Mộng Tu Tiên

Chương 34: Qua ải


Bạn đang đọc Mộng Tu Tiên – Chương 34: Qua ải


Lúc này đột nhiên cả ba người đều nhìn lên phía bắc,xa xa đang có một đạo lục quang đang xé gió lao tới.Minh Tiến trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương cũng bất ổn,hắn thả ra thần thức thì không khỏi kinh sợ – Nguyên Anh hậu kỳ!
Đạo lục quang nọ càng lúc càng bay tới gần tiểu đình,Minh Tiến cũng Như Như càng lúc càng cảm thấy một luồng uy áp lớn như thủy triều tràn tới,phủ lên không gian xung quanh tiểu đình.Như Như thân hình trở nên run rẩy,nàng dựa hẳn vào người hắn,hai chân như mềm nhũn.Minh Tiến thì âm thầm vận chân lực nên vẫn tạm thời có thể đứng vững.

Đạo lục quang hạ xuống dần,trong làn ánh sáng dần dần mờ nhạt xuất hiện một nam nhân thân hình cao lớn.Người này tuổi khoảng ngoài bốn mươi,nước da ngăm ngăm đỏ.Khuôn mặt chữ điền,cặp lông mày rậm cùng ánh mắt có thần,từ người y tỏa ra một luồng khí thế khó có thể miêu tả bằng lời.Y mặc một bộ y phục màu tím,thắt đai lưng bạch ngọc,nhẹ nhàng vẫy tay thu hồi phi hành có hình một cái khiên lớn vào túi trữ vật.Bàn tay to bè khẽ vuốt lên chòm râu đen,ánh mắt hướng tới ba người phía trước.Hách Thông vội vàng cung kính cúi đầu.

– Thuộc hạ tham kiến môn chủ!

– Ừm,người này là người vừa phá trận sao,tả hộ pháp?

– Vâng,chính là y thưa môn chủ!

Hách Thông cung kính nói,ánh mắt hướng về phía Minh Tiến như chỉ dẫn.Minh Tiến thấy vậy cũng cung kính bái lễ.

– Tham kiến tiền bối!

Nam nhân mới tới dường như không hề để ý là hắn vừa bái lễ,chỉ chăm chú quan sát hắn.Lão vuốt vuốt chòm râu đen,chăm chú nhìn hắn thật kĩ. “Chỉ là một thanh niên mới tu tập tới Trúc Cơ,sao lại có thể phá đi Huyễn Ảnh Niên Trận kia chứ?Xem ra hoặc y có thân phận đặc thù hoặc có pháp bảo gì đó cổ quái!” Lão âm thầm suy nghĩ,đột nhiên ánh mắt đều tập trung tới thanh băng kiếm mà nam nhân nọ cầm trên tay.Ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn khi nhìn tới chuôi kiếm,trong lòng chợt chấn động. “Kia không phải nội đan của cổ thú Thiên Long hay sao?”.Lão lại nhìn sang phía nữ nhân đang dựa vào người nam nhân này,nhìn tới hỏa điểu đang đậu trên vai nàng ta thì thốt lên.


– Hoàng Yến?Các ngươi là thế nào với Lục Vô Danh?

Minh Tiến nhất thời ngẩn ra,chưa biết đáp ra sao.Như Như thì trong lòng lại có trấn động,hóa ra ngọc phiến này là của Lục Vô Danh hai trăm năm trước, y chỉ là một tán tu nhưng lại có thể tu tập tới Ngưng Phong trung kỳ,trở thành một huyền thoại trong giới tán tu.Trong cuộc chiến giành địa vị tại U Châu,y một mình đánh bại tám trong mười vị trưởng lão của Cửu Long Môn – môn phái danh bài hàng thứ năm trong cửu đại tông môn U Châu.Như Như vội truyền âm cho Minh Tiến,sau đó đứng cúi người mà bãi lễ với nam nhâm áo tím nọ.

– Tiền bối,tướng công tiểu bối là truyền nhân của Lục Vô Danh!

– Hắn là truyền nhân của lão Lục sao?Ha ha ha,tốt…tốt lắm.Quả nhiên lão Lục này có con mắt tinh đời!

Nam nhân áo tím chợt cười lên vui vẻ,tiếng cười của lão xóa tan đi u ám nơi đây.Hách Thông cùng Minh Tiến thì thầm thử phào,trong lòng trút được một tảng đá ngàn cân.Như Như lại khẽ truyền âm với hắn,sau đó hắn chắp tay lễ phép hỏi.

– Xin hỏi tiền bối với gia sư là…?

Nam nhân áo tím cười tươi,bước tới vỗ vỗ vai hắn vẻ vô cùng thân mật,nói.

– Ta với lão Lục là bạn cũ,nhưng tính cách lão Lục cổ quái chắc ngươi biết rồi,chắc chắn y chưa từng nhắc gì qua về ta đúng không?

Minh Tiến gật gật đầu,trong lòng lại thở ra nhẹ nhõm.Thật sự thì hắn có biết ai là Lục Vô Danh đâu,chẳng qua là làm theo lời Như Như mà thôi.Lúc đầu hắn cứ lo người áo tím này với ngọc phiến có hiểu biết,chỉ sợ là cừu nhân thì hôm nay mạng nhỏ của hắn và Như Như chắc xong.Rất nhanh hắn cung kính nói.


– Tiền bối,vậy xin tiền bối đưa ra khảo thí thứ ba cho vãn bối.Vãn bối từng khẩn cầu vị tiền bối kia nhưng y nói không đủ quyền quyết!

Nam nhân áo tím vui vẻ cười mà nói.

– Không cần,không cần.Ngươi là truyền nhân của lão Lục thì cũng coi như môn đồ của Bạch Thiết Hùng ta,không cần khảo thí nữa!

Minh Tiến nghe vậy thì thầm cảm thấy may mắn,không ngờ lần này lại thuận tiện như vậy.Nhưng trong lòng cũng lại đề cao cảnh giác thêm một lần,hắn không biết tán tu họ Lục nọ có thật là bằng hữu với Bạch Thiết Hùng này hay không hay y đang mưu đồ gì đó.Lợi dụng hắn mà moi thông tin hay tìm bảo vật mà tán tu họ Lục cất giấu.Việc này cần khẳng định thêm,theo truyện thì tu tiên giới vốn xảo trá vô cùng,đề phòng vẫn là hơn hết.Nam nhân áo tím mặt mày tươi cười,vội kéo hắn vào tiểu đình,phất tay cho Hách Thông đi chuẩn bị trà.Bạch Thiết Hùng nhìn Minh Tiến mà ôn tồn nói.

– Dị linh căn băng hệ,lại có thể tu tập tới Trúc Cơ sơ kỳ.Quả thật xưa nay hiếm có người đạt tới như ngươi.Ồ,nữ nhân này cùng không kém a,thân mang Hỏa linh căn.Mà vừa rồi cô ta gọi ngươi là tướng công,không lẽ ngươi còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?

Minh Tiến nhìn qua Như Như,chỉ thấy nàng cúi đầu e thẹn thì cười nói.

– Tiền bối,nàng là người có hôn ước với ta.Chúng ta thành thân vốn chỉ là chuyện sớm muộn thôi!

– Chưa thành thân,vậy hả?Tốt…tốt…


Bạch Thiết Hùng khẽ gật gật đầu.Minh Tiến thì quay qua Như Như,ánh mắt đầy khó hiểu.Như Như cũng cùng lúc nhìn tới hắn cũng với ánh mắt như muốn dò hỏi.Cả hai nhất thời không hiểu tại sao lão tự nhiên lại nói thế,lại còn mang vẻ mặt như vui mừng vô cùng sau khi nghe Minh Tiến đáp.Hách Thông mang trà lên,sau đó lặng lẽ cáo lui.Bạch Thiết Hùng sau đó ngồi trò chuyện với Minh Tiến vô cùng sảng khoái,hắn cũng vờ như thoái mái đối đáp,kì thật trong lòng chỉ sợ những điều mình ba hoa về họ Lục nọ bại lộ.Khoảng một giờ sau mới sai người dẫn hai người tới khách phòng,lão đứng nhìn theo hai bóng người tới khi chúng chìm vào làn sương mù,sao đó quay lại phía hồ sen,hắng giọng.

– Phụng Nhi,ngươi còn định lẩn trốn tới khi nào đây?Hắn đã đi rồi!

Từ trên một miếng lá sen chợt có sự rung động nhỏ,đám lá khẽ vặn vẹo uốn éo rôi hóa thân thành một nữ nhân áo hồng.Khuôn mặt trắng ngần cùng cặp mắt ươn ướt như vừa khóc,nàng chính là Bạch Phụng – Con gái cưng của Bạch Thiết Hùng và cũng là đà chủ của Mãn Hoa đường.Khẽ chớp chớp cặp mắt nọ,nàng cười hì hì.Bạch Thiết Hùng thấy vậy trong lòng chợt cảm thấy có chút u sầu,nhưng rất nhanh tan biến.

– Phụng Nhi,con càng lớn càng giống mẫu thân con đấy.Ài…con thấy nam nhân đó thế nào?Hắn mang trong mình dị linh căn băng hệ,lại đã tới Trúc Cơ sơ kỳ.Còn vị cô nương đi kèm kia có linh căn hỏa hệ,hai người đó có hôn ước nhưng chưa thành thân!

Bạch Phụng chỉ cúi đầu,hai má hồng lên,bẽn lẽn không đáp,Bạch Thiết Hùng thấy vậy thì chỉ cười mà nói tiếp.

– Phụng Nhi,hắn là truyền nhân của Lục Vô Danh,là một lão bằng hữu của ta.Như vậy danh phận với con cũng xem như môn đăng hộ đối,hắn với cô nương nọ chưa thành thân,vì vậy con chớ có lo sợ về thân phận.Con gái của Bạch Thiết Hùng ta đâu thể làm thiếp,nhất định phải là chính thất!

– Phụ thân,con không lo cái đó.Con chỉ lo…chỉ lo y có cô nương kia rồi…không để mắt tới con thôi!

Bạch Phụng cúi đầu nói vẻ sầu não,nàng đã ngắm Như Như hồi lâu,quả thật nàng ấy có điểm hơn nàng rất nhiều,không chỉ về nhan sắc mà còn cả về hình thể.Ngực cũng lớn hơn,eo cũng nhỏ hơn,da cũng trắng hơn khiến Bạch Phụng cảm thấy tự ti.Bạch Thiết Hùng thì mỉm cười mà mắng.

– Nha đầu này,ngươi lại tự ti về hình thể hay sao?Ngươi có cặp mắt của mẫu thân,sao không tận dụng nó?…

– Như Như,lần này muội và ta vạn lần phải luôn cảnh giác.Lão Bạch Thiết Hùng này tuy ngoài mặt thì đon đả,nhưng trong thâm tâm chắc không phải vậy!


Như Như nghe hắn truyền âm,nàng đang đi phía sau vội bước nhanh hơn,cho tới khi đi song song với hắn thì mới hỏi nhỏ.

– Ca ca,muội quan sát nét mặt người này cảm xúc không phải là giả dối.Sao huynh lại nói vậy,có quá oan uổng cho người ta không?

– Muội ngốc lắm,nếu chỉ dựa vào mình lão thì ta có lẽ cũng tin.Nhưng chắc muội không nhận ra,có kẻ núp trong hồ sen theo dõi chúng ta!

Minh Tiến khẽ cười,hắn đã phát hiện ra ngay từ lúc hai người còn đang mãi đối đáp với Bạch Thiết Hùng.Như Như đang định hỏi thêm thì hắn đã khoát tay,vừa lúc ấy hai nữ nhân dẫn đường tung ra hai tấm lệnh phù màu vàng vào làn sương mù trước mặt.Chỉ thấy đám sương tách ra hai bên,để lộ ra một dãy nhà xây dựa lưng vào vách núi,các căn nhà nối với nhau bởi một loạt các cây cầu gỗ uốn lượn,nom rất đẹp mắt.Minh Tiến đứng quan sát mà thầm thán phục,mỗi gian nhà này phải to gấp ba bốn lần nhà của hắn ở thế giới thực,mái ngói đỏ tươi,tường được làm hoàn toàn từ gỗ tạo nên một cảm giác ấm cúng.Hai người dẫn đường thấy vậy thì im lặng,lát sau mới tươi cười nói.

– Mời công tử cùng tiểu thư đi theo chúng ta!

Sau khi an trí cả hai trong một khách phòng lớn,hai nữ nhân dẫn đường cung kính thối lui.Minh Tiến lười nhác,lập tức quăng mình lên giường nằm,Như Như thì tò mò quan sát xung quanh.Quả thật khách phòng rất rộng,chia ra làm nhiều gian khác nhau.Toàn bộ đồ đạc đều được chế tác vô cũng tinh mỹ,có cả thư phòng và nơi tu luyện riêng,tất cả đều có cấm chế để tránh người ngoài quấy rầy.Như Như đi vòng quanh một hồi rồi mới trở lại gian phòng nơi Minh Tiến đang nằm,nàng cảm thán.

– Ca ca,nơi này quả thật rộng rãi vô cùng.Thậm chí còn lớn hơn cả sảnh đường của Gia viên chúng ta ở Độ Khẩu!

– Ừ,Phụng Hoàng Cung vốn chỉ là một tông môn cấp trung ở U Châu mà có thể bài trí một nơi tiếp khách xa hoa như thế này,tiềm lực không thể coi thường!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.