Mộng trong mộng

Chương 24


Đọc truyện Mộng trong mộng – Chương 24:

Chương 24: Giày múa Vci
 
Trước đêm thi tuyển chọn, Khương Vũ sau khi luyện tập xong liền một mình đi đến phòng tắm tắm nước ấm.
 
Lúc cô quay về phòng để đồ, cầm chiếc túi vải trên giá lại phát hiện ra đôi giày múa cũ kỹ của cô đã bị người ta cắt thành hai mảnh!

 
Cô sửng sốt lấy giày ra, quả nhiên hai chiếc giày của cô đã bị cắt hỏng!
 
Mỗi chiếc tủ trong phòng để đồ đều được khóa, Khương Vũ thường để đồ vật quý giá như di động vào trong tủ khóa kỹ.
 
Giày múa và quần áo dính mồ hôi, cô đều treo trên giá dùng chung, bởi vì sẽ không ai trộm những thứ này.
 
Cô nhìn đôi giày đã mang hơn nửa năm, bất giác lửa giận xông lên.
 
Đôi giày này rõ ràng là bị người ta dùng kéo cắt hỏng, hơn nữa còn cắt rất vội, chiếc giày bên chân trái thậm chí chưa được cắt hết, thân giày còn dính lấy đế giày…
 
Rõ ràng kẻ này sợ bị người khác phát hiện, nên đã vội vã chuồn đi.
 
Chuyện này nếu như xảy ra trong quá khứ, Khương Vũ tính cách nhu nhược nhất định sẽ không dám làm lớn chuyện, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
 

Vậy nên bọn họ mới dám công khai mà bắt nạt cô, vẫn chắc chắn rằng cô không dám lên tiếng.
 
Khương Vũ tuyệt đối không để cho bọn họ lần nữa làm như thế!
 
Cô giận dữ bước vào trong lớp tập múa, trùng hợp nhìn thấy Ngô Tư Lâm và các nữ sinh cười cười nói nói bước ra ngoài.
 
Khương Vũ trực tiếp ném đôi giày hỏng lên người Ngô Tư Lâm: “Chuyện tốt cậu làm!”
 
Ngô Tư Lâm bị dọa đến lùi về sau một bước, cô ta nhìn đôi giày múa kia bị cắt làm đôi, mở trừng mắt: “Cậu…có ý gì!”
 
“Dám nói không phải là cậu cắt không?”
 

Khương Vũ hùng hổ dọa người chất vấn: “Ngày mai tôi phải thi đấu, bây giờ cậu làm hỏng giày tôi, để tôi khỏi lên sàn múa, cậu hài lòng rồi chứ?”
 
“Tôi…”
 
Ngô Tư Lâm nhìn đôi giày bị cắt hỏng kia, thề thốt phủ nhận: “Tôi không có, không phải tôi! Tôi không có!”
 
“Khương Vũ, cậu có phải hiểu lâm Tư Lâm rồi không?” Có nữ sinh đứng ra giải hòa: “Tư Lâm sẽ không làm những chuyện như thế.”
 
“Đúng vậy, không có chứng cứ cậu đừng có nói bậy, coi chừng buộc cậu tội phỉ báng đấy.”
 
Khương Vũ đương nhiên sớm đoán được, cô kéo tay Ngô Tư Lâm nói: “Nếu đã như thế cùng nhau đi coi camera giám sát.”
 
Ngô Tư Lâm nghe cô nhắc đến chuyện camera giám sát, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
 
Trước đây cô ta đã điều tra qua, trong phòng để đồ không có lắp camera, cũng không thể lắp vào, vì liên quan đến vấn đề cá nhân.
 
Khương Vũ có thể tra ra mới lạ.
 
Ngô Tư Lâm thoải mái đi theo Khương vũ đi xem camera, các bạn học sau lưng muốn xem náo nhiệt cũng đi theo.
 
“Khương Vũ, tôi cảnh cáo cậu, nếu như không tra ra, cậu phải ở trước mặt mọi người xin lỗi tôi!”
 
Khương Vũ lạnh giọng nói: “Được thôi.”
 
Mọi người đi đến phòng giám sát, thậm chí người phụ trách lớp nghệ thuật – cô Lâm Khúc Văn cũng được mời đến.
 
Quả nhiên giống hệt với điều Ngô Tư Lâm suy nghĩ, bảo vệ trong phòng giám sát nói cho họ biết rằng: “Phòng để đồ không lắp camera.”
 
Ngô Tư Lâm cười lạnh nhìn Khương Vũ: “Thế nào?”
 
Khương Vũ chỉ lên màn hình giám sát trên máy vi tính nói: “Em đã kiểm tra ra quà, ở góc vào cửa lớn của phòng để đồ có lắp camera, vừa hay quay được những ai đã từng vào phòng để đồ, phiền cô mở đoạn quay camera lúc đó.”
 
Sắc mặt của Ngô Tư Lâm liền thay đổi, lập tức nói: “Nhiều người ra vào phòng để đồ như thế, chẳng lẽ tất cả đều là người làm hư giày cậu sao!”
 

Khương Vũ đương nhiên đoán được cô ta sẽ nói thế, cô nhếch môi: “Hung thủ đương nhiên sẽ không chọn lúc có người để gây án.”
 
“Cậu…cậu có ý gì?”
 
“Lúc tôi thay giày tắm rửa, có lẽ là khoảng bốn giờ rưỡi đến năm giờ chiều.”
 
Ánh mắt của Khương Vũ khóa chặt trên người Ngô Tư Lâm: “Phòng tắm nằm cạnh phòng để đồ, trong lúc tôi tắm nghe rất rõ trong phòng để đồ chỉ có một hai người từng bước vào. Vậy nên chỉ cần xem trong khoảng thời gian đó cậu có xuất hiện không thì mọi chuyện sẽ rõ.”
 
Sắc mặt của Ngô Tư Lâm trở nên tái nhợt.
 
Cô giáo Lâm Khúc Văn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này nên nói với bảo vệ phụ trách camera giám sát nói: “Mở đoạn clip camera giám sát ra xem đi.”
 
Bảo vệ lập tức điều kiển máy tính mở đoạn clip từ 4 giờ 30 đến 5 giờ ra xem.
 
Quả nhiên, Khương Vũ bước vào phòng để đồ, mười lăm phút sau Ngô Tư Lâm liền lén lút bước vào trong, chưa đến mấy phút sau liền đi ra.
 
Sau khi cô ta rời đi, cho đến khi Khương Vũ cầm đôi giày bị cắt hỏng từ phòng để đồ bước ra, trong khoảng thời gian này không có học sinh nào bước vào trong phòng để đồ.
 
Chỉ có một dì lao công mặc đồng phục cầm cây lau nhà bước vào dọn dẹp vệ sinh.
 
“Hung thủ” gây án đã rõ như ban ngày.
 
Các bạn học nhìn Ngô Tư Lâm, vẻ mặt rất phức tạp.
 
Bọn họ tuy chán ghét Khương Vũ nhưng cũng không ai giở thủ đoạn bỉ ổi như thế.
 
Ngô Tư Lâm thường ngày vẫn tự xưng là thục nữ, lại làm ra loại chuyện này.
 
Khương Vũ ngày mai phải lên sàn biểu diễn, cô ta cắt giày múa của Khương Vũ, chuyện này cũng…thật sự quá đáng quá rồi.
 
Lâm Khúc Văn nhìn Ngô Tư Lâm, nghiêm túc nói: “Bạn học Ngô Tư Lâm, em còn lời nào muốn nói không!”
 

“Không phải em…Không phải em!”
 
Ngô Tư Lâm điên cuồng lắc đầu, gấp đến đỏ mặt: “Thật sự không phải em, em không cắt giày múa của cậu ta!”
 
“Vậy tại sao em vào trong phòng để đồ chưa đến ba phút liền đi ra rồi?” Lâm Khúc Văn nổi giận chất vấn: “Em vào đó để làm gì?!”
 
Ngô Tư Lâm khóc lóc: “Em… em vốn muốn cắt giày của cậu ấy, nhưng không phải là đôi giày đó! Em muốn cắt là đôi giày Vci… nhưng cậu ấy bỏ đôi giày Vci vào trong tủ khóa chặt rồi. Em thấy đôi giày cũ kia, nhưng em…vốn dĩ không có chạm vào nó!”
 
Lâm Khúc Văn đương nhiên sẽ không tin lời cô ta, chỉ cảm thấy cô ta đang ngụy biện, thất vọng nói: “Hành vi này của em, lớp nghệ thuật Linh Tước không dám để em tiếp tục học tiếp, ngày mai em bảo phụ huynh em đến đây làm thủ tục thôi học đi.”
 
“Cô Lâm! Thật sự không phải là em! Thật sự…không phải em! Em chỉ muốn làm hỏng đôi giày Vci của cậu ấy. Đôi giày rách này em cũng chẳng thèm đặt nó vào trong mắt! Em chạm vào sợ bẩn! Em…”
 
“Im lặng.”
 
Lâm Khúc Văn rốt cuộc cũng bị lời nói của cô ta chọc giận: “Chỉ có em và cô lao công bước vào, không phải em, chẳng lẽ là cô lao công sao?”
 
“Thật sự không phải là em!”
 
“Bây giờ em lập tức ra ngoài, mãi mãi đừng bước vào cổng lớn của Linh Tước nữa!”
 
Dưới ánh mắt khinh bỉ của bạn học, Ngô Tư Lâm khóc lóc chạy ra ngoài.
 
Con người nhất định phải trả giá với những gì mình đã gây ra. Lần này quay về, Khương Vũ sẽ không để những kẻ từng tổn thương mình sống tốt.
 

 
Ngô Tư Lâm bị buộc thôi học, tuy trong lòng cô cảm thấy vui vẻ nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
 
Đôi giày múa của cô bị hỏng rồi, ngày mai phải thi múa, bây giờ biết ở đâu tìm được đôi giày vừa chân đây.
 
Bước ra phòng giám sát, Lâm Khúc Văn hỏi Khương Vũ: “Trong nhà em còn đôi giày khác không?:
 
Cô cắn môi, lắc đầu.
 
Chỉ có một đôi giày này, cô đã phải tiết kiệm rất lâu mới có thể mua được, may đi vá lại, mang hơn nửa năm.
 
Lâm Khúc Văn vỗ vai cô an ủi: “Đừng lo, cô sẽ nghĩ cách giúp em, bây giờ mua giày mới chắc chắn sẽ không kịp, cô giúp em mượn một đôi giày cùng kích cỡ với chân em.”
 
Khương Vũ biết giày múa ba lê đối với vũ công ba lê mà nói đều là một vật cá nhân vô cùng quan trọng.

 
Giáo viên ra mặt giúp cô mượn nhưng đối với cô gái được mượn, ngoài mặt tuy không nói gì nhưng trong lòng nhất định sẽ không chịu.
 
Còn có cách nào tốt hơn không?
 
Trong đầu Khương Vũ chợt nhớ đến bóng lưng lạnh lẽo của thiếu niên ấy, nhớ đến đôi giày múa Vci đắt tiền kia.
 
Sàn múa ngày mai là cơ hội cô không dễ gì mới giành được…tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
 
Khương Vũ im lặng, cô khom người nói với Lâm Khúc Văn: “Cô giáo Lâm, em nhớ ra mình còn một đôi giày, cho nên không cần làm phiền cô đi mượn bạn học khác đâu ạ. Em cảm ơn cô.”
 
Lâm Khúc Văn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt quá rồi, em về sớm nghỉ ngơi đi, để tinh thần thư giản, ngày mai cố lên nhé!”
 
“Vâng ạ.”
 

 
Khương Vũ đứng trong gió lạnh một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại gọi cho Cừu Lệ.
 
Ở đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, giọng thiếu niên lười nhác vang lên: “Tiểu thiên nga, nhớ tớ rồi sao?”
 
“Cậu…bây giờ tớ có thể đến tìm cậu không?”
 
“Cậu đang ở đâu?”
 
“Tớ đang ở trước cổng lớp nghệ thuật.”
 
“Đợi ở đó đi.”
 
Khương Vũ có chuyện muốn nhờ vả, vốn muốn nói cậu không cần đến đây, cô có thể đi tìm cậu, nào ngờ lại nghe cậu nói: “Bên ngoài trời lạnh, cậu vào trong đợi đi.”
 
Cô do dự vài giây, khẽ “ừ” một tiếng.
 
Bên ngoài đang rơi tuyết, Cừu Lệ gác máy, đưa hai trăm tệ cho dì lao công.
 
“Cảm ơn.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.