới sinh ra không được bao lâu hả.”

“Ừ, vừa qua khỏi trăm ngày đi.” Mạc Mặc bưng chén ừng ục ừng ục húp.

“ Vậy, bộ dạng nói có giống cậu không?” Đường Văn Minh tiếp nhận cái chén trống trơn trong tay Mạc Mặc hói.

Mặc Mặc cười hì hì lau miệng: “Giống tôi để làm chi? Cũng không phải tôi sinh! Bất quá thật ra cũng rất giống cha của tôi.”

Đường Văn Minh nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn có giờ học.”

Mạc Mặc meo meo giống con mèo lớn, ý vị hướng trên người cậu cọ: “Ngủ không được, anh hát cho tôi nghe đi.”

Đường Văn Minh cười búng trán cậu một cái: “Cậu qua nói với Duẫn Húc, cậu ta nêu không để ý tôi sẽ hát.”

“Quên đi.” Mặc Mặc vò đầu nói lầm bầm.

Một lát sau, Đường Văn Minh cảm giác tay trái của mình bị cầm.

“ Này, anh không muốn biết cha tôi tìm có chuyện gì sao?”

“ Rất muốn a.” Đường Văn Minh nhẹ nhàng quay lại nắm tay Mạc Mặc, “Bất quá nếu cậu muốn nói cho tôi biết, sẽ chủ động nói.”

“Ông ấy tìm tôi có việc muốn nhờ tôi. Đứa con kia của cha tôi, được chẩn đoán mắc bệnh thiếu máu bẩm sinh. Anh có biết đó là bệnh gì không?”

Đường Văn Minh lắc đầu.


Mạc Mặc nói: “Kỳ thật tôi cũng không rõ. Bất quá giống như cùng với chức năng tạo máu có liên quan, rất nghiêm trọng. Đứa bé kia luôn phát sốt. Bác sĩ nói tình trạng của nó có điều nghiêm trọng, tuy rằng có thể dùng thuốc duy trì trong thời gian ngắn, nhưng mà tốt nhất muốn lâu dài thì phải tìm được tủy thích hợp để cấy ghép.”

“Cha cậu… muốn cậu vì nó hiến tủy?”

“Ừ. Ông ấy nói hai người bọn họ xét nghiệm kết quả đều không thích hợp với đứa nhỏ, cho nên, muốn để tôi đi thử xem. Bất quá tôi không để ý ông ấy. Ông ấy nói ông nội bị bệnh một thời gian, mang tôi trở về nhìn xem. Đi mới biết được, ông ta muốn cho ông nội cùng bà nội khuyên tôi. Người đàn bà kia đã đi, tôi chỉ thấy đứa bé của bọn họ.” Mạc Mặc khe khẽ thở dài, “ Kỳ thật, trong lòng tôi rất hận đứa bé kia. Nếu không có nó, gia đình của chúng tôi cũng không trở thành như vậy, mẹ cũng sẽ không chịu ủy khuất như vậy. Ngay từ đầu tôi thậm chí nghĩ, đứa bé kia nếu bệnh chết như vậy cùng với tôi không có liên quan. Chẳng qua là, lúc đó nhìn thấy lại không đành lòng. Phạm sai lầm chính là người lớn, đứa nhỏ phát sốt khó chịu chỉ biết khóc chỉ là vô tội. Mới rồi, tôi đáp ứng đi xét nghiệm.” Mạc Mặc nói xong lại xê dịch đến Đường Văn Minh, cả người dán trước ngực hắn.

“Anh nói, tôi đối với đứa bé kia có ý nghĩ như vật có phải rất ác hay không?”

Đường Văn Minh sờ đầu của cậu: “Sẽ không. Khi đó là cậu tức giận, sau không phải cũng hy vọng hắn khỏe mạnh sao? Mạc kệ nói sao, cái đứa nhỏ kia cũng là em trai của cậu.”

“Ừ.” Mạc Mặc làm nũng mà hai cái đùi cũng dính lên luôn rồi.

“Đừng quấn chặt như thế, một cỗ mùi mồ hôi!” Đường Văn Minh ngoài miệng nói như thế, nhưng cũng đem cậu ôm càng chặt.

“Kết quả ra sao?”

“Chưa biết, đại khái chắc cũng ngày mốt đi. Tôi chờ không kịp đã trở về trước.”

“Nếu thích hợp, phải lấy tủy của cậu, tôi cũng muốn cùng đi.”

“Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.