Đọc truyện Mộng trong mộng – Chương 107: Lời Tình Tứ
Thời gian diễn ra vở diễn thế kỉ «Hồ Thiên Nga» được xác định vào đêm giao thừa cuối tháng mười hai.
Sáu giờ sáng Khương Vũ thức dậy đi hóa trang diễn tập với các cô gái ở viện nghệ thuật vùng ngoại ô, làm công tác chuẩn bị gấp rút cho vở diễn kéo dài bốn tiếng đồng hồ vào tối nay.
Tuy cô chỉ là dự bị vai nữ vương Thiên Nga, chỉ khi Bộ Hy xảy ra sai sót cô mới được lên sân khấu.
Nếu là bình thường Bộ Hy chẳng bao giờ xảy ra sai sót, dù là tập luyện hay diễn tập cô nàng đều ở trong trạng thái cực kỳ vững.
Nhưng Khương Vũ chẳng hề lười biếng, cả ngày ngồi yên cho thợ trang điểm hóa trang thiên nga cho cô, đến ăn cơm cũng chỉ được dùng ống hút uống chút cháo, sợ làm nhòe lớp trang điểm.
Kỳ thi nghiên cứu sinh của Cừu lệ vừa kết thúc, anh mua được vé máy bay chiều ngày 31 bay về Bắc Thành.
Anh từng cho rằng tấm vé máy bay bay tới Hải Thành năm 18 tuổi đó là vé một chiều, anh sẽ chẳng bao giờ trở về thành phố khiến anh đau lòng này nữa.
Sau ba năm xa cách, khi anh đi cầu thang xuống máy bay đặt chân lên mảnh đất của thành phố này lần nữa, bỗng sinh ra loại cảm giác kỳ lạ như được trở về quê hương.
Hoặc có lẽ bởi vì ở đây có cô gái anh yêu, vì cô mà Cừu Lệ bằng lòng yêu mảnh đất này lần nữa.
Có điều ngay lúc Cừu Lệ quyết định thích lại thành phố này chưa đầy một phút, anh mặt tây trang giày da đứng bên ngoài sân bay, trong tay ôm một bó hoa hồng nhìn cơn mưa lớn rơi xối xả bên ngoài, sâu sắc cảm thấy……
Thành phố này không hợp với bát tự của anh.
Anh nhìn đồng hồ, giờ này đang đúng giờ cao điểm của giờ tan tầm, xe taxi Cừu Lệ ngồi đang kẹt trên đường chính trong trung tâm thành phố.
Anh nhìn dòng xe ngoài cửa sổ đã kẹt cứng cả con đường, cúi đầu nhìn thời gian rồi hỏi: “Không thể đổi tuyến đường khác ạ? Tôi có chuyện gấp.”
“Hết cách rồi.” Tài xế nhìn hoa hồng trong tay anh, nói bằng giọng bất lực: “Giờ này đổi tuyến đường nào cũng bị kẹt hết, càng huống chi kẹt ở đây tiến lùi khó khăn, muốn đổi tuyến đường khác cũng khó nữa.”
Cừu Lệ nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẵn hai mươi phút đồng hồ mà chiếc xe lái chưa được một kilomet.
Anh dứt khoát xuống xe tới bên đường quét một chiếc xe đạp.
Tốc độ lái xe đạp nhanh hơn cả dòng xe bị kẹt cứng.
Mưa lớn chẳng có dấu hiệu muốn tạnh, càng lúc càng lớn xối xuống mọi nẻo đường của thành phố này.
Bộ đồ tây được Cừu Lệ đặc biệt sắm cho mình cũng bị ướt hết, đội mưa chạy về phía trước, nhếch nhác không nỡ nhìn.
Gió kèm mưa trong ngày đông lạnh thấu xương da, tay Cừu Lệ lạnh tới mất đi cảm giác.
Anh cởi áo vest xuống trùm lên bó hoa hồng.
Anh vốn có kế hoạch xuất hiện trước mặt Khương Vũ một cách thật thể diện, thật đẹp trai tiêu sái, một bó hoa tươi lãng mạn tạo bất ngờ nho nhỏ cho cô.
Giờ xem ra, bản thân ướt như chuột lột, tám chín phần chắc chắn từ kinh ngạc biến thành kinh hồn rồi.
Thành phố này quả nhiên vẫn khiến người ta ghét nó như vậy!
Ghét kiến trúc thành phố, ghét đèn đường, ghét luôn nắp cống dưới đất…….
Cừu lệ đội gió lái về phía trước, trong lòng thầm mắng phong cảnh dọc đường của thành phố này một lượt.
Tâm tình xuống dốc cực điểm.
Đạp xe ra khỏi đoạn đường kẹt nhất, Cừu Lệ thử gọi một chiếc taxi bên đường lại, có điều lúc này mưa quá lớn, trên chiếc taxi nào cũng có khách.
Anh đạp xe đội mưa lái về phía thành phố khoa học, vừa đạp vừa nhìn xe trống chạy ngang qua.
Đúng lúc này có một chiếc xế con Honda màu trắng thả chậm tốc độ lái sát bên anh, Liễu Diệp ngồi ở ghế lái hô lên với Cừu Lệ: “Cậu trai trẻ, cậu tới viện nghệ thuật đúng không?”
Nước mưa rơi lách tách từ trên chân mày Cừu Lệ xuống, anh nhìn Liễu Diệp một cái, không trả lời mà tiếp tục lái về phía trước.
Chỉ là…….
Không thích nói chuyện với người lạ, nhất là kiểu người vô tình gặp phải chủ động bắt chuyện gọi soái ca trên đường.
Người bình thường thấy anh không đáp đa số là lái thẳng đi luôn, có điều Liễu Diệp không có, bà đạp thắng xe thả chậm tốc độ, nói tiếp: “Cậu đi viện nghệ thuật phải không?”
Cừu Lệ lạnh mặt nói: “Đi dọc theo con đường này, lái khoảng ba kilomet nữa là tới rồi.”
“À, tôi không có hỏi đường, ý của tôi là nếu cậu muốn tới viện nghệ thuật thì tôi có thể cho cậu quá giang một đoạn, mưa lớn thế này không thích hợp đạp xe đâu.”
Giọng người phụ nữ rất dịu dàng cũng rất hòa nhã, rơi vào lòng anh bỗng cảm thấy ấm áp.
Cừu Lệ đánh giá người phụ nữ đó một cái, thấy tuổi bà không còn nhỏ nữa chắc bằng tuổi mẹ mình.
Anh biết lái xe nhất định sẽ trễ giờ biểu diễn, dứt khoát không từ chối nữa bèn ngồi lên xe của Liễu Diệp.
Lên xe xong, Liễu Diệp lập tức đưa khăn giấy tới để anh lau nước trên mặt.
“Sao cậu lại đạp xe thế, mưa lớn như vầy rất nguy hiểm.”
Cừu Lệ đắp khăn giấy lên đầu lau mái tóc ướt: “Đi từ trung tâm thành phố tới đây, đường kẹt quá chừng.”
“Chạy vòng ngoài đỡ hơn một chút, không kẹt dữ vậy.”
“Từ sân bay tới đây, không chạy vòng ngoài được.
Liễu Diệp thấy anh mặc áo sơ mi mỏng manh, thế là mở máy sưởi trong xe để anh làm ấm người: “Đặc biệt chạy từ thành phố khác tới Bắc Thành xem múa ba-lê à?”
Cừu Lệ đáp không chút do dự: “Thăm bạn gái.”
Liễu Diệp nghe xong mỉm cười một cái: “Tôi nói mà, cho dù là người cuồng ba-lê cỡ nào cũng không thể vì một buổi biểu diễn mà liều mạng đạp xe trong mưa như vậy…….
Nếu là thăm bạn gái, đừng nói là trời mưa, dù có rơi dao xuống cũng muốn đi nữa.”
Cừu Lệ không tiếp lời, nghiêm túc lau kỹ tóc của mình.
Nhếch nhác thật, thế này… còn đi gặp bạn gái.
Chẳng khác nào thấy quỷ.
Trong lòng anh lại bắt đầu thầm mắng cái thành phố nát này.
Liễu Diệp trông giống như người phụ nữ thông minh khéo nói, dọc đường luôn thử nói chuyện với anh.
“Cậu là sinh viên đại học à?”
“Cậu học chuyên ngành gì?”
“Tâm lý học? Thế cậu biết thôi miên không, kiểu giống như trên phim ấy…!có thể khiến người khác thay đổi ký ức.”
“Thôi miên thần kỳ thật thế ư.”
“Tôi không tin cậu có thể thôi miên tôi, chỉ cần tôi mở to mắt dám chắc cậu không làm gì được tôi.”
Cừu Lệ xoa khóe mắt, hơi có chút muốn thôi miên bà ấy thật khiến bà ấy nhanh chóng lập tức khép miệng lại.
Người phụ nữ này luyên thuyên cả dọc đường, trình độ không thua gì ba vợ hai Trình Dã của anh.
Có điều ngồi xe của người ta nên Cừu Lệ vẫn nhẫn nhịn cơn lải nhải của bà ấy, nhắm mắt nghỉ một chút để bà ấy ở đó nói chuyện một mình đi.
“Hâm mộ lớp trẻ các cậu ghê, được yêu đương trong độ tuổi tươi đẹp như vậy.”
“Dì tới tuổi này rồi mà vẫn còn độc thân đây, rất khó tìm được đối tượng.”
“Tiểu soái ca, các cháu quen nhau được bao lâu rồi? Cậu còn đang học đại học phải không? Tình yêu học đường à?”
Cừu Lệ chưa mở miệng, Liễu Diệp lại tự hỏi tựu đáp: “Nhất định là tình yêu học đường rồi, thanh xuân khiến người ta hâm mộ ghê!”
Cừu Lệ: “…….”
Anh cảm thấy bà dì này tự nói tự đáp một mình mà còn có thể nói được cũng hay.
Xe lái vào bãi đậu xe dưới đất của viện nghệ thuật, Liễu Diệp lại đưa khăn giấy cho Cừu Lệ lau mặt: “Gặp bạn gái đấy thì phải ra dáng gặp bạn gái, bộ dạng bây giờ của cậu nhất định không phù hợp rồi.
Có điều không sao, nể tình cậu đội mưa đạp xe tới đây bạn gái sẽ thông cảm cho cậu thôi.”
Mới đầu Cừu Lệ cảm thấy bà rất phiền, song khi bà khom người tới lau mái tóc ướt giúp anh, Cừu Lệ bỗng cảm thấy có một loại ấm áp bao vây.
Loại cảm giác đó giống như quá khứ anh nghĩ tới Nhậm Nhàn, trong lòng anh bỗng tràn ra thứ tình cảm dịu dàng, thứ tình cảm dịu dàng đó chỉ xuất hiện khi đối diện với mẹ mình.
“Cám ơn chị.” Anh nói.
“Kêu chị gì chứ, tuổi của tôi lớn hơn cậu rất nhiều, cậu nên gọi tôi là dì Liễu.”
“Dì còn rất trẻ.”
Liễu Diệp lấy một cây dù xếp gọn trong hộc tủ bên ghế phụ ra đưa cho Cừu Lệ, cười nói: “Mau đi gặp bạn gái đi.”
“Cám ơn.”
…….
Viện nghệ thuật nhìn bề ngoài trông giống như hình lục giác bất quy tắc cực lớn, tọa lạc trên mảnh đất mênh mông trong thành phố khoa học rộng lớn.
Mặc kệ hôm nay mưa lớn như trút cũng chẳng ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của người yêu thích ba-lê, vẫn có xe liên tục lái vào trung tâm nghệ thuật.
Cách thời gian bắt đầu biểu diễn còn hai mươi phút nữa.
Cừu Lệ vội vàng đi vào đại sảnh, anh lấy tấm vé được chuẩn bị từ sớm ở trong túi áo vest ra, nhưng khi anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình trong cửa thủy tinh sát đất bèn cất vé trở vào trong túi.
Cánh đàn ông phụ nữ trong sảnh đều quần là áo lượt, gọn gàng xinh đẹp.
Chỉ có anh ướt khắp người, bó hồng trong tay không bảo vệ tốt, dẫn tới không ít ánh mắt của người khác.
Cừu Lệ rời khỏi đại sảnh đi tới hành lang bên ngoài không bóng người, ngồi trên hàng ghế bắc bên cửa sổ lắng nghe giai điệu giao hưởng mở màn của vở «Hồ Thiên Nga» vọng tới.
Có lẽ thành phố này không chào đón anh thật.
Song như thế đã sao, đó giờ anh chẳng để ý.
Khương Vũ là người duy nhất anh để ý trên đời này, anh có thể lên núi đao xuống biển lửa vượt mọi gian nan trắc trở chứng kiến vinh quang của cô.
……..
Trước khi mở màn, Khương Vũ gọi điện cho Cừu Lệ: “Anh đang ở đâu thế?”
Cừu Lệ nhìn cây chuối tây bị gió thổi nghiêng ngả ngoài cửa sổ sát đất, nói: “Ở thư viện, chuẩn bị thi cuối kỳ.”
“Buổi biểu diễn tối nay sắp bắt đầu rồi, em căng thẳng lắm.”
Cừu Lệ nghe ra được lúc cô gái nhỏ nói chuyện giọng nói hơi run lên, đúng là căng thẳng thật.
“Dù sao em cũng đâu có lên sân khấu.” Anh buột miệng nói: “Chỉ là dự bị mà thôi, đừng căng thẳng quá.”
“Lỡ như thì sao! Bên ngoài có rất nhiều rất nhiều người đó!”
Anh cười tủm tỉm: “Giờ nữ chính chắc còn căng thẳng hơn em.”
“Trạng thái của cậu ấy rất vững, không có căng thẳng đâu.”
Khương Vũ vừa nói vừa ra khỏi phòng trang điểm, dạo tới sảnh bên: “May là dự bị thôi đó, tuyệt đối đừng xảy ra bất cứ tình huống bất ngờ gì, em hoàn toàn chưa chuẩn bị xong đây này, nếu để em lên thật chắc em sẽ bỏ chạy lấy người mất.”
“Yên tâm, anh từng xem rất nhiều buổi biểu diễn ba-lê, gần như không có tình huống bất ngờ gì để người dự bị lên sân khấu cả.” Cừu Lệ bình tĩnh an ủi cảm xúc của bạn gái: “Em cứ ngoan ngoãn ngồi ở hậu đài đi, chơi trò chơi trên điện thoại một chút, chốc lát thôi là kết thúc rồi.”
“Làm sao có thể thả lỏng được, em buộc phải theo dõi tiến độ trên sân khấu bất cứ lúc nào để làm tốt công tác chuẩn bị đây.” Khương Vũ đi tới sảnh bên, xúc động nói: “Ồ, cho nên từ đầu anh đã biết em không lên sân khấu được, nên thi xong lâu vậy rồi mà không nói muốn về xem em thi đấu.”
“Chủ yếu là không có mua vé máy bay.’
“Gạt ai chứ, tại anh không muốn về Bắc Thành thôi.”
“Ừ, Tiểu Vũ hiểu anh.”
Khương Vũ ngồi bên sảnh hình trụ, mũi chân vẽ vòng tròn trên đất, trong lúc lơ đãng bỗng nhìn thấy bóng dáng màu đen quen thuộc đứng bên cảnh sổ sát đất cách đó không xa.
Cô thả nhẹ bước chân lặng lẽ đi tới sau lưng người đàn ông, đánh giá bóng lưng của anh.
Tim đập tăng tốc.
Hô hấp cũng trở nên gấp gáp theo.
“A Lệ?”
Cừu Lệ nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái ngoài điện thoại, anh quay người lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái ấy.
Môi đỏ thắm, da trắng nõn, mặt mày sáng sủa thanh thuần, lông của thiên nga dán sát hai bên tóc mai của cô, đẹp tới mức giống như bản thân rơi vào giấc mộng nhìn thấy phong cảnh huyền ảo xinh đẹp.
Cừu Lệ hơi nghiêng mắt, trong con ngươi toát ra vài phần căng thẳng.
Thêm một chút xấu hổ.
Anh cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó dùng diễn xuất cực kỳ vụng về nói: “Ơ, anh xuyên không rồi à?”
“…….”
Hai người cầm điện thoại, im lặng nhìn vào mắt đối phương thật lâu.
Nét buồn bã và luống cuống trong đáy mắt cô gái phút chốc biến mất tăm.
Dần dần trên mặt cô xuất hiện tia mừng rỡ và ý cười rạng rỡ: “Điên à! Bạn trai!”
“Vừa rồi còn ở thư viện mà.” Cừu Lệ diễn tiếp: “Kỳ lạ thật, hoa hồng này ở đâu ra thế?”
Khương Vũ nhìn anh, cuối cùng phá lên cười.
Cừu Lệ nhìn hai lúm đồng tiền ngọt ngào bên má cô gái, khóe môi cũng khẽ cong lên.
“Bạn trai, mau tới đây để em ôm cái nào.”
Khương Vũ cúp điện thoại dang rộng cánh tay muốn ôm anh, Cừu Lệ lập tức lùi về sau hai bước, không muốn quần áo ướt nhẹp của mình dính lên đồ múa của cô.
“Duy trì khoảng cách.” Cừu Lệ nói một cách lý trí: “Đợi buổi biểu diễn của em kết thúc rồi hãy nói.”
“Em không có biểu diễn mà.”
“Lỡ như thì sao.”
Khương Vũ biết tính cách của người đàn ông này, hết cách đành phải duy trì khoảng cách hai mét với anh, đứng từ xa nhìn anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt đối phương đều chứa được tia khao khát và bứt thiết không thể che giấu được.
Khương Vũ thử bước về phía anh một bước, đứng trước mặt anh hơi nhón chân lên đưa gương mặt xinh đẹp tới gần anh.
Hô hấp của người đàn ông đình trệ thấy rõ, anh dời mắt đi.
Cừu Lệ sợ làm nhòe lớp trang điểm tinh tế của cô, nên chỉ có thể nhẹ nhàng ghé sát bên tai cô ngửi mùi hương thuộc về cô.
Anh thậm chí còn không dám đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Buổi thi đấu bắt đầu chưa?”
“Hình như bắt đầu rồi…”
“Bao lâu thì kết thúc?”
“Hơn mười giờ.”
Cô gái nhẹ nhàng ghé tới dựa vào cổ anh, hơi thở mềm mại phả lên da thịt anh, rất ngứa.
Tiếng mưa lớn ngoài cửa sổ sát đất che đi cơn mê loạn của anh, mỗi một phút một giây trôi qua giống như cực hình dài dằng dặc.
“Bạn trai, anh có nhớ em không vậy.”
Lời thổ lộ nũng nịu của cô gái giống như con rắn chậm rãi chui vào tai anh, buông lời trêu chọc mỗi một sợi dây thần kinh mẫn cảm của anh: “Còn em rất nhất anh đấy.”
Cổ họng anh cử động phát ra tiếng nuốt nước miếng cực khẽ: “Im miệng, đừng nói chuyện kiểu như vậy nữa.”
“Tại sao.”
“Không có tại sao hết.”
Tầm mắt Khương Vũ từ từ dời xuống:
“A!”