Bạn đang đọc Mộng Tu Tiên – Chương 37: Linh căn biến dị
Đào Nhược Hồng từ ngày Huệ Tuệ để lại lá thư rồi rời đi thì tính nết thay đổi thất thường,không ai có thể dự đoán trước.Càng ngày càng thu mình sống trầm lặng,hầu như không hề rời khỏi Vũ Phong nửa bước.Trong lòng nàng chỉ có hình bóng của Huệ Tuệ mà thôi.Kỳ Dao là do nàng vô tình cứu được trong rừng,liền đem về nuôi nấng,nhận làm đệ tử nhưng tình thân như tử mẫu.
Đào Nhược Hồng khẽ phất tay,tung cho Kỳ Dao một tấm ngọc giản cùng một cái hộp gỗ màu đen thui,khẽ nói.
– Đây là ngọc giản có mô tả hình dáng y,vật trong cái hộp này có thể cứu giúp y một lần.Ta hy vọng Dao Nhi có thể giúp ta báo ân một lần,kiếp này ta chưa có cơ hội báo đáp Huệ Tuệ,nay để đệ tử của y nhận lễ cũng là thuận theo lẽ tự nhiên!…
Phụng Hoàng Cung,Như Như đã từ trong phòng mang ra một ấm trà thơm,nàng nhẹ nhàng rót ra ba cốc rồi mời mọi người cùng uống.Sau dó tranh thủ hỏi han Bạch Phụng về một sô yếu quyết khi tu luyện,Minh Tiến ngồi cạnh thì chỉ im lặng uống trà mà không hề mở miệng lời nào.Có lẽ do một thời gian dài không ai nói chuyện nên hai người nói chuyện rất ăn ý,dường như không còn nhớ tới sự tồn tại của người thứ ba.Minh Tiến cũng không nói gì,lẳng lặng cầm cốc trà ra khỏi động phủ,ngồi trên phiến đá ngay trước cửa mà nhăm mắt xuất thần.Khi hắn đã đi ra hẳn,lúc này Như Như mới nghiêm giọng nói.
– Tỷ tỷ,ta biết tỉ vì ca ca mà tới.Nơi đây chỉ có hai ta,có chuyện gì tỷ mau nói đi!
Bạch Phụng nét mặt chợt ửng đỏ,sau đó chậm rãi nói việc mình đả tọa mà đã hai năm nay không thể đả phá bình cảnh.Nhưng chưa kịp nói tới việc song tu thì Như Như đã ngắt lời.
– Tỷ tỷ,hay là để ca ca xem qua linh căn cho tỷ.Năm trước ca ca cũng có cách giúp cha muội đồng hóa Âm linh căn đấy!
Như Như nói đến đây,vẻ mặt ánh lên sự tự hào,mắt nàng hướng nhìn ra phía ngoài.Bạch Phụng thì kinh ngạc không thôi,nàng xưa nay chỉ nghe nói dùng Chí Dương quả để duy trì thọ mạng cho nam nhân có Âm linh căn mà thôi,chứ chưa ai nói tới chữa được Âm linh căn hay đồng hóa nó cả.Ánh mắt nghi hoặc nhìn Như Như,Như Như thì cười,nàng khẽ chạy ra ngoài,lát sau kéo tay Minh Tiến bước vào.Minh Tiến sau một hồi xem xét thì nét mặt vẫn trầm ngâm,hồi lâu không hề có dấu hiệu tiến triển.Bạch Phụng thấy vậy rầu rĩ nói.
– Đa tạ hai người quan tâm,Bạch Phụng vận số đã vậy.Có lẽ cả đời này ta chỉ có thể là một Trúc Cơ nhỏ nhoi mà thôi.Trừ khi…
Nàng ta ấp úng,Như Như thấy vậy thì hỏi dồn.
– Trừ khi thế nào?Tỷ mau nói rõ ra đi!
– Trừ khi…trừ khi tìm được một nam nhân thân cũng mang dị linh căn băng hệ như ta,cùng ta song tu…
Bạch Phụng nói tới đây thì hai má đỏ bừng,len lén nhìn Minh Tiến rồi cúi đầu e thẹn.Như Như nghe vậy mặt lộ vẻ kì quái vô cùng,nàng chỉ nghe nói song tu có thể tăng tiến tu vi,nhưng Minh Tiến nói là chỉ khi đạt Nguyên Anh,song tu mới có lợi,bằng không thì chỉ hại thân.Nàng vội nói.
– Tỷ tỷ,tỷ giờ mới chỉ là Trúc Cơ.Mà song tu thì chỉ có từ Nguyên Anh trở lên mới đem lại chút lợi ích mà thôi!
– Cái này ta cũng biết…nhưng phụ thân có cho ta một bí kíp tên là Bồi Nguyên Long Phụng Công.Khi cả hai tu luyện bí kíp này thì song tu chỉ cần Trúc Cơ là được!
Minh Tiến đột nhiên nói.
– Bồi Nguyên Long Phụng Công là bí công của Yêu tu,Bạch tiểu thư là tu Tiên giả chứ đâu phải tu Yêu giả.Làm vậy chỉ giúp đột phá cảnh giới nhất thời,còn về sau này thì đả phá bình cảnh càng khó hơn mà thôi!
– Ca ca,rốt cuộc linh căn của Bạch tỷ thế nào mà ca ca im lặng hồi lâu vậy?
Như Như hỏi,Bạch Phụng sau khi nghe hắn nói thì ngẩn người ra,lại nghe Như Như lên tiếng thì nét mặt khẩn trương nhìn sang hắn.Minh Tiến né tránh ánh mắt hai người,chậm rãi nói.
– Ta không rõ Bạch tiểu thư là loại linh căn nào nữa,thật sự ta chưa từng thấy qua người nào có linh căn dạng này.Ngoài dị linh căn băng hệ còn có một phần nhỏ hỏa hệ.Mà hỏa hệ này lại là hỏa hệ không thuần tính,nó tương khắc với băng hệ nên tu vi không thể tăng tiến thêm.Đây có thể tạm gọi là một dạng linh căn biến dị!
– Công tử,vậy…vậy công tử có cách nào giúp ta loại bỏ phần linh căn hỏa hệ đó đi không?
Bạch Phụng run run hỏi,Minh Tiên thở dài mà đáp lời nàng.
– Bạch tiểu thư,về linh căn thì ta chịu bó tay.Nếu như là tu vi thì ta có thể giúp tiểu thư hủy đi rồi tu tập lại,nhưng với linh căn thì ta vô phương thay đổi,xin lỗi…
Bạch Phụng nét mặt tràn đầu u sầu chán nản,khẽ cúi mặt mà mân mê chén trà trong tay.Minh Tiến cũng trầm ngâm không nói gì,hắn đang cố lục trong trí nhớ của mình để tìm xem có cách nào thay đổi linh căn hay không.Từ nãy giờ Như Như vẫn ngồi yên nghe hai người trao đổi,lúc này mới đột nhiên lên tiếng.
– Để trừ đi hỏa linh căn kia thì không khó,chỉ e tìm kiếm vật dẫn thì khó khăn thôi!
Minh Tiến Nghe thế thì ngây người ra,Bạch Phụng thì hoan hỷ vội nói.
– Muội muội,đó là vật gì?Chỉ cần nhiều linh thạch chắc chắc có thể tìm ra thôi!
– Tỷ tỷ à,đây là cách theo cổ phương của cha muội thôi.Đó là dùng Băng Phách thông linh để hấp thụ hàn khí,dập tắt hỏa linh căn,trong khi hấp thụ phải có một người cùng linh căn băng hệ hỗ trợ.Cách này tuy khiến người tu luyện chịu nhiều đau đớn nhưng đó là cách duy nhất!
Bạch Phụng mới đầu thì hoan hỉ,nhưng lát sau thì lại ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.Băng Phách thông linh là vật có duyên mới thấy,cho dù là đi bạt ngàn cả phía Băng Giao đảo ngoài ngoại hải,họa hoằn lắm mới có thể tìm thấy một vài miếng Băng Phách ngàn năm mà thôi.Như Như vội vàng an ủi Bạch Phụng,đột nhiên Minh Tiến cười lên ha hả.Tưởng là cần thứ gì,chứ đám Băng Phách này trong túi trữ vật của hắn có vô số.Huệ Tuệ trao cho hắn túi này,trong cũng có rất nhiều vật liệu tài nguyên cổ quái mà lão tăng thu thập được.
– Như Như,Bạch tiểu thư cần phục dụng bao nhiêu là đủ?
– Còn tùy phần linh căn hỏa hệ kia có dị tính thế nào,mà không lẽ…không lẽ ca ca có Băng Phách thông linh sao?
Minh Tiến gật gật đầu,lôi ra từ túi trữ vật một miếng băng to cỡ bàn tay người,thân băng phảng phất một luồng ngũ sắc kì ảo,tỏa ra hàn khí mãnh liệt.Hắn hỏi.
– Như vậy đã đủ chưa?
– Oa,ca ca,huynh lấy đâu ra khối Băng Phách lớn như vậy?
Như Như ôm lấy mảnh băng nọ,chỉ cảm thấy một luồng hàn khí mãnh liệt lan ra thì vội ném trả hắn,xóa xoa hai tay vào nhau mà thổi hơi cho ấm lại.Bạch Phụng thì ánh mắt phức tạp,vừa kinh hỷ lại vừa sợ hãi,vừa bất ngờ lại vừa nghi hoặc. “Rốt cuộc nam nhân này là ai,sao lại có thứ bảo vật này trong người?”.Minh Tiến vẫn cười,khẽ đưa vào tay nàng mảnh băng nọ,tay hắn vô tình chạm vào bàn tay nàng.Tuy hắn không để ý nhưng Bạch Phụng lại vội vàng nhận lấy rồi rụt nhanh tay lại,hai má nàng xuất hiện một rặng mây hồng,cặp mắt long lanh hướng tới mặt hắn mà chớp chớp.Minh Tiến như bị hút hồn vào cặp mắt ấy,hắn cứ ngẩn ra,Như Như thấy hai người vậy thì e hèm một tiếng,trong lòng lại cười thầm.Cả hai như bừng tỉnh,bối rối quay đi nhìn sang hướng khác.
– Vậy là vật dẫn đã có,giờ chỉ cần có người hộ pháp cho tỷ nữa là được!
Như Như cố làm giọng nghiêm nghị nói,trong lòng nghĩ lại cảnh lúc trước mà cười thầm.Nhưng rất nhanh sau đó lại bốc lên sự ghen tuông. “Bạch tỷ tỷ có cặp mắt thu hút nam nhân quá,giá như mình cũng có thì ca ca đâu có thể làm ngơ trước mặt mình a!”.Minh Tiến nghe Như Như có chủ ý vậy thì cười,Bạch Thiết Hùng đã cấp cho hắn và Như Như một lợi ích lớn,đây là lúc nên đáp lễ.Hắn hướng tới Bạch Phụng mà nói.
– Bạch tiểu thư,tiểu thư nên về chuẩn bị.Tại hạ tài mọn xin làm hộ pháp một phen!
Bạch Phụng nghe thấy hắn nói vậy thì vui vẻ vô cùng,bản thân nàng đang chưa biết lựa lời thế nào để mời hắn,nếu không khéo có thể bị coi là dùng quyền lợi áp bức.Nay thấy hắn tự nhận thì trong lòng cảm kích không thôi,vội vàng bái tạ.Minh Tiến thấy vậy thì ngăn lại,chỉ thúc giục nàng mau chuẩn bị.Bạch Phụng vui vẻ chấp nhận,mau mắn cáo từ,trước lúc rời đi còn quay lại nói với hắn.
– Công tử từ nay đừng gọi ta là Bạch tiểu thư,cứ gọi là Bạch Phụng là được rồi!
Hai má ửng đỏ rồi mau chóng xuất ra phi hành mà rời đi,chờ bóng Bạch Phụng đi khuất rôi,Như Như mới đứng sau lưng hắn mà nói.
– Ai da,sau này ca ca gọi tỷ ấy là Bạch Phụng nha!
Giọng điệu ra vẻ giận dỗi,lại cố ý ngân dài giọng trêu chọc.Minh Tiến cười xòa,quay lưng lại cười nói.
– Muội đang ghen đấy hả Như Như?
– Hứ,ai dám ghen.Tỷ ấy là con gái cưng của cung chủ một danh môn,muội nào có danh phận mà ghen kia chứ?
Như Như hai má phị ra,giọng điệu ủy khuất vô cùng.Minh Tiến nghe vậy thì lắc đầu,kéo nàng vào lòng,lại thủ thỉ.
– Danh vọng thì sao nào,ta không quan tâm.Bạch Phụng chỉ vì cảm kích ta hộ pháp mà thôi,ta với muội đã ngủ chung giường với nhau.Tình cảm của muội với ta lẽ nào ta không rõ?
– Hứ,chỉ giỏi nhớ những thứ xấu xa thôi!Ca ca đúng là sắc lang!
Như Như khẽ ôm lấy lưng hắn,giọng nói có vẻ như đang trách móc nhưng trong nội tâm lại thấy ấm áp vô cùng.Nàng biết hắn không biết ăn nói,có gì nói đấy nên cũng không trách hắn.So với những lời nói hoa mĩ khác,lời nói của hắn tuy thô vụng nhưng lại khiến cho trái tim nàng ấm áp lạ thường.Hai má nàng hồng lên,khẽ dụi đầu trong ngực hắn.Minh Tiến cảm thấy mùi thơm từ mái tóc Như Như phảng phất trong lòng mình,nhất thời thư giãn vô cùng,cứ ôm ghì lấy nàng mãi không thôi.