Đọc truyện Mộng Xưa Thành Cũ – Chương 25: Đau khổ là kỉ niệm sâu sắc nhất (6)
Typer: Nhược Ca
Khi bầu trời dần chuyển sang màu nâu cũng là lúc Thiệu Khải đã dùng cả một đêm để an ủi tôi hết lần này đến lần khác, nhưng anh không biết, sở dĩ tôi không thể nhắm mắt là vì chỉ cần ở trong bóng tối là tôi lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Khúc Thành. Đó chính là tình huống khiến cả cuộc đời tôi sụp đổ, tôi không dám nhìn lần nữa. “Nhắm mắt lại, ngủ một lát đi.” Thiệu Khải lấy tay che mắt tôi. “Hôm nay anh sẽ không đi đâu cả, sẽ ở cùng em, đừng sợ!”
“Anh đi làm đi… Em không sao.”
“Thế em phải hứa với anh sẽ ngoan ngoãn đợi anh về.” Anh vẫn không yên tâm, đến khi tôi gật đầu mới đặt đầu tôi xuống gối rồi đi thay quần áo. “Không được nghĩ linh tinh nữa.”
Tôi nằm nghiêng trên giường nhìn anh thay quần áo, lúc anh chuẩn bị đi ra, tôi bỗng dưng gọi tên anh. “Thiệu Khải…”
Cánh cửa vừa hé mở được anh khép lại. Anh lại gần giường, vừa định mở lời, tôi đã nhẹ nhàng đặt tay mình lên mặt anh, anh cười cười rồi để tay lên tay tôi, khẽ hỏi: “Sao thế?”
“Nếu một ngày nào đó em chết, anh có buồn không?” Bàn tay đang đặt lên tay tôi khẽ siết chặt lại, tôi cảm nhận được sự hoang mang của anh, nhưng tôi thật sự muốn biết câu trả lời. “Anh phải mất bao lâu mới quên được em, mất bao lâu mới yêu được người khác, nói cho em biết…”
“Không được nói những lời này.” Thiệu Khải như cố hết sức mới khó nhọc thốt ra được những từ vừa rồi, từng chữ đều vô cùng đau khổ. “Nếu còn nói nữa anh sẽ giận đấy.”
Đồng tử của Thiệu Khải phản chiếu nụ cười đầu tiên sau cơn ác mộng của tôi, nhưng nó còn khó coi hơn cả khóc, giống nụ cười của người mắc bệnh hiểm nghèo, nhìn thấy sinh mệnh của mình càng ngày càng ngắn lại. Tôi muốn buông bàn tay mình khỏi mặt anh, giục anh mau đi làm, kết quả lại bị anh ôm lấy. “Anh sẽ không ra khỏi cửa, anh ở đây với em, được không? Không được nói những điều ngốc nghếch, không được nói đến từ chết, anh sẽ chết trước cho em thấy.”
“Em sẽ không làm gì ngốc nghếch đâu. Em ở đây chờ anh về.” Tôi vỗ vỗ lưng anh. “Tin em đi!”
Có lẽ lời nói vừa rồi của tôi thật sự làm anh sợ, anh đi ra với một bộ mặt không yên tâm, còn lén nhìn tôi từ cửa sổ. Tôi giả vờ như không biết, nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh lại trở vào phòng, nhẹ nhàng đặt con mèo xuống cạnh tôi, xoa xoa đầu tôi. Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, tôi mở mắt nhìn con mèo có vẻ đã lớn thêm một chút ở trên giường. Nó đang dùng cái lưỡi xinh xắn liếm liếm chiếc nhẫn trên tay tôi.
Tôi đã từng mơ đến ngày được đeo nhẫn trên ngón áp út, nó như một thỏi nam châm, giúp gắn chặt tôi với một người nào đó. Nhưng trong giấc mơ của tôi khi đó, đầu bên kia của thỏi nam châm là một người khác.
Tôi dùng sức day day bên thái dương đang giật, quyết định xuống giường ra ngoài hít thở không khí, không thể để bản thân chìm đắm quá lâu như thế này.
Trường của Trình Dặc Triết cách nhà tôi hai con phố, ngồi ba bến xe buýt là tới. Tôi cầm áo khoác của cậu ta đi vào trường. Tôi biết rõ mình sẽ hoảng loạn khi trông thấy khuôn mặt Trình Dặc Triết nhưng lại thật sự muốn nhìn, không thể khống chế được ý muốn đó của mình.
Tôi đợi từ sáng đến trưa. May mắn là tôi có mang theo máy nghe CD, tuy trong đó chỉ có duy nhất một chiếc đĩa đó. Học sinh mặc đồng phục ùn ra cổng trường ngày càng nhiều, sà vào hàng quán bên đường. Tôi đợi rất lâu mới trông thấy Trình Dặc Triết. Bộ đồng phục trở nên rộng thùng thình khi được khoác lên người cậu ta. Cậu ta đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ với hai người đi bên cạnh, khi trông thấy tôi, cậu ta có vẻ bất ngờ mà khựng người lại. Tôi nhìn cậu ta, mỉm cười, cậu ta nói gì đó với bạn rồi chạy lại phía tôi. “Hôm nay sao chị lại đến đây?”
“Mang áo khoác cho em.” Tôi nhìn phía sau lưng cậu ta, thấy hai cậu bạn kia đang thì thầm chỉ trỏ chúng tôi. “Haizzz, chị biết một lát nữa khi em về bọn chúng sẽ hỏi em cái gì.”
“Hỏi cái gì, em bảo chị là chị gái em.”
“Buổi chiều mấy giờ tan học.”
“Sáu rưỡi.” Trình Dặc Triết cúi xuống nhìn tôi rồi đột ngột hỏi: “Đừng nói với em là chị định đợi đến khi em tan học nhé!”
Tôi chẳng có lý do gì để đợi cậu ta đến lúc đó. Nếu Thiệu Khải về mà không thấy tôi, nhất định anh sẽ lo lắng, tôi lắc đầu nói: “Chị về đây.”
Nói rồi tôi quay người định bước đi, không ngờ cậu ta đột nhiên bảo: “Đợi một chút”, rồi chạy như bay về phía trường, để tôi đứng một mình ở đó, hồn phách bay đi đâu mất. Khoảng mười phút sau, cậu ta đeo ba lô chạy ra, nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay tôi chạy xa khỏi trường. “Này, em hư thế, lại trốn tiết!” Tôi thấy hối hận vì đã đến tìm cậu ta, rồi lại nghĩ đến chuyện Khúc Thành chưa bao giờ trốn học. “Thành tích của em không tốt à?”
“Cũng tạm, nếu căn cứ vào thứ hạng bây giờ thì thi vào trường đại học mà mẹ em mong muốn không có vấn đề gì.” Cậu ta vứt ba lô xuống trước mặt rồi ngồi xuống vệ đường. “Chị đừng có lo!”
“Em như thế này mà gia đình không quản lý à?”
Cậu ta hỏi lại một câu rất thông minh: “Chị như thế này mà gia đình không quản lý à?”
Vốn định nói “chị không có gia đình”, nhưng khi nhìn vào mắt Trình Dặc Triết, tôi lại không thể nói, đúng là tự làm tự chịu, chỉ biết đứng đó bị câu hỏi của cậu ta làm cho cứng họng. Im lặng trong giây lát, cậu ta cầm lấy bên tai nghe bị rơi xống của tôi đeo vào tai, tôi cũng phối hợp cùng mà chuyển bên tai nghe của mình.
Những ngày tháng mà hai người cùng đeo một chiếc tai nghe… đã xa lắm rồi.
Con đường này rất yên tĩnh, trên tường chi chít những thân mây khô khốc, chuông báo vào lớp vang lên đâu đó, rồi lại bị ngọn gió cuốn lên trời xanh. Buổi chiều mùa đông, có rất ít người đi qua chỗ hai chúng tôi ngồi, ít đến mức không khiến chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn. Vì vậy, chúng tôi cũng không nhìn thấy có một người đang đứng bất động hồi lâu ở cuối con đường – Thiệu Khải. Buổi sáng, anh đi đến nửa đường rồi lại quay về, trên đường về còn mua đồ ăn sáng, rồi bất ngờ nhìn thấy tôi đang đứng đợi Trình Dặc Triết trước cổng trường.
Tôi đang đợi người khác. Anh đang đợi tôi. Giống như trò chơi trốn tìm, tiêu phí quá nhiều thời gian.
“Này, em luôn muốn hỏi chị một câu.” Cuối cùng Trình Dặc Triết cũng tháo tai nghe ra, nhìn tôi chăm chú, tôi thậm chí còn thấy khóe môi cậu ta khẽ run run vì đang quá thận trọng.
“Hỏi đi!”
“Em… có phải rất giống người nào đó mà chị quen không?”
Giống như một tia sét vang lên khô khốc giữa trời xanh rồi rơi xuống xẻ đôi ngọn núi, sau đó tất cả mọi âm thanh tan vỡ đều im bặt, để lại không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Chiếc màn đen che giấu sự thật cuối cùng đã được vén lên, vết thương lòng như chiếc lưới bị thủng hàng trăm hàng nghìn lỗ bị gió xuyên thấu, đau đớn lạnh lẽo như đang đi vào cõi chết. Tôi nghĩ biểu hiện của tôi lúc đó đã là câu trả lời rõ nhất cho cậu ta, tuy tôi rất muốn phủ nhận nhưng không thể mở lời. “Sao em lại nghĩ thế?…”
“Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy em, vẻ mặt của chị là hoàn toàn khiếp sợ, sau đó lại đưa máy nghe đĩa CD cho em một cách rất khó hiểu. Sau này, mỗi lần chị nhìn thấy em đều có biểu hiện rất lạ, lúc thì bình thường, lúc thì lại ngẩn ngơ. Còn nữa, chị hình như không thích dùng máy nghe đĩa CD, chị chỉ thích nghe chiếc đĩa này thôi, nhưng chị lại hoàn toàn không hiểu gì về đàn dương cầm. Chiếc đĩa này nhất định không phải của chị đúng không?”
Tất cả là như vậy. Tôi ôm chặt bả vai, cười như điên. “Ha ha ha, em xem quá nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi đấy. Chỉ vì mấy cái đó thôi ư? Em cảm thấy chị đang gửi gắm tình cảm vào em hay sao?”
Trình Dặc Triết không để ý đến lời tôi nói, lôi từ trong ba lô ra một gói khăn giấy rồi rút một tờ đưa cho tôi. “Chị khóc rồi.”
“Em không phải là anh ấy… Chị biết…” Tôi đẩy bàn tay đang cầm khăn giấy đưa đến trước mặt mình, nhìn xuống nền đường trước mặt đang hứng từng giọt từng giọt nước mắt. “Chị lại mang em đi so sánh với anh ấy, có phải rất ngốc không?”
“Nếu chị không ngại em thì nói ra đi.”
Thật sự có thể nói với cậu ta không? Mang chất độc từ trước đến giờ luôn giấu kín ở nơi sâu thẳm nhất trong tim, mang chướng ngại không thể vượt qua giữa tôi và Thiệu Khải, mang hồi ức tôi đã dùng không biết bao nhiêu năm tháng để cố quên đi nhưng càng ngày lại càng hiện rõ trước mắt nói cho người vừa quen biết không lâu? Có thật là chỉ cần nói ra mọi chuyện sẽ rõ ràng?
Tôi nhắm chặt mắt, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, tôi nhớ đến Trần Niên mỗi khi ông nhớ về mẹ tôi, lúc đó ông cũng có cảm giác như tôi hiện giờ. Nhưng khi ông ngẩng mặt lên, cũng là lúc ông nói ra tất cả.