Bạn đang đọc Mộng Tu Tiên – Chương 15: Nghịch thiên
– Không thể nào,đây là thứ pháp bảo gì?
Nam tử có vẻ mặt âm trầm lên tiếng, lúc này trên khuôn mặt hắn nơi trán nhăn lại,trông cực kì khó coi.Nam tử tóc hoa râm thì âm trầm hơn,không nói một lời nào mà chăm chú quan sát.Một hồi lâu sau mới nói.
– Đạo hữu có quan hệ thế nào với Lam Nguyệt Cốc?
– Lam Nguyệt Cung ?Đại ca,rốt cuộc kia là thứ pháp bảo gì mà cổ quái như vậy?
– Chí Bình,nếu như ta không nhầm thì kia là pháp bảo Bát Quái Đồ của đệ tử Lam Nguyệt Cốc.
Nam tử tóc hoa râm nói lên câu này khiến toàn trường nhất thời im lặng.Lam Nguyệt Cốc là cái gì?Là một trong cửu đại tông môn tu tiên hàng đầu của U Châu,danh bài đứng hàng thứ ba.Người áo đen trước mặt là đệ tử Lam Nguyệt Cốc,lại gan lớn dám sinh sự cùng Tinh Vũ Môn ngay tại tơi gần tổng đàn của bang này.Ắt hẳn sau lưng là người có thế lực rất lớn chống lưng.
Đám bụi tan dần cùng với sự kinh hãi không ngừng tăng lên của đám người Tinh Vũ Môn.Thanh kiếm kì quái nọ vẫn lơ lửng trên không,còn tấm vải nọ đã biến thành một đồ hình thái cực bát quái chắn trước mặt người nọ.Bảo hộ hắn không một chút thương tổn nào,dù chỉ là một sợi tóc.Chí Bình rốt cuộc không kìm lòng được nữa,quay sang truyền âm với nam nhân tóc hoa râm.
– Đại ca,giờ phải làm sao đây?Hay là đệ cầu cứu viện,dù sao nơi đây cách tổng đàn cũng không quá xa!
– Đệ không nên vọng động,cứ tùy theo tình huống hiện thời rồi tính tiếp.Nếu có thể không xung đột thì cố gắng không nên gây chiến,điều động nhân lực chỉ là hạ sách mà thôi.
Trong hai người,vị tu sĩ tóc hoa râm này có cái đầu mưu lược cùng tính cách trầm ổn hơn sư đệ hắn nhiều.Hắn lại được Cát Đằng tin tưởng sau nhiều năm phái đi làm nhiệm vụ bên ngoài.Vốn tinh ranh thành tính như hồ ly,lại có cái đầu mưu lược của một trí thức giả nên hắn vô cùng được trọng dụng.Nhưng sự tình này lớn quá mức dự liệu của hắn,nếu chỉ là một tán tu thì không có gì,chỉ cần diệt sát là hết chuyện.Nhưng đằng này đối phương lại có gốc gác từ Lam Nguyệt Cốc,nếu xử lý không khéo rất có thể gây nên một trường huyết sát.Hơn nữa bang hội của mình chỉ là một tiểu bang,cho dù có cầu cứu các thế lực lân cận cũng khó có ai đáp ứng giúp một tiểu bang chống lại một trong cửu đại thế lực.
Hắn tự cho là mình thông tuệ,nhưng lần này thì phán đoán hoàn toàn sai lầm.Chẳng những người áo đen trước mặt không hề có liên quan gì tới Lam Nguyệt Cốc,lại sai nữa khi mảnh vải nọ cũng không phải là Bát Quái Đồ của môn phái này.Tuy bên ngoài hình thức khá giống nhau nhưng cấp bậc thì chênh lệch xa.Bát Quái Đồ chỉ là pháp bảo cấp bậc linh khí cấp trung,đệ tử nội đường Lam Nguyệt Cốc mới được phép sử dụng.Còn mảnh vải này của Minh Tiến là một kiện cực phẩm cổ bảo,năm xưa Huệ Tuệ dùng một lọ Thiên Hoa Ngọc hoàn cùng với thuyết phục nửa ngày trời mới trao đổi được từ tay một vị tu tiên giả.Tên của nó là Cửu Chuyển Thái Cực Đồ,ngoài năng lực hấp thụ mọi công kích pháp lực bằng phù chú,nó còn có thể thu liếm khí tức.Nếu tu tập ở nơi linh mạch quá ít,có thể dùng nó như một trận pháp thu gom linh khí.
Lại thêm một miếng vãi trắng chứa đầy chữ bay tới tay đám người của Thiên Vũ Môn.Nam tử tóc hoa râm sắc mặt biến đổi không thôi. “Nếu thả người thì chắc chắn môn chủ sẽ trách phạt,uy tín của mình sẽ bị giảm sút nhiều.Còn nếu không thả thì có nguy cơ gây ra loạn chiến,thật là đau đầu”.Bèn hướng về phía người áo đen thi lễ rồi nói.
– Đạo hữu,chuyện này người đừng nên làm khó chúng ta.Nếu bây giờ ta trao người cho đạo hữu,chúng ta chắc chắn sẽ bị quở trách.Chi bằng mời đạo hữu cùng chúng ta tới tổng đàn,ta sẽ mang chuyện thưa lại với môn chủ.Mong đạo hữu thứ lỗi!
Nói xong thì xá dài một vái,lòng thầm mong vị áo đen này biết khó mà không bắt ép.Minh Tiến cau mày “Càng kéo dài lâu thì càng bất lợi,phải nhanh tróng ra tay thôi!”.Hắn khoa tay ra vẻ cự tuyệt,thu lại Cửu Chuyển Thái Cực Đồ về túi trữ vật,giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết.Thanh hắc kiếm nọ chợt rung lên,phát ra những tiếng ông ông như tiếng gầm gào,từ từ hạ xuống vào bàn tay hắn.Toàn thân đen thui đột ngột lóe lên ánh hồng quang rực rỡ,thân kiếm dần dần biến thành màu đỏ như huyết ngọc.Viên ngọc nơi chuôi kiếm lóe lên một màu đỏ rực,linh quang đại thịnh.
– Pháp bảo hỏa hệ!
Chí Bình hô lên,nam nhân tóc hoa râm cau mày.Một tiểu tử Khai Quang hậu kỳ mà đã có pháp bảo thì không hề tầm thường chút nào,chắc chắn là có sự cổ quái.Nghĩ bụng không thể tránh khỏi đối đầu,tâm ý đã quyết,hắn khẽ truyền âm với Chí Bình.
– Sư đệ,chúng ta sẽ kéo dài thời gian.Đệ là người có tốc độ phi hành cao nhất trong chúng ta,hãy mau về tông đàn cầu viện!
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì cả,mau chuẩn bị.Nhân lúc hỗn loạn mà mau rời đi!
Hắn lại quay sang phía người áo đen thi lễ rồi nói.
– Đã đắc tội,tất cả lên!
Cả đám người ngoại trừ Chí Bình đều tìm trong người các loại phù chú và pháp bảo Thủy hệ.Thủy khắc Hỏa nên đương nhiên thanh hỏa kiếm kia sẽ không phát huy được hết toàn lực.Nói thì lâu nhưng làm thì chỉ trong nháy mắt,vô số phù chú đã được tung lên,lại kèm thêm hai pháp bảo cấp linh khí,biến hóa ra con thủy xà lao tới.Minh Tiến cười nhạt “Muốn lấy thủy khắc hỏa sao?Quá mơ mộng rồi đấy!”.Hắn khẽ thay đổi pháp quyết,niệm ra một hồi chú ngữ.Tức thì nhận được pháp lực từ chủ nhân,hắc kiếm hồng quang sáng rực.Minh Tiến ném nó về phía đống hỏa cầu,tức thì thanh kiếm hóa hình,trở thành một con rồng to lớn đang gầm gào lao tới đám thủy cầu một cách dung mãnh.Những thủy cầu đầu tiên chạm tới thân Hỏa Long,tức thì nơi ấy hồng quang trở nên giảm sáng đi một chút.Nhưng Hỏa Long không hề né tránh hay run sợ mà lại gầm lên đầy vẻ kích động,cái miệng to khẽ há,phun ra một làn lửa.Lửa này không có màu đỏ mà là một màu trắng đục,dám thủy cầu còn lại cùng với hai con thủy xà khi gặp ngọn bạch hỏa này lập tức tiêu tán.Sau khi phun ra bạch hỏa đánh tan hết công kích thủy tính của đối phương,hỏa long gầm lên thống khoái rồi sau đó hóa lại thành thanh hắc kiếm trở về tay Minh Tiến.
Thanh hắc kiếm này vốn là bảo vật thứ hai mà Huệ Tuệ tốn công sức chế tạo cho hắn.Hắc kiếm được tạo ra từ tinh chế của Hắc Thiên Huyền Kim Mẫu,vốn không hề có thuộc tính gì nhưng lại vô cùng cứng rắn.Hắc Thiên Huyền Kim Mẫu là Hắc Huyền Thiết thông linh ngàn năm,bản thân tự có linh khí,lại vô cùng cứng rắn nên rất được các tu sĩ cấp cao ưa thích.Chỉ cần có một lượng bằng quả trứng gà để rèn luyện pháp bảo cũng đã đủ khiến nó trở nên lợi hại vô cùng.Huệ Tuệ lại có đủ để chế tạo ra một thanh kiếm,lại là tinh chế chứ không dùng Hắc Thiên Huyền Kim Mẫu bình thường đủ thấy nó quý hiếm tới mức nào.Chuôi kiếm lại khảm nạm một viên nội đan của cổ thú Thiên Long khiến nó có sức mạnh rất lớn,Thiên Long chỉ xếp dưới Thanh Long trên danh bài thần thú.Hơn nữa nó lại có thể thi triển tất cả các loại công kích của các hệ,thế nên đem khảm vào hắc kiếm giúp thanh kiếm tưởng như vô thuộc tính trở thành quái kiếm đa thuộc tính.
– Không thể nào,quá nghịch thiên!Có loại hỏa công nào có thể đánh bạt cả công kích thủy hệ ra kia chứ?
Nam tử tóc hoa râm ngoài mặt vừa ngạc nhiên, hô to lên đầy kinh hãi,nhưng lại thầm truyên âm cho Chí Bình,dặn hắn chuẩn bị phi hành.Hắn rút ra một nắm truyền âm phù,nhất thời thì thào vào rồi tung lên trời.Đám phù lập tức hóa thành những đạo kim quang nhàn nhạt rồi lao đi toán loạn trên không trung.Minh Tiến thấy vậy thì đuôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ. “Muốn cầu cứu viện binh sao,đừng hòng!” Hắn lại tung hắc kiếm lên,miệng lại khẽ niệm ra chú quyết.Hắc kiếm đột ngột run lên rồi một màn quỷ dị mà đám nguời Tinh Vũ Môn kia có nằm mơ cũng không nghĩ ra nổi.Thân hắc kiếm lại một lần nữa gầm lên ông ông,dần chuyển sang một màu xanh trắng,nới chuôi kiếm viên nội đan nọ cũng lập tức biến màu theo,tỏa ra một luồng linh quang nhàn nhạt.
– Pháp bảo song thuộc tính,ngươi…ngươi là một trong Thất đại đệ tử của Lam Nguyệt Cốc Cung chủ!
Minh Tiến không nói nằng gì,tung thanh kiếm lên,lập tức nó biến hóa thành một con Phong Long.Hình dáng không khác gì Hỏa Long lúc trước,chỉ khác là khí tức thuộc tính đã thay đổi,nó khẽ há miệng phun ra vô số đao phong về phía đám truyền âm phù nọ.Sau khi xử lý xong đám truyền âm nọ,Minh Tiến cau mày “ Trúng kế rồi!” Bằng giác quan nhậy bén của mình,hắn nhận ra vừa có một đạo bạch quang từ đám người của Tinh Vũ Môn xé gió lao đi,ngay cả hắn có trong tay Trúc Ngọc cũng khó lòng đuổi kịp.Sát ý trong lòng nổi lên,hắn không kìm hãm thần thức nữa,phóng xuất ra tất cả.Đám người Tinh Vũ Môn chợt cảm thấy một luồng thần thức bài sơn đảo hải hiện ra thì bủn rủn tay chân,có kẻ không chịu nổi khuỵu cả gối mà ngồi bệt xuống đất.
– Đạo hữu…à không,tiền bối.Ta xin giao người!
Hắn sợ hãi nhìn người áo đen,lại tự thân tới hai cha con Vũ Nham giải cấm chế,đưa họ ra phía trước.Sau đó đứng im mà cúi đầu run rẩy “Hóa ra người này ẩn giấu tu vi!” Hắn thầm thở phào vì chưa làm gì đắc tội quá mức với người áo đen,lại suy nghĩ người nọ là tu sĩ cấp cao,chắc chắn không chấp một tiểu bối như hắn.Vũ Nham cùng hài nữ ngây ra nhìn một hồi,Minh Tiến thấy vậy thì không khỏi thấy nóng lòng,buột miệng.
– Mau lại đây!
– A,là người sao tiền bối?
Như Như đột nhiên hô lên,nàng thấy người nọ không hề quen mắt nhưng tiếng nói trầm trầm này thì không thể sai được.Nàng đỡ tay phụ thân mà bước tới gần người nọ.Minh Tiến buột miệng rồi nên đành nói toạc cho xong,hắn rút ra Cửu Chuyển Thái Cực Đồ khẽ niệm chú quyết.Lập tức nó hóa thành một dây vải lớn,lại buộc quanh eo hai cha con họ rồi cầm một đầu dây vải trên tay.
– Chúng ta đi!
– Khoan đã!