Một Bước Lên Tiên

Chương 15: Đối xử bất công


Đọc truyện Một Bước Lên Tiên – Chương 15: Đối xử bất công

Thấy vậy, Lý Phàm liền tức giận lấy điện thoại ra: “Được lắm, các người cứ đợi đấy!”

Lưu Tử Vân lo lắng nói: “Bạch Diệc Phi! Anh đang làm cái gì vậy? Anh còn muốn làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn sao? Nếu ông cụ tới thật, Tuyết Nhi sẽ phải làm sao?”

Ngày thường Lưu Tử Vân hay la lối om sòm, tính khí cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng khi đối mặt với ông cụ nhà họ Lý thì cũng phải kiêng nể vài phần.

Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Tử Vân bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Lưu Tử Vân nhìn Bạch Diệc Phi, khóe miệng khẽ đưa lên, nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Bạch Diệc Phi lúc ấy chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thể không phục, nhất thời khiến Lưu Tử Vân thấy bối rối vô cùng.

Cùng lúc đó, Lý Phàm cũng đã gọi được cho ông cụ nhà họ Lý, lập tức mách: “Ông nội, Lý Tuyết và thằng chồng vô dụng của nó xem thường nhà chúng ta, cháu bảo nó đến công ty nhưng nó không đến, lại còn xỉ nhục cháu! Nhà họ Lý chúng ta có ra sao nó cũng chẳng thèm quan tâm!”

Những lời của Lý Phàm khiến Lý Tuyết và Lưu Tử Vân càng lo lắng hơn, nhưng ngược lại Lý Cường Đông vẫn tỏ ra bình thản như không có gì.

“Lý Tuyết, ông nội muốn cô nghe điện thoại này”, Lý Phàm nhìn Lý Tuyết miệng nở một nụ cười chế giễu.

Trái tim Lý Tuyết hẫng một nhịp, vội liếc nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy liền vươn tay cầm lấy điện thoại, nói với người phía bên kia đầu dây: “Ông nội, cháu là Bạch Diệc Phi”.

Lý Phàm không ngờ Bạch Diệc Phi sẽ giật lấy điện thoại nên không kịp phản ứng, lúc hoàn hồn thì Bạch Diệc Phi đã nghe máy rồi: “Bạch Diệc Phi! Mày điên rồi!”

Ông cụ nhà họ Lý giọng nói có chút lạnh lùng: “Đưa điện thoại cho Tuyết Nhi”.

“Ông nội, Tuyết Nhi bị ốm, không tiện nghe điện thoại, bây giờ đang nằm mê man ngủ trên giường”.

!!!

Bạch Diệc Phi hôm nay ăn phải gan hùm rồi hay sao? Làm sao có thể trực tiếp nói dối ông cụ nhà họ Lý như thế, Lý Phàm còn đang đứng đây nữa chứ!


Lý Phàm kinh ngạc tròn mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cái thằng nói dối không chớp mắt này, Lý Tuyết đang đứng đây sờ sờ mà lại bảo đang ngủ mê man trên giường!

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lý Phàm lập tức hét lớn: “Ông nội, đừng nghe nó nói, Lý Tuyết đang đứng trước mặt cháu đây này!”

Đầu bên kia điện thoại không có phản ứng gì, xem ra cũng đã nghe thấy lời Lý Phàm nói.

Lưu Tử Vân ngồi thụp xuống ghế sofa, nhìn bộ dạng như trời sắp sập xuống đến nơi.

Một lúc lâu sau, ông cụ nhà họ Lý mới trả lời: “Có gì thì nói đi!”

Cho dù cảm nhận được sự tức giận của ông cụ, Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh đáp: “Làm người thì không nên quá thiên vị, đều là cháu của ông, tại sao lại phân biệt đối xử như vậy? Là do Tuyết Nhi không có năng lực sao? Không hề!”

“Anh muốn tôi làm như thế nào? “, ông cụ bình tĩnh hỏi.

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Làm sai thì phải sửa, làm sai thì cũng nên có thái độ nhận sai”.

Nói xong, không để cho ông cụ có cơ hội đáp lại, Bạch Diệc Phi liền cúp máy.

Bạch Diệc Phi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như ông cụ không hiểu, hoặc hiểu rồi nhưng giả vờ không hiểu, vậy anh sẽ cho đối phương biết hậu quả của việc làm như vậy!

Cúp máy xong, mọi người trong phòng nét mặt đều bàng hoàng.

Sau đó là tiếng cười đắc thắng của Lý Phàm: “Bạch Diệc Phi, đồ ngốc! Không ngờ lại dám nói chuyện với ông nội như thế? Mày cứ đợi đấy! Gia đình mày rồi sẽ bị ông nội đuổi ra khỏi nhà họ Lý ngay lập tức!”

Nghe vậy, Lưu Tử Vân bỗng hoàn hồn lại, lập tức rít lên: “Bạch Diệc Phi! Đồ vô dụng, anh không có lương tâm sao? Đã ăn không ngồi rồi ở nhà này, tôi có đối xử tệ bạc với anh không? Tại sao lại muốn hại chúng tôi ra nông nỗi này?”

Thấy vậy, Lý Tuyết vội vàng kéo Lưu Tử Vân ra để xoa dịu tình hình,

nhưng thật ra trong lòng cô cũng vô cùng lo lắng.


Lý Cường Đông ban nãy luôn giữ thái độ bình thản lúc này mới lên tiếng: “Tôi nghĩ chúng ta nên dọn dẹp lại nhà cửa, kẻo ông cụ nhìn thấy sẽ có ấn tượng không tốt về chúng ta.”

“Dọn cái gì mà dọn? Có mà thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị cút luôn ra khỏi nhà thì có!”, Lưu Tử Vân giận đến đỏ mặt.

Lý Tuyết hơi sửng sốt một chút: “Ông nội sắp sang đây sao?”

Sao có thể như thế được?

Bạch Diệc Phi cười: “Điều này cũng khó nói”.

Vừa dứt lời, Lý Cường Đông quay sang nhìn Bạch Diệc Phi: “Phải đấy, chúng ta vẫn nên dọn dẹp một chút đi!”

Bạch Diệc Phi cũng liếc nhìn Lý Cường Đông, lúc chạm phải ánh mắt của bố vợ, Bạch Diệc Phi có chút sửng sốt.

Ánh mắt ấy ngoài hiện lên vẻ điềm tĩnh, còn toát ra sự kiên định không gì thay đổi được.

Ông bố vợ này thật không đơn giản như anh tưởng tượng.

Lý Phàm nghe vậy cười đến đau bụng: “Cái gia đình này thật là hài hước, các người nghĩ ông nội là ai? Đích thân tới nhà các người sao? Đừng có nằm mơ!”

Vậy mà, hơn nửa giờ sau, không chỉ có ông cụ nhà họ Lý, mà các thành viên cấp cao khác của gia đình cũng đến, bố của Lý Phàm, Lý Đại Hải cũng đến.

Lý Phàm đứng đó bần thần cả người.

Gia đình Lưu Tử Vân nhìn thấy ông cụ thực sự ở đây, có phần hơi không tin vào mắt mình, vội vã mời mọi người vào trong nhà, phòng khách lúc này trở nên đông đúc lạ thường.

Ông cụ nhà họ Lý ngồi trên sô pha, mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ, khẽ cau mày, ông chưa từng quan tâm đến căn nhà này, lần này tới, mới biết được bọn họ sống cũng chẳng thoải mái gì, trong lòng có chút áy náy.

Đột nhiên, ông cụ xúc động thở dài: “Đã lâu lắm rồi mới đến đây nhỉ…”


Lý Cường Đông điềm tĩnh trả lời: “Vâng”.

Sau một hồi lâu im lặng, ông cụ nhìn Bạch Diệc Phi: “Chuyện hợp đồng, không nhất thiết phải là Lý Tuyết đi mới được, những người khác cũng có thể làm được”.

Bạch Diệc Phi nhìn ông cụ nói: “Ông nội, ông nói những lời này, bản thân ông có tin được không?”

Mặt ông cụ sa sầm lại.

Lý Phàm lớn tiếng hét lên: “Bạch Diệc Phi! Mày nói chuyện với ông nội kiểu gì thế hả?”

“Câm miệng!”, ông cụ trừng mắt nhìn Lý Phàm, cái đồ bất tài này!

Lý Phàm nghe vậy liền muốn nói lại, thì bị Lý Đại Hải kéo tay lại: “Mày câm miệng lại cho tao!”

Lý Phàm không dám nói gì nữa.

Ông cụ nhà họ Lý khẽ thở dài, “Coi như ta nhìn lầm người rồi…”

Ngừng một chút, ông cụ lại nói: “Nhưng anh nghĩ chúng tôi bắt buộc cần có hợp đồng này sao?”

“Không, là 100 triệu”, Bạch Diệc Phi đáp.

Công ty trái cây Lý Thị cần số tiền này, nếu không có số tiền này thì công ty coi như đi tong.

Ông cụ nhà họ Lý hắng giọng một cách lạnh lùng, không có gì để chối cãi.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Ông nội, cháu không muốn gì cả, cháu chỉ muốn ông đến xem xem con trai và cháu gái mình sống như thế nào thôi?”

“Rõ ràng đều là con là cháu, vậy mà tại sao có người lái xe sang, sống trong biệt thự, nhưng có người lại chỉ có thể sống ở một nơi như thế này? Có người là giám đốc điều hành công ty, còn có người chỉ là nhân viên quèn? Sao đều là con cháu của mình mà ông lại có thể nhẫn tâm đến vậy?”

Mọi người trong phòng khách kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.

Ông cụ nhà họ Lý hơi nhíu mày.


Nghe vậy Lý Phàm liền ngắt lời: “Mày cho rằng ai cũng có thể làm giám đốc sao? Bản thân Lý Tuyết không có năng lực, làm một nhân viên nhỏ là xứng đáng rồi!”

Bạch Diệc Phi cười nói: “Được rồi, các người có năng lực, vậy còn đến đây làm gì? Nếu như có năng lực thì tự đi Cảng Lam Ba kí hợp đồng đi, còn đến đây tìm Tuyết Nhi làm gì?”

“Mày thì biết cái gì?”, Lý Phàm trợn mắt: “Nếu không phải Lý Tuyết cùng tên tổng giám đốc kia có…”

“Câm miệng!”, Lý Đại Hải tức giận trừng mắt nhìn Lý Phàm.

Mọi người ai cũng đều hiểu lời của Lý Phàm có ý gì, nhưng nói thẳng ra và chỉ biết rồi giữ trong lòng lại là hai chuyện khác nhau.

Hơn nữa, chính Lý Phàm cũng chẳng biết chuyện này thực hư là như thế nào, nếu lỡ miệng nói ra, chẳng phải là tự mình tìm phiền phức sao?

Lý Tuyết vốn là điểm yếu của Bạch Diệc Phi, nếu có ai dám động đến cô nhất định sẽ phải trả giá!

Bạch Diệc Phi tối sầm mặt xuống, nếu Lý Phàm không biết điều như vậy, vậy thì anh sẽ dạy cho gã chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói!

Ông cụ nhà họ Lý liếc nhìn Lý Phàm: “Có mỗi chuyện cỏn con như vậy cũng làm không xong, ta thấy cháu mới là đồ vô dụng đấy!”

Lý Phàm không dám ho he gì nữa.

Ông cụ liếc nhìn Bạch Diệc Phi, trước đây ông ta cho rằng Bạch Diệc Phi là đồ bỏ đi, bây giờ xem ra, nào đâu có giống một kẻ vô dụng? Đầy người cũng chẳng điềm tĩnh được như Bạch Diệc Phi!

Bạch Diệc Phi nhìn ông cụ, nhẹ nhàng nói: “Ông nhìn xem, Tuyết Nhi không hề ốm, cháu chỉ muốn ông biết rằng, không thể phân biệt đối xử như vậy được”

“Bản thân cháu thì chẳng sao, nhưng Tuyết Nhi thì khác, gia đình cô ấy là máu mủ của ông, cháu chỉ mong họ cũng được ông coi trọng”

“Nhân đây cháu cũng nói rõ luôn, sau này gia sản nhà họ Lý một đồng một cắc cháu cũng không cần, nhưng gia đình Lý Tuyết là con cháu ruột thịt trong gia đình, hi vọng ông nội có thể đối xử công bằng một chút”.

Mọi người đều bàng hoàng nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thật sự lại dám nói ra những lời này, bọn họ đều cố né tránh hết sức không nhắc đến chuyện này, sao có thể nói thẳng ra như vậy chứ?

Bạch Diệc Phi không những nói thẳng ra mà còn đưa ra yêu cầu đối với ông cụ, người này điên thật rồi!

Anh không sợ ông cụ tức giận mà đuổi cả gia đình họ ra khỏi nhà sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.