Mộng Tu Tiên

Chương 48: Học Nghệ


Bạn đang đọc Mộng Tu Tiên – Chương 48: Học Nghệ


Bạch Phụng đang véo,nghe thấy hắn nói vậy thì càng véo mạnh hơn.Sau đó mặc kệ Minh Tiến nhăn nhó,hứ một cái rồi bước về thạch phòng của nàng.Minh Tiến nén nhịn đau,vội vàng kéo nàng lại.

– Ta xin lỗi mà,chỉ đùa chút mà nàng đã giận vậy rồi kìa.Không biết sau này rước nàng về rồi thì chắc ta bị nàng vác chổi đuổi đánh quá!

Bạch Phụng nghe thấy vậy thì phi cười,quay lại véo tai hắn.Cười nói.

– Thế chàng tập chịu đau dần đi là vừa!…

– Nàng đã là tu sĩ Kết Đan,cũng đã đến lúc cần có một pháp bảo cho riêng mình rồi.Nàng đã nghĩ tới chuyện này chưa?Nếu cần nguyên liệu gì thì cứ nói với ta!

Minh Tiến ngồi uống trà,lặng lẽ nhìn Bạch Phụng ngồi may bên cạnh,hắn chậm rãi hỏi.Bạch Phụng nghe thấy vậy thì dừng tay,hơi nhíu nhíu mày,sau đó nhìn hắn mà nói.


– Thiếp có cây Băng Hoa trâm này rồi,đâu còn cần pháp bảo nào thêm nữa?

– Nó chỉ là một kiện cực phẩm linh khí mà thôi,sao có thể coi là pháp bảo?Như Như cũng vậy,cây Ngọc Phiến của ta cũng chỉ là một kiện linh khí thôi,có thể ứng phó với kẻ có tu vi thấp nhưng nếu gặp kẻ tu vi cao thì vô dụng.Tu tiên giới vốn xảo trá,dù nàng không gây sự nhưng rồi cũng sẽ có kẻ muốn gây sự với nàng.Ta chỉ muốn nữ nhân của ta ít nhất phải có năng lực đủ để tự bảo vệ mình cho tốt!

– Ừm,để thiếp đi hỏi cha đã!

– Không cần,chuyện này cứ để ta lo.Trong U Châu,có môn phái nào chuyên về chế luyện pháp bảo không?

Minh Tiến hỏi,Bạch Phụng suy nghĩ một lát rồi nói.

– Trong U Châu,nhắc đến pháp bảo thì có vô số tông môn có khả năng chế tạo,nhưng tốt nhất thì chỉ có đồ từ Thiên Xảo Cung,Bách Hoàn Đường và Hợp Hoan Cốc.Ngoài ra thì các tông môn khác cũng có những tài năng nhất định trong việc chế luyện này…

Ngoại trừ Thiên Xảo Cung,còn hai tông môn còn lại đều là một trong chín đại thế lực chi phối U Châu.Thiên Xảo Cung nếu để nói là một tông môn cũng không phải,một phường buôn cũng không đúng.Trong cung này cũng phân biệt ra các chức sắc như trong các tông môn tu tiên,cũng phân biệt ra nội ngoại đệ tử.Nhưng mục đích của họ lại không phải tu tiên hay bành trướng thực lực mà là làm sao để kiếm lượng linh thạch về tay mình nhiều nhất,do đó đa phần môn hạ chỉ chăm chút thực lực trong việc thu thập hoặc chế luyện mà thôi.Thiên Xảo Cung có thể coi như là một cái phường thị quy mô lớn,hầu như các loại tài liệu,phù chú,sủng vật đều có thể xuất hiện tại đây.Đương nhiên là trừ các thứ đồ cấp cao,các loại tài nguyên quý hiếm này không phải lúc nào cũng xuất hiện.Đây là tông môn có thể coi là đa dạng hàng đầu về nhân lực cũng như cách thức tu tiên.Ngươi muốn nhập môn ư?Không vấn đề!Chỉ cần ngươi chứng minh ra một năng lực mà mình làm tốt là được.Chúng ta không quan tâm ngươi là tu tiên hệ phái nào,không cần biết ngươi là người ra sao,chỉ cần biết sau một thời hạn nhất định ta sẽ tới lấy các chế phẩm của ngươi đem bán.Lợi nhuận chia bảy – ba,thế là đủ.


Bách Hoàn Đường,tông môn đứng thứ hai trong cửu đại tông môn U Châu.Ngoài nhân lực cùng thực lực hùng hậu,tông môn này còn nổi danh với lĩnh vực chế luyện pháp bảo và phù chú.Phù chú tuy đơn giản mà uy lực mãnh liệt,pháp bảo tuy vẻ ngoài tầm thường xong công kích thì kinh người.Bách Hoàn Đường được xây dựng trên một di chỉ của cổ tu sĩ,nghe tu chân giới đồn đại thì tông môn này đắc thủ không ít kì bảo cùng ngọc giản có lưu cách thức chế luyện các loại cổ bảo.Do đó thực lực đại tăng,chỉ trong vòng năm trăm năm từ một tông môn cấp trung mà đã vươn lên danh bài thứ hai trong cửu đại thế lực.Đặc biệt hơn nữa là tông môn này còn nắm giữ hai kiện pháp bảo được liệt danh trong U Châu thập đại chi bảo là Nhật Nguyệt Thương và Thanh Vân Tiêu.

Hợp Hoan Cốc cũng là một trong cửu đại thế lực,tuy vậy thì nó lại xếp gần cuối với danh bài thứ tám.Hợp Hoan Cốc nổi danh không chỉ bởi thực lực mà còn bởi cách tu luyện khá là đặc sắc của tông môn này,Hàng năm chỉ thu nhận nữ đệ tử,yêu cầu ngoài tư chất còn phải có nhan sắc cùng với tài nghệ riêng.Cứ năm năm một lần lại mở quan tuyển chọn nam đệ tử,yêu cầu ngoài linh căn còn đi kèm với các điều kiện y như tuyển nữ đệ tử hàng năm.Sau khi nhập cung có thể được sắp xếp thành các cặp song tu,cùng nhau tu luyện.Hợp Hoan Cốc có một bộ tâm pháp song tu rất kì diệu,chỉ cần nam nữ cùng tu tập thì khi xuất chiến lực công kích có thể tăng lên gấp hàng chục lần.Chỉ là yêu cầu lúc xuất chiến cả hai người đều phải ở bên nhau cùng xuất lực.Tông môn này cũng có một bí công lợi hại là Hoàn Xuân Công,chỉ truyền cho nữ đệ tử.Mỗi khi tiến giai thì chỉ cần tu tập công pháp này,bản thân nữ tử sẽ thu về lợi ích vô cùng.Cung chủ của Hợp Hoan Cốc cũng là một trong thập đại mỹ nhân – Hồng hoa Tiên tử Nam Cung Bạch Ngạc…

Bạch Phụng chậm rãi kể ra,sau đó lại trừng mắt liếc xéo Minh Tiến.

– Chàng muốn thì thiếp không ngăn cản,nhưng vạn lần không được tới Hợp Hoan Cốc!

– Hà hà,nàng sợ ta mang về vài vị cô nương nữa hay sao?

Minh Tiến ánh mắt đầy ý trêu chọc nàng,Bạch Phụng thấy vậy thì phì cười,lắc lắc đầu nói.


– Chàng có mang về nổi không mới là quan trọng,chỉ sợ chàng bị người ta mang đi thôi.Thiếp nghe nhũ mẫu nói,các nữ đệ tử Hợp Hoan Cốc đều được chỉ dạy một loại tình chú,chỉ cần nam nhân mà họ thuận mắt là sẽ ra tay.Lúc ấy trừ khi họ tự nguyện trừ đi chú thuật,bằng không thì nam nhân nọ cả đời chỉ si mê họ thôi,sẽ quên hết tất cả những người khác.

Minh Tiến nghe vậy không khỏi vã mồ hôi lạnh,như thế thì khác gì làm nô lệ.Cả đời chỉ biết tuân lệnh? “Thật là một tông môn tà đạo!” Hắn nhủ thầm.Hợp Hoan Cốc quả thật có loại chú thuật như vậy,nhưng không phải là tình chú mà chỉ là một chú pháp,hơn nữa nó cũng không đến mức ghê gớm như thế gian miêu tả.Kì thật nó chỉ là một chú pháp giúp nam nhân thanh tâm,không vướng vào mê loạn.Nếu tu vi nam cao hơn người nữ thi triển thì nó trở nên vô dụng.Phàm là song tu,nếu một trong hai bị phân tâm thì cả hai đều có thể bị trọng thương,uống hồ trong cốc lại toàn các nữ đệ tử đều thuộc hàng xinh đẹp hiếm thấy.Nữ nhân thấy nam nhân anh tuấn còn có thể kìm lòng chứ có nam nhân nào thấy nữ nhân thiên kiều bá mị mà nhịn không ngắm lấy một lần?Trong đầu không sinh ra tà niệm?Ngoại trừ mấy vị sư sãi hoặc ấu nam ra,còn lại hầu như không thể.
Bạch Phụng thấy Minh Tiến cứ ngẩn người ra thì khẽ cười,nàng quay vào thạch phòng của mình,lấy ra một bộ quần áo bằng lụa xám,đem ướm thử lên người hắn.Bộ quần áo này do chính tay nàng tốn công làm ra,tới khi thấy vừa vặn thì không hỏi cảm thấy tự hào.Minh Tiến thấy nàng vậy thì chỉ đứng im,mặc nàng lôi mình làm ma-nơ-canh thử đồ.Bạch Phụng gật gật đầu.

– Xem ra thiếp ước lượng không sai biệt lắm,chàng mặc thấy thế nào?

Minh Tiến mỉm cười,không cần nhìn mà nói luôn.

– Thoải mái lắm,nàng lại một phen vất vả rồi,thật ngại quá!…

– Chàng phải bảo trọng đấy,thiếp với Như Như chờ chàng trở về!

– Ta nhớ rồi,nàng cứ yên tâm đi!


Minh Tiến đang đứng trên Trúc Ngọc mà vẫy tay về phía cửa động phủ,sau đó lam quang đại thịnh mà xé gió lao vun vút về hướng Nam,hắn sau khi bàn tính với Bạch Phụng thì quyết định tới Thiên Xảo Cung một chuyến.Bạch Phụng đứng nhìn cho tới khi đạo lam quang nọ chỉ là một chấm sáng lờ mờ nơi chân trời thì mới lặng lẽ quay vào trong động phủ,hai mắt nàng vẫn còn vương lệ,trong tay ôm một phong thư.Nàng khẽ áp nó lên ngực,thì thào một mình.

– Chàng nhất định phải mau mau trở về,ta sẽ đợi chàng!..

Thiên Xảo cung nằm ở phía Nam U Châu,thuộc một trấn chấp trung có tên Trường Lộ.Trấn này có tên gọi kì quái như vậy do nó có địa hình khá đặc thù,đường đi vốn vòng vèo,quanh co.Vượt qua ba bốn dãy núi ới tới được một bình nguyên rộng rãi.Trường Lộ hôm nay tiếp nhận thêm hai tu sĩ mới,một người là một nam nhân cao gầy,thân mặc bạch y,khuông mặt xanh xao như có bệnh.Người còn lại là một nam nhân mập mạp,mặc một bộ y phục vải thô màu lam,tóc y cắn ngắn và trên sống mũi có một gọng tròn màu bạc.Hai người này đồng hành cùng nhau tiến vào Trường Lộ,chắc chắn khi nhìn thấy sẽ có khôi kẻ không nhịn nổi cười vì họ quá tương phản.Nhưng chắc chắn sẽ chẳng ai cười khi nhận ra nam nhân cao gầy đã là Kết Đan hậu kỳ,người mập mạp thì thấp hơn,mới chỉ là Trúc Cơ.Minh Tiến bái lễ.

– Đa tạ đại ca đã chiếu cố!

– Không có gì,nếu cần gì thì cứ tới khách điếm tìm ta.Chúng ta là huynh đệ,không nên khách sáo!

Nam nhân cao gầy khẽ lắc đầu,sau đó đáp lễ rồi rời đi.Nguyên là Minh Tiến trên đường tới đây đã sớm thay đổi trang phục,lại đổi sang dùng một phi hành linh khí tầm thường cùng với Hư Khí thuật giảm tu vi xuống Trúc Cơ.Sau đó tiêp tục đi thì không may bị yêu thú tấn công,chưa kịp đối phó thì nam nhân gầy gò này đã ra tay diệt sạch đám ma thú nọ.Minh Tiến cũng khá thích thú với gã này,hắn rất cổ quái.Ở tu tiên giới mà nói,chỉ cần hơn một cấp tu vi tự nhiên là sẽ phải kính cẩn xưng hô là “ Tiền bối”,còn gã gầy gò này thì lại khác,hắn nói Minh Tiến chỉ tầm tuổi em gã,thế nên chỉ chấp nhận xưng hô huynh đệ mà thôi.Y cũng đang định đến Trường Lộ nên tháp tùng luôn Minh Tiến đi theo.Vừa rồi tới trấn,vì có việc gấp nên chia tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.