Đọc truyện Một Bước Lên Tiên – Chương 1011: Ai Cũng Từng Có Quá Khứ
Bởi vì mũi dao của hắn đang không ngừng run rẩy, hai chân cũng đứng không vững, dường như đang run rẩy.
Bạch Diệc Phi có chút nghi ngờ.
Nhưng lúc này anh không có quá nhiều thời gian nghĩ nhiều, rồi nhanh chóng đi đến trước mặt đại công tước, muốn cùng người đeo mặt nạ bao vây đại công tước lại.
Nhưng đại công tước không hoang mang chút nào, thậm chí còn cười chế giễu Bạch Diệc Phi, nói: “Cuối cùng, mày vẫn phải đối mặt với tao”.
Bạch Diệc Phi nói: “Chúng tôi có hai người”.
“Không!”, đại công tước vẫn lắc đầu, nói: “Chỉ có một mình mày thôi!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc rồi theo bản năng nhìn về phía người đeo mặt nạ ở phía sau đại công tước.
Bước chân người đeo mặt nạ vốn không kiên định, giờ đây đứng vững hơn.
Hắn nhảy lên trước một bước, ngữ khí kiên định hơn chút, nói: “Chúng tôi có hai người!”
Nhưng đại công tước lập tức phản bác: “Chỉ có một người!”
“Cô đang sợ tôi”, đại công tước đứng đối lưng với người đeo mặt nạ, căn bản không sợ người đó, thậm chí còn chế giễu: “Cảm giác sợ hãi đó xuất phát từ bên trong”.
“Ngay từ ban đầu, cô đã né tránh tôi, tránh đối diện trực tiếp với tôi.
Cô đeo mặt nạ, chứng tỏ sợ tôi nhận ra cô.
Cô biết là giết tôi là không dễ”.
“Nói cách khác, cô không có quyết tâm đến giết tôi.
Vì vậy, đối với tôi mà nói, cô coi như không tồn tại”.
Lời của đại công tước khiến người đeo mặt nạ lại co chân lại, dao trên tay càng run rẩy hơn, thậm chí còn lùi về sau một bước.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn thấy, chau mày khi thấy đại công tước gọi là cô, lúc này anh mới nói: “Chắc cô cũng là thực lực cấp 1 trung cấp, chúng ta liên thủ với nhau thì nhất định có thể giết được ông ta, cô không cần sợ”.
Đại công tước cười lạnh một tiếng, nói: “Bất luận mày nói thế nào thì đều vô dụng.
Nỗi sợ hãi của cô ta xuất phát từ nội tâm, không thay đổi được đâu”.
“Giống như nhiều người nỗi sợ hãi mặc dù không thể hiện trên mặt nhưng trong tâm vẫn sợ.
Lúc đối mặt lần nữa thì người đó sẽ thể hiện ra nỗi sợ bản năng chứ không phải là phản kháng”.
“Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để giết tôi, vậy thì làm sao không sợ được? Cô nói có phải không, Y Vân?”
Hai chữ cuối cùng của đại công tước khiến người đeo mặt nạ run rẩy, dao trong tay cũng rơi xuống đất luôn.
Đại công tước phì cười rồi xoay người nhìn Y Vân đang toàn thân run rẩy.
Còn Bạch Diệc Phi lúc này cũng với vẻ mặt nghi hoặc.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Bạch Diệc Phi thì người đeo mặt nạ kia lấy mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp.
Bạch Diệc Phi trợn trừng hai mắt, đây chẳng phải là dealer xinh đẹp ở sòng bạc sao?
Sắc mặt Y Vân tái nhợt nhìn đại công tước, giọng nói trở lại giọng nói ban đầu, hỏi: “Sao… Sao ông biết là tôi?”
Đại công tước cười lạnh một tiếng, nói: “Cô đi theo tôi bao nhiêu lâu vậy, cô hiểu tôi bao nhiêu thì tôi hiểu cô bấy nhiêu”.
“Ông… Ông câm mồm ngay!”, Y Vân sắc mặt tái nhợt rồi ửng hồng.
Đại công tước thấy thế thì cười lạnh một tiếng, nói: “Cô phản bội tôi”.
“Nhưng cô có biết là tôi vẫn yêu cô”.
“Tôi thật sự không hiểu, bao nhiêu năm tôi đối xử với cô thế nào cô đều biết.
Ở liên minh chính nghĩa, ngoài tôi ra thì quyền lực của cô là lớn nhất”.
“Cô còn gì không thỏa mãn nữa? Tại sao lại phản bội tôi?”, biểu cảm của đại công tước từ lạnh lùng chuyển sang phẫn nộ.
Còn lúc này Y Vân cầm dao lên rồi hét lớn: “Đừng nói nữa! Ông câm mồm ngay! Đừng nói nữa”, vừa hét, cô ta vừa cầm dao đâm về phía đại công tước.
Trong lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Y Vân cầm dao xông về phía đại công tước thì anh nhắm chặt mắt lại.
Còn đại công tước cứ đứng không nhúc nhích, cứ thế nhìn chằm chằm vào Y Vân.
Y Vân lao đến bên cạnh đại công tước, rõ ràng là chỉ còn một chút nữa có thể đâm lên người ông ta nhưng cô ta theo bản năng ngừng lại.
Cứ như vậy, Y Vân đã mất đi cơ hội, và cô ta cũng phải trả giá cho hành động này.
Lúc Y Vân ngừng lại thì mới trợn trừng mắt nhìn thấy đại công tước đang cười mỉa với mình.
Tiếp đó, đại công tước đập một quyền lên vai cô ta.
“Phụt!”, Y Vân bay về phía sau, còn phun ra ngụm máu tươi.
Y Vân ngã trên đất định đứng lên nhưng cô ta chỉ giãy dụa một cái mà không thể bò dậy được, thậm chí còn phụt ra ngụm máu.
Đòn tấn công của cao thủ cấp 1 cao cấp thì kể cả là cao thủ cấp 1 trung cấp cũng không đỡ được.
Dù sao thì không phải ai cũng giống Bạch Diệc Phi có thể phản kháng lại.
Trong mắt Y Vân chứa đầy sự không cam tâm và bất lực.
Cô ta trợn trừng mắt nhìn đại công tước, không cam tâm, nói: “Tôi… Giết chết ông.
Tôi giết ông”.
Nhưng đối với ông ta mà nói, chút uy hiếp này không là gì cả.
Đại công tước cũng không để ý đến Y Vân mà xoay người nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Vì vậy lúc này mày chỉ có một mình thôi”.
“Mày cũng nhìn thấy rồi đấy.
Y Vân cũng có cùng thực lực như mày.
Cô ta căn bản không phải là đối thủ của tao, mày cũng thế”.
“Tao vốn muốn bắt sống mày để tặng cho liên minh võ giả nhưng nhìn Y Vân cũng biết được, cô ta không phải đến cứu viện”.
“Bây giờ cũng không sao rồi.
Hơn nữa, mày còn giết rất nhiều thuộc hạ của tao, hủy hoại tâm huyết bao nhiêu năm của tao.
Cục hận này, tôi nuốt không trôi, vì vậy…”.
truyện tiên hiệp hay
“Tao sẽ không giao lại mày cho liên minh võ giả nữa mà sẽ giết mày luôn”.
Nói đến đây, đại công tước ngập ngừng, nghĩ tới gì đó, nói: “Còn về cô chủ nhà họ Tùng, dù sao thì tao cũng không giao mày ra cho liên minh võ giả, vậy thì cô ta cũng không cần giao ra nữa”.
“Hơn nữa! Cát Xa cũng bị mày giết rồi, cô ta cũng không còn tác dụng nữa.
Nể tình cô ta xinh đẹp nên sẽ để cô ta ở bên cạnh tao”.
“Vừa hay dùng để thay thế vị trí của Y Vân”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy mấy lời này của đại công tước, vốn dĩ lúc đầu còn chau mày, bây giờ anh thấy bình thường.
Chuyện ban nãy khiến Bạch Diệc Phi nhìn rõ thế cục hiện giờ nên anh không còn căng thẳng nữa.
Bạch Diệc Phi chậm rãi đi về phía đại công tước.
Đại công tước nhìn Bạch Diệc Phi, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt có chút khó đoán.
Khoảng cách giữa Bạch Diệc Phi và đại công tước tầm bảy tám mét, Bạch Diệc Phi không đi về trước mà chỉ lộ ra nụ cười châm biếm, sau đó vòng qua trái, giữ khoảng cách đó rồi đi về phía sau ông ta.
Nhìn thấy cảnh này, đại công tước chau mày, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Ông ta nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi vòng qua ông ta rồi đi đến bên cạnh Y Vân, sau đó đỡ cô ta dậy, cười nói: “Ai cũng có quá khứ khó nói, điều cô phải đối diện không phải là người khác mà là bản thân cô”.
“Qua được cửa ải này thì người khác sẽ không đáng sợ nữa”.
Y Vân nhìn Bạch Diệc Phi, khóe mắt đỏ ửng.
Đại công tước thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Y Vân! Cô chỉ là thú cưng tôi nuôi mà thôi! Quá khứ của cô đối với tôi mà nói, chỉ là thứ để tôi mua vui thôi”.
“Nghĩ đến cô của trước kia, tôi bảo làm gì là làm đấy, chưa từng phản kháng tôi”.
“Vậy thì bây giờ, cô nghĩ cô có dũng khí phản kháng tôi không?”
Y Vân nghe thấy lời này thì phẫn nộ.
Cô ta cầm dao lên định xông về phía đại công tước.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại giữ chặt cô ta, nói: “Bĩnh tĩnh! Ông ta đang cố ý khích cô đấy”.
Y Vân giật mình rồi nhìn Bạch Diệc Phi.
Đại công tước lập tức sầm mặt lại, trong ánh mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, cười lạnh một tiếng, nói: “Đại công tước! Ông quá béo!”
Đại công tước lại sa sầm mặt mày.
Còn Y Vân thì nhìn đại công tước, vẻ mặt đầy oán hận, nói: “Ông ta là một con lợn, đúng là khiến người khác thấy ghê tởm”.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Ông ta béo đến mức không thể tự thân vận động được, ngay cả xoay người hay đi lại cũng không làm được”.
“Vì vậy, ông ta còn gì đáng sợ nữa?”
Đại công tước thấy phẫn nộ, quát: “Vậy thì đã làm sao? Tao muốn giết chúng mày thì dễ như trở bàn tay”.
Bạch Diệc Phi cười, nói: “Vậy ban nãy lúc tôi đi đến bên cạnh ông, sao ông không ra tay giết?”
.