Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 33 Part 3
Khả Nhi cúi đầu mỉm cười với Tiếu Tiếu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đó. Đúng rồi, cô biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Người đàn ông đó, kể từ lúc bước vào cửa cứ nhìn Đỗ Tích Nhã bằng ánh mắt cực kì hung tợn. Cô đang định lên tiếng cảnh báo thì ánh sáng lóe lên từ một dao sắc nhọn. Người đàn ông ấy cầm con dao sắc nhọn đó lao thẳng đén chỗ Đỗ Tích Nhã.
-Cẩn thận!- Khả Nhi thét lên. Theo phản xạ, Khả Nhi một tay ôm chặt lấy Tiếu Tiếu, một tay bịt chặt mắt cậu bé: -Tiếu Tiếu đừng nhìn!
Hai bóng người lao đến chắn ngay trước mặt cô, chính là Giang Nhã Thu và Thành Hạo. Nhìn thấy cô không hề có ác ý gì với Tiếu Tiếu, họ liền dừng tay.
Đồng thời, khoảng khắc mà gã đàn ông kia áp sát đến Đỗ Tích Nhã, bàn tay thép của Trụ Kiệt đã tóm chặt lấy cánh tay của hắn. Hắn ta ré lên thảm thiết, con dao sắc nhọn nhanh chóng bị đánh rơi xuống đất, mấy người đàn ông cao lớn nhanh chóng lao vào trong nhà hàng, vây chặt người đàn ông đó lại và chặn mất tầm nhìn của mọi người.
-Shit!- hắn ta chửi tục rồi im bặt. Những thủ hạ của Trụ Kiệt nhanh chóng lôi gã đàn ông đó đi, hiện trường nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, tưởng như chỉ mới xảy ra trong chớp mắt. Suốt quá trình xảy ra sự việc đó, Đỗ Tích Nhã vẫn bình thản đi vào bên trong, mặt mày chẳng hề biến sắc, thậm chí cũng chẳng nhíu mày lấy một cái.
Khả Nhi ngẩn người nhìn ra cửa, chỉ trong một thời gian ngắn cô đã nhìn rõ mặt trái của thế giới này.
Tiếu Tiếu gỡ tay Khả Nhi ra khỏi mắt mình: -Auntie, sao lại bịt mắt của em!
Khả Nhi cười gượng gạo: -Chị trêu em đấy mà!
Đỗ Tích Nhã đi đến gần, dắt tay của Tiếu Tiếu, nhẹ nhàng xoa đầu con trai, nhìn Khả Nhi biết ơn: -Cám ơn!
Khả Nhi định thần lại, đáp: -Không có gì!
Chị Phượng nhắc nhở: -Khả Nhi, mau dẫn chị Đỗ vào trong phòng, chẳng mấy khi chị mới tới đây, tôi phải đích thân vào bếp làm bếp trưởng mới được!
Đỗ Tích Nhã cười lớn: -Vậy thì nhờ cả vào chị nhé!- nói rồi cô ngoảnh đầu lại nới với Giang Nhã Thu và Thành Hạo: -Chị Phượng mà làm bếp thì không còn gì phải chê, chúng ta thật là có phúc đấy!
Khả Nhi đưa tay mời: -Xin mời!
Thành Hạo ngoảnh lại nhìn Khả Nhi.
Trên đường dẫn mọi người đi lên tầng hai, Giang Nhã Thu thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Khả Nhi: -Cô chắc là sinh viên đại lục đến đây du học phải không?
Khả Nhi khẽ gật đầu: -Giang tiểu thư quả là có con mắt hơn người!
-Không phải là tôi có con mắt hơn người đâu…- Giang Nhã Thu cười: -Phần lớn những người có khí chất và đạo đức như cô mà làm thêm ở nhà hàng ăn đều là những sinh viên du học. Mà người ở Trung Quốc đại lục, Đài Loan, Hồng Kông…đều có cách nói chuyện khác nhau, vì vậy có thể dễ dàng phân biệt.
Trong lời nói của Giang Nhã Thu có ý khen ngợi Khả Nhi, vì vậy cô chỉ mỉm cười mà không lên tiếng.
Giang Nhã Thu lại hỏi: -Cô học ở trường nào?
-Học viện ngoại thương Colombia ạ!
Thành Hạo nói chen vào: -Môn MBA ở đó cũng không tồi, cô học chuyên ngành gì?
Khả Nhi đáp: -Tôi học thạc sĩ quản lí doanh nghiệp. Chỉ có những học viên có đủ 3 năm kinh nghiệm mới được học ở lớp MBA, tôi chưa đủ tư cách!
-Thật là trùng hợp…- Giang Nhã Thu reo lên: -Tôi cũng học chuyên ngành đó đấy, chỉ có điều năm đó tôi học ở đại học Harvard!
Khả Nhi khiêm tốn: -Đó là một trường đại học mơ ước của mọi người!
-Hài…- Đỗ Tích Nhã thở dài: -Chuyện đi học đừng nhắc trước mặt tôi nữa! Những người ở xung quanh tôi đều có học vấn cao hơn tôi cả, ai cũng hiểu biết hơn tôi nhiều, khiến cho một bà chủ như tôi đây chẳng có chút vẻ vang gì cả!
Khả Nhi mỉm cười: -Học hành có chuyên môn, những người lãnh đạo chưa chắc đã là những người có hiểu biết nhiều, quan trọng là ở chỗ người đó có biết sắp đặt đúng người đúng việc hay không thôi. Có được điểm này là đủ rồi!
-Nói có lí lắm!- Đỗ Tích Nhã hứng thú nhìn Khả Nhi: -Còn có gì nữa mau nói tôi nghe xem nào!
-Xin Đỗ tiểu thư đừng cười chê!- Khả Nhi chẳng chút e dè: -Cô lãnh đạo tập đoàn Đỗ thị bao lâu nay đã cho thấy khả năng của cô rồi, tôi đâu dám múa rìu qua mắt thợ!
Đỗ Tích Nhã cười: -Cô rất khéo ăn nói đấy!
Sau khi dẫn đoàn người của Đỗ Tích Nhã đến căn phòng đã được đặt trước, Khả Nhi liền hỏi: -Xin hỏi các vị muốn uống đồ uống gì ạ?
Đỗ Tích Nhã liền hỏi Khả Nhi: -Cô có biết pha trà không?
-Tôi có được học một chút từ chị Phượng ạ!
-À, chị Phượng à…- Đỗ Tích Nhã mỉm cười: -Chị ấy là giỏi môn này nhất đấy! Có đệ tử của chị ấy đây thì chẳng còn gì phải lo rồi! Nào, mau pha cho chúng tôi một bình trà Bích La Xuân xem nào!
Khả Nhi cúi đầu lễ phép: -Xin đợi cho một lát ạ!
Đi ra đến cửa, Khả Nhi nghe thấy Tiếu Tiếu nói với Đỗ Tích Nhã: -Mẹ ơi, Popbi đói rồi!
Lúc bê dụng cụ pha trà vào trong phòng ăn, Khả Nhi nhìn thấy Trụ Kiệt đã quay lại, đang nói với Đỗ Tích Nhã nguyên nhân vụ việc vừa xảy ra ở nhà hàng: -…..công ty đó không thể cạnh tranh với tập đoàn Đỗ thị chúng ta, muốn tập đoàn Đỗ thị thu mua doanh nghiệp của hắn nhưng lại bị từ chối, nợ nần cả đống tiền, đi vào đường cùng nên đã trút cơn giận lên đầu cô…
Tiếu Tiếu đứng một mình ở trong góc, bĩu môi tỏ vẻ ấm ức, con chó nhỏ Popbi tiu nghỉu nằm bên cạnh cậu bé.
Nhân lúc mọi người đang nghe Trụ Kiệt nói chuyện, không để ý gì đến Tiếu Tiếu, Khả Nhi liền lặng lẽ đến bên cạnh Tiếu Tiếu, khẽ hỏi: -Tiếu Tiếu…- rồi giơ hộp sữa tươi ra, lắc lắc trước mặt cậu bé!
-Í….- Tiếu Tiếu thích thú reo lên.
-Suỵt…- Khả Nhi đưa ngón chỏ lên miệng ra hiệu im lặng.
Tiếu Tiếu cũng bắt chước Khả Nhi, đưa tay lên miệng rồi bảo: -Suỵt.
Khả Nhi đổ sữa tươi ra một cái bát nhựa con rồi đặt trước mặt Popbi. Popbi lập tức đứng dậy, thò đầu vào liếm hết chỗ sữa tươi.
Nhìn thấy con chó nhỏ của mình không còn bị đói nữa, Tiếu Tiếu vui vẻ cười với Khả Nhi, đôi mắt đẹp cong lên thành hình trăng khuyết, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Khả Nhi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cậu bé. Ngoảnh đầu lại nhìn, Khả Nhi bất chợt phát hiện ra mặc dù Đỗ Tích Nhã vẫn đang nghe Trụ Kiệt nói chuyện nhưng ánh mắt lại đang nhìn về phía họ, cô liền mỉm cười bối rối.
Khả Nhi đi thẳng về phía bàn pha trà. Công đoạn pha trà rất phức tạp, chỉ riêng việc rửa tay thôi cũng đã đến ba lần rồi, lần đầu tiên rửa tay bằng nước sạch, lần thứ hai ngâm tay trong nước ấm, cuối cùng là xối nước vào tay rồi lau tay thật khô. Xong xuôi đâu đấy mới chính thức vào công đoạn pha trà.
Nghe xong những điều Trụ Kiệt nói, ánh mắt Đỗ Tích Nhã không một chút gợn sóng. Cô lạnh lùng hỏi: -Anh xử lí tên đó thế nào?
-Dạy cho hắn ta một bài học rồi đuổi hắn đi! Đảm bảo cả đời này hắn cũng không dám đến quấy nhiễu cô nữa!
-Tại sao không báo cảnh sát?
Trụ Kiệt hơi nhíu mày: -Có cần phải làm thế không?
Đỗ Tích Nhã nói: -Tôi là một công dân tuân thủ luật pháp. Những việc có thể giải quyết bằng pháp luật đương nhiên phải dùng pháp luật để giải quyết!
-Thế còn những chuyện không thể giải quyết bằng pháp luật thì sao?
Đỗ Tích Nhã thản nhiên: -Thế thì dùng quy luật tự nhiên để giải quyết!
Quy tắc sinh tồn theo quy luật tự nhiên là: Mạnh được yếu thua, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Khả Nhi mím môi mỉm cười, rót trà ra cốc mời mọi người. Hơi trà nóng bốc lên nghi ngút.
-Cô cũng hiểu phải không?
Không có ai lên tiếng, Khả Nhi liền ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Đỗ Tích Nhã đang nhìn mình. Hóa ra câu hỏi ấy là dành cho cô.
Đỗ Tích Nhã có một đôi mắt rất đẹp, đặc biệt là lúc cười, đôi mắt ấy hơi cong lên, vô cùng quyến rũ. Nhưng khi cô không cười, chỉ điềm đạm nhìn đối phương lại khiến cho người ta cảm thấy thật áp lực.
Khả Nhi cúi đầu, cẩn thận đặt cốc trà trước mặt từng người rồi nói: -Có lẽ vậy. Nếu như tôi không hiểu sai!
Đỗ Tích Nhã lại cười, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều: -Tôi nghĩ, có lẽ cô không hiểu sai đâu!- nhận lấy tách trà từ tay Khả Nhi, Đỗ Tích Nhã nhấp một ngụm rồi nói: -Ừm, trà cô pha khá lắm! À đúng rồi, thời gian học thạc sĩ của cô là bao lâu?
-Dạ thưa, hai năm ạ!
-Như vậy xem ra việc học của cô khá căng thẳng, làm sao cô còn có thời gian mà đến đây làm thêm thế?
-Học phần của tôi sắp hoàn thành rồi, chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, các môn học trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Chị Phụng rất tốt bụng, chị ấy đã cho tôi tự lựa chọn thời gian đi làm căn cứ theo thời khóa biểu lên lớp của mình.
-Chị Phượng quả là rất tốt bụng!- Đỗ Tích Nhã gật gù tán đồng: -Chỉ có điều, với học vấn của cô, đáng nhẽ ra nên chọn lựa những công việc có liên quan đến chuyên ngành của mình để tạo nền tảng cho công việc sau này. Ở Phượng Lai lầu này làm tiếp tân chẳng phải là lãng phí tri thức hay sao?
Đợt trà thứ hai đã pha xong, hơi trà bay nghi ngút. Trán Khả Nhi lấm tấm mồ hôi, cô dũng cảm nói: -Tôi đến làm việc ở Phượng Lai lầu này là vì…
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Chu Thành Bích dẫn thêm hai người đàn ông có tướng mạo và khí chất cực kì xuất chúng vào. Người đi đầu đang ôm một cô bé khoảng 2, 3 tuổi. Tiếu Tiếu đang ngồi trong góc bỗng đứng bật dậy, lao về phía người đàn ông đang ôm đứa bé: -Bố…
Tiếu Tiếu chạy đến ôm chặt lấy chân Cảnh Thiệu Vân và luôn mồm gọi: -Bố ơi…- vừa dứt lời, nước mắt đã tí tách rơi trên khuôn mặt mũm mĩm.
Cảnh Thiệu Vân vội vàng quỳ xuống ôm cậu con trai và dịu giọng bảo: -Tiếu Tiếu nín ngay, đừng khóc nữa con!- vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía Đỗ Tích Nhã như muốn hỏi: Sao em lại bắt nạt con thế hả?
Đỗ Tích Nhã chẳng thèm để ý đến anh ta, liền dang rộng hai tay ra, ngọt ngào gọi: -Con gái Khai Tâm của mẹ, mau lại đây mẹ ôm cái nào!
Nhưng Khai Tâm chẳng để ý gì đến mẹ, chỉ mải tranh giành vòng tay của bố với anh trai: -Bố ôm, bố ôm Khai Tâm cơ!
Đỗ Tích Nhã chán nản rút tay lại, quay sang Giang Nhã Thu bảo: -Tại sao hai đứa trẻ con cứ thích bám lấy bố chúng nó thế không biết? Sao chẳng đứa nào chịu gần gũi tôi hết vậy?
-Điều này có cần phải hỏi không? –Cảnh Thiệu Khiêm nãy giờ vẫn đứng sau lưng anh cả liền đi đến bên bàn ăn, gật đầu chào Giang Nhã Thu và Thành Hạo rồi cười với Đỗ Tích Nhã: -Nhà người ta bố nghiêm mẹ hiền, nhưng nhà anh chị thì hoàn toàn ngược lại, bố hiền mẹ nghiêm. Chẳng cần nói cũng biết lúc nãy Tiếu Tiếu đã bị chị mắng cho một trận té tát. Thật là đáng thương, nhìn thấy bố đến mới dám òa khóc! Chị nói xem một người mẹ nghiêm khắc như chị thì đứa nào dám gần gũi với chị chứ?y dắt cậu con trai đang toét miệng cười một tay ôm con gái đến trước bàn ăn. Đỗ Tích Nhã vừa định đưa tay ra ôm lấy Tiếu Tiếu thì cậu bé đã né sang một bên rồi núp ra sau lưng bố. Cảnh Thiệu Vân bối rối đành phải đặt con gái vào lòng mẹ rồi quay lại kéo con trai vào chỗ ngồi.
-Vừa nãy em có mắng Tiếu Tiếu đâu…- Đỗ Tích Nhã xấu hổ giải thích: -Con cứ đòi bế chó con lên bàn ăn, em chỉ bảo con ra úp mặt vào tường kiểm điểm bản thân thôi mà!
-Ừ, úp mặt vào tường kiểm điểm bản thân, quả là một phương pháp giáo dục hay ho!- Cảnh Thiệu Vân gật gù, thật thà hỏi: -Lúc sáu tuổi em đã thử làm việc này chưa? Hiệu quả thế nào?
Đỗ Tích Nhã lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác và bảo: -Người đã đến đông đủ rồi, có thể mang món ăn lên rồi đấy!
Các món ăn đã được chuẩn bị xong xuôi, vừa thông báo mang món ăn lên là các món ăn lập tức được mang vào. Tay nghề của chị Phượng quả nhiên không tầm thường, mỗi món ăn đều có mùi vị rất thơm ngon, còn tuyệt hơn nhiều so với đầu bếp chính của nhà hàng.
Khả Nhi từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào biết chăm sóc con cái hơn Cảnh Thiệu Vân, anh ta biết cẩn thận gỡ xương cá cho Tiếu Tiếu, lại còn biết để canh nguội mới bón cho Khai Tâm ăn…Điều đáng nói là lúc làm việc này, Cảnh Thiệu Vân không gây cho người khác cảm thấy anh ta cẩn thận như đàn bà, mà thái độ lúc nào cũng rất mực điềm đạm và chuẩn mực. Khả Nhi không thể không ngưỡng mộ người đàn ông này.
Giang Nhã Thu nhìn thấy Cảnh Thiệu Vân tỉ mỉ chăm chút cho hai đứa con liền ngưỡng mộ nói: -Thiệu Khiêm, anh sau này phải học tập anh trai mình nhiều lắm đấy!
Cảnh Thiệu Khiêm trợn mắt: -Em nói hay gớm nhỉ!
-Anh nói gì cơ? –Giang Nhã Thu nhướn mày: -Vừa nãy anh nói gì em nghe không rõ?
-Anh nói là…- Cảnh Thiệu Khiêm cười toe toét: -Anh cả chính là thần tượng của anh, đương nhiên anh phải học tập anh ấy rồi!
Đỗ Tích Nhã và Thành Hạo bật cười. Tiếu Tiếu và Khai Tâm thì chẳng hiểu người lớn đang cười cái gì nhưng vẫn ha ha cười theo.
Cảnh Thiệu Khiêm nghiến răng tức tối.
Cảnh Thiệu Vân mỉm cười, vừa bón canh cho Khai Tâm vừa nói: -Thiệu Khiêm và Nhã Thu lấy nhau đã ba năm rồi. Nếu muốn có con thì mau mau sinh lấy một đứa đi!
-Anh cả à, câu này anh phải nói với chị ấy mới đúng…- Cảnh Thiệu Khiêm tức tối chỉ vào Đỗ Tích Nhã: -Nhã Thu ngày ngày bận rộn công việc với chị ấy, làm gì có thời gian mà sinh con. Đã ngần này tuổi rồi, còn kéo dài nữa e rằng lúc sinh con sẽ càng nguy hiểm hơn. Nói là chị em tốt sao chẳng chịu nghĩ cho người ta gì cả!- câu cuối cùng của Cảnh Thiệu Khiêm là nhằm vào Đỗ Tích Nhã.
Giang Nhã Thu vội vã kéo áo Cảnh Thiệu Khiêm: -Anh đang nói linh tinh gì thế hả?
Đỗ Tích Nhã chẳng hề nổi giận, chỉ tỏ vẻ có lỗi với Cảnh Thiệu Khiêm: -Là tôi đã không chú ý đến chuyện này. Đáng nhẽ ra cậu nên nói sớm với tôi mới phải!
-Tích Nhược…- Giang Nhã Thu vội vã nói: -Chuyện không liên quan đến chị, là do em không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình đấy thôi! Chăm chồng chăm con không phải là lí tưởng của em!
Cảnh Thiệu Khiêm phản bác: -Nhưng em cũng có cần bận rộn đến mức không có thời gian để sinh con không hả?
Cảnh Thiệu Vân khoát tay ra hiệu bảo em trai mình đừng tranh cãi nữa.
Khai Tâm và Tiếu Tiếu ăn đã ăn no rồi, bắt đầu không muốn ngồi yên một chỗ. Cảnh Thiệu Vân liền lau miệng cho hai con rồi vẫy tay gọi Khả Nhi đang đứng ở một góc.
Khả Nhi đến trước mặt Cảnh Thiệu Vân và hỏi: -Thưa ngài, ngài có gì cần dặn dò ạ?
Cảnh Thiệu Vân đưa cho Khả Nhi một tờ tiền rồi bảo: -Trẻ con hiếu động, làm phiền cô dẫn hai đứa tới khu giải trí cho chúng nó chơi đùa một lát!
Khả Nhi nhận lấy tờ tiền mà anh ta đưa cho rồi dắt hai đứa trẻ đến khu vui chơi của nhà hàng.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa trẻ nghịch ngợm, Cảnh Thiệu Vân liền đưa ra đề nghị với Đỗ Tích Nhã: -Anh nghĩ có lẽ em nên cân nhắc chọn thêm một trợ thủ đắc lực, chuyên giải quyết các vấn đề ở Trung Quốc. Kế hoạch tấn công vào thị trường đại lục đã được lên tiến trình rồi, chỉ một mình Nhã Thu không thể đảm nhiệm được một khối lượng công việc đồ sộ như vậy đâu!
Đỗ Tích Nhã gật gù: -Em cũng đã cân nhắc chuyện này rồi, chỉ có điều công việc ở thị trường Trung Hoa rất quan trọng, đặc biệt là thị trường ở Trung Quốc đại lục sẽ quyết định đến sự thành bại của kế hoạch này. Em cần tìm được một người có khả năng quản lí tốt, hơn nữa lại phải có khả năng khai thác vùng đất hứa ấy. Còn một điểm quan trọng nữa là người này phải là một người có thể tin tưởng được. Một nhân tài như vậy không phải muốn tìm là tìm được ngay!
Cảnh Thiệu Vân vỗ vỗ mu bàn tay Đỗ Tích Nhã: -Cũng không cần gấp gáp đâu. Có những chuyện phải dựa vào cơ duyên. Biết đâu có một ngày nào đó sẽ có một người thích hợp từ trên trời rơi xuống!
-Người thích hợp từ trên trời rơi xuống em không dám sử dụng đâu…- Đỗ Tích Nhã lắc đầu, không nói gì thêm.
Cảnh Thiệu Vân hiểu ý của vợ. Cha con nhà họ Đỗ có thói quen sử dụng những nhân tài do chính mình đào tạo ra. Thành Hạo, Trụ Kiệt và Giang Nhã Thu đều là những nhân tài do chính bố của Đỗ Tích Nhã đào tạo ra.
-Chỉ có điều, cho dù thế nào cũng không nên làm nhỡ việc lớn của Nhã Thu nữa!- Đỗ Tích Nhã nháy mắt với Cảnh Thiệu Khiêm: -Hai người tối nay có thể bắt tay nhau mà nặn người rồi đấy! Tôi đảm bảo sẽ cho Nhã Thu nghỉ dài ngày.
Thành Hạo quay sang cười chọc quê Cảnh Thiệu Khiêm. Cảnh Thiệu Khiêm xấu hổ biện minh: -Thực ra tôi cũng đâu có vội như vậy…
-Đúng thế, đúng thế!- Đỗ Tích Nhã cười hi hi: -Cậu không vội, nhưng tôi vội, vội lắm!
Thấy em trai đỏ mặt xấu hổ, Cảnh Thiệu Vân liền lên tiếng giải vây cho em: -Thôi được rồi, đừng trêu Thiệu Khiêm nữa! Anh có chuyện muốn nói đây!
Đỗ Tích Nhã im lặng nhìn chồng.
-Ngày mai anh sẽ về Hồng Kông xử lí một vài việc, có thể phải một thời gian nữa mới quay lại đây được!