Bạn đang đọc Mộng Tu Tiên – Chương 6: Cao Tăng
Thấm thoát Minh Tiến ở Bạch gia trang đã được hai tháng,ban ngày thì lân la ra khu vỉa đá tìm kiếm,tới trưa thì về lại phòng mình.Hắn tuy có thể nói chuyện nhưng không biết viết chữ nơi này,nên đành nhờ Liên Liên chỉ dạy cho về chữ viết.Liên Liên cũng là một người thấu tình đạt lý,không tiết lộ gì việc hắn có trong tay cả đống linh thạch nghịch thiên,lại chú tâm chỉ dạy hắn học chữ viết.Tới nay tuy hắn có thể đọc và viết chữ,nhưng có phần ngượng ngượng vì thời này dùng bút lông.
Lại nói về việc thu thập đá,hắn thường xuyên ra vào khu mỏ tới mức nhẵn mặt từng người ở nơi đây.Vu Thuần cùng đám người làm cũng không thấy ra điều gì bất ổn.Chỉ là vài viên phế thạch nên họ cũng chỉ cười,họ đâu có ngờ phế thạch ấy là bảo vật nghịch thiên cực phẩm linh thạch.Kể từ lần đầu tìm ra linh thạch,các lần sau Minh Tiến tới cũng rất hiếm gặp các dạng đá tròn như vậy,nếu có gặp khi đập ra cũng không hề có linh thạch bên trong. “Không lẽ nơi đây đã hết rồi?”.
Suy đoán của hắn cũng không hề sai,một mỏ linh thạch dù cao cấp tới mấy cũng chỉ có vài viên cao giai linh thạch là cùng,uống hồ tại nơi này có thể thấy hơn 10 viên cực phẩm.Đây quả thực là chuyện hi hữu vô cùng,tuy suy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không từ bỏ,chỉ là hạn chế số lần vào ra thôi.Nếu là trước đây,ngày nào hắn cũng có thể xuất hiện,nhưng giờ thì hai ba ngày mới tới.Đám thợ cũng biết y là khách quý của Bạch thiếu chủ nên thường chủ động gom sẵn đá lại cho hắn.Thời gian thấm thoát trôi đi,đã qua thêm một tháng mà không tìm thấy gì khiến hắn uể oải toàn tập.Hôm nay cũng vậy,chán nản,Minh tiến bèn bỏ ra ngoài chơi.
Nếu như là mọi ngày,hắn thường rủ Vu Thuần nhưng hiện tại y đang bế quan,tuần trước Minh Tiến vô tình chỉ ra cho hắn cách đả phá bình cảnh.Cái này thực sự chẳng có gì cả,chỉ là Minh Tiến mưu mẹo hơn một chút,cố ý dẫn dụ cho y nói là chiêm nghiệm của mình trước rồi sau đó mới thêm mắm muối để đáp lại.Cái này thực sự là tự nói tự hiểu mà thôi,trò này là cách mà sinh viên trường xây dựng thi qua môn thi vấn đáp.Tức là khi anh lên nộp bài,chờ giáo viên chỉ ra chỗ sai thì anh lập tức dựa vào đó hỏi lại giáo viên các vấn đề xung quanh cái sai của mình.Chờ giáo viên giảng xong thì cũng là lúc anh cần động não một chút,mang cái giải vừa rồi nói lại theo cách hiểu của mình,cố gắng nói sao cho hơi khó hiêu một tẹo,chỉ cần giáo viên giảng lại cho anh lần nữa là 90% anh qua môn vấn đáp này.Các trường khác thi vấn đáp thì không biết,chứ dân xây dựng thì thi qua ngon ơ.Thậm chí là giáo viên còn có ấn tượng tốt với thí sinh vì “Nó ham học hỏi.”
Liên Liên cũng vừa tiến giai lên Khai Quang trung kỳ “có cực phẩm linh thạch hỗ trợ quả nhiên tiến cấp ầm ầm.”Minh Tiến mỉm cười mà nhủ thầm.Hắn cứ mải mê mà bước đi,trong lòng thì suy nghĩ miên man,chẳng hề để ý mình vừa tiến vào một khu rừng trúc.Những cây trúc nơi đây cao hơn người,toàn thân có một màu xanh thẫm.Minh Tiến khẽ vuốt vào một thân cây trúc,chỉ cảm thấy nó toát ra một luồng hàn khí nhè nhẹ.Hắn ngạc nhiên lấy tay khe khẽ búng vào thân trúc,ing ing mấy tiếng ngân lanh lảnh. “Cây trúc này có thuộc tính Kim hay sao?” Minh Tiến cau mày,đột nhiên lại nhớ tới một truyện.Lập tức ngẩn người ra,miệng lẩm bẩm “Hắc tiết trúc”,ngẩng đầu lên nhìn vào tán trúc xanh xanh đang lay động phía trên đầu…
Trong trí nhớ của hắn hiện về hình ảnh một cặp tiên cầm đang đứng nói chuyện tại khu rừng trúc.Đây là nhân vật của hắn và của cô bạn gái hắn mới quen trong game Tru Tiên.Mắt hắn trở nên ngờ nghệch,trong lòng tự nhủ thầm “em giờ thế nào rồi,không thấy ta online em có buồn không?” Đột nhiên dòng suy nghĩ ấy bị cắt ngang bởi một tiếng quát tháo từ xa vọng lại,mơ hồ có cả tiếng mắng chửi.Minh Tiến tò mò,lập tức theo hướng tiếng nói mà đi tới.
Trong khoảng đất trống trước mặt,có bốn người cao to đang vây lấy một người nhỏ thó,là một cụ già quàn áo lam lũ.Lão đang bị hai tên lực lưỡng xốc nách,tưởng như đang thấy một con cá bị phơi khô trên giá gỗ.Một đại hán râu xồm,mặt mày dữ tợn,trên mặt còn có một vết sẹo kéo dài từ trán tới tận mà.Hắn hùng hổ nói,nước bọt phun phì phì tưởng như có thể dùng nước bọt nhấn chìm cụ già nhỏ bé này.
-Mẹ kiếp lão già,dám buôn bán ở núi Cửu U này mà không nộp phí cho ta.Coi như người gan lớn đấy!Phì!
Hắn nhổ một ngụm nước bọt,lại nói tiếp.
– Thế nào lão già,có chịu nộp không hay để chúng ta xử đây?
– Xin anh hùng tha mạng,lão mới tới nơi này hôm qua,còn chưa bán được món nào thì lấy gì đưa ra bây giờ?
– Không có hả?Hay là thế này đi,ta nhìn lão chắc cũng đã cao tuổi nên không làm khó,bảo con gái lão đến hầu chúng ta một ngày là đủ,hé hé hé…
Người vừa cất lời là một tên mặt chuột đứng sau đại hán râu xồm.Lập tức cả bốn tên cười lên ha hả,hai tên đang xốc nách lão già cũng phụ họa theo.Lão già nghe vậy thì mặt trởi nên tái xanh,run rẩy nói.
– Lão thân cô thế cô,đâu có con cái.Nếu có thì giờ này lão đã an phận cùng con cháu chứ tội gì mà phải lưu lạc khắp nơi thế này?
Ô! Đại hán râu xồm ngạc nhiên nhìn lão già,lại nói.
– Hắc Cẩu,lục người lão đi!
Tên mặt chuột kia tiến tới,thò tay sờ soạng khắp người lão già.Lúc này Minh Tiến đã áp sát đám người,chỉ cách chưa đầy 10m.Mặt hắn lúc này đanh lại “Đám kia chắc là lũ sơn tặc,thật ngứa mắt”.Hắn lặng lẽ bật kính ngắm,giương súng lên ngắm kĩ.Hắc Cẩu vừa thò tay sờ mó một hồi,lôi ra từ ngực lão giả một cái túi gấm,miệng xuýt xoa.
– Ai chà,cái túi này mà không đắt tiền sao?
Noi rồi mở túi ra dốc dốc,trong mắt ba nguời hiện lên vẻ tham lam.Duy nhất chỉ có đại hán râu xồm mắt ánh lên tia dị quang kì lạ.Túi trống không.Hắc Cẩu lầm bầm chửi.
– Con bà nó,lão già.Sao cái túi thì đẹp mà không có xu cắc nào vậy hả?Có phải của người không vậy?
– Không,là lão mới nhặt được.
Lão già đau khổ đáp,Hắc Cẩu lại chỉ tay lên sát mặt lão mà nói.
– Lão đừng có hoa ngôn,nếu không…Á!
Bên này Minh Tiến vừa vặn bóp cò,Bang một tiếng,viên đạn kẽm thổi bay một đốt ngón tay của tên mặt chuột,hắn ôm tay kêu la inh ỏi.Nhìn thấy uy lực của súng tầm gần lớn như vậy,Minh Tiến không khỏi tự kiêu thêm vài phần,từ từ bước tới.Lại bang bang vài tiếng nữa,lúc này hắn chỉ cách đám người vỏn vẹn có 6m mà thôi.Lập tức trên trán hai kẻ dang xốc nách lão già có một lỗ nhỏ,chúng ngẩn người,buông tay ôm mắt,sờ trán.Kêu lên kinh hãi rồi ngã vật ra,hiển nhiên là đã đoạn khí.Minh Tiến chậm rãi tới gần,nhìn hắn lúc này trông quái dị vô cùng,một bên mắt kính đeo một miếng kính đen thui,hai tay ngưng trọng ôm lấy khẩu súng.Đại hán râu xồm trợn mắt,hỏi.
– Tu tiên giả?
Minh Tiến không nói lời nào,lại chỗ ông cụ khẽ nâng ông ta dậy.Tên mặt chuột nằm dưới đất đột nhiên vùng dậy,ôm trủy thủ lao tới hắn.Miệng chửi to uất hận.
– Thằng ranh,mày tới số rồi!
Minh Tiến khẽ cười nhạt,vung tay nhả đạn.Một tràng bang bang vang lên,tên mặt chuột mặt mày găm bốn năm lỗ đạn ngã vật ra,máu tươi phun ra thành dòng.Minh Tiến lại vươn tay định nhắm bắn tên râu xồm,Phịch xì xì xì….Hết gas.Đại hán kia rất nhanh cười tươi,rút sau lưng ra một thanh đao,một tay tung ra một lá bùa chú.
– Tu tiên giả?
Minh Tiến kêu lên,hắn cũng nhanh tay thay một bình gas khác,lên đạn rồi bắn tiếp,vừa bắn vừa kéo tay đỡ cụ già lùi đi.Bang bang bang liên tiếp,lá bùa của đại hán râu xồm lập tức bị bắn thủng khiến hắn ngưng trọng hơn,tế ra một lúc cả chục lá,hóa thành đạo kiếm quang lao tới hai người.Minh Tiến cũng không hề chậm chạp,liên tiếp nhắm bắn các lá bùa.
Xì xì xì…Cái bình gas cuối cùng,Minh Tiến cau có hết sức,trong lòng thầm chửi to.Tên đại hán này không biết còn bao nhiêu bùa chú nữa,từ nãy giờ đã làm hắn tiêu hao tới bình gas cuối cùng,thân súng lúc này cũng đã có vết rạn nứt.Hắn cau mày nhắm bắn vào trán tên râu xồm.Bang! viên đạn xé gió lao tới,nơi thân súng vết nứt đột nhiên mở rộng,khẩu súng lập tức bị gãy làm hai nửa.Cũng phải thôi,vì bắn liên tục với áp suất cao quá tiêu chuẩn.Trụ tới lúc này là quá tốt rồi.Viên đạn xé gió lao tới khiến đại hán râu xồm cau mày,giơ đao lên hộ thân.Một tiếng vang lớn vang lên,viên đạn lao tới thanh đao.Hai thứ va vào nhau tạo nên tiếng rít chói tai,tay đại hán nọ run run hồi lâu rồi nhấc đao lên xem.Chỉ thấy cây đao gần như bị xuyên thủng,viên đạn găm gần như xuyên qua nó,chỉ cần thêm một chút lực nữa là nó xuyên phá thân đao.Đại hán râu xồm thầm thở phào may mắn.
Phía bên này,Minh Tiến thầm ca thán không thôi “Chỉ thiếu chút nữa” Hắn thở dài. “Súng cũng đã hỏng,bản thân lại không có võ công,chết chắc rồi.”Đại hán ngây ra rồi đột nhiên cười lên đầy sát khí.
– Đạo hữu,chúng ta nên kế thúc ở đây thôi chứ nhỉ?
Hắn động thân lao tới. “Tên tiểu tử thối,hôm nay ta phải băm mi ra làm ngàn mảnh”.Hắn suy nghĩ thế,hôm nay hắn đã tế ra tổng cộng hơn 30 cái phù kiếm khí sơ cấp,cả gia tài của một Khai Quang trung kỳ như hắn.Vậy mà tên tiểu tử này phá sạch,thật tức chết .
Đối diện với cái chết khiến con người ta bình tĩnh hơn bao giờ hết,Minh Tiến cười nhạt,nhặt một thanh đao dưới đât cầm lên thủ thế.Mắt ngưng trọng nhìn lên phía trước.Đột nhiên sau lưng có một cảm giác y nghiêm tràn tới thì giật mình.
– A di đà phật!
Rất nhanh,kim quan đại thịnh tỏa ra trong không gian rừng trúc.Khi tỏa qua phía đại hán râu xồm thì hắn biến sắc,tay run run rơi cả đao quỳ phục xuống đất.Trong lòng thầm kinh hãi “Uy áp này thật sự quá mạnh!”Cụ già nọ nhẹ nhàng từ phía sau nhún chân bay tới,hạ trước mặt đại hán nọ.Bình thản nói một câu.
– Bể khổ vô biên,quay đầu là bờ!