Đọc truyện Mộng Tu Tiên – Chương 247: Tâm.
Minh Tiến đương nhiên không nắm rõ, trạng thái lúc này của hắn là một trạng thái tiền tích, chuẩn bị tiến giai lên Ngưng Phong kỳ. Giai đoạn này thường được gọi là Phong Cực. Khi đã là Nguyên Anh, thân thể sớm đã được tinh lọc hoàn chỉnh, mọi thứ đều hoàn mỹ cả. Chỉ duy nhất có tâm thức, suy tư là còn cần cải biến.
Quá trình Phong Cực này sẽ quyết định hướng tu luyện về sau của tu chân giả, phân thành hai thái cực khác nhau: Tĩnh – Động. Thông thường, Phong Cực của một tu chân giả thường là dạng tĩnh. Tức là ý thức, suy tư ở trạng thái lặng, một dạng trạng thái tĩnh mịch. Điều này thực sự là một lợi thế lớn, vì ở trạng thái này, sự tập trung cho tu chân vô cùng cao; thêm nữa mọi vấn đề liên quan đều được cẩn thận suy nghĩ, tính toán kĩ càng. Tu chân giả đa phần đều là kẻ tu thân, cố gắng biệt lập tu luyện. Bởi vậy hầu hết là Tĩnh Cực. Nhưng Minh Tiến thì khác, hắn đang ở vào cuộc chiến, phải suy tính nhiều thứ khiến tâm tình bất định, vô tình kích phát Phong Cực – Động. Động có thể khiến ý thức, suy nghĩ của một người trở nên hỗn loạn.Thậm trí còn có thể thay đổi hoàn toàn tính cách con người. Xưa tới nay, tu chân giả thường vì lo sợ điều ấy mà lập động phủ ẩn mình…
Mọi cử chỉ của hắn, từ nét mặt, sắc thái cho tới tâm tư hắn đều được hai người chủ quán cẩn trọng quan sát từ phía trong gian nhà. Nữ nhân mang bầu khẽ cười nhẹ, nói.
– Thế nào? Loạn Tâm phấn, biệt dược của Hồ tộc chúng ta không tệ chứ?
Nam nhân lam lũ im lặng, ánh mắt vằn lên những tia máu, chăm chú nhìn ra ngoài mà chẳng hề quay lại. Y khẽ gật đầu. Nữ nhân mang bầu cười, quay ra ghế ngồi. Lập tức,cái bụng tròn ấy đột ngột xẹp xuống, sau lưng bung ra một đám bông trắng lớn – những chiếc đuôi vẻ vẩy. Nàng ta thản nhiên uống trà, cười mà nói tiếp.
– Ta đã sai người đưa tin tới Minh gia… Tiểu đệ, chuẩn bị hỉ sự đi thôi!
– Ha ha ha…!
Mình Gia trang, hậu viện.
Liên Liên đang cầm trên tay một phong thư lạ, tay nàng run run xiết chặt lấy nó. Trong lòng trở nên kinh nghi bất định. Nàng trầm ngâm, im lặng, khẽ đưa ngón cái lên miệng mà cắn lấy. Liên Liên chợt giật bắn khi có tiếng nữ nhân bất ngờ vang lên sau lưng mình.
– Đại tỷ!
Bạch Hổ hào hứng lên tiếng,nàng lao tới ôm chầm lấy Liên Liên từ phía sau. Liên Liên sau phút luống cuống, lập tức chỉnh lại nét mặt, mỉm cười nói.
– Muội thật là… Làm ta giật mình!
– Hi hi hi…!
Liên Liên len lén giấu bức thư trong ống tay áo, đứng dậy bước về phía phòng mình. Bạch Hổ ngạc nhiên gọi.
– Đại tỷ, tỷ đi đâu? Tỷ sao không ở lại chơi với muội?
– Ta cảm thấy có chút kiến ngộ về bình cảnh, muội cứ ngồi đó dùng trà đi. Một lát nữa mọi người sẽ ra đó ngay thôi!
Liên Liên rảo bước, không quay đầu mà nói vọng lại.Nàng mặc kệ Bạch Hổ đang xụ mặt ngồi đó mà gấp gáp bước về phòng mình. Trong đầu nàng vẫn vang lên từng chữ trong bức thư: “Đại phu nhân. Tính mạng Trang chủ đang nằm trong tay chúng ta. Có lẽ phu nhân sẽ khó tin, nhưng tối nay, khi trang chủ trở về phu nhân sẽ được rõ. Đừng thăm bệnh vô ích, dược phương của ta chỉ có ta mới có thể giải. Cố gắng giải chỉ càng làm độc phát thêm nhanh. Trang chủ càng sớm quy thiên mà thôi. Ta chỉ có một đề nghị, mong đại phu nhân chấp nhận. Xin được diện kiến phu nhân vào tối mai, sẽ có người đến đón. Mong phu nhân giữ kín chuyện này, tính mạng trang chủ nằm trong tay người. Chắp bútao!”. Liên Liên cắn môi tới bật máu, nàng cảm thấy sốt ruột vô cùng. Nàng biết, tình hình chiến sự căng thẳng. Đây có thể là một bức thư nặc danh dọa nạt, quấy rối. Nàng cũng đã nghe Đào Nhược Hồng trước đó chỉ qua. Mặc dù lòng nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng, nhưng mọi sự chẳng ai có thể nói trước đúng sai. Vì thế nàng quyết định giữ bí mật việc này, chờ tới buổi tối, nếu như Minh Tiến thực sự về mới xem xét tiếp…
Hắn đang ôm đầu, mọi thứ suy nghĩ trong đầu hắn lúc này biến thành một mớ hỗn độn. Một thứ sinh tố linh tinh đủ mọi loại thành phần, chúng cứ thế như đè nén, bịt kín, xáo trộn trong đầu. Minh Tiến cứ như vậy, không hề quan tâm xung quanh đang trở nên ồn ào lạ thường. Vài đội tuần tra đang gấp rút chạy tới phía này, tiếng người hò hét chửi rủa càng lớn. Ngồi trong nhà, hai người kia thấy vậy càng mỉm cười, nữ nhân nói.
– Ha ha ha… Tới đi, càng loạn… càng vui!
Bịch, có một cái gì đó nặng nề rớt trước mặt khiến Minh Tiến giật mình, nhìn lên. Chỉ thấy một người toàn thân đầy máu, mệt mỏi ngồi phịch xuống trước mặt hắn. Người nọ vươn bàn tay đỏ lòm những máu, với lấy một cái bánh bao định cắn. Nhưng vừa đưa lên miệng lại rơi xuống, thân hình úp sấp lên bàn trà. Minh Tiến kinh ngạc, khí tức này rất quen. Hắn vội lật người nọ lên, kinh hãi kêu lớn.
– Bình, ngươi… làm sao thế này?
Giọng hắn hét lớn khiến Bình thoáng chút bừng tỉnh, thều thào. Y cố gắng rút từ sườn ra một tấm thẻ nhỏ, dùng hết sức vung tay ném tới đám tuần tra đang lao tới đây theo vệt máu. Cố gắng gào lên.
– Người đâu… Bảo vệ… bảo vệ… quân sư… Khục…!
Nói được tới đó, y ho khan rồi phun ra máu tươi. Minh Tiến sợ hãi, vội lập tức ấn huyệt cầm máu, mặt khác vận chân lực truyền qua cho Bình. Hắn đau lòng nói.
– Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!
Đám người chạy ào tới, thấy người máu mà họ đuổi theo ném ra một tấm lệnh bài thì chậm lại. Sau khi nhìn ra, lập tức vây lấy hai người vào bên trong, ánh mắt cảnh giác hướng tới bốn phương tám hướng. Một người trong số họ cúi xuống, y xé y phục, định bụng băng bó cho Bình, nhưng Bình ngăn lại, thều thào.
– Không… không cần… Đưa ta… đưa ta Nhất Tử đan…!
Người ngồi xuống lưỡng lự, nhưng sau đó cũng lấy ra một viên đan dược màu đen, nhét tới miệng Bình, Bình cố nhai nuốt, sau đó nhắm mắt trong giây lát. Người kia thấy vậy thì lắc đầu, sau đó quay sang Minh Tiến cung kính nói.
– Bảo vệ quân sư chậm trễ, xin người thứ tội!
Minh Tiến phất tay, vẫn điên cuồng truyền chân lực sang cho Bình. Nam nhân kia thấy vậy không khỏi lắc đầu. “Người đã phục dụng Nhất Tử Đan, chắc chắn sẽ chết”. Nhất Tử Đan là một loại đan dược hiếm gặp, tuy không khó để dùng nhưng rất ít người muốn dùng đến nó. Bởi khi dùng, nó cho người dùng khoảng một canh giờ hoàn toàn tỉnh táo, ít nhất là về ý thức cùng trí nhớ. Đan dược này thường dùng cho những người sắp tạ thế, muốn dặn dò hoặc truyền đạt lại thông tin quan trọng trước rúc ra đi. Nhất Tử Đan có thể coi như kích thích Hồi Quang Phản Chiếu lần cuối cùng. Những thứ đan dược cơ bản này, hầu như tiến vào tu chân giới đều đã được và phải học. Tuy nhiên, với Minh Tiến đang đấu tranh với mỡ ý nghĩ hỗn tạp trong đầu, hắn chẳng có thời gian mà suy tính tới việc đó.
Khoảng mười phút sau, Bình từ từ mở mắt. Y khẽ mở miệng cười.
– Quân sư, đừng lãng phí chân lực nữa!
– Không phí, không phí đâu!
Minh Tiến mếu máo nói, nước mắt lăn dài khiến cả đám người, thậm trí ngay cả Bình kinh ngạc. Họ đều không biết rằng mọi sự kiềm chế về ý thức của hắn đều đã rối loạn, không thể điều khiển chính bản thân. Bình lắc đầu, y thở ra mà nói.
– Quân sư, người là nam nhân, xin tự trọng một chút!
Minh Tiến gật đầu, vội vàng lau mắt. Khi lau xong, thấy Bình quay sang người bên cạnh.
– Đỡ ta lên!
Minh Tiến định đỡ y, nhưng y kiên quyết gạt tay hắn ra. Chờ người kia để y ngồi hẳn lên bàn, Bình cầm lấy một chiếc bánh bao, chậm rãi cho lên miệng ăn.
– Quân sư, về sau này ta không kiếm đồ tươi cho ngài được nữa rồi… Sau này, ngài cần phải chú trọng tới bản thân mình một chút!
– Ta… ta…!