Mong ước lâu bền

Chương 30 Part 3


Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 30 Part 3

-Đừng để cho mẹ cháu biết là được! Chú Triệu ơi, cháu đã lớn rồi, cháu có quyền quyết định cuộc đời mình, xin chú hãy đồng ý với cháu!
Triệu Vĩnh Niên trầm ngâm hồi lâu rồi nói: -Mặc dù có quan hệ huyết thống với nhau, tỉ lệ tương thích là tương đối cao nhưng chú không dám khẳng định khả năng tương thích là 100%.
Khả Nhi mừng rỡ: -Chú nói vậy là đồng ý rồi phải không?
Triệu Vĩnh Niên bối rối: -Khả Nhi, cháu đi làm xét nghiệm trước đã!
Vừa làm xong kiểm tra thì Khả Nhi nhận được điện thoại của Dương Phàm. Hóa ra anh đã gọi điện đến phòng của cô, Diệp Phi đã nói chuyện mẹ Khả Nhi cho anh rồi. Sau khi hỏi han bệnh tình của mẹ Khả Nhi, Dương Phàm liền nói: -Khả Nhi, đừng sợ! Bệnh tình của ông nội anh đang có chuyển biến tốt, đợi tình hình ổn định anh sẽ đến chỗ em ngay!
Khả Nhi không hề cho rằng Dương Phàm có thể đến nhưng vẫn đáp: -Ừ!- để Dương Phàm bớt lo lắng, cô không nói với anh chuyện đổi thận cho mẹ!
Cuối cùng, Dương Phàm khẽ gọi: -Khả Nhi…
Khả Nhi đợi mãi mà không thấy Dương Phàm lên tiếng liền gọi: -Dương Phàm…
-Chuyện gì thế em?
-Không có gì? Em chỉ muốn gọi tên anh một chút thôi!
Nghe thấy tiếng cười của Dương Phàm vang lên từ đầu dây bên kia, Khả Nhi bất giác nhoẻn miệng cười. May mà có anh, mặc dù không được ở bên cạnh nhưng có thể nghe thấy giọng nói của anh là cô thấy yên tâm lắm rồi.
Sau khi có kết quả kiểm tra, Triệu Vĩnh Niên gọi Khả Nhi tới văn phòng của mình rồi hỏi: -Cháu không biết rõ tình trạng của bản thân sao?- giọng nói hiền hòa nhưng có chút trách mắng.
Khả Nhi mặt đỏ gay.Mấy ngày hôm nay đầu óc cô rối bời, chằng còn nhớ gì đến sự tồn tại của cái thai trong bụng cả.
-Cháu đúng là…Sao lại không biết bảo vệ bản thân gì cả!
Khả Nhi bối rối: -Thận có…
-Mặc dù các chỉ số kiểm tra đều thích hợp, nhưng với tình trạng của cháu hiện giờ hoàn toàn không thích hợp để phẫu thuật!
Khả Nhi lạnh người! Cô đưa tay lên bụng, hoang mang hỏi: -Ý của chú là, giữa mẹ và đứa trẻ…cháu chỉ có thể chọn một?
-Cháu muốn giữ lại đứa trẻ à?- Triệu Vĩnh Niên kinh ngạc: -Cháu đừng quên cháu vẫn là sinh viên. Cái thai này có thể hủy hoại cuộc đời của cháu đấy! Cháu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho bà và mẹ chứ? Cháu là hi vọng duy nhất của họ đấy!
-Chú Triệu…- Khả Nhi mặt mày trắng bệch.
Nhìn thấy ánh mắt thê lương của Khả Nhi, Triệu Vĩnh Niên không nỡ tiếp tục trách mắng. Ông thở dài: -Cháu không cần phải cân nhắc làm gì, cho dù là có nạo thai ngay thì cũng phải tĩnh dưỡng mất một tháng. Bệnh tình của mẹ cháu không đợi đến lúc ấy được đâu!

-Không có…không có cách khác hả chú? –giọng nói của Khả Nhi run run.
Triệu Vĩnh Niên lắc đầu: -Trừ phi bây giờ tìm thấy nguồn thận mới!
Khả Nhi chầm chậm đi ra khỏi văn phòng, những điều Triệu Vĩnh Niên nói cứ lẩn quẩn trong đầu cô: -Mẹ của cháu rất vất vả, nuôi dưỡng cháu bao lâu nay, hãy để cho mẹ cháu ra đi thanh thản! Ông trời quả là không có mắt, lần lượt cướp đi những người thân yêu của cô. Cho cô thêm một chút thời gian là cô có thể thay đổi vận mệnh, có thể khiến cho người thân sống sung sướng hơn. Thế nhưng ông trời lại không cho cô cơ hội.
Tiếng khóc thảm thiết kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man. Hóa ra cô đã về đến phòng bệnh từ bao giờ, tiếng khóc của bà ngoại đã làm cô bừng tỉnh. Mẹ Khả Nhi bắt đầu co giật toàn thân, hệ thống thần kinh của Tần Tuyết Liên đã không còn kiểm soát được nữa, các cơ trên toàn thân bắt đầu co giật dữ dội, nước mắt, nước mũi, bọt mép bắt đầu trào ra. 
Khả Nhi ôm chặt lấy mẹ mình, hốt hoảng gọi: -Bác sĩ, bác sĩ ơi…
-Khả Nhi…- có người đứng phía sau siết chặt lấy vai Khả Nhi: -Bình tĩnh đi cháu!- Trương Cương nhìn Khả Nhi thương cảm. Những dấu hiệu của bệnh u rê huyết giai đoạn cuối, các bác sĩ đều không thể ngăn chặn được.
Mặt Khả Nhi giàn giụa nước mắt. Cô cố chấn áp bản thân, bà ngoại đã già, mẹ thì bệnh nặng, giờ cô chính là trụ cột của gia đình.
Cơn co giật cuối cùng cũng kết thúc, Tần Tuyết Liên há hốc miệng thở hồng hộc, hơi thở phảng phất mùi nước tiểu. Khả Nhi nâng cao đầu của mẹ, bê một cốc nước đến rồi từ từ bón vào miệng mẹ. Tần Tuyết Liên đột nhiên gạt tay ra, cốc nước rơi xuống nền nhà vỡ tan. Tần Tuyết Liên buồn nôn dữ dội, máu từ trong miệng ộc ra…
Bà ngoại hốt hoảng, khóc thất thanh: -Tuyết Liên…Tuyết Liên…Ai cứu con gái tôi với!
Khả Nhi ôm chặt lấy mẹ, nước mắt như đã cạn khô.
Mãi đến tối tình hình của mẹ Khả Nhi mới ổn định lại. Bà ngoại tuổi tác đã cao gần như đã kiệt sức, nằm mê man trên giường. Trương Cương nói với Khả Nhi:-Cháu nghỉ sớm đi, cứ cố gắng chịu đựng thế này cũng không phải là cách!
Khả Nhi ngoan ngoãn vâng lời: -Vâng ạ!
Trương Cương định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khả Nhi lại thở dài đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân đã xa dần, Khả Nhi mới từ từ đi ra khỏi phòng bệnh. Bên ngoài phòng bệnh gió rất to, những cơn gió lạnh táp vào mặt cô, không gian bao trùm bởi một màu đen lạnh lẽo: -Mẹ…mẹ ơi…- Khả Nhi khẽ gọi mẹ rồi nhắm mắt lại. Cô hít một hơi thật sâu: -Dương Phàm…
Cô cầm điện thoại lên, ánh đèn của trên điện thoại phát ra. Cô mở phần danh bạ, số điện thoại của Hoa Chỉ Huyên đập vào mắt cô. Ngón tay cô đặt trên phím gọi, nước mắt lã chã tuôn rơi. Những giọt nước mắt long lanh đọng lại trên màn hình điện thoại. Cô vội vàng lau nước mắt, nhưng nước mắt chưa kịp khô thì những giọt nước mắt khác lại tí tách tuôn rơi. Cô nhấn phím gọi.
Đầu bên kia vang lên tiếng của Hoa Chỉ Huyên: -Tiểu Phàm?
Khả Nhi đưa điện thoại lên tai, giọng nói như tắc nghẹn nơi cổ họng.
Đầu dây bên kia trầm ngâm một hồi rồi hỏi bằng giọng thăm dò: -Cô là Tần Khả Nhi?
-Xin bác…hãy cứu mẹ cháu!- Khả Nhi khó nhọc thốt ra từng chữ. Mỗi chữ như một cây kim nhọn xuyên thẳng vào trái tim cô!
Hoa Chỉ Huyên hỏi: -Cô cần gì?

-Một quả thận tương thích với mẹ cháu!
-Chuyển hết các tài liệu kiểm tra của mẹ cô cho tôi. Đợi tôi khoảng ba ngày!- Hoa Chỉ Huyên là một người rất hiểu biết. Biết rõ đây là một vụ trao đổi nhưng cố tình không nhắc đến một chữ nào, thậm chí còn tránh để Khả Nhi phải khó xử nên bà đã cúp điện thoại trước.
Khả Nhi nhẹ nhàng trở lại phòng bệnh. Cô yên lặng đứng nhìn mẹ đang chìm trong giấc ngủ. Đau đớn giày vò khiến cho mẹ cô trở nên gầy guộc, mặt mày vàng vọt, chân tay phù thũng, không còn có thể nhận ra vẻ đẹp thanh thoát của một người phụ nữ. Cô thầm nhủ: có lẽ mọi thứ đều xứng đáng. Đột nhiên nước mắt cô lại ứa ra, cô đưa tay lên bịt chặt lấy miệng, không để tiếng nấc nghẹn ngào phát ra. Khả Nhi để mặc cho nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tần Tuyết Liên rất may mắn, bởi vì Khả Nhi đã gửi một bức thư cầu cứu ở trên mạng nên đã nhanh chóng nhận được sự giúp đỡ của các tổ chức từ thiện từ nước ngoài liên lạc đến sẽ hiến tặng thận miễn phí cho mẹ cô, hơn nữa lại là một quả thận tương thích với Tần Tuyết Liên. Còn đối với chi phí phẫu thuật và điều trị, 70% sẽ do công ty bảo hiểm chi trả, còn lại 30% là do sự đóng góp của các bác sĩ, y tá cùng các bệnh nhân có điều kiện trong bệnh viện quyên góp lại. Khả Nhi cầm xấp tiền nặng trong tay, cúi đầu thật thấp để cám ơn mọi người. Bà ngoại thấy cháu làm vậy cũng cúi đầu, cảm động nói: -Cám ơn các cô các chú, các cô các chú quả là người tốt!
-Bác ơi, bác đừng như vậy- Triệu Vĩnh Niên vội vàng dìu bà ngoại Khả Nhi dậy rồi quay sang nói với Khả Nhi: -Khả Nhi, nếu như có một ngày, bạn bè thân thiết hay đồng nghiệp của cháu gặp khó khăn như vậy, cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ họ chứ?
-Cháu sẽ làm như vậy!- Khả Nhi không do dự đáp: -Nhất định sẽ làm như vậy!
-Đúng thế…- Triệu Vĩnh Niên nói: -Giữa người với người phải biết giúp đỡ lẫn nhau. Người hiền sẽ gặp lành. Mẹ cháu là người tốt, thường ngày đối xử với đồng nghiệp và bệnh nhân rất tốt. Vì vậy khi cô ấy gặp khó khăn, mọi người ai cũng vui vẻ giúp đỡ!
Khả Nhi vẫn cảm thấy bản thân mình may mắn, từ nhỏ đã gặp được những người tốt như vậy, cho nên mặc dù cuộc sống có vô vàn khó khăn, cô vẫn không trở thành một người xấu xa.
Ba ngày sau, Tần Tuyết Liên được chuyển lên bệnh viện thành phố để tiến hành cấy ghép thận. Khả Nhi và bà ngoại lo lắng đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi. Mỗi giây mỗi phút qua đi đều là sự giày vò đối với cả hai. Trương Cương thỉnh thoảng lại quay sang an ủi: -Đừng lo lắng, khó khăn đã vượt qua gần hết, giờ còn sợ không qua được cửa ải này hay sao!
Chờ đợi gần hai tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Các bác sĩ mặt mày mệt mỏi đi ra khỏi phòng mổ, nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt:- Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân cần được nằm nghỉ 24 tiếng đồng hồ trong phòng vô khuẩn. Nếu như không có các hiện tượng dị thường phát sinh thì bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường để theo dõi. Người nhà có thể nhìn bệnh nhân qua cửa kính!
Bà ngoại vô cùng phấn khởi: -Tạ ơn trời đất, Tuyết Liên cuối cùng cũng được cứu rồi! Chúng ta toàn gặp được những người tốt thôi cháu ơi!
Kể từ sau khi trở về, lần đầu tiên Khả Nhi nhìn thấy bà ngoại cười mãn nguyện như vậy. Cuộc sống của mẹ có thể kéo dài, có thể tránh được bi kịch kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh quả là một chuyện đáng mừng. Đứng ở bên ngoài cửa kính, Khả Nhi nhìn mẹ đang chìm sâu vào giấc ngủ mệt mỏi. Đã bao lâu rồi mẹ không được ngủ yên như vậy? Trong suốt thời gian bị bệnh, nỗi đau đớn đã khiến cho mẹ không sao ngủ ngon giấc…Khả Nhi nở nụ cười, vui mừng đến rơi nước mắt.
-Khả Nhi…- Trương Cương nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của Khả Nhi: -Cháu đi nghỉ chút đi! Phải giữ gìn sức khỏe! Ở đây đã có cô rồi!
Khả Nhi gật đầu: -Vậy thì cô giúp con nhé!- Khả Nhi không về phòng nghỉ ngơi ngay. Cô lê tấm thân mệt nhọc, những bước đi vô định. Mặc dù rất mệt nhưng Khả Nhi không dám dừng lại. Chỉ cần có một chút thời gian rảnh rỗi là nỗi đau ấy lại dâng lên nhấn chìm cô.
Một cơn khó chịu trào lên từ trong dạ dày, cô chạy nhanh đến gốc cây gần đó, dựa vào gốc cây rồi cúi xuống nôn khan. Cả ngày nay cô gần như chưa ăn cái gì, thế nên chỉ có nôn ra nước đắng. Mang thai đã gần hai tháng rồi, đây chính là lúc cơn ốm nghén diễn ra kinh khủng nhất. Em bé của cô rất ngoan, biết mẹ tâm trạng không tốt nên chỉ nằm yên trong bụng, không bao giờ làm phiền mẹ. Vì vậy trước nay cô chưa bao giờ có phản ứng ốm nghén, hôm nay là lần đầu tiên. Em bé đã dùng cách này để nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó chăng?
Khả Nhi gục đầu lên thân cây, lớp vỏ cây sần sùi khiến cho trán cô đau rát. Cô đưa tay lên ôm bụng, lẩm bẩm nói: -Xin lỗi con…mẹ xin lỗi…
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Khả Nhi yếu ớt dựa vào gốc cây, lấy điện thoại ra, không buồn nhìn vào màn hình xem là ai, cô liền đưa máy lên tai.
Trong điện thoại vang lên giọng nói hốt hoảng của Dương Phàm: -Khả Nhi, em đang ở đâu?
-Ở bệnh viện thành phố, mẹ em hôm nay làm phẫu thuật!

-Anh biết là em đang ở trong bệnh viện thành phố, nhưng em đang ở chỗ nào?
-Em đang …- Khả Nhi chợt khựng lại, cô đã đi đến đâu thế này? 
Còn nữa, tại sao Dương Phàm lại hỏi cô đang ở đâu?
Dương Phàm đột nhiên phấn khởi reo lên: -A, anh nhìn thấy em rồi! Em đứng yên đó đi!
Khả Nhi nhìn ra xung quanh. Ở phía xa kia, Dương Phàm đang chạy như bay về phía cô. Là mơ sao? Khả Nhi chớp chớp mắt, lấy tay dụi hai mắt nhiều lần. Không sai, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Dương Phàm ngàng càng hiện rõ trong mắt cô. Hóa ra anh nói là anh sẽ đến bên cô không phải chỉ là lời an ủi mà là nói thật.
Cô lảo đảo chạy về phía Dương Phàm, ùa vào vòng tay anh, vòng tay ấm áp và dịu dàng mang hơi thở của ánh mặt trời: -Dương Phàm, Dương Phàm…- cô luôn miệng gọi tên anh.
Anh ôm chặt lấy Khả Nhi: -Khả Nhi, anh đây!
Trong đôi mắt của Dương Phàm, cuộc sống như đang mở rộng trước mắt. Ông ngoại đã bình phục, hồ sơ tìm việc của anh đã có hồi đáp. Hai công ty lớn ở Thẩm Quyến đã thông báo mời anh đến phỏng vấn, một công ty là công ty quốc doanh, một công ty là công ty liên doanh nước ngoài, cho dù là về viễn cảnh tương lai hay là đãi ngộ thì đây đều là những công việc đáng mơ ước. Điều quan trọng là sau khi hay tin Khả Nhi có thai, Dương Dĩnh và thím Lưu đều tỏ ý ủng hộ hai người.
-Chị Dương Dĩnh đã mua một căn chung cư ở trung tâm thành phố, chị ấy đồng ý cho chúng ta sống tạm ở đó.Đợi sang tháng một, các môn học của em đều kết thúc chúng ta sẽ chuyển đến đó. Sang năm học tiếp theo, Dương Dĩnh sẽ nhờ bạn chị ấy làm việc ở đại học Z xin phép nghỉ một học kì cho em. Con chúng mình sẽ sinh vào khoảng trung tuần tháng 8, đến trung tuần tháng 9 bắt đầu vào năm học mới đúng vào lúc em hết phải ở cữ, có thể quay trở lại học tiếp, như vậy em sẽ không bị tốt nghiệp muộn. Còn về em bé, thím Lưu đã đồng ý sẽ chăm sóc hai mẹ con em lúc em ở cữ. Em yên tâm, thím ấy rất tốt bụng, anh là do một tay thím chăm bẵm cả đấy, thế nên thím rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ. Chuyện tiền nong em cũng không phải lo, tài khoản tiết kiệm hiện nay của hai ta em cần dùng thì cứ lấy ra mà dùng, không cần phải tiết kiệm. Nếu không đủ em cứ nói với anh, anh sẽ có cách. Nếu như công việc ở Thẩm Quyến có thể kí hợp đồng, anh sẽ đến đó trước, đợi ổn định mọi thứ và em tốt nghiệp xong, anh sẽ đón hai mẹ con em qua đó để gia đình ta được đoàn tụ…- Dương Phàm một tay dắt Khả Nhi, một tay xách làn ra chợ.Viễn cảnh tương lai thật là đẹp, Dương Phàm tỏ ra vô cùng hạnh phúc, dường như mỗi bước chân của anh đều đang nhảy nhót theo tiếng đàn.
Khả Nhi mỉm cười lắng nghe kế hoạch sắp xếp của Dương Phàm. Hôm nay là ngày cuối cùng của lịch dương, một ngày nắng ấm áp hiếm có trong mùa đông, nhà nhà mở rộng cánh cửa đón ánh nắng mặt trời chiếu vào. Trong ánh nắng mặt trời ấm áp, mấy bà cụ già ngồi tắm nắng, thảnh thơi bàn chuyện gia đình. Một cuộc sống bình dị chính là niềm hạnh phúc mà cô thầm mong ước. Chỉ một hạnh phúc nhỏ nhoi ấy đối với cô cũng là một thứ gì đó quá xa xỉ. Cô tham lam muốn có được anh, nhưng cuộc đời của cô quá nặng nề, vì vậy cô không thể đòi hỏi có anh.
Mua một làn thức ăn về đến nhà đã thấy Triệu Vĩnh Niên và Trương Cương đến nhà, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Tần Tuyết Liên. Cơ thể Tần Tuyết Liên hồi phục nhanh chóng, trước mắt chỉ cần uống thuốc đúng giờ và đi khám theo định kì, thế nên tối qua Tuyết Liên đã được xuất hiện về nhà dưỡng bệnh. Khả Nhi mời vợ chồng Triệu Vĩnh Niên đến nhà ăn cơm, một mặt để cảm ơn họ, mặt khác để mọi người cùng ăn mừng tết Dương lịch.
Khả Nhi phụ trách làm đầu bếp chính, Dương Phàm tự giác xin làm phụ bếp. Chưa đầy nửa tiếng sau anh đã bị Khả Nhi đuổi ra ngoài vì cái tội: rửa rau mà vẫn còn nguyên cả đất, cắt khoai tây thì to như ngón tay cái…Khả Nhi thật sự không thể nhịn nổi liền đuổi anh ra ngoài. Triệu Vĩnh Niên bật cười xua tay: -Tiểu Dương, nào, lại đây ngồi! Nếu như đã bị chê bai thì ta ngồi thảnh thơi vậy!
Trương Cương liền vào bếp làm phụ bếp cho Khả Nhi. Vừa làm Trương Cương vừa thì thầm với Khả Nhi: -Một anh chàng không tồi! Đáng tiếc hai đứa hiện giờ vẫn còn là sinh viên, chuyện con cái, chú và dì sẽ không để cho người khác biết, bao gồm cả mẹ và bà ngoại của con. Nhưng dù sao các con cũng phải có dự định gì đi chứ!
Khả Nhi vừa rán cá vừa quay sang nói: -Dì ơi, bọn con biết! Bọn con sẽ xử lí ổn thỏa!
-Con xưa nay đều thông minh, dì biết con tự có cách giải quyết!- Trương Cương thở dài: – Nếu như vào lúc khác có lẽ đây là một chuyện đáng mừng. Nói tóm lại, nhất định con phải nhớ kĩ, phải chăm sóc bản thân mình trước mới có thể chăm sóc người khác được!
Khả Nhi gật đầu, tiện tay nêm nếm gia vị vào cá. Món cá sốt cuối cùng cũng hoàn thành, mùi thơm ngào ngạt bao trùm gian bếp. Khả Nhi đột nhiên ngứa mũi, hắt xì hơi liền hai cái.
Cô liền đi ra ngoài tìm giấy ăn, nhìn thấy Dương Phàm đang gọt táo. Những ngón tay thon dài gọt táo rất điệu nghệ, vỏ táo liền một dải không hề bị đứt ra. Gọt xong anh bổ đôi quả táo rồi đưa cho bà và mẹ mỗi người một nửa: -Con mời bà, mời dì!
Bà và mẹ Khả Nhi cười ngọt ngào, có vẻ rất thích Dương Phàm. Cũng phải thôi, trong thời gian mẹ nằm viện, Dương Phàm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, lại còn chăm sóc Khả Nhi rất chu đáo, chẳng để cho cô phải chịu khổ…Tất cả những điều này không chỉ khiến cho bà ngoại và mẹ vui mừng mà còn khiến cho Dương Phàm giành được thiện cảm của vợ chồng Triệu Vĩnh Niên.
Lúc ăn cơm, Khả Nhi mời rượu Triệu Vĩnh Niên và Trương Cương: -Chú Triệu, dì Trương, bao nhiêu năm nay, chú dì đã lo lắng cho gia đình con, con thực sự không dám yêu cầu gì cả nhưng mà…nhưng mà…
Khả Nhi…-Trương Cương dịu dàng nói: -Hàng xóm láng giềng, lại là bạn lâu năm, chăm sóc nhau là chuyện nên làm. Con không cần phải ngại ngùng, cứ yên tâm về trường, mọi chuyện ở đây đã có chú dì!
Dương Phàm cũng kính vợ chồng Triệu Vĩnh Niên một li, không nói nhiều lời, anh chỉ uống ực một hơi hết cốc rượu biểu thị thành ý khiến cho Triệu Vĩnh Niên vui vẻ cười ha ha: -Cậu nhóc này khá lắm! Chú rất thích!
Sau đó, Dương Phàm kéo Khả Nhi chúc rượu bà ngoại và mẹ: -Thưa bà ngoại, thưa mẹ, xin bà và mẹ cứ yên tâm giao Khả Nhi cho con! Con nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy! Con với Khả Nhi xin chúc bà và mẹ một li!
Bà ngoại đã nhiều năm không uống rượu cũng run run nâng li rượu lên và uống cạn. Khả Nhi vội vàng vuốt vuốt lưng cho bà. Mẹ bệnh nặng nên không thể uống rượu, đành lấy nước trắng thay rượu, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Khả Nhi chăm chú nhìn Dương Phàm, hạnh phúc gần ngay trước mắt mà xa cách tận chân trời. Ý của Hoa Chỉ Huyên đã rất rõ ràng, giữa đứa con và Dương Phàm, tương lai và sự tôn nghiêm…Khả Nhi chỉ có thể chọn một con đường, nếu không sẽ trắng tay. Anh đối xử với cô như vậy, cô đáng ra nên tin tưởng anh. Tuy nhiên, nếu như mất đi cái tôi, cô sẽ là ai đây?
Dương Phàm thì thầm vào tai Khả Nhi: -Mặc dù nhìn anh rất “ngon” nhưng em không cần nhỏ dãi ra như vậy đâu! Trước mặt bao nhiêu người lớn, em nhìn anh như vậy khiến cho anh xấu hổ chết đi được!- vì ghé quá sát nên môi của anh như chạm vào tai cô, hơi thở phảng phất mùi rượu xộc vào mũi khiến cho Khả Nhi cũng như muốn say theo.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào mình, Khả Nhi hốt hoảng vội vàng đẩy Dương Phàm ra. Mọi người đều lịch sự nhìn đi nơi khác. Trong ánh mắt của họ, Khả Nhi có thể nhìn thấy rõ sự hân hoan. Họ đều nhận định rằng Dương Phàm chính là một chỗ dựa vững chắc cho Khả Nhi. Nhưng một người tốt như vậy, cuối cùng Khả Nhi vẫn phải phụ lòng anh.
Người ở huyện rất thích náo nhiệt, mặc dù chỉ là tết Dương lịch nhưng vẫn có người đốt pháo hoa. Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau lên ban công xem pháo hoa. Những chùm pháo hoa rực rỡ xòe rộng như những chùm hoa trên bầu trời, chiếu sáng cả vùng trời cái huyện nhỏ này. Khả Nhi nắm chặt tay bà ngoại và mẹ: -Cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, bà và mẹ hãy cố gắng đợi con! Đợi con quay lại!
Dương Phàm vội vàng đến Thâm Quyến để phỏng vấn còn Khả Nhi phải lập tức ứng phó với mấy môn thi, vì vậy tết Nguyên đán ấy hai người khởi hành quay về Bắc Kinh. Dạo trước vì bận rộn nên Khả Nhi chẳng thấy ốm nghén, bây giờ rảnh rỗi lại thấy cơ thể bắt đầu “chống đối”. Suốt dọc đường đi cô nôn khan suốt, may có Dương Phàm ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc nên Khả Nhi cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Cô ngồi ở ghế bên cạnh lên tiếng khen ngợi: -Cái anh chàng này thật là biết chăm vợ! Vợ cậu thật là có phúc đấy!
Dương Phàm cười hi hi: -Là cháu có phúc đấy chứ! Vợ đang mang đứa con của cháu, đương nhiên cháu phải thương cô ấy nhiều hơn rồi!
Khả Nhi lườm anh một cái, mặt đỏ dừ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hàng cây bên đường lướt qua trước mắt cô. Dương Phàm ôm chặt lấy Khả Nhi, để cô dựa đầu vào ngực mình: -Lúc anh đi tàu đến tìm em, suốt cả quãng đường đi anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật lùi lại phía sau lưng anh lại cảm thấy mình đã gần em hơn một chút! Giờ chúng ta ở bên nhau, mỗi cảnh vật lùi lại sau lưng lại giống như một cửa ải mà chúng ta đã vượt qua!
Cảnh vật bên ngoài lướt qua quá nhanh trước mắt. Khả Nhi cảm thấy mắt mình cay cay liền vội vàng nhắm mắt lại. Anh nghĩ rằng anh đang đến gần với tương lai tươi đẹp, nhưng cô giờ không còn nhìn thấy tương lai nữa rồi.
Dương Phàm nói: -Khả Nhi, cửa ải lớn nhất chúng ta đã vượt qua rồi. Hãy tin anh, sau này mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi!
Một chiếc tàu hỏa khác đi ngược chiều lao vụt qua, phát ra tiếng ồn dữ dội. Khả Nhi hỏi Dương Phàm: -Dương Phàm, nếu như có một ngày em phải ra đi, anh có đợi em không?
-Cái gì?- Dương Phàm nghe không rõ.
Dương Phàm liền hỏi lại: -Em vừa nói cái gì?
-Em nói…- Khả Nhi quay lại ôm Dương Phàm: -Em yêu anh, cả đời này chỉ yêu một mình anh!
Dương Phàm mở to mắt, hình như là vì quá ngạc nhiên. Khả Nhi ngại ngùng. Trên xe có nhiều người như vậy, cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh. Một lúc lâu sau, Dương Phàm cũng ghé vào tai cô thì thầm: -Anh cũng yêu em, cả đời này chỉ yêu một mình em!
Mãi chiều ngày hôm sau hai người mới đến Bắc Kinh. Vừa xuống xe, Dương Phàm liền chạy đi mua vé tàu đi Thâm Quyến. Hai cuộc phỏng vấn của anh một cuộc sắp xếp vào ngày mùng năm tết Dương lịch, một cuộc sắp xếp vào mùng 8, vì vậy anh phải đến Thâm Quyến trước ngày mùng 5.
Tối hôm ấy, hai người cùng quay lại căn phòng thuê của Dương Phàm. Bởi vì đã quyết định trả lại phòng, Khả Nhi lại cảm thấy lưu luyến với mọi thứ ở nơi đây. Nơi đây chính là tổ ấm trong thời gian ngắn của cô và Dương Phàm. Khởi đầu ở đây, kết thúc cũng sẽ ở đây.
Dương Phàm cũng có chung một cảm giác như Khả Nhi, anh lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh rồi nói: -Khả Nhi, anh nhất định sẽ cho em một gia đình yên ấm.
Anh ôm cô ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh vào ban đêm. Thực ra chẳng có gì đẹp đẽ, không có ánh trăng, không có các vì sao, trên đường chỉ có độc một ngọn đèn leo lét, một đốm sáng nhỏ lạnh lẽo rọi vào cửa sổ, những cơn gió bấc thổi ào ào bên ngoài. Khả Nhi thu mình trong vòng tay của Dương Phàm. Sau này không có vòng tay ấm áp này, cô sẽ phải sống qua mùa đông như thế nào đây?
Cứ nghĩ như vậy, cô lại ngẩng đầu lên hỏi Dương Phàm:-Dương Phàm, nếu như có một ngày em phải ra đi, anh có đợi em không?
-Ra đi?- Dương Phàm siết chặt vai Khả Nhi, đẩy cô ra xa một chút và căng thẳng hỏi cô: -Tại sao lại ra đi, em định đi đâu?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.