Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 3 Part 1
Khả Nhi gật đầu, khuôn mặt điềm tĩnh:
-Tôi sẽ đi, chỉ cần ông viết cho tôi một tờ giấy chứng nhận giữa ông và tôi không còn quan hệ cha con nữa! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ đến tìm ông nữa. Nếu không, tôi sẽ đến đơn vị ông làm việc để đòi tiền!
Vừa nghe Khả Nhi nhắc đến đơn vị của mình, Trịnh Đại Vĩ có hơi chột dạ. Hắn nghĩ hồi lâu rồi bỏ cái gậy xuống, lập tức viết một tờ giấy tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với Khả Nhi, có kí tên và đóng dấu đầy đủ.
Cầm tờ giấy đó trong tay, Khả Nhi không chút phẫn nộ. Cô cảm thấy mình thật nhục nhã vì có một người cha như vậy. Khả Nhi cẩn thận cất tờ giấy đó đi, hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói:
-Kể từ ngày hôm nay, giữa tôi và ông chẳng còn chút quan hệ gì hết! Ông sống tôi chẳng phải phụng dưỡng, ông chết tôi chẳng phải chịu tang!
Về đến trước cửa nhà, Khả Nhi hít thở sâu ba lần để ổn định lại tâm trạng, nở một nụ cười thật tươi rồi mở cửa bước vào.
Có rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách: thầy hiệu trưởng, cô chủ nhiệm, vợ chồng nhà Triệu Vĩnh Niên và Trương Cương.
-Khả Nhi, cuối cùng thì con cũng đã về!-Tần Tuyết Liên vui vẻ nói: -Mọi người đang đợi con đấy!
Không để Khả Nhi kịp chào hỏi mọi người, thầy hiệu trưởng liền đưa cho Khả Nhi một phong bì và nói:
-Khả Nhi, em đã mang lại vinh quang cho nhà trường, nêu gương sáng cho các học sinh khóa dưới. Đây là phần thưởng mà nhà trường tặng cho em!
Liền sau đó, Triệu Vĩnh Niên lại đưa ra trước mặt Khả Nhi một phong bì khác và nói:
-Khả Nhi, đây là một chút thành ý của các bác sĩ và y tá trong bệnh viện trung tâm. Cháu là người đầu tiên đạt thủ khoa thi đại học trong số con cái của các bác sĩ, y tá trong bệnh viện trung tâm. Mọi người ai cũng vui mừng thay cho cháu đấy!
-Khả Nhi…-Trương Cương nhét vào tay Khả Nhi một bao lì xì màu đỏ: -Nhìn thấy con và Tương Vũ lớn lên bên nhau, cô luôn coi con như con gái của mình. Chút thành ý này của cô con đừng từ chối nhé!
Khả Nhi định nói điều gì đó nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại.
Sau lưng Khả Nhi vang lên giọng nói thân thuộc của Tương Vũ:
-Khả Nhi… Khả Nhi ơi…”, Tương Vũ vừa gọi vừa lôi cái va li to vào trong nhà: -Mẹ tớ bảo tớ đi mua mấy thứ vật dụng cần thiết để nhập trường, tớ lại vô tình mua nhiều quá, cậu giúp….
Khả Nhi nắm chặt lấy tay của Tương Vũ, khẽ nhoẻn miệng cười, mắt cô như mờ đi…Hóa ra ông trời không hề bạc đãi cô, để cho cô có thể may mắn gặp được những người tốt bụng như vậy. Cô thầm mong nhanh chóng đến một ngày cô có thể báo đáp lại lòng tốt của tất cả những người này.
Chương 2: Chiến lược đường cong của Chu Chính Hạo
Một năm học mới lại bắt đầu. Nếu như những học sinh năm nhất đang tràn ngập mơ ước về một môi trường hoàn toàn mới mẻ thì không ít các nam sinh viên khóa trên đang hào hứng giương to đôi mắt để tìm kiếm mục tiêu bạn gái lí tưởng. Đại học Z là một trường đại học tổng hợp với hai khoa văn và khoa lí. Nhưng sinh viên ở khoa lí lại đông hơn nhiều so với sinh viên ở khoa văn, tỉ lệ giữa nam và nữ là 1:5, năm nam và một nữ. Vì thế có thể nói, sinh viên nữ ở trong ngôi trường này chính là “động vật quý hiếm”, và đương nhiên, những sinh viên nữ xinh đẹp càng là những “báu vật” mà các học sinh nam săn lùng. Do đó, cứ mỗi năm khi các “động vật quý hiếm” này đến nhận trường, các học sinh nam khóa trên lại hào hứng thể hiện sự quan tâm và nhiệt tình vô tận của mình đối với các “em gái” mới đến. Dương Phàm đã quen với Tần Khả Nhi trong hoàn cảnh như vậy.
Dương Phàm là đội trưởng đội bóng rổ. Giải thi đấu bóng rổ hàng năm giữa các trường đại học sẽ diễn ra vào trung tuần tháng mười tới. Dương Phàm là đội trưởng nên phải chuẩn bị một số việc có liên quan đến cuộc thi. Vì vậy Dương Phàm liền đến kí túc xá nam để tìm Chu Chính Hạo, đội phó đội bóng rổ đồng thời là bạn chí cốt của anh để bàn bạc. Lúc đi qua kí túc xá nữa, Dương Phàm từ xa đã nhìn thấy Chu Chính Hạo đang đứng trước cổng kí túc xã nữ, đang nói gì đó với một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục của trường. Anh bất chợt bật cười, con gái thường thích ăn mặc, chải chuốt xinh đẹp. Trong những trường hợp không bắt buộc như thế này, phần lớn chỉ có học sinh mới vào trường mới chịu mặc những bộ quần áo rộng thùng thình không thể tôn lên những đường cong gợi cảm của cơ thể.Rõ ràng là Chu Chính Hạo đang hướng vào mục tiêu lí tưởng của mình. Để tránh làm hỏng việc của bạn, Dương Phàm lặng lẽ đứng từ xa quan sát.
Chu Chính Hạo lúc này làm gì có thời gian rảnh rỗi mà chú ý đến Dương Phàm. Anh đang mải mê khoác lác với cô gái xinh đẹp trước mặt:
-Trong trường này anh quen biết rất rộng, bạn bè rất nhiều, là anh cả trong rất nhiều câu lạc bộ của sinh viên. Hội trưởng các hội sinh viên đều là anh em chí cốt của anh. Anh nói cho em biết…
-Khoan đã…-Tần Khả Nhi liền cắt ngang lời của Chu Chính Hạo và lịch sự hỏi: -xin hỏi những điều anh đang nói có liên quan gì đến em?
Câu hỏi này dường như đã nằm ngoài dự liệu của Chu Chính Hạo. Anh ngẩn người ra vì kinh ngạc và bối rối. Một hồi lâu sau mới bẽn lẽn đáp:
-Cái này…cái này…hình như là không có liên quan lắm…
Khả Nhi lại hỏi một cách thành khẩn:
-Nếu đã không liên quan, sao anh còn nói với em nhiều thế để làm gì?
Chu Chính Hạo cứng lưỡi không nói được câu gì, tay chân lóng ngóng không biết phải làm sao để chữa thẹn.
Chu Chính Hạo xuất thân trong gia đình khá giả, lại đẹp trai, vừa giỏi bóng rổ lại vừa giỏi bóng đá. Lần đầu tiên thấy Chu Chính Hạo bị con gái làm cho bẽ mặt, Dương Phàm không thể nào nhịn được liền bật cười sằng sặc.
Nghe thấy tiếng cười, Khả Nhi liền ngoảnh đầu lại nhìn. Vô tình chạm phải ánh mắt của Khả Nhi, Dương Phàm hơi ngẩn người kinh ngạc. Ánh mắt trong veo, đôi con ngươi đen láy mê hoặc lòng người. Anh mỉm cười gật đầu chào cô. Sau khi lịch sự mỉm cười đáp lại, cô trịnh trọng quay đầu lại hỏi Chu Chính Hạo:
-Giờ em có thể đi được chưa?
Chu Chính Hạo ngượng ngùng đứng tránh sang một bên cho Khả Nhi đi. Cô lướt qua trước mặt anh và bước vào cánh cổng của kí túc xá nữ. Nhìn theo bóng dáng của Khả Nhi khuất dần đằng sau cánh cổng, vẻ mặt của Chu Chính Hạo hiện rõ sự hụt hẫng. Dương Phàm vỗ vào vai Chu Chính Hạo, định tỏ ra đồng cảm với người bạn chí cốt nhưng anh lại không thể nhịn cười:
-Hoa hồng đẹp nhưng mà lắm gai lắm!
-Ừm- Chu Chính Hạo xoa xoa cằm, gật gật đầu đáp: -Có cá tính! Tôi thích mẫu con gái như vậy!
Một tuần trước khi sinh viên mới đến nhập học, cánh cổng kí túc xá bình thường vẫn khép lại đối với nam sinh viên nay được mở ra, cho phép họ được thoải mái ra vào trước bảy giờ tối để giúp đỡ các nữ sinh vận chuyển hành lí lên lầu. Thế là các nam sinh nhân cơ hội này thường tìm đến kí túc xá nữa với lí do: thăm bạn bè đồng hương, giúp đỡ những em khóa dưới…nhưng thực chất ai nấy đều có dụng ý riêng.
Tần Khả Nhi quyết định học chuyên ngành quản lí công thương thuộc khoa văn của học viện kinh tế đại học Z. Cả lớp có 42 sinh viên với 16 sinh viên nữ. Đây là lớp có nhiều sinh viên nữ xinh đẹp nhất trong học viện kinh tế, trong khi đó những nữ sinh xinh đẹp trong lớp này hầu hết lại tập trung ở trong phòng 312 kí túc xá. Vì thế nên những “người viếng thăm” cứ ra vào không ngớt, đến nỗi mà sáu cô gái mặc dù rất mệt nhưng cũng không thể nào nằm xuống giường nghỉ ngơi được.
Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến tận chiều tối thứ sáu. Cô nữ sinh Bắc kinh xinh đẹp tên Tang Lệ Na cuối cùng không thể chịu đựng được nữa đành đuổi khéo hai anh chàng hội trưởng đang ba hoa khoác lác trong phòng ra về rồi khóa chặt cửa phòng lại. Xong đâu đấy, cô quay vào nói chuyện với mọi người trong phòng: -Tốt nhất sau này cứ đóng chặt cửa vào, đừng có để cho mấy người lạ ấy tùy tiện vào phòng!
Tống Điềm, cô gái có khuôn mặt thanh tú đến từ Tứ Xuyên mặt chợt biến sắc. Có thể chính thức thi vào ngôi trường này ai nấy đều là những học sinh ưu tú, chẳng ai thua kém ai. Bị Tang Lệ Na đuổi mất hai người bạn đồng hương, trong lòng Tống Điềm đã cảm thấy khó chịu, giờ lại nghe thấy Lệ Na nói như vậy, Tống Điềm càng thêm tức giận:
-Thế nào là lạ? Mấy ngày hôm nay người đến tìm cậu cũng đâu có ít. Cậu nói thử xem những người ấy có phải là người lạ không?
Tang Lệ Na đang định phản kích thì Khương Lan, cô bạn giường trên đã cúi đầu xuống ca cẩm:
-Hài, mọi người đều là bạn cùng phòng, đừng làm tổn thương hòa khí của nhau!- Khương Lan là cô gái nhỏ tuổi nhất trong phòng, đến từ một miền quê tỉnh Thiểm Tây. Khương Lan có gương mặt rất thân thiện, ngọt ngào, dáng vẻ ngây thơ, nụ cười đáng yêu ai ai cũng thích. Nhìn thấy hai bạn cùng phòng đang tranh cãi, Khương Lan liền lên tiếng giảng hòa.
Diệp Phi, cô gái có tính cách cởi mở, lạc quan nhất phòng nói:
-Người đến phòng quá nhiều cũng không hay, nhưng không cho ai đến cũng không được. Chi bằng chúng ta đặt ra một mật khẩu ngầm. Mỗi người có thể nói mật khẩu này cho người quen của mình biết. Sau này người nào mà không nói được mật khẩu này thì không cho vào phòng.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ lại nhận được sự tán thành của tất cả các thành viên trong phòng. Ngay cả Tang Lệ Na và Tống Điềm cũng bỏ qua chuyện không vui ban nãy và sôi nổi bàn bạc về nội dung mật khẩu. Nhưng tranh cãi mất cả ngày trời mà mọi người vẫn không thống nhất được ý kiến.
-Khả Nhi…-Hà Mạn Tuyết ngồi đối diện với Khả Nhi lên tiếng: -Sao bạn không có ý kiến gì thế?
-Muốn tớ nói à….-Khả Nhi đang cặm cụi viết thư cho Tương Vũ, thấy Tuyết Mạn nói vậy liền buông bút xuống, ngẩng đầu lên đáp: -Đợi tí nữa nếu có người gõ cửa, chúng ta hỏi người đó một vấn đề bất kì xem đáp án của người ấy có thuận tai không thì mới mở cửa.
Khả Nhi vừa dứt lời liền có tiếng gõ cửa. Tang Lệ Na chỉ về phía cửa rồi bảo Khả Nhi: -Nào, cậu làm thử cho chúng tôi xem đi!
-Được thôi- Khả Nhi vui vẻ nhận lời. Cô đến bên cánh cửa rồi hắng giọng: -Nói xem tôi có phải là mỹ nhân không nào?
Người đang đứng bên ngoài cửa là Chu Chính Hạo và Dương Phàm. Hai anh chàng nhìn nhau khó hiểu:
-Làm cái trò gì thế nhỉ?-Chu Chính Hạo lẩm bẩm.
Từ sau cánh cửa vọng lên tiếng nói thánh thót của một nữ sinh:
-Đáp án của bạn sai rồi, hệ thống không thể xác nhận!- tiếp theo đó là tiếng cười giòn tan của các nữ sinh trong phòng.
-Để tớ thử xem!-Dương Phàm ghé sát vào cửa, cao giọng nói: -Đúng, bạn chính là một tuyệt thế giai nhân!
-Đáp án chính xác, xin mời vào!-Khả Nhi từ từ mở cửa ra.
Chu Chính Hạo liên tục đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Dương Phàm đứng bên ngoài cửa, nhìn từ đầu đến chân Khả Nhi rồi nói: -Quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân!
Khả Nhi mặt không hề biến sắc, quay người lại nhìn vào những cô gái đang cười lăn lộn kia, thản nhiên nói:
-Nhìn thấy chưa, sau này cứ thế mà làm!
-Cái này hay đấy! Cứ quyết định như vậy đi!- thế là cuối cùng mọi người cũng đi đến thống nhất.
Chu Chính Hạo thò đầu vào cửa gọi to:
-Lệ Na ơi!
Tống Điềm cười mỉa mai:
-Lệ Na kìa, lại tìm cậu đấy!-Tống Điềm dài giọng ra vẻ châm chọc.
Tang Lệ Na có chút bối rối nhưng không cãi nhau với Tống Điềm mà chỉ lừ mắt nhìn cô bạn cùng phòng, bực bội gắt lên:
-Có việc gì?
Chu Chính Hạo tốt tính nên chẳng để ý đến sự cáu kỉnh của Lệ Na. Anh nhoẻn miệng cười, mắt liếc qua chỗ của Khả Nhi, tay xách một túi to bước vào phòng:
-Mẹ em gọi điện nói với anh là em đã trở thành sinh viên khóa dưới của anh, sợ em mới đến nên không thích nghi được với cuộc sống ở trường, bảo anh để ý chăm sóc em một chút!-Chu Chính Hạo quả nhiên có tài dỗ dành con gái, anh mang đến một túi đồ ăn vặt đưa cho Lệ Na chiêu đãi cả phòng. Chu Chính Hạo nhanh chóng dỗ cho Lệ Na cười tươi như hoa mà chẳng tốn chút công sức nào, lại tự nhiên trò chuyện với mấy cô gái khác. Chỉ có Khả Nhi và Tống Điềm là tách mình ra khỏi sự náo nhiệt trong phòng.
Dương Phàm vốn không hứng thú với mấy chuyện đến thăm kí túc xá của con gái. Anh chẳng qua là bị Chu Chính Hạo kéo đến mà thôi. Trong khi đang ngồi chán ngán chờ đợi, anh vô tình nhìn về phía Khả Nhi lúc ấy đang ngồi cặm cụi viết thư. Hình như toàn bộ con người cô đều đang chìm đắm trong bức thư, hoàn toàn không để ý gì đến sự ồn ào trong phòng, không tỏ ra khó chịu nhưng cũng chẳng hứng thú. Đôi mắt Khả Nhi chăm chú nhìn vào từng hàng chữ trên giấy, miệng cô khẽ mỉm cười. Lần này Khả Nhi không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy dài màu tím có điểm vài bông hoa màu xanh. Hình như Khả Nhi vừa gội đầu nên những lọn tóc còn ẩm rủ xuống bờ vai. Cả con người cô toát ra một vẻ đẹp vô cùng thanh tao và lôi cuốn.
Dương Phàm đang thầm đoán xem Khả Nhi viết thư cho ai thì đột nhiên bị Chu Chính Hạo gọi giật. Chu Chính Hạo quay sang giới thiệu với các cô gái trong phòng:
-Dương Phàm với anh đều là người Bắc Kinh. Các em là bạn cùng phòng với Lệ Na, cũng là học sinh khóa dưới của bọn anh. Vì vậy với tư cách là chủ, xét cả về tình về lí thì bọn anh nên làm một bữa chiêu đãi các em. Sang tuần sau là các em phải học quân sự rồi. Nhân tiện tuần này các em đang rảnh rỗi, bọn anh sẽ mời các em đến Hương Sơn ngắm lá đỏ. Dương Phàm, cậu thấy thế nào?
Dương Phàm thờ ơ đáp:
-Ý kiến của tôi không quan trọng, quan trọng là ý kiến của các cô gái xinh đẹp này cơ!-Dương Phàm vừa nói vừa đưa mắt nhìn Khả Nhi.
Khả Nhi đã viết xong bức thư. Cô đứng dậy đi đến giá sách rồi với tay lấy một chiếc phong bì thư. Trước khi vào nhập học, Khả Nhi không chuẩn bị được quần áo mới cho bản thân, chiếc váy tím cô đang mặc trên người là quà của dì Trương Cương tặng. Tương Vũ thi đỗ vào một học viện chính quy trong tỉnh. Lúc đi mua sắm quần áo và vật dụng, Tương Vũ lại chuẩn bị thêm một phần cho Khả Nhi. Tương Vũ rất biết chọn quần áo, chiếc váy dài bó vào người làm tôn những đường cong trên người Khả Nhi. Dương Phàm nhìn chăm chăm vào người con gái dịu dàng trước mặt, đột nhiên nhớ đến một câu thơ trong sách: Tĩnh lặng tựa như tranh, mềm mại tựa như nước.
Tang Lệ Na nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm, phát hiện ra anh đang nhìn Khả Nhi liền mỉm cười cất tiếng hỏi:
-Tần Khả Nhi, những người khác đều đồng ý đi Hương Sơn rồi, cậu mà vắng mặt là không được đâu đấy!
Khả Nhi thản nhiên bỏ thư vào phong bì, nháy mắt với Lệ Na:
-Được, tôi sẽ đi!
Ra khỏi kí túc xá nữ rồi nhưng Chu Chính Hạo vẫn chưa hết hào hứng:
-Thế nào? Con mắt của tôi quả là không tồi phải không? Ban đầu đám con trai trong phòng chúng ta đứa thì bảo Tang Lệ Na là xinh nhất, đứa lại bảo xinh nhất là Tống Điềm. Nhưng tôi nhìn cái là biết ngay Khả Nhi mới là cô gái xinh đẹp nhất. Chỉ có điều cô ấy suốt ngày mặc đồng phục nên không bắt mắt mà thôi. Hôm nay không mặc đồng phục nhìn khác hẳn phải không? Xét về độ xinh đẹp thì Khả Nhi của tôi vượt xa Tang Lệ Na và Tống Điềm là cái chắc!
Trên đường về, Chu Chính Hạo và Dương Phàm gặp không ít người quen. Họ đang đi về phía kí túc xá nữ. Nhìn thấy Chu Chính Hạo và Dương Phàm từ kí túc xá nữ đi ra, ánh mắt của những nam sinh ấy nhìn hai người đầy ẩn ý. Dương Phàm dở khóc dở cười. Mục đích đến kí túc xá nữ của Chu Chính Hạo chẳng khác gì bọn họ, nhưng Dương Phàm là do bị Chu Chính Hạo lôi đi chứ đâu phải tình nguyện. Thế nên bị những người kia chụp cho cái mũ “đến cưa gái” như vậy khiến cho Dương Phàm cảm thấy vô cùng uất ức. Anh đi như bay ra khỏi cổng kí túc xá nữ.
Chu Chính Hạo nói với theo:
-Này người anh em, đi chậm thôi! Cậu không tìm được đối tượng vừa ý à? Nếu như có tôi sẽ nhờ Lệ Na thám thính tình hình của đối phương cho cậu. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà! Hay là…tôi làm mối Lệ Na cho cậu nhé. Hai anh em ta phải phối hợp với nhau thật ăn ý mới được!
Dương Phàm lườm bạn đáp:
-Lúc nãy thấy cậu thân mật với cô bạn thanh mai trúc mã của mình, tôi tưởng là cậu đã thay đổi mục tiêu rồi chứ?
-Cậu không hiểu đâu!-Chu Chính Hạo đắc chí: -Tôi gọi đây là chiến lược đường cong. Tuyến phòng thủ chính diện của Tần Khả Nhi quá vững chãi, vì vậy tôi phải bắt đầu từ những người xung quanh cô ấy, sau đó bao vây toàn diện và tấn công tới tấp. Ha ha …-năm ngón tay của Chu Chính Hạo xòe ra rồi từ từ thu vào: -Làm sao cô ấy thoát khỏi lòng bàn tay của tớ được?
Nhìn nụ cười gian xảo của bạn, Dương Phàm lắc đầu thở dài:
-Những người tinh ý ai chả nhìn ra cô bạn thanh mai trúc mã kia của cậu có ý với cậu rồi. Vậy mà cậu còn lợi dụng người ta để tán gái. Cậu chơi hiểm thật đấy!
-Cậu muốn nói đến Tang Lệ Na sao?-Chu Chính Hạo ngây người một lúc rồi xua xua tay:
-Không thể nào, tôi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cô ấy. Nhìn xinh đẹp vậy thôi chứ thực ra tính cách cô ấy ghê gớm kinh khủng. Từ trước tới giờ tôi có bao giờ coi Lệ Na là con gái đâu. Tôi mà dám yêu Lệ Na thì chắc chắn chỉ có hai con đường: nếu như không phải bố mẹ Lệ Na áp giải tôi đến lễ đường kết hôn với con gái ông bà ấy ngay sau khi tốt nghiệp thì cũng bị ông bà ấy chặt thành trăm khúc ném xuống biển cho cá ăn thịt! Không phải sống không bằng chết thì cũng là chết thảm, thế nên tôi nào có dám chọc vào cái ổ kiến lửa ấy!
-Tôi thấy cậu nên ngoan ngoãn chút đi, đừng có nghịch lửa để mà bị lửa thiêu thành than đấy!-Dương Phàm chán nản nói.
Trong khi ấy, mấy cô gái phòng 312 đang bàn bạc rất sôi nổi về Chu Chính Hạo và Dương Phàm.
-Lệ Na này, bạn trai của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy! Lại còn đẹp trai nữa chứ!- Khương Lan không giấu nổi sự ngưỡng mộ của mình.
-Cậu đang nói cái anh chàng Chu Chính Hạo đó hả?- Lệ Na bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến đó: -Anh ta chẳng phải là bạn trai của tớ đâu. Gia đình bọn tớ có chút quan hệ với nhau. Từ nhỏ đến lớn anh ta lúc nào cũng bắt nạt tớ, thế nên cứ nhìn thấy anh ta là tớ khó chịu. Nếu như không phải vì nể mặt hai bác Chu thì tớ đâu có muốn cho anh ta vào!- nói là nói vậy thôi chứ đôi mắt của Lệ Na như đang lấp lánh niềm vui.
Diệp Phi cố ý chọc Lệ Na:
– Người ta đối xử với cậu tình sâu nghĩa nặng như vậy mà cậu lại thờ ơ như không thế à? Nói là mời mấy đứa chúng mình đi chơi nhưng mục đích thực sự là muốn lấy lòng ai? Người ta vì ai mà vất vả như vậy chứ? Lệ Na à, người ta vì cậu mà lao tâm khổ tứ, chẳng nhẽ cậu không động lòng chút nào sao?
Lệ Na mặt mày đỏ bừng, bẽn lẽn nói:
-Ai thèm động lòng chứ!- không giấu được niềm hân hoan trong lòng, Lệ Na cắn chặt môi để không bật cười vui sướng.
-Chỉ sợ có người say không phải vì rượu!-Tống Điềm lạnh lùng thêm vào.
Lệ Na lập tức sa sầm mặt mày:
-Cậu nói thế là có ý gì hả?
Diệp Phi vội vàng lườm Tống Điềm ra ý bảo cô đừng nói nữa. Nhưng Tống Điềm giả bộ không nhìn thấy, ánh mắt của cô hướng về phía Khả Nhi đang ngồi yên lặng ở trên giường, lạnh lùng nói:
-Chắc là các cậu không để ý, lúc nãy Khả Nhi vừa đồng ý đi Hương Sơn với chúng ta, trông Chu Chính Hạo thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân vậy!
Lệ Na nhìn Khả Nhi hoài nghi.
Khả Nhi không hề bối rối, cô thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lệ Na và mỉm cười:
-Còn nói không thèm để ý đến người ta, Tống Điềm vừa thử một cái cậu đã lòi đuôi rồi nhé!
Nói rồi Khả Nhi lại nhìn sang Tống Điềm nói:
-Cậu thật là, đừng có đùa linh tinh như vậy! Có người đang ghen rồi đấy! Tớ bị nghi oan rồi kia kìa!
Ánh mắt trong veo và sắc lạnh của Khả Nhi vừa lướt qua người đã khiến cho Tống Điềm cảm thấy có chút e sợ.Thế là Tống Điềm đành mỉm cười hùa theo:
-Oa, ghen thật rồi à? Tôi đùa với cậu đấy, xem lần sau cậu còn nói cứng nữa không?
Tâm trạng của Lệ Na có vẻ đã dịu xuống, cô cười ngượng ngùng:
-Nói bậy, còn lâu tớ mới ghen!
Diệp Phi là cô gái lớn tuổi nhất trong phòng, có vẻ rất người lớn. Diệp Phi biết rằng không nên tiếp tục chủ đề này nữa nên lập tức chuyển chủ đề:
-Cái anh chàng Dương Phàm ấy thật là đẹp trai, trông lại rất đàn ông. Anh ta hình như cũng học ở học viện của chúng ta thì phải?
-Anh ấy là sinh viên năm hai chuyên ngành công trình cơ khí máy móc của học viện công trình, là bạn cùng lớp hồi cấp ba của Chu Chính Hạo. Về sau hai người cùng thi đỗ vào một trường, lại thường xuyên đi đá bóng và đánh bóng rổ với nhau. Có thể nói hai người bọn họ thân nhau như anh em vậy!-Lệ Na vừa nói vừa đi đến bên cạnh Khả Nhi thì thầm: -Này, cậu không để ý thấy Dương Phàm cứ nhìn cậu mãi? Chắc chắn là anh ấy có ý với cậu rồi! Cậu có cần cân nhắc chút không? Nghe nói anh ấy chính là một hotboy nổi tiếng ở học viện công trình, rất được các cô gái hâm mộ đấy!
-Hài…-Khả Nhi chán nản thở dài: -Hóa ra là cậu có ý với Dương Phàm à? Hai chúng ta là người như thế nào chứ? Đóng cửa lại là người một nhà, mở cửa ra cũng vẫn là người một nhà. Con trai ở trường đại học này nhiều như châu chấu, cần gì phải vì một nhánh cỏ mà khiến cho chúng ta trở mặt thành thù?- Khả Nhi vừa nói vừa xoa xoa đầu Lệ Na như đang dỗ dành một đứa em gái, nhưng trên thực tế thì Khả Nhi còn sinh sau Lệ Na những nửa năm: -Yên tâm đi, tớ không tranh giành với cậu đâu!
-Dừng, dừng, dừng…-Lệ Na cuống quýt lên tiếng: -Ai bảo là tớ có ý với Dương Phàm nào?
Khả Nhi tỏ vẻ ngây thơ vô tội:
-Thì bản thân cậu chứ ai? Dương Phàm cứ nhìn tớ là có ý với tớ, thế nếu như không phải cậu cứ mải mê nhìn Dương Phàm thì làm sao cậu biết rằng Dương Phàm đang nhìn tớ? Mà cậu cứ mải nhìn anh ấy chẳng phải là cậu có ý với anh ấy thì gì?
Cả phòng cười lăn bò càng trước sự phản bác rất có lí của Khả Nhi. Hà Mạn Tuyết cười nói:
-Tần Khả Nhi không nói gì thì thôi, cậu ấy mà nói thì chẳng ai cãi lại được đâu!
-Cậu không nhận ý tốt của tớ thì thôi!-Lệ Na bĩu môi nói: -Tớ vốn có ý tốt, Dương Phàm chẳng hề thua kém Chu Chính Hạo, chỉ là không biết điều kiện gia đình ra sao mà thôi! Tớ vốn định thăm dò tình hình của anh ấy từ Chu Chính Hạo giúp cậu…
-Yên tâm đi!-thỉnh thoảng Tống Điềm lại nói chen ngang: -Gia cảnh nhà Dương Phàm chỉ có khá hơn chứ không hề thua kém gia đình Chu Chính Hạo.
Lệ Na lườm Tống Điềm:
-Cậu biết được đấy?
-Ai da, thế để tôi nói cho cậu biết bài học đánh giá con người ở ngoài sách vở nhé! Biết đâu chừng sau này lúc tìm bạn trai cậu lại phải dùng đến. Mấy ngày hôm nay, đám con trai đến phòng chúng ta phần lớn đều ăn mặc rất đẹp đẽ, bắt mắt. Trong số đó có những kẻ mặc toàn đồ hiệu nhưng thực ra có không ít kẻ nghèo rớt mùng tơi.
-Nghèo rớt mùng tơi thì sao? –Khương Lan bất bình lên tiếng: – Ở quê tôi thiếu gì người nghèo. Nhưng họ không ăn trộm ăn cắp, họ vất vả lao động để nuôi bản thân và gia đình, vậy thì có làm sao?