Một Bước Lên Tiên

Chương 999: Sân Sau


Đọc truyện Một Bước Lên Tiên – Chương 999: Sân Sau


Lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện một người, sau khi nhìn thấy hắn ta thì tất cả những người khác liền tự động giải tán.


Một người trung niên mặc vest màu xám bước tới, hắn ta đứng đối diện với Bạch Diệc Phi, đưa tay ngăn người đang lắc xúc xắc lại, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Người anh em này, vận may khá tốt đấy!”

Bạch Diệc Phi hơi sửng sốt, nhìn người đàn ông trung niên một cái, trong nháy mắt có thể nhìn ra hắn ta là cao thủ cấp 2 trung cấp.


Cùng lúc đó, Di Trà xoay người rời đi, tránh sang bàn bên cạnh.


Sau khi Bạch Diệc Phi để ý kĩ thì mới hiểu, người trước mặt anh này có lẽ là Bắc lão đại, Di Trà phải tránh đi, là sợ đối phương nhận ra anh ta.


Bạch Diệc Phi cười nói: “Vận may ấy mà, nhìn không thấy, nếu muốn tôi thua hết trong một lần, cũng không phải là không được”.


Bắc lão đại khẽ giật mình.


Tất cả những người xung quanh thấy Bạch Diệc Phi thắng tiền, anh nói gì thì là cái đó, bọn họ nhao nhao mua theo anh.


Bạch Diệc Phi vừa nói vậy, đám người liền do dự, rút lại toàn bộ số tiền mình đã đặt.


Bắc lão đại hừ lạnh hỏi Bạch Diệc Phi: “Ý của anh là gì?”

Bạch Diệc Phi khẽ mỉm cười nói: “Vốn dĩ muốn gặp Bắc lão đại, bây giờ gặp được rồi, thì tôi cũng không cần số tiền này nữa, tặng hết cho anh”.


Tuy nhiên khi Bắc lão đại nghe thấy điều này thì chế giễu một tiếng, thậm chí còn nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khinh thường: “Thì ra là muốn dựa vào vận may để tìm đường sống à”.


“Đuổi hắn ra ngoài!”, Bắc lão đại hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.


Hắn ra vừa nói xong thì những con bạc xung quanh anh chạy tán loạn, họ không muốn mình bị ảnh hưởng.


Mà nhân viên của Bắc lão đại đã đến ngay bên cạnh Bạch Diệc Phi, hung dữ nói: “Người anh em, muốn tự mình đi ra ngoài hay phải để chúng tôi đuổi?”


Bạch Diệc Phi khẽ ngây người, chưa kịp phản ứng lại.


Tuy nhiên khi nhìn thấy thái độ của Bắc lão đại, anh đã lập tức hiểu ra.


Tại Nam Môn này, thế lực ngầm và chính phủ cùng nhau tồn tại, nếu như chính phủ không giải quyết được thì có thể để thế lực ngầm ra mặt.


Bởi vậy, một số người không thể tham gia vào thế lực chính phủ, vì muốn tìm một công việc, họ sẽ chọn thế lực ngầm.


Bắc lão đại coi anh là loại người đó.


Sau khi hiểu ra thì Bạch Diệc Phi nhanh chóng nói: “Bắc lão đại xin dừng bước, có muốn trong một ngày kiếm được 1 tỷ không?”

Bắc lão đại nghe thấy câu này thì dừng lại.


Những tên thủ hạ kia thì không để ý tới điều này, vẫn muốn đẩy anh ra ngoài.


Lúc này, Bắc lão đại đột nhiên hét lên: “Đợi đã!”

Hắn ta xoay người, nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Anh qua đây!”

Mấy tên đàn em thấy vậy cũng ngừng tay.


Bạch Diệc Phi bước sang một bên, cùng Bắc lão đại đi ra ngoài.


Sau khi ra sân sau của sòng bạc, Bạch Diệc Phi nhìn thấy rất nhiều gian phòng.


Anh thấy hơn 20 người trẻ tuổi, cùng hơn chục đàn em của Bắc lão đại, hầu hết đều là cao thủ cấp 3 cao cấp.


Bắc lão đại không đem theo Bạch Diệc Phi vào phòng mà đứng ở sân hỏi anh: “Có biết tại sao sòng bạc lại có sân phía sau không?”

Bạch Diệc Phi thật thà lắc đầu.

Bắc lão đại nhàn nhạt nói: “Đây là Minh Thành, tổng cộng có 12 sòng bạc, nhưng không có cái nào lớn bằng sòng bạc của tôi, những người đó thích đến đây chơi, có biết tại sao không?”

Bạch Diệc Phi lại lắc đầu.


Bắc lão đại hừ lạnh nói: “Bởi vì, tôi giết người nhiều nhất”.


Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cũng không bị dọa sợ.


Sau đó Bắc lão đại lại nói: “Tại Minh Thành, mọi người đều biết tôi là người có uy tín nhất, không ai dám ăn gian trong sòng bạc của tôi”.


“Thật đáng tiếc, vẫn có những người không tin, tới chỗ của tôi mà giở trò gian lận”.


“Còn có một số kẻ giở thủ đoạn trêu tôi!”

“Những người này đã chạm vào giới hạn của tôi, vậy thì chỉ có một kết cục”.


“Đó chính là cái chết!”

“Thi thể của bọn họ, tất cả đều được chôn trong sân này!”

Bắc lão đại khịt mũi: “Bây giờ, anh biết rồi chứ?”

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, dù gì cũng là lần đầu tiên nghe nói, một cái sân rộng như vậy lại chuyên dùng để chôn thi thể.


Bắc lão đại tiến lên một bước, đến gần Bạch Diệc Phi hơn, trầm giọng nói: “Thế nên, anh tốt hơn hết là nói rõ cho tôi biết, anh dùng phương pháp gì để kiếm 1 tỷ trong một ngày”.


“Nếu là thật, nói không chừng tôi sẽ giúp anh nói với đại công tước, gia nhập vào hàng ngũ của chúng tôi”.


“Nhưng nếu như anh dám nói dối, vậy thì…”


“Tôi nghĩ, anh cũng không muốn thử cái kết cục đó đâu nhỉ”.


Bắc lão đại khịt mũi, hắn ta căn bản không tin một ngày có thể kiếm được một tỷ.


Và đám đàn em của hắn cũng lập tức hiểu ra, đã sẵn sàng động thủ.


Bạch Diệc Phi nghe xong thì gật đầu: “Được, tôi đã hiểu”.


“Được, hiểu rồi thì nói đi”, Bắc lão đại nhàn nhạt nói.


Lời vừa dứt, những tên đàn em kia lập tức tản ra, trực tiếp vây quanh Bạch Diệc Phi.


Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hít sâu một hơi và nói: “Tôi muốn hỏi, các người hôm nay có phải đã bắt một cô gái xinh đẹp phía Bắc không?”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.


“Anh hỏi cái này làm gì?”, sắc mặt Bắc lão đại càng khó coi hơn.


Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Tôi đang nói với anh về việc kiếm được 1 tỷ trong một ngày”.


Bắc lão đại thấy vậy thì trầm giọng nói: “Không phải”.


Bạch Diệc Phi khẽ cau mày hỏi: “Thật sự là không có?”

Thành thật mà nói, vẻ mặt vừa nãy của đám người này đã phản ánh lên tất cả.


Có điều, không đợi Bắc lão đại lên tiếng, một tên đàn em đã nói: “Thằng nhóc này, mày ăn nói với Bắc lão đại thế à? Muốn chết phải không?”

Vừa nói, đám người vừa rút vũ khí trên người ra.


Nhưng Bắc lão đại đột nhiên giơ tay ngăn cản, nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi: “Tôi vừa mới nói, con người tôi trước giờ vẫn luôn rất có uy tín”.


“Mà anh, chỉ cần nói với tôi, làm thế nào để 1 ngày kiếm được 1 tỷ”.

Thấy vậy, Bạch Diệc Phi bất lực thở dài nói: “Thật ra, chỉ cần anh nói các anh đã bắt một người đẹp phương Bắc, đồng thời trả cô ấy lại cho tôi, vậy thì các người có thể kiếm được một tỷ”.


“Đây không phải rất đơn giản sao?”

Sắc mặt Bắc lão đại âm trầm, nhìn Bạch Diệc Phi, lạnh giọng nói: “Anh muốn dùng 1 tỷ để mua người phụ nữ kia?”

Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Anh hiểu nhầm rồi”.


“Tôi nói, mạng cũng anh cũng chỉ đáng giá 1 tỷ, dù gì, nếu tôi không giết anh thì chẳng phải anh đã kiếm được 1 tỷ rồi sao?”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc.


Đây con mẹ nó, đang nói phét lác gì vậy? Lại còn muốn giết Bắc lão đại?

Ngay sao đó, đàn em của Bắc lão đại lập tức hoàn hồn, hét lên: “Con mẹ mày, chết đi”.


Vừa mắng, hắn ta vừa cầm mã tấu lao tới.


Bắc lão đại cười lạnh nói: “Trên địa bàn của tao, chưa ai dám nói với tao…”

“Bụp!”

Chỉ là Bắc lão đại còn chưa nói xong, đám đàn em lao thẳng về phía Bạch Diệc Phi kia còn chưa chạm được vào người anh, đã bị đá bay ra ngoài.


Say khi hắn bay ra ngoài, còn va phải vài người, kết quả tất cả cùng bay ra với hắn ta.


Sau cùng, bốn năm người cũng ngã xuống đất, chết không kịp ngáp.


Lời nói của Bắc lão đại mắc kẹt trong miệng, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.


Đám đàn em vừa rồi của hắn ta đều là cao thủ cấp 3, thế nhưng bên kia vừa cho người ra tay nhẹ một cái liền giết hết.


Nhưng mà, trước đó hắn ta không hề nhìn ra thực lực của Bạch Diệc Phi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.