Bạn đang đọc Mộng Tu Tiên – Chương 23: Phế Nhân
-Sư thúc?
– Không sai,ý chính là sư thúc của lão nạp!
Vũ Nham cả kinh,danh tiếng Thiên Hồng Tự vốn vang danh U Châu đã lâu.Danh vọng không hề thua kém Hoàng Phiêu Tông,các vị sư ở đây đều nổi danh trong tu tiên giới.Lão chưa từng nghe qua có một vị công tử tuổi mới ngoài hai mươi mà đã là sư thúc của Truyền công trưởng lão Thiên Hồng Tự.Hư Danh nhìn ra ngay vấn đề,hòa hoãn nói.
– Thí chủ đừng ngạc nhiên,bổn tự có một tổ sư lão nhân gia đã tu tập tới Hóa Thần nhưng không phi thăng được tiên giới.Y chính là chân truyền đệ tử của vị tổ sư này!
– Ồ,thì ra là như vậy!
Vũ Nham khẽ gật đầu,thì ra họ chỉ là sư tôn trên danh nghĩa thứ bậc mà thôi,chứ một tiểu tử mới ngoài hai mươi sao có thể là sư thúc của một vị lão tăng đã đặt tới Ngưng Phong kỳ?Hư Danh vội chắp tay nói.
– Lão nạp muốn nhờ hai vị một việc…
Một tuần sau,cả ba người rời khỏi Như Ý khách điếm tới ở trong trang viện mà Minh Tiến đã mua lúc trước,lúc này nhìn mặt hắn cứ như người mất hồn,lững thững bước đi trên đường đầy tuyết phủ. “Mất đi tu vi,Nội Hải cũng đã vỡ nát,cả đời này y chỉ là một phế nhân!” Lời này của Vũ Nham cứ quanh quẩn trong đầu hắn,mất đi tu vi,không thể tu tập lại,như vậy không thể về nhà.Mọi cố gắng giờ tan như bọt nước,Minh Tiến đờ đẫn,cả ngày cứ lang thang như kẻ không hồn.
Thúy Loan sau khi tỉnh lại thì cảm thấy mệt mỏi vô cùng,bàn giao khách điếm ột người đáng tin rồi tính nghỉ ngơi vài ngày.Nàng đang trên đường đi mua hạt dẻ thì bất ngờ nhìn thấy Minh Tiến đang thơ thẩn ngồi dựa vào một gốc cây,mặc tuyết rơi đầy đầu.Trong trí nhớ của mình,Thúy Loan rõ ràng nhớ vị nam tử này có tu vi Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong,nay lại vô cũng ngạc nhiên khi nhận ra y không hề còn chút linh lực ba động của tu tiên giả thì hiếu kỳ bước tới.
– Công tử?
– Cô gọi ta?
Minh Tiến ngước đầu lên,cổ vẹo sang một bên mà ngó người nọ.Chỉ thấy một khuôn mặt quen quen thì nhất thời gãi gãi đầu,sau đó chợt hô lên.
– A,cô là người bị bọn áo đen đó bắt!
Thúy Loan hơi sững người,nàng nhớ lại lời lão tổng quản nói.Hôm nàng được đám sư nọ đưa về,họ còn mang theo cả một nam nhân thần hình đầy máu,biến dạng vô cùng quái dị. “Lẽ nào lại là y?Chính y đã cố gắng cứu mình sao?” Thân hình hơi run,nàng khẽ hỏi.
– Hôm đó là công tử cứu ta sao?
– Cứu?Ha ha ha…Cứu…ha ha ha…
Minh Tiến cười như điên dại khiến Thúy Loan nhất thời ngẩn ra,không biết phải ứng phó ra sao.Đột nhiên có tiếng nữ nhân từ xa vọng tới khiến nàng giật mình,ngẩn đầu lên nhìn.Phía trước mặt có một vị cô nương chừng mười bảy mười tám,thân khoác một chiếc áo lông cáo trắng muốt đang đứng thở dốc.
– Ca ca,sao huynh cứ đi lung tung vậy hả?
Nàng ta khẽ tiến tới,phủi đi tuyết trên đầu nam nhân.Thúy Loan nhận ra cô bé này từng ở khách điếm nên tươi cười mà hỏi.
– Tiểu muội?
– A,chào tỷ tỷ.Tỷ đã hết ốm chưa?
– Đa tạ tiểu muội quan tâm,ta cũng khá hơn nhiều rồi!
Thúy Loan lại quay sang phía Minh Tiến,ánh mắt quan hoài.
– Tiểu muội,đại ca của muội sao vậy?Ta nhớ không lầm thì đại ca muội là tu tiên giả có tu vi Luyện Khí hậu kỳ kia mà?Sao giờ ta không cảm nhận được khí tức tu tiên từ huynh ấy?
Như Như khẽ liếc mắt nhìn Thúy Loan,sau đó chậm rãi dắt tay Minh Tiến quay đi.Chỉ buông lại một câu bâng quơ.
– Ca ca vì cứu một người mà tu vi bị người ta phế,Nội Hải cũng nát vụn không thể tái tu tập được nữa.Cả đời này ca ca chỉ là một phế nhân!
“Phế nhân!” từ này khiến Thúy loan giật mình,có lẽ nào y ra tay cứu mình khỏi đám người nọ mà bị phế tu vi?Nội Hải nát vun?Kẻ ra tay là ai mà có thể các độc như vậy?Nàng cứ ngây người,nhìn theo cái bóng hai người dần dần mờ nhạt trong cơn mưa tuyết.
Như Như đẩy hắn vào phòng ,tự tay đóng cửa lại.Nàng cởi bỏ cái áo khoác lông cáo rũ rũ cho hết tuyết,lại cầm tay hắn hơ hơ trên đống than hồng.Khuôn mặt thanh tú ánh nên vẻ ai oán không thôi.
– Ca ca!
– Ừ?
Minh Tiến ngây ngốc đáp lại,Như Như nhìn ánh mắt thất thần ấy mà khóe mắt rơi lệ.
– Ca ca,huynh đừng đi lung tung như vậy nữa,được không?
– Không đi như vậy sao ta có thể về nhà đây?
Minh Tiến vẫn ngây ngô nói,trong mắt y lúc này hoàn toàn trống không.Ngay cả một tia sinh khí cũng mờ nhạt,có thể nói y giống như một thây ma mà thôi.Như Như khẽ sụt sùi,bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy hai tay hắn,dường như nàng đang cố truyền cho hắn một chút ấm áp từ tay mình.
– Ca ca,huynh coi như đang ở nhà đi được không,đừng ra ngoài nữa.Coi Như Như…coi Như Như là gia đình của huynh đi,được không?
Như Như nói ra câu này mà hai má hồng lên,khe khẽ dựa vào lòng hắn.Minh Tiến vẫn đứng im như khúc gỗ,chung quy nét mặt không hề thay đổi.Như Như thấy vậy thì trong lòng chua xót vô cùng,lại khẽ nói.
– Ca ca,ôm muội,muội lạnh!
– Ừ!
Minh Tiến hành động như một cái máy,ôm xiết lấy thân thể nàng.Như Như hai má đỏ lựng,nước mắt lã chã rơi thấm lên áo Minh Tiến.Hồi lâu sau lại nói.
– Ca ca,bế muội lên giường đi!
– Ừ!
Minh Tiến khẽ để nàng ôm lấy cổ hắn,sau đó đưa một tay đỡ lưng ,một tay ôm lấy bụng chân nàng rồi chậm rãi bế tới gường.Đột nhiên trong tiềm thức hắn lóe lên một tia chớp,hắn mơ hồ nhớ ra điều gì đấy. “Ta đã từng bế ai như lúc này?Người ta bế đó là ai?Tại sao mặt người đó lại mờ nhạt như vậy?” Sắc mặt Minh Tiến vẫn không đổi,nhẹ nhàng bế Như Như lên giường.Như Như lúc này sắc mặt đỏ lên như người say rượu,thì thào vào tai hắn.
– Ca ca…ca ca ôm muội đi…muội lạnh lắm!
Đôi môi nàng cuồng nhiệt tìm tới môi hắn,tham lam cắn lấy.Minh Tiến vẫn chung quy ôm lấy nàng như một cái máy chỉ biết tuân lệnh.Hai đôi môi quấn quýt hồi lâu mới chịu rời nhau,Như Như nhẹ nhàng động tay cởi y phục,bên trong là một lớp sa y mỏng màu vàng.Lúc này trong đầu Minh Tiến lại có một tia sét lớn,trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một nử tử áo vàng,tà áo tung bay trong đêm trăng – Liên Liên.Minh Tiến như bừng tỉnh,đầu óc trở lại linh mẫn vô cùng,cặp mắt chợt chớp rồi nhìn thẳng vào mặt Như Như.Hắn chủ động ôm lấy nàng vào lòng,nhẹ nhàng thì thào vào tai nàng.
– Như Như,nàng đừng ép ta có được không?Ta không muốn chặn lại con đường tu tập của nàng!
– Không biết,thiếp không biết.Cả đời này chỉ cần có chàng là đủ,thiếp không quan tâm tới tu tiên hay làm tiên gì gì cả,thiếp chỉ cần chàng thôi!Thiếp chỉ muốn là một người vợ bình thường,dệt vải,nuôi con.Còn tu tiên gì đấy thiếp không quan tâm,cho dù là đại thành thì chúng ta vẫn mãi xa cách,thiếp không muôn như vậy!
Minh Tiến run rẩy,hăn bất ngờ vì có một người sẵn sàng vì hắn mà bỏ đi tu vi,sẵn sàng vì hắn mà bỏ qua cơ hội thành tiên.Hai khóe mắt đã rơi lệ,Như Như khẽ lấy khăn tay chấm nước mắt cho hắn.Minh Tiến run run,cái run rẩy của hắn truyền qua cả cho nàng.Như Như khẽ xiết lấy cái lưng to bè của hắn mà thủ thỉ.
– Chàng đã không thể tu tiên,vậy thiếp còn cần cố gắng mà làm gì?Thà chúng ta tìm một hoang sơn,cả đời vui vẻ bên nhau.Còn hơn là lao vào tu tiên giới đầy xảo trá.
– Ai bảo là ta không thể tu tiên?
Minh Tiến đột nhiên khẳng khái nói khiến Như Như giật mình.
– Chàng nói sao?Đừng đùa thiếp đấy nhé!
– Ta không đùa nàng đâu,nhưng mà trước hết còn một điều mà ta phải nói thật với nàng!
Minh Tiến chậm rãi kể ra việc của hắn và Liên Liên.Như Như nghe xong cũng không có thái độ gì,chỉ mỉm cười mà nói.
– Chàng ngốc ơi là chàng ngốc,chuyện chung chồng thì có gì là lạ đâu chứ?Liên Liên tỷ tỷ cũng nặng tình với chàng như vậy,thiếp vui còn không được nữa là.Thôi,giờ chàng mau nói xem có cách nào mà chàng có thể tiếp tục tu tập đây?
Minh Tiến mỉm cười,ghé vào tai Như Như mà nói lên ba từ.
– Xá…Lợi…Tử!
– A…ý chàng…là chàng có Xá Lợi Tử sao?
Minh Tiến khẽ gật đầu,lại thì thầm vào tai nàng một lúc rồi sau đó khẽ nhắm mắt lại.Như Như cũng nhu thuận nhắm mắt,cả hai chìm vào giấc ngủ.Trưa hôm ấy,Vũ Nham sau khi tìm kiếm dược vật thì định ghé qua phòng Minh Tiến thăm nom,vừa tới nơi thì lão vô cũng ngạc nhiên khi nghe trong phòng có hai nhịp thở khác nhau.Lão thận trọng hé cửa nhìn vào thì thấy Như Như đang gối lên ngực Minh Tiến mà ngủ.Lão nhất thời ngây ra rồi lập tức trên mặt tỏ ra vui vẻ vô cùng,lão mừng vì ái nữ đã tìm được một người chồng tốt.