Đọc truyện Mộng Xưa Thành Cũ – Chương 8: Anh trở thành người quan trọng nhất đời tôi
Địa điểm Khúc Thành gặp Trần Niên lần đầu tiên không phải ở nhà mà là một quán KFC. Lúc này, mối quan hệ giữa tôi và Khúc Thành đã trở nên vô cùng thân mật. Ngoài thời gian ở cùng nhau tại lớp, nơi vốn đã bị mọi người bàn ra tán vào rất nhiều, chúng tôi còn thường ra ngoài ăn cơm, nói chuyện với nhau. Tôi ngồi ở bàn ngắm Khúc Thành xếp hàng mua đồ ăn. Anh dần dần đã trở thành một trong những người quan trọng hay xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Sở dĩ phải thêm từ “một trong những” là vì ngoài anh ra còn có Trần Niên.
Đúng là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Tôi mơ hồ di chuyển ánh nhìn ra phía cửa, bỗng kinh ngạc phát hiện ra Trần Niên đang bước vào cùng một phụ nữ trung niên tầm tuổi ông. Trần Niên thậm chí còn ga lăng mở cửa hộ bà ta. Không phải ông nói hôm nay có giờ dạy sao?… Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ Trần Niên sẽ nói dối, cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ gặp phải tình cảnh này, bằng cách thức này, ở không gian này, càng không thể nghĩ hóa ra Trần Niên cũng muốn như vậy… Khúc Thành bê khay đồ đến chỗ tôi, anh tinh ý phát hiện ra ánh nhìn của tôi đang ngưng đọng lại, liền nhìn theo hướng ánh mắt tôi, kết cục là anh cũng đứng ngây ra một chỗ. Cùng lúc đó, Trần Niên cũng nhìn thấy tôi.
Khung cảnh này giống như quan hệ tình tay ba vẫn thường thấy trong những bộ phim ủy mình ướt át, nhưng sự thật là cuộc sống bao giờ cũng cao tay hơn chúng ta, cảnh này hay hơn cảnh tình tay ba rất nhiều.
“Mộng Mộng…”
“Chúng ta đi thôi.” Vào lúc Trần Niên mở miệng gọi và định đi đến chỗ tôi, tôi liền kéo tay Khúc Thành đi thẳng. Chiếc khay rơi xuống, nước Coca bắn ra tung tóe, đá viên rơi vung vãi khắp nền nhà.
Tôi biết mình đã lại thu hút sự chú ý của người khác nhưng ngoài điều này ra tôi còn làm được gì khác, chả lẽ tôi lại hào phóng chạy lại gọi một tiếng: “Mẹ”?
Ngồi ở vệ đường cách cửa hàng KFC không xa, tôi nắm chặt thanh chocolate Khúc Thành mua. Anh nói chocolate vừa giúp đỡ đói lại vừa giúp bình ổn tinh thần. “Tâm trạng ai không tốt? Cậu không nhìn thấy à, mình sắp có mẹ rồi.”
“Có lẽ chỉ là đồng nghiệp thôi. Cậu hãy tìm hiểu kỹ rồi mới phản ứng, xúc động sẽ hỏng việc, biết chưa?”
“Đúng đúng đúng, lại là mình sai!” Con thú nhỏ tính tình bướng bình trong tôi lại bắt đầu nhấc chân lên, gại gại sừng, chuẩn bị tinh thần kéo đứt dây xích bất cứ lúc nào. “Nhưng mình vĩnh viễn không thể làm được như cậu, chuyện gì cũng suy nghĩ theo lý trí, lúc nào cũng là bộ dạng thanh cao thoát tục, mình không làm được. Hơn nữa cậu lại không phải mình, cậu dựa vào đâu mà nói mình sai?”
Thực tế trái tim tôi hiện giờ đang lưu lại ở quán KFC, Trần Niên không đuổi theo, nói chuyện thân mật với người phụ nữ đó, có lẽ cũng nói tới đứa con không hiểu chuyện này… Chính vì vậy nên tôi chẳng để ý đến Khúc Thành đang trầm ngâm bởi lời nói ban nãy của mình.
Rất lâu sau, anh đột nhiên hỏi tôi: “Thế này có vui không?”
“Hả?” Tôi nhất thời không hiểu anh đang nói gì.
“Đi, đi theo mình.” Anh nắm lấy bàn tay đang đặt lên đầu gối của tôi rồi kéo về phía trước. Tôi không hiểu chuyện gì, vùng vẫy thoát ra, anh bèn xoay cổ tay mình, mười ngón tay bỗng dưng đan vào nhau… rất chặt!
Tôi đột nhiên yên lặng.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau dưới ánh mặt trời, hai bàn tay thon dài trắng trẻo, thật là… đẹp đôi. Vừa nãy cũng là tôi nắm tay anh chạy ra khỏi quán KFC, nhưng lúc đó quá hoảng loạn nên đã quên mất cảm giác. Còn cảm giác lần này là vô cùng hòa hợp, bàn tay không thật ấm áp nhưng cũng khiến người ta chẳng thể nào từ bỏ.
“Này, cậu lại kéo mình về làm gì?” Mãi cho đến khi bị kéo về tới cửa quán tôi mới không nhịn được, đành phải phá vỡ sự hòa hợp từ nãy đến giờ.
“Cậu cứ đứng ở đây nhìn, chẳng phải cậu cũng muốn biết bố đang làm gì sao?”
Tôi kinh ngạc ngẩng lên nhìn Khúc Thành, rốt cuộc anh khác người ở điểm nào, đôi mắt hay trái tim? Tại sao cái gì anh cũng biết?
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy Trần Niên đang nói chuyện gì đó với người phụ nữ rất có khí chất kia. Tôi không nghe rõ, nhưng tôi để ý đến biểu hiện trên mặt ông, có chút gì đó giống như… tán tỉnh. Trái tim tôi lập tức nóng như lửa đốt, chỉ hận không có cách nhét đá vào cho giảm nhiệt. “Đi thôi…” Tôi quay người nói với Khúc Thành, bất chợt phát hiện ra chúng tôi vẫn đang nắm tay nhau, lời muốn nói bị ngưng lại nơi cổ họng. Anh cũng bối rối, chậm chạp thả tay tôi ra rồi đút tay vào túi.
Tôi không tố cáo mặt anh đang đỏ, bởi sợ anh cũng sẽ tố cáo lại tôi để trả thù.
“Này, cẩn thận…” Tôi vẫn chưa định thần được chuyện gì xảy ra, Khúc Thành đã đột ngột đưa tay kéo tôi lại gần anh, cùng lúc đó, một chiếc xe đạp chở mấy thanh nhựa ở đằng sau vụt qua bên người tôi, thậm chí còn móc vào áo tôi. “Cậu có thể chọn chỗ mà ngẩn ngơ được không? Nếu ở đường lớn thì mình kéo cậu thế nào được.”
“Sao cậu cứ thích giáo huấn mình thế…” Tôi lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của anh. “Nếu ở đường lớn… cậu sẽ thật sự không thèm quản mình sao?”
Khúc Thành sững sỡ giây lát, trên gương mặt trắng trẻo của anh xuất hiện một nét sắc sảo rất nhẹ nhàng in dấu vào trong mắt tôi. Vài giây sau, anh nhẹ nhàng buông ra một từ: “Phải!”
Trái tim tôi trở nên tê buốt bởi luồng gió lạnh không biết từ đâu thổi đến.
Trở về nhà rửa mặt bằng nước lạnh, bó gối ngồi trên sofa, đầu tôi dần giống như một tổ ong với những tiếng vo ve cứ vang lên đến phát sợ. Bật tivi, bấm một lượt các kênh rồi lại tắt đi, kết quả là đã hoàn toàn quên mình đang định làm gì. Tôi quay sang nhìn tài liệu ôn tập tiếng Anh đang mở ra trên bàn học. Sáng sớm hôm nay Khúc Thành đã đến đây dạy học, đúng hôm Trần Niên nói phải đi dạy bù. Nếu như không phải buổi trưa đói bụng, tôi đòi ra ngoài ăn, có lẽ sẽ không gặp phải tình cảnh trái ngang ở quán KFC, cũng không gặp phải sự lạnh nhạt của Khúc Thành.
Anh nói đúng. Đúng là anh sẽ không quản tôi. Hóa ra chính câu nói này là nguyên nhân khiến tôi suy nghĩ vẩn vơ.
Nằm lên giường lấy gối trùm kín đầu nhưng tôi vẫn nghe được nhịp trống đánh trong tim. Tôi nghĩ tôi đã điên thật tồi. Đúng lúc đó có tiếng chuông điện thoại, tôi cầm lên nghe một cách miễn cưỡng. “Trầm Siêu gặp chuyện rồi.”
“Hả? Cậu nói cái gì?” Tôi ngồi bật dậy trên giường.
“Cậu mau đến đi, ở trường học, mau lên!” Giọng Khúc Thành vẫn nhẹ nhàng nhưng có phần gấp gáp, khiến tôi có dự cảm không hay.
“Được, mình đến ngay đây!”
Mất mười phút đợi xe, nửa tiếng trên xe, tôi như ngồi trên đống lửa.kt đã gặp Trầm Siêu một lần. Hôm đó, tôi đi trả Khúc Thành quyển vở mà anh để quên ở nhà tôi, đúng lúc tôi đang đứng đợi trước cửa nhà Khúc Thành thì bắt gặp Trầm Siêu. Vẻ mặt anh ta nhìn tôi giống như bộ phim truyền hình có tình tiết phong phú, “rất ngoạn mục”, anh ta xoa tóc tôi. “Hoàn lương rồi à?”
Tôi ghê tởm nghiêng đầu sang một bên để tránh bàn tay anh ta. “Lâu rồi không gặp, không ngờ anh vẫn còn sống.”
“Đúng là lâu rồi không gặp, anh còn nghĩ em trốn anh cơ, cái chân bị em đá lần trước đã đau mất một thời gian đấy.”
“Cảm ơn lời khen.”
“Đi, đi hàn huyên chuyện cũ.” Nói rồi anh ta nắm lấy vai tôi, tôi hậm hực dùng tay hất ra. “Tôi nói rõ ràng với anh nhé, Trầm Siêu, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh, vì thế đừng có mặt dày dây dưa với tôi nữa. Được không?”
“Thế em nói với anh, anh không được ở điểm nào, hả?” Anh ta áp sát người vào mặt tôi, gần như trán chạm trán. “Em muốn gì anh đều có thể cho em.”
“Anh làm gì thế?” Lúc này Khúc Thành vừa từ trong nhà ra, một tay đẩy Trầm Siêu ra, một tay kéo tôi đứng tránh phía sau anh. Tôi nhìn thấy thân hình gầy gò đang bơi trong bộ đồng phục rộng thùng thình của anh rồi bất giác mỉm cười. Anh nghĩ có thể bảo vệ được tôi sao?
“Trả cậu quyển vở, đi học đi. Mình không sao.”
Trầm Siêu liếc mắt đánh giá Khúc Thành rồi chau mày hỏi tôi: “Hóa ra em thích thể loại này.”
“Trầm Siêu, đây là chuyện của hai chúng tôi, anh câm miệng cho tôi!”
Khúc Thành nghe câu đó của tôi đã lập tức hiểu ra người trước mặt là ai, cũng hiểu ra hiện giờ tôi đang ở vào tình cảnh như thế nào. Chỉ có điều tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng anh lại giơ tay ôm lấy vai tôi. Để tôi không khỏi kinh ngạc ra mặt, bàn tay vừa đặt lên vui đã cấu nhẹ một cái ám hiệu. “Đi cùng mình tới trường.”
Một hành động thân mật nho nhỏ cũng có thể mang lại sự đả kích rất lớn, chính là vì hành động này mà tôi đã thu lại những cái gai vừa xù ra của mình. Trong ánh mặt trời chói lòa, tôi nhìn thấy Trầm Siêu cứ đứng nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu từng nếp nhăn trên mặt tôi. Nhưng tôi chỉ cười, một nụ cười tự nhiên đến chính mình cũng không phát hiện ra.
“Cảm ơn!” Thiệu Khải bỏ vai tôi ra khi hai đứa vào đến trường, tôi ngồi dưới gốc cây trong sân vận động. “Cậu đi học đi.”
“Cậu cũng lên học một tiết đi, dù sao học bạ của cậu vẫn ở đây. Bao giờ tan học chúng ta cùng về,”
“Mình ngồi đây chờ cậu tan học. Mau đi đi!”
Sự tình tiếp theo đó Khúc Thành hoàn toàn không hay biết. Sau khi Khúc Thành đi về lớp, tôi đã chạy ra ngoài tìm Trầm Siêu. Tôi nghĩ sự việc nhất định phải được giải quyết ổn thỏa, nếu không, chắc chắn sẽ còn xảy ra những việc không hay nữa, đặc biệt là hiện giờ Khúc Thành cũng đã bị cuốn vào.
Ra khỏi trường, tôi phát hiện Trầm Siêu đang ngồi trước cổng đợi tôi. Anh ta biết chắc chắc tôi sẽ chạy ra tìm anh ta.
“Tiễn cậu bạn trai nhỏ đi học xong rồi đấy à?”
“Không phải bạn trai.”
Dường như Trầm Siêu đoán được tôi sẽ nói vậy nên cười một cách khinh thường. “Sợ gì mà không chịu thừa nhận, nah cũng sẽ chẳng gây phiền hà gì cho cậu ta. Tuy nhiên, em thật sự thích kiểu con trai tốt như vậy à?”
“Tôi đã nói là không phải. tin hay không tuy anh. Trầm Siêu, rốt cuộc thế nào anh mới buông ta tôi?”
“Theo anh, anh không nghĩ rằng mình sẽ không có được em.”
“Không thể có chuyện đó.”
“Được!” Anh ta đứng dậy phủi phủi quần áo. “Vậy anh sẽ tìm dịp đi gặp cậu ta, hỏi xem cậu ta có được em bằng cách nào.”
“Trầm Siêu!” Tôi bước đến nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Anh dám làm thế, tôi sẽ giết anh!”
Chắc tại tôi nói quá nghiêm túc nên Trầm Siêu bỗng thất thần, liền sau đó là cúi đầu cười. “Thế này… xem ra đúng là em thật lòng rồi.”
Tôi chưa kịp giải thích gì thêm, anh ta đã bỏ đi.
Sau đó tôi không nghe thấy Khúc Thành nhắc tới Trầm Siêu, chắc là anh ta cũng không đến trường gây khó dễ, tôi dần quên chuyện đó. Nhưng lần này, tại sao Khúc Thành lại biết Trầm Siêu có chuyện, rốt cuộc là thế nào? Xe buýt bỗng dưng bị tắc đường, lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng lại không rõ tại sao mình lại lo lắng. Điện thoại bất ngờ đổ chuông, hại tôi giật nảy mình. “Này, bây giờ cậu đến bệnh viện số 6 đi!” Vẫn là giọng của Khúc Thành.
“Cậu nói cho mình biết là chuyện gì đi. Tại sao lại đến bệnh viện?”
“Cậu đến mình sẽ nói, mau lên!”
“Thế cậu nói cho mình biết, trong hai người rốt cuộc là ai bị thương…”
Khúc Thành im lặng giây lát, sau đó giọng nói trở nên dịu dàng: “Mình không sao.”
Lòng tôi bỗng dưng bình lặng.
Thật sự, tôi biết, tôi chỉ đang lo lắng cho anh mà thôi.
Vừa tới bệnh viện, tôi đã trông thấy Khúc Thành đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, hai bàn tay đặt lên đầu gối, đầu cúi thấp. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy bộ dạng ủ rũ thế này ở anh. Ngẩng đầu nhìn xa hơn một chút, cuối hành lang là phòng giải phẫu đang sáng đèn.
“Sao vậy?” tôi chạy đến quỳ xuống trước mặt anh. “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Trầm Siêu ở trong đó.”
“Hai người sao lại ở cùng nhau?”
“Mình nhìn thấy anh ta bị một đám người vây lại trên đường, hoàn toàn không có cơ hội đánh thắng, vì vậy mới nghĩ cách giúp anh ta. Không ngờ càng giúp lại càng vô tích sự, cuối cùng anh ta lại còn phải bảo vệ mình…” Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy những vết máu lớn in trên người Khúc Thành. “Thế cậu có bị làm sao không?”
“Không sao, mình chỉ thấy…” Anh chỉ nói được một nửa rồi bỗng dưng cứng người lại không nói được nữa, mắt nhắm chặt như đang phản kháng lại điều gì đó. Rất lâu sau, anh đứng dậy nói với tôi: “Mình đi trước đây, anh ta tỉnh lại sẽ…”
Đúng lúc đó cửa phòng phẫu thuật bật mở. Khoảnh khắc đó, trong tôi có một dự cảm. Tôi nhìn Khúc Thành, thấy anh cũng giống tôi.
Trầm Siêu đã chết. Nhát dao đó đã vô tình cứa trúng động mạch chỉ của anh ta.
Đó là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến một sinh mệnh biến mất khỏi cõi đời, hóa ra lại âm thầm lặng lẽ như vậy. Bất giác nhớ lại lời Khúc Thành từng nói: “Chúng ta đều không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì”, một cảm giác bi ai dội lên trong lòng.
Nếu như tôi chỉ có một chút thương cảm và tiếc nuối thì Khúc Thành lại bị kích động hơn rất nhiều. Anh ngồi dựa vào tường, gục mặt xuống đầu gối. “Là mình, nếu không vì cố gắng đẩy mình ra, anh ta sẽ không trúng nhát dao đó… Nếu mình đưa anh ta đến bệnh viên sớm hơn…”
“Không phải, không phải, không liên quan gì đến cậu, không ai có thể trách được cậu.” Tôi cố gắng an ủi để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng anh, nhưng anh vẫn kiên quyết tự đổ hết trách nhiệm lên mình. Ngôn ngữ của con người trong lúc mềm yếu, trong lúc tự trách bản thân, trong lúc buồn bã, trong lúc thất vọng đều tỏ rõ sự bất lực. Tôi bỗng muốn ôm anh, nhưng ý nghĩ đó cũng không thể chi phối hành động của tôi.
Tôi không dám. Hóa ra tôi không dám.
Kỳ thực, hoàn toàn trái với dự đoán, chính Khúc Thành đã giúp Trầm Siêu tìm lại được ý nghĩa của bản thân vào những ngày cuối đời của anh ta. Đây là chuyện sau này tôi mới biết, khi ông nội anh ta qua đời, lúc đó anh ta còn bám dính lấy màn hình máy vi tính cùng đám bạn vô công rồi nghề ở quán net, di động tắt máy. Anh ta không được gặp người ông đã yêu thương mình từ bé lần cuối cùng. Hôm đó, anh ta còn hăng say chinh phục mảnh đất ở tận cùng thế giới, còn cố gắng đốt thật to ngọn lửa chiến. Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ được rằng Khúc Thành lại xuất hiện, không những vậy, còn dùng nhân cách thuần khiết, lương thiện của mình để cứu rỗi anh ta.
Chỉ có điều, vào khoảnh khắc đẩy Khúc Thành ra, anh ta liệu có nghĩ tới nỗi sợ hãi lúc ban đầu của tôi? Dù sao người cũng đã mất, tôi cũng không muốn đào sâu vào quá khứ, hy vọng chúng có thể mãi mãi yên nghỉ cùng người đã khuất.
Tôi nghĩ tôi có thể được quy về loại người có nội tâm kiên định.
Một tháng sau ngày Trầm Siêu mất, Khúc Thành từ đầu đến cuối đều không bộc lộ tâm tình. Cuối cùng tôi cũng hiểu được sự lương thiện, dũng cảm của anh. Khi phải đối diện với hoàn cảnh mà ai ai cũng muốn tránh đó, trước tiên anh đã đi báo cảnh sát, sau đó nghĩ cách kéo dài thời gian. Trong thời gian ấy anh không hề nghĩ đến việc liệu mình có gặp nguy hiểm hay không. Sau khi sự việc xảy ra, anh lại ngồi tự trách bản thân không làm được việc gì. Những nghĩa sĩ không quản ngại thân mình nhảy xuống dòng nước xiết cứu trẻ em bị nước cuốn mà chúng ta thường thấy trên tivi, khi đối diện với ống kính máy quay thường nói: “Nước lạnh quá, không thể bơi tiếp được”, tuy vậy nhưng đa số mọi người vẫn cố gắng cứu người, chỉ tiếc là vì bị ngâm dưới nước quá lâu nên khi được vớt lên, nạn nhân đã tắt thở. Con người bao giờ cũng vậy, chỉ có ý tốt đi cứu người khác khi bản thân họ chắc chắn được an toàn, đúng vậy không?
Nếu Khúc Thành không nghĩ thế thì sao anh lại nói với tôi rằng anh sẽ không quản tôi?
Tôi nghĩ thế nào cũng không ra, sự lạnh nhạt của anh lúc đó muốn nói lên điều gì?
Khi học kỳ một nảm lớp Chín sắp kết thúc, bài kiểm tra của tôi cuối cùng cũng có chút khởi sắc, ít ra cũng thoát khỏi cảnh hoàn toàn không hiểu đề bài nói gì. Thầy giáo phụ đạo lúc nào cũng nói với Trần Niên trước mặt tôi rằng: “Con gái anh rất thông minh, vừa giảng đã hiểu.” Những lúc đó, Trần Niên thường nở nụ cười nhẹ nhõm, chỉ có điều tôi cứ nghĩ đến sự việc ở quán KFC là trong lòng lại như bị một hòn đá tảng đè xuống.
Thực ra tôi luôn chờ đợi Trần Niên chủ động nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ chỉ cần ông tìm tôi, tôi cũng không thể không thừa nhận người kia là “mẹ” mình. Cho dù có không thừa nhận đi chăng nữa, tôi cũng sẽ làm như bà ta không hề tồn tại. Nhưng Trần Niên làm như vậy, hôm đó đi làm về ông chẳng nói gì với tôi, tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, giống như sự việc xảy ra lúc đó đều là tưởng tượng của tôi.
Tôi ghét ông như thế.
Khúc Thành vẫn tới nhà dạy tiếng Anh cho rôi. Cấu trúc ngữ pháp anh vừa giảng tôi đã hiểu, nhưng cứ đẻ đó hai ngày rồi làm bài tập là tôi lại không biết phải làm như thế nào. Thế là anh lại tận tình giảng lại cho tôi, từng chút từng chút để tôi ghi nhớ. Có những lúc tôi thật sự phiền phức, không nhẫn nại, quăng sách sang một bên chạy rồi đến sofa giận dỗi. Những lúc như thế Khúc Thành đều nhìn tôi không nói gì, anh biết một lúc sau tôi sẽ lại tự động quay lại. Tính cách tốt bụng của anh khiến tôi lầm tưởng anh sẽ không bao giờ tức giận với mình, vì vậy, khi anh thực sự tức tức giận, tôi đã hoảng loạn tới mức bị tổn thương.
“Cậu có biết mình đã lãng phía bao nhiêu thời gian để đến đây dạy cậu không? Cậu có thể chuyên tâm hơn được không?”
Con người đang ngồi đờ đẫn là tôi lập tức định thần, nhất thời không phản ứng kịp anh vừa nói gì, chỉ biết nhìn anh bằng cái đầu rỗng tuếch.
“Mình đi trước đây.” Nói rồi anh thu hết đồ đạc của mình trên bàn lại rồi đi ra cửa. “Trần Mộng, cậu hãy nghĩ xem cậu muốn làm gì đi.”
“Này, cậu…” Tôi bừng tỉnh, đứng dậy đuổi theo anh. “Xin lỗi, vừa nãy đúng là mình đã nghĩ tới chuyện này, sau này…”
“Không có sau này. Kỳ sau có lẽ mình không có thời gian đến đâu.” Ngữ khí của Khúc Thành bình thản như lúc anh nói “tối nay ăn gì”, tôi có thể nhìn ra anh đã sớm nghĩ đến việc đó, chỉ là chưa biết phải nói ra vào lúc nào.
“Nhưng…”
“Trước đây chúng ta đã thỏa thuận rồi, không phải sao?” Chỉ còn lại mình tôi trong phòng, tôi đứng như trời trồng nhìn vào cánh cửa sơn xanh, trong lòng bỗng có cảm giác giống như đói bụng. Cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác cô đơn, cảm giác trống rỗng.
Thì ra tôi đã làm lãng phí thời gian của anh, chỉ là anh cố gắng chịu đựng mà thôi. Cũng đúng, tôi với anh không có quan hệ gì, dạy kèm cũng là không công, anh hoàn toàn có quyền dừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng… tôi sờ thấy khuôn mặt lạnh ngắt của mình, vội vàng mở cửa đuổi theo.
Từ nhà tôi ra bến xe phải mất một quãng, hy vọng vẫn kịp. Tôi chạy thục mạng về hướng bến xe, vừa chạy vừa nghĩ xem mình nên nói gì. Vào lúc tôi lờ mờ nhìn thấy bến xe ở phía trước thì chuyến xe chở Khúc Thành chạy vụt qua. Tôi cuống quýt chạy theo dùng tay đập mạnh vào cửa xe. Tài xế tốt bụng giảm tốc độ, vẫy tay với tôi, ý là đây không phải bến xe nên không thể dừng. Nhưng tôi không nghĩ nhiều thế, tôi sợ nếu bây giờ tôi không lên thì sẽ không còn cơ hội nữa. Vì vậy, thừa lúc xe giảm tốc độ, tôi liền tăng tốc chạy vượt lên đầu xe, tài xế vội vàng đạp phanh, một giây trước khi nhắm mắt lại tôi còn nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của ông ta.
Nhưng tôi không cảm nhận được sự đau đớn lúc bị xe đâm, chỉ thấy đầu óc choáng váng, hình như tôi đã ngã xuống. khi mở mắt ra, tôi thấy tài xế vẫn chưa hoàn hồn đang ngồi mắng tôi. Tai tôi nhất thời ù đi, không nghe thấy gì. Mắng tôi xong ông ta lại nhấn ga chạy vụt đi. Lúc này tôi mới nhìn thấy Khúc Thành đang ở trên mặt đất cùng tôi. Cánh tay anh đỡ dưới người tôi, thì ra là như vậy nên tôi mới không bị đau khi ngã xuống. “Xin lỗi…” Tôi đứng dậy, trên người ngoài vài vết xước ra thì không hề hấn gì. Tôi định kéo anh lại nhưng anh đã đẩy tay tôi ra. Sự lạnh lùng trong hành động đó khiến tôi đứng ngây ra tại chỗ.
“Trần Mộng, khiến người khác lo lắng, khiến người khác có cảm giác tội lỗi với mình, cậu cảm thấy làm thế rất hay đúng không?”
“Xin lỗi…” Tôi không biết ngoài câu này ra tôi còn có thể nói gì nữa, nhưng có lẽ anh cũng không biết từng lời của anh giống như những con rệp hút máu đang bám chặt vào trái tim tôi. Khúc Thành liếc nhìn tôi rồi đứng dậy định đi. Tôi nhìn thấy vết xước lớn ở cánh tay và khuỷu tay anh. “Cậu…” Tôi chạy lại kéo tay anh lên. “Xin lỗi!”
“Đủ rồi, đừng có tùy tiện nói câu đó nữa, chỉ là xước nhẹ thôi, không sao.” Giọng anh cuối cùng cũng có chút mềm mọng và an ủi. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Bàn tay tôi nắm tay anh càng chặt, tôi cúi đầu nhìn từng giọt nước mắt của mình lã chã rơi xuống, hòa cùng bụi đất.
“Xin lỗi…”
Chúng tôi cứ mặt đối mặt đứng như vậy. Người qua đường đều nhìn với ánh mắt khác lạ. Tôi biết làm thế này sẽ dễ bị hiểu lầm, nhưng phải làm thế nào bây giờ? Tôi vĩnh viễn chỉ biết làm mỗi một chuyện là khiến mọi việc rối tung lên. Khóc một lúc, đến khi cảm thấy có thể ngẩng đầu lên được, tôi lấy hết sức nói với anh: “Cậu đi đi, cậu nói đúng, mình chỉ biết làm người khác lo lắng, ai có quan hệ với mình người sẽ gặp xui xẻo. Nhớ phải bôi thuốc đấy. Tạm biệt!” Nói xong tôi cố làm ra vẻ bình thường rồi bước về nhà. Đi được hai bước tôi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, đó là Khúc Thành nói lời mà không giữ lời, anh đã cứu tôi.
Tôi quay lại định xem anh đã đi hay chưa thì bất ngờ đụng phải một người. Không để tôi kịp ngẩng lên, người đó đã vòng tay ôm chặt lấy tôi.
Nói một cách chính xác, tôi đã đụng phải khuôn ngực khiến tôi cảm thấy an toàn nhất.
Lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau, tôi đã để nước mắt mình thấm ướt vai áo anh.
Năm đó, chúng tôi mười sáu tuổi.
Đương nhiên, vào những lúc tâm tính bình ổn, tôi hoàn toàn biết Trần Niên không phải kiểu người đó. Ông luôn không nói gì, chỉ lẳng lặng trốn ở nơi tôi không nhìn thấy, giúp tôi dọn hết trở ngại trên đường đi. Nhưng tôi chẳng bao giờ chấp nhận tấm lòng của ông, lúc nào cũng cố chấp bướng bỉnh, vì vậy rất nhiều lần chính ông cũng không biết những gì mình làm là đúng hay sai, bởi vậy đã cùng tôi đi đường vòng rất nhiều lần. Ví dụ như chuyện ông tìm giáo viên tiếng Anh cho tôi.
Không sai, người phụ nữu lần trước gặp chính là cô giáo tiếng Anh mà Trần Niên nhờ người tìm cho tôi. Người ta vốn rất bận, hằng ngày đều đi dạy, cuối tuần lại phải đi dạy lớp nâng cao bên ngoài. Nhưng chỉ một việc cỏn con như vậy mà Trần Niên cũng không biết phải nói với tôi thế nào, vì vậy mới tìm Khúc Thành nói chuyện.
“Ông ấy đã nói gì với anh?” Tôi hỏi Khúc Thành khi hai đứa đang ngồi bên lề đường.
“Bố em rất yêu em. Ông sợ cứ đưa giáo viên về nhà như vậy em sẽ không đồng ý.” Tôi trầm ngâm. “Trần Mộng, đừng ngoan cố nữa, hết lần này tới lần khác cự tuyệt những người tốt với em, bản thân em cũng cảm thấy khó chịu, đúng không?”
“Cứ cho là ông ấy đi tìm anh, không cho anh đến nữa, anh cũng không cần phải dùng đến cách này, làm em…”
“Anh cũng muốn nói thẳng, nhưng… ngoài cách này ra, anh không biết phải mở lời thế nào.”
Tôi nắm tay anh, hướng mu bàn tay của anh lên trên, nhẹ nhàng thổi. “Anh chờ em chút.”
Tôi chạy đến hiệu thuốc gần nhất, mua một túi tăm bông, thuốc cầm máu, lại còn mua thêm một chai nước. “Nếu không rửa sạch sẽ bị nhiễm trùng.” Tôi cẩn thận dùng tăm bông lau đi đất và máu ở vết xước. “Sẽ đau đấy, nếu đau…” Tôi ngẩng lên, khuôn mặt anh bỗng nhiên áp sát, có một chút gì đó ấm áp lưu lại nơi khóe môi, nhẹ như thoảng qua.
Trời rất lạnh, lại còn có gió. Nhưng tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng như muốn nổ tung, tôi cúi đầu hồi lâu không dám ngẩng lên. Sau này, sau khi xảy ra rất nhiều chuyện, tôi mới nhớ lại khoảnh khắc đó và hiểu ra rằng, chỉ ở nụ hôn đầu non nớt người ta mới ngốc nghếch đến nỗi ngay cả môi đối phương cũng không nhắm trúng. Nhưng cũng rất lâu sau này, mỗi lần nhớ lại nụ hôn đó, tôi lại trở nên mềm yếu tới mức có thể bật khóc.
Tôi ngoan ngoãn chấp nhận cô giáo mới, cũng học rất chăm. Kỳ thực trước giờ người duy nhất khiến tôi cam tâm thay đổi chỉ có Khúc Thành. Ngay từ đầu, chính anh đã kéo tôi ra khỏi ngã ba ở con đường tìm đến cái chết, sau đó mang tôi theo bên mình, dặn dò tôi: “Em phải sống tốt lên, vì anh”. Cuối cùng tôi cũng rõ vướng mắc lớn nhất trong mình là gì, đó là không có cái gì để cho đi, tôi không có cách nào thông qua người khác để cảm nhận ý nghĩa của việc mình vẫn đang tồn tại trên cõi đời, vì vậy lúc nào cũng để mặc mình trôi nổi trong vô định. Nhưng giờ đây, tôi quyết định sẽ sống vì người khác. Vào khoảnh khắc đưa ra quyết định đó, trong cơ thể tôi rạo rực một luồng sức mạnh mới.
Chính anh, đã tái sinh tôi.
Nhưng ai biết được khi tôi và Khúc Thành nhìn rõ tình ý của đối phương, đã ôm nhau, đã hôn nhau, nhưng lại không ai nói với ai những lời đại loại như “mình yêu nhau đi”. Tôi không hiểu tại sao anh không nói, tôi chỉ biết bản thân tôi vẫn chưa tự tin.
Tôi sợ tôi không xứng. Tắm lửa hồi sinh nếu nhỡ không phải là phượng hoàng thì sẽ chỉ là một con quạ cháy đen thui mà thôi.
Vì vậy tôi âm thầm hạ quyết tâm, nếu tôi thi đỗ cấp ba, tôi sẽ dùng hết sức lực mình có để nắm giữ những gì tốt đẹp trước mắt. Nhưng nếu như… tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh, trở về không gian nhỏ hẹp chỉ có mình tôi cô đơn như trước kia.
Khúc Thành nói: “Trần Mộng, sao em lúc nào cũng thích làm tổn thương người khác và bản thân như vậy?” Trước giờ anh đều gọi cả họ cả tên tôi. Nhưng tại sao khi nghe thấy giọng anh, tôi lại tưởng tượng ra con người có tên Trần Mộng kia nhất định phải là một mỹ nữ yêu kiểu diễm lệ, tỏa sáng lung linh như anh?
Năm lớp Chín trôi qua nhanh một cách không ngờ. Thời tiết ngày càng nóng, tôi cũng ngày càng lo lắng. Hằng ngày ngoại trừ lúc ăn cơm, ra ngoài rót nước, phần lớn thời gian còn lại tôi đều giam mình trong phòng. Giao tiếp của tôi với Trần Niên chỉ là tiếng đóng mở cửa mỗi lần ông đi làm và về, có lúc ông cũng đi đến gõ cửa phòng, hỏi tôi những câu vu vơ, tôi trả lời lấy lệ, thế là ông lại rời đi.
Tôi có thể cảm nhận được rằng ông chỉ muốn xác định một điều: tôi vẫn còn ở đó.
Đêm đã khuya, đồng hồ điện tử vừa nhảy thành bốn số 0. Lại một ngày mới. Tôi thấy mệt mỏi, những hàng chữ dày đặc cứ nhảy múa trước mắt, tôi liền mở cửa đi ra bếp. Phòng khách tối om, tôi ngước mắt lên, bắt gặp di ảnh của mẹ. Không thể phủ nhận tôi rất giống bà, chỉ có điều bà hiền hậu còn tôi khô khan. Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng động trong phòng Trần Niên, định chạy vào phòng trốn nhưng không kịp. Trần Niên mở cửa, nhìn thấy tôi, ông sững người giây lát. “Mộng Mộng, đừng thức khuya quá, đi ngủ đi!”
“Đang định đi ngủ.” Tôi nhìn thấy tay ông đang cầm cốc thủy tinh. “Bố muốn uống nước ạ?”
“Ừ, bố thấy hơi khô miệng. Bố rót nước rồi vào, con đi ngủ đi.”
Có lẽ do ánh sáng không đủ nên vào lúc nhìn thấy Trần Niên đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy ông đã già. Tôi do dự rồi đến cầm chiếc cốc trên tay ông. “Để con lấy cho.”
Sau khi cầm lại cốc, ông cứ đứng như vậy một lúc không động đậy. Tôi nghĩ chắc ông muốn nói gì đó, nhưng sau một lúc đứng đối mặt với nhau, hai người chúng tôi rốt cuộc vẫn là ai về phòng nấy. Đi vào phòng chưa kịp đóng cửa, tôi bỗng nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ ở phòng Trần Niên. Vào ban đêm, âm thanh đó trở nên chói tai đến đáng sợ. Tôi chạy như bay sang phòng Trần Niên, thấy chiếc cốc vừa này ở trên tay ông bây giờ đã vỡ vụn, mảnh thủy tinh vung vãi khắp nền nhà. Trần Niên cúi đầu gục trên sàn. “Bố, bố làm sao thế?”
“Bố không sao. Trong túi áo có thuốc, lấy cho bố.”
Tôi vội vàng lấy thuốc rồi rót một cốc nước khác cho ông. Một lúc lâu sau ông mới hồi lại, lần cạnh giường đứng dậy rồi ngồi xuống đó. “Mộng Mộng, con đi ngủ đi. Dưới đất cứ để đấy, mai bố dọn.”
Không thể nói ra câu “con ở đây trông bố”, thậm chí ngay cả câu “bố chú ý sức khỏe nhé” cũng không thể bật ra khỏi miệng, tôi nuốt nước miếng, im lặng quay trở lại phòng. Lọ thuốc vẫn ở trên tay, dưới ánh đèn bàn học tôi nhìn rõ đó là thuốc trị cao huyết áp, hóa ra vừa này ông rót nước để uống thuốc.
Tôi không dám tưởng tượng nếu tôi ngủ say thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nằm trên giường, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn biến mất lần đầu tiên tôi suy nghĩ về tình cảm giữa tôi và Trần Niên. Ông là bố đẻ của tôi, ông cho tôi sinh mệnh, cho tôi tất cả điều kiện để trưởng thành. Ông đối xử dịu dàng với tôi, chưa hề ép buộc hay dùng bạo lực. Ông chính là mẫu phụ huynh tốt, nhưng tại sao tôi lại không thể thân thiết với ông? Tôi trước giờ không gọi được một tiếng “bố” tử tế, càng không nói được những lời quan tâm, thậm chí ngồi xem tivi cùng nhau cũng phải mỗi người một đầu ghế. Nhưng… tôi nghĩ không phải tôi không yêu ông. Tính cách lạnh lùng bẩm sinh của tôi đã đặt đến độ lạnh nhạt, ngay cả tình thân cũng không phá vỡ được nó.
Bất giác nghĩ tới Khúc Thành. Anh chính là sự kiên định, sự ấm áp, ngọt ngào mà tôi còn thiếu, tôi chỉ có thể hoàn chính khi ở cạnh anh. Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho anh, lúc này chắc anh vẫn thức: “Anh đang làm gì vậy?”
Không lâu sau, anh nhắn lại: “Học em, ngồi ngẩn ngơ.”
“Người đứng top 10 trong lớp cũng có lúc ngẩn ngơ sao?”
“Tiểu thư Trần Mộng, tôi phỏng vấn cô một chút, nửa đêm canh ba đến quầy rầy tôi, cô rất thích thú đúng không?”
Tôi cười với chiếc điện thoại, vốn đã bấm xong tin nhắn: “Bố em vừa bị tăng huyết áp”, nhưng lại xóa đi, thay bằng: “Mai em sẽ đến trường.”
“Toàn thể nam sinh trong trường mà nghe được câu này của em đều sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.”
“Anh đi chết đi!” Tôi nhấc tay khỏi bàn phím, rồi lại bấm thêm một câu: “Thế anh có vui mừng không?”
Màn hình điện thoại sáng hai mươi giây rồi chuyển tối, sau đó không thấy sáng trở lại.
Chỉ có tôi biết, đêm nay tôi không ngủ.
—–TO BE CONTINUED—–