Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 36: Hồi kết 1


Đọc truyện Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh – Chương 36: Hồi kết 1

Đến khi tỉnh lại, Tần Hoan phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Hình như là một chiếc hồ nhân tạo rất lớn ở ngoại ô thành phố, xung quanh có bày vài chiếc đèn phin loại mạnh, ánh sáng trắng xóa, mà bầu trời thì đã tối om, trên trời đầy sao, phản chiếu lên mặt nước nhấp nhô, giống như những mảnh kim cương đang nhấp nháy.

Cô nằm ngửa người trên chiếc ghế, vốn định ngồi dậy. Nhưng tay chân đều mềm nhũn, dường như không còn chút sức lực nào.

“Đừng có làm gì mất sức, để lát nữa còn dùng đến.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên đầu.

Nghiêm Duyệt Dân cầm hai chai rượu ngồi xuống dưới đất phía bên cạnh cô, nhìn cô với vẻ mặt bình thản, nói: “Thực ra tôi cũng không muốn làm vậy với cô.”

Không biết có phải do tác động của ánh sáng, mặt anh cũng trắng bợt ra, nhưng ánh mắt vô hồn, hoàn toàn không còn sự dịu dàng thân thiện như khi hai người còn ở bên nhau.

Tần Hoan kinh ngạc tới mức cả người run lên, hỏi như không dám tin: “Anh đang làm gì vậy?”

“Lát nữa cô sẽ biết.” Anh mở một chai bia, ngửa cổ tu liền vài hơi, thở dài một cái rồi mới chậm rãi nói: “Thực ra cô là người phụ nữ tuyệt vời, chỉ tiếc là không có mắt, lại đi yêu một người chẳng ra gì.”

Cô không nói năng gì, vẫn cứ nhìn anh với vẻ kinh hoàng.

Nghiêm Duyệt Dân đã bắt cóc cô!

Cô quả thực không dám tin vào việc đó, thậm chí không thể nghĩ ra anh làm thế là vì động cơ gì.

Nhưng trên thực tế, cô thực sự bị anh cho ngửi thuốc mê rồi đưa tới đây, hơn nữa không biết bị anh cho ngửi loại thuốc gì mà bây giờ chân tay mềm nhũn, không thể nào nhấc lên được.

Đêm thu ở ngoại ô cực kỳ tĩnh lặng. Ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.

Cô không sao nhận ra nơi này, trong ký ức hình như chưa từng đến đây, chỉ là chiếc hồ nước cạnh đó, sâu như không nhìn thấy đáy, cô nhìn mãi hồi lâu, cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Sự sợ hãi này đến một cách lặng lẽ, khiến cảm thấy cô lạnh từ vào trong. Nhưng đến bản thân cô cũng không hiểu nổi, rốt cuộc cô lo sợ điều gì.

Nghiêm Duyệt Dân còn nói: “Cô yêu ai thì không yêu, tại sao lại cứ yêu cái gã họ Cố đó? Anh ta ban đầu đã không cần cô, các người đến cả đứa con cũng không cần, tại sao cô lại vẫn cưới anh ta?”

“Anh nói cái gì?” Tần Hoan lúc này mới định thần lại, dần tìm được điểm mấu chốt, không khỏi nhìn anh với ánh mắt ngây dại: “Tại sao anh biết Cố Phi Trần lúc đầu không cần đến em? Còn đứa con nữa… Anh biết là anh ấy sao?”

Nghiêm Duyệt Dân cười rất đắc chí: “Đương nhiên là tôi biết.”

“Ngay từ ban đầu anh đã biết?”

“Ừ.”

“Anh đã biết Cố Phi Trần từ trước?” Cô như từng bươc mở ra mạch nối nhưng vẫn không làm rõ được sự tình.

Nghiêm Duyệt Dân quen biết Cố Phi Trần. Mấy lần nhắc đến Cố Phi Trần, giọng anh đều toát lên vẻ phẫn uất và khinh miệt.

“Tôi không quen anh ta, nhưng tôi biết con người này.”

Vẻ mặt Nghiêm Duyệt Dân đột nhiên trầm xuống, anh nhìn cô giây lát, rồi như mất hồn, mãi sau mới nói: “Ngay cả cô, tôi cũng đã biết từ lâu.”


Cô không hiểu.

Anh như thể có lòng tốt nhắc nhở cô: “Nơi này, chắc hẳn khiến cô liên tưởng tới một vài ký ức?”

“Em chưa từng đến đây.”

“Không thể như vậy.” Anh trừng mắt nhìn cô, không hề tin tưởng: “Đã đến nước này rồi, hà tất gì phải nói dối?”

“Em thật sự không biết anh đang nói cái gì, đây là nơi nào?”

Anh dừng lại một lúc rồi đứng bật dậy, chỉ vào mặt hồ ở phía trước, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo: “Cô và Vương Mẫn chẳng phải năm đó đã rơi xuống nơi này sao? Tần Hoan ơi là Tần Hoan, cô đóng kịch giỏi lắm, nhìn vẻ mặt cô, tôi cũng suýt nữa bị cô lừa gạt.”

“Vương Mẫn?” cô ngây ra, “Anh quen Vương Mẫn?”

“Cô ấy là người yêu của tôi.” Anh cười khẩy, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Bốn bề đều tĩnh lặng, bên kia hồ dường như có chút ánh sáng yếu ớt hắt qua, có vẻ như đèn ô tô, nhưng còn cách rất xa, chỉ sáng lên chốc lát rồi lại biết mất.

Tần Hoan chau mày lắc đầu nói: “Không đúng. Vương Mẫn, cô ấy không phải là bạn gái của Cố Phi Trần sao?”

Cô đương nhiên còn nhớ người con gái đó, là người phụ nữ đầu tiên Cố Phi Trần dắt về nhà, Vương Mẫn có đủ tư cách cảm thấy tự hào. Trên thực tế, Vương Mẫn cũng cư xử đúng như vậy.

Khi ấy Cố Hoài Sơn đã qua đời, cô và Cố Phi Trần miễn cưỡng duy trì mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, trên thực tế, người ngoài cũng không mấy ai biết được quan hệ của họ, đa phần đều cho rằng cô là em nuôi của Cố Phi Trần. Cô sớm đã không còn ý nghĩ lấy anh, nhưng không ngờ anh còn nhanh hơn cô, không lâu sau đã dẫn Vương Mẫn về nhà.

Như thể cố tình để cô nhìn thấy, nên cô cũng phối hợp rất ăn ý, sau khi gặp liền cười bảo: “Hai người thật đẹp đôi.”

Cố Phi Trần không trả lời, nhưng Vương Mẫn lại rất thoải mái nói: “Cảm ơn.”

Trên thực tế, sau này khi cô rời khỏi nhà Cố Phi Trần, cũng không tiếp xúc nhiều với Vương Mẫn. Chỉ một Cố Phi Trần đã đủ làm cô bấn loạn tinh thần, cô đâu còn dũng khí đi chứng kiến anh cùng người phụ nữ khác tối ngày bên nhau, âu yếm thân mật.

“Cố Phi Trần coi cô ấy là bạn gái khi nào?” Nghiêm Duyệt Dân cười nhạt, bóp chặt vỏ bia trong tay kêu lách tách, bởi anh dùng sức, nên vỏ nhôm đã biến dạng, “Nếu anh ta thực sự yêu Vương Mẫn thì đã không để cô ấy chết chìm ở đây, không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.”

Nói xong câu cuối cùng, cổ họng anh không khỏi run lên, giọng mỗi lúc một trầm xuống, mỗi lời anh nói, Tần Hoan đều nghe hiểu, nhưng khi kết hợp lại, lại trở thành một câu cô nghe không sao giải thích được.

“Chìm ở đáy hồ?” Cô nhắc lại lần nữa, chỉ cảm thấy vẻ mặt của anh lúc này bị ánh đèn chiếu thẳng vào, lông mày dựng ngược lên, cô không hiểu, “Vương Mẫn, cô ấy chỉ là chia tay với Cố Phi Trần, làm sao có thể…”

“Cô rốt cuộc là giả bộ ngây ngô hay thật lòng ngây ngô?”

Người đàn ông xông lên, nắm lấy cằm cô, ngắt lời cô một cách thô bạo, “Vương Mẫn chết rồi, chết ở chính chỗ này. Làm sao cô lại không biết điều đó? Bởi người đáng chết nhẽ ra phải là cô.”

Như một tiếng sấm vang lên trên đầu Tần Hoan.

Cô nhìn anh như không tin, khuôn mặt gần trong gang tất toát lên vẻ hiểm ác do quá tức giận, đôi mắt ánh lên tia sáng thù hận tương tự.

Vương Mẫn chết rồi?


Ngực cô đập liên hồi, một phần vì cằm bị anh nắm chặt một cách đau đớn, một phần bởi cái thông tin quá bất ngờ này.

Cô thậm chí còn đang nghi ngờ anh đang nói về người khác.

Vương Mẫn làm sao có thể chết được?

Cô nhớ rất rõ, sau này có một đợt Cố Phi Trần quay lại tình trạng độc thân, cô không nhịn được, giả bộ hỏi cô Triệu, cô Triệu chỉ nói: Bọn họ chia tay rồi, không hợp.

Cô Triệu sao có thể nói dối cô? Cũng chẳng có cớ gì nói dối cô.

Nhưng Nghiêm Duyệt Dân lại nói Vương Mẫn đã chết.

Cô đưa mắt nhìn ra xung quang, nhìn nước hồ sâu thẳm yên tĩnh.

Nghiêm Duyệt Dân nói, Vương Mẫn đã chết ở đây.

Cô bỗng thấy rùng mình, nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của Vương Mẫn, cả mái tóc dài đen tuyền của cô. Cô còn nhớ, tóc Vương Mẫn rất đẹp, mềm mại mượt mà như lụa. Nhưng nay Nghiêm Duyệt Dân nói cô đã chết, không biết sao, Tần Hoan dường như nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Vương Mẫn, mái tóc đen lòa xòa trong nước của cô.

Cô sợ đến run lên, chợt nghe Nghiêm Duyệt Dân lạnh lùng nói: “Tôi và Vương Mẫn là thanh mai trúc mã, bên nhau từ nhỏ đến lớn, vốn đã sắp cưới, kết quả cái gã họ Cố từ đâu mọc ra. Chẳng phải vì tiền sao. Anh ta ngoài tiền ra, còn có cái gì? Vương Mẫn chỉ là nhất thời hồ đồ, ma xui quỷ khiến mới như vậy. Tôi biết, tôi biết cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tỉnh ngộ, sẽ quay về bên tôi. Nhưng Cố Phi Trần thì sao? Anh ta đối xử với cô ấy ra sao? Xe rơi xuống hồ, anh ta chỉ cứu mình cô. Vương Mẫn đã làm sai việc gì? Nói theo cách của các người, cô ấy mới là bạn gái mà Cố Phi Trần công khai với mọi người. Vì đâu mà sau cùng cô ấy lại không được sống? Cuối cùng cô lại được cứu, cô lại được sống. Cố Phi Trần đối xử với cô ấy như vậy, vì cái gì?”

Anh dường như rơi hoàn toàn vào những cảm xúc của mình, ánh mắt bấn loạn, giọng nói đầy kích động, thù hận, như sắp sửa bóp nát cô thành từng mảnh.

Nhưng Tần Hoan không nói nổi lời nào. Bởi những lời anh nói, cô hoàn toàn không hiểu.

“Anh đang nói cái gì vậy?” Cuối cùng cô chỉ lắp bắp hỏi.

“Đừng giả bộ nữa, chẳng có ý nghĩa gì hết.” Anh khẽ phẩy tay, đẩy cô ngồi lại xuống ghế, bản thân mình thì đứng dậy, cười lạnh lùng bảo: “Tôi vốn còn nghĩ cô là người tuyệt vời, nhưng giờ mới nhận ra, việc tôi làm là đúng, cô và Cố Phi Trần quả nhiên giống nhau.” Anh nhìn xuống, nửa người chìm trong bóng tối, nhưng cô vẫn thấy nụ cười mỉa mai của anh: “Thời gian trước tôi về tảo mộ cho Vương Mẫn, vốn nghĩ sự việc xảy ra đã lâu, hơn nữa cũng không phải lỗi của cô, tôi cũng không muốn làm khó dễ với cô. Nhớ lần trước ở bể bơi, tôi suýt nữa đã lấy được mạng sống của cô, kết quả tôi lại mềm lòng, lại nghĩ cô cũng vô tội, cho dù có tính sổ, cũng cần phải tính sổ trực tiếp với Cố Phi Trần. Nhưng cô thì sao, cô lại nói đã lấy Cố Phi Trần. Cô yêu anh ta như vậy? Anh ta thì có gì tốt? Nếu anh ta thực lòng yêu cô, ban đầu tại sao còn giành giật Vương Mẫn của tôi? Ừm. Hơn nữa, cô nghĩ anh ta sẽ yêu cô thực lòng sao?”

Tần Hoan nghe tới mức đờ người ra, thì ra mọi cái đều là âm mưu, bao gồm cả việc làm quen, theo đuổi lúc đầu, đều là anh tính sẵn, rốt cuộc tình cảm và thù hận phải sâu sắc tới độ nào, mới khiến anh làm được điều này?

Nói tới đây, Nghiêm Duyệt Dân chợt dừng lại.

Phía trước có ánh đèn ô tô quét tới, chiếc xe dường như phóng với tốc độ rất nhanh, phút chốc đã tiếng đến gần, tiếng động cơ và tiếng phanh xe nghe sắc lạnh, rõ mồn một trong bóng đêm yên tĩnh.

Nghiêm Duyệt Dân không khỏi nheo mắt, rồi cười lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đã tới.”

Tần Hoan nằm trên ghế, chân tay mềm nhũn, tim giật bắn lên.

Ánh đèn quá sáng, cô chỉ nghe thấy tiếng mở cửa xe, cái người ngồi trên xe bước xuống, cô gần như không thể nhìn được khuôn mặt đối phương, nhưng lại rất quen với thân hình đó.

Cô hít một hơi dài, muốn ngôi bật dậy, nhưng cơ thể lại không chịu tuân theo, cứ nằm yên bất động.

Nghiêm Duyệt Dân chậm rãi nói với người vừa xuất hiện: “Thật đúng giờ, thậm chí còn nhanh hơn dự đoán của tôi.”


Cái dáng cao lớn đó đứng yên cách Nghiêm Duyệt Dân vài bước, ánh mắt dừng lại trên người Tần Hoan, như đang kiểm tra một cách cực kỳ cẩn thận, rồi mới cất giọng lạnh lùng: “Anh cho cô ấy uống thuốc gì?’

“Yên tâm, chỉ là môt chút thuốc gây mê.” Nghiêm Duyệt Dân hoàn toàn không quan tâm, “Tránh để cô ta xảy ra vấn đề gì.”

Đêm đã về khuya, gió hồ mỗi lúc một lạnh, mang theo hơi ẩm ướt, khiến cho cả người lạnh cóng.

Trong vòng ánh sáng bủa vây, người phụ nữ nằm im bất động, khuôn mặt trắng nhợt, đến cả màu môi cũng không thấy, khóe miệng cũng trắng, chỉ nhìn bằng ánh mắt sáng long lanh, cơ thể mỏng manh khẽ run rẩy, như chiếc lá yếu đuối đơn độc, gió to một chút là có thể thổi bay.

Những thứ này lọt vào mắt Cố Phi Trần, không khỏi khiến anh ta tức giận, đôi mắt tối sầm lại, nói với Nghiêm Duyệt Dân: “Thả cô ấy ra, có gì chúng ta nói chuyện.”

“Nói chuyện?’ Nghiêm Duyệt Dân cười mỉa mai: “Tôi không hẹn anh đến để nói chuyện.” Anh nói rồi cúi người xuống, nhấc khuỷu tay Tần Hoan lên một cách thô bạo, đẩy mạnh cô về phía trước.

Tay chân Tần Hoan không hề có lực, cứ dựa vào người Nghiêm Duyệt Dân, hơn nữa phải nằm khá lâu, giờ phải đứng lên bất chợt khiến cô hoa mắt chóng mặt, sắc mặt trở nên tái nhợt trong giây lát.

Khóe miệng cô run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về hướng đó.

Hướng có Cố Phi Trần.

Cô không biết Nghiêm Duyệt Dân làm thế nào để thông báo với Cố Phi Trần, cũng không biết tại sao Cố Phi Trần lại đến. Hình như anh phóng xe đến một mình, áo vest nghiêm chỉnh ngay ngắn, là trang phục thường ngày đi làm của anh, chỉ có cà vạt là không biết đã vứt ở đâu.

Trong lòng cô tràn ngập những cảm xúc phức tạp. Trong tình huống như vậy, cô nhìn anh, dường như quay trở lại 20 năm trước. Anh lại trở thành vị cứu tinh duy nhất của cô. Chỉ khác là, lần này cô không vội giơ tay để anh nắm lấy.

Cô chỉ nghĩ đi nghĩ lại, tại sao anh lại đến đây?

Từ đầu chí cuối, từ khi anh bước tới dần, cô đều cảm nhận được ánh mắt của anh, ánh mắt đó chưa hề rời cô một phút. Nhất là khi cô bị người ta xốc dậy, cô nhìn rõ lông mày anh nhíu chặt lại, ánh mắt cực kỳ căm phẫn, ẩn chứa một nỗi đau…

Cô căng óc ra nghĩ, nếu mình không nhìn nhầm, chẳng phải là anh đang đau đớn sao?

Thực ra cô đã hoa mắt, bị anh nhìn chăm chú như vậy, lồng ngực như đau nhói, đau như xé toạc ra. Những ký ức xa xôi, rời rạc, quện lẫn hơi gió ẩm ướt, lại hiện về trước mắt, trong đêm giá lạnh này.

Họ đã từng yêu thương nhau, đã từng tan vỡ, họ đã từng đính hôn, đã từng có con, họ cuối cùng lại đánh mất nên tảng và sợi dây ràng buộc niềm tin với nhau.

Cô rất muốn hỏi anh: Tại sao anh còn đến?

Nhưng lời nói sắp buột ra, cũng lại chỉ biến thành tiếng lầm rầm trong miệng. Hoặc môi cô khẽ động đậy, hoặc không hề động đậy, bản thân cô cũng không rõ, bởi đầu óc quá váng vất, mấy lần muốn nôn, nhưng lại bị Nghiêm Duyệt Dân kéo đi một cách thô bạo.

Đôi chân cô lướt qua bùn lầy và cỏ dại hoàn toàn bất lực, cuối cùng bị đẩy đến bên hố.

Cố Phi Trần cũng vội bước theo, nhưng bị Nghiêm Duyệt Dân lên tiếng ngăn lại ở khoảng cách vài met.

Nghiêm Duyệt Dân nói: “Vương Mẫn làm sai điều gì. Sao anh nỡ nhẫn tâm để cô ấy chết?”

Tần Hoan gắng gượng mở to mắt, chỉ nhìn thấy bóng người phía trước không hề nhúc nhích, cũng không trả lời.

“Nếu trong mắt anh, Vương Mẫn chỉ là đồ chơi, vậy thì ban đầu anh không nên quyến rũ cô ấy. Trên đời này có loại đàn bà nào anh muốn mà không được, tại sao lại chọn đúng cô ấy, tại sao lại cướp cô ấy trong tay tôi?”

“Đó chỉ là ngoài ý muốn.” Giọng Cố Phi Trần vang lại, “Khi tôi quay lại cứu cô ấy, thì đã không kịp.”

“Không kịp?” Dường như cảm thấy lý do này thật nực cười, Nghiêm Duyệt Dân ngây ra rồi bật cười ha hả. Anh vừa cười vừa không biết lôi ra ở đâu một con dao găm, quẹt lưỡi dao xuống đất bẩn, lưỡi dao ánh lên chói mắt dưới ánh đèn.

Cố Phi Trần biến sắc, hét lên với một âm sắc Tần Hoan chưa từng nghe thấy: “Nghiêm Duyệt Dân, anh định làm gì?”


“Yên tâm, tôi không làm gì Tần Hoan đâu.” Lưỡi dao chỉ cách cổ Tần Hoan vài cm, nhưng không hề động đến cô, Nghiêm Duyệt Dân hừm một tiếng: “Xem ra cô ta vẫn quan trọng với anh. Năm đó cô ta và Vương Mẫn cùng bị rơi xuống nước, anh cứu cô ta trước, nay vừa nghe thấy cô ta bị nguy hiểm, liền ngoan ngoãn phóng tới. Xem ra lời đồn đại bên ngoài cũng không hoàn toàn đúng. Thì ra Cố Phi Trần cũng có điểm yếu, cũng bị người khác khống chế. Nhưng, tôi nghe nói mẹ cô ta chính là thủ phạm dẫn đến việc mẹ anh phải tự sát. Thế nào, đến cả mối thù này anh cũng bỏ qua sao?”

Nghiêm Duyệt Dân nói một cách đắc ý. Chuyện riêng tư thuộc về hai nhà Cố, Tần, người ngoài căn bản không hề biết, còn anh vì cố tìm hiểu, nên cũng mất một thời gian dài để kiếm được thông tin.

Cố Phi Trần đứng đó, từng lời của đối phương đều lọt vào tai anh, nhưng anh chỉ nhìn chăm chú vào lưỡi dao sáng sắc, cán dao như dính sát vào mạch máu của Tần Hoan.

Anh định thần lại một chút, rồi mới từ từ nói: “Anh hôm nay không phải đến nói chuyện, vậy thì là đến tính sổ. Anh cứ thả Tần Hoan ra, cần tính sổ một mình tôi chịu, việc đó không liên quan gì tới cô ấy.”

“Tôi đương nhiên biết không liên quan gì đến cô ấy, nên anh không phải căng thẳng như vậy, tôi không làm tổn thương cô ấy một vuông, một thước nào.” Nói rồi, Nghiêm Duyệt Dân huơ huơ lưỡi dao, dịch sang bên cạnh một chút. Ngay sau đó lại cười bảo: “Tôi chỉ không ngờ rằng anh lại xem trong cô ấy như vậy.”

Cơ thể Tần Hoan tuy đã mất đi sức lực, đầu óc cũng choáng váng, nhưng Nghiêm Duyệt Dân đứng rất gần cô, giọng anh lại to, cô nghe gần như rõ từng câu, từng chữ một.

Nên cô không khỏi mở to mắt, mãi lâu sau mới đủ sức mấp máy môi: “Anh nói gì? Mẹ em… là thủ phạm gì?”

“Cô không biết sao?” Nghiêm Duyệt Dân nhìn cô lắc đầu tỏ ý thương hại, “Mẹ em và Cố…”

“Im mồm.” Cố Phi Trần đột nhiên ngắt lời anh ta, “Giờ thì tôi biết tại sao Vương Mẫn lại chia tay anh.”

“Anh nói cái gì?” Nghiêm Duyệt Dân quả nhiên bị phân tán sự chú ý.

Cố Phi Trần cười rất nhẹ: “Bởi anh quá nhiều lời, chẳng hề giống đàn ông, lại còn lấy phụ nữ ra làm bia đỡ đạn và nơi trút giận.”

“Anh có giỏi nói lại xem.”

“Nói lại hai lần thì cũng thế.” Cố Phi Trần chậm rãi liếc sang phía đó, giọng điệu tỏ rõ sự khinh miệt, “Từ đầu tới cuối, Tần Hoan đều không làm gì tổn hại đến anh, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, anh không dám trút giận trực tiếp vào tôi, lại lấy cô ấy ra đe dọa tôi. Anh sợ tôi phải không, hay bản thân anh không hề đủ tự tin để thắng tôi, nên phải cần cô ấy để làm vật thay thế?”

Anh nói xong, Nghiêm Duyệt Dân đột nhiên ngây ra, bàn tay đang giữ chặt lấy Tần Hoan cũng khẽ lỏng ra.

Tần Hoan không tự đỡ được cơ thể mình, tinh thần lại đang bải hoải, bị anh ta thả lỏng một cái, cả người liền mềm nhũn xuống. Cánh tay Cố Phi Trần để ở phía sau, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ có đôi tay dài khẽ nắm lại. Quả nhiên chỉ phút sau, Nghiêm Duyệt Dân chợt tỉnh nói: “Anh không phải kích tôi.” Anh đẩy Tần Hoan sang một bên, cách hồ chỉ khoảng một bước, anh nhìn Cố Phi Trần, chậm rãi hỏi: “Anh có biết sản phụ khi sinh con đau trước hay sau khi sinh xong không? Có những nỗi đau, khi thời gian càng kéo dài, cảm giác đau đớn lại càng tăng lên gấp bội. Vậy anh cảm thấy việc lưới dao lướt trên động mạch hay chìm xuống nước từ từ tắt thở, cái nào thoải mái hơn?”

Mây bay ngang trời, che hết ánh sáng của sao đêm nhấp nháy, mặt hồ trở nên yên lặng âm u.

Như nhìn ra ý đồ của Nghiêm Duyệt Dân, Cố Phi Trần khẽ rùng mình kinh ngạc.

“Anh làm tôi mất đi người yêu thương nhất, tôi đã từng nghĩ rất lâu, cho rằng cách báo thù tốt nhất, là khiến anh có cảm giác giống với tôi.” Câu nói sau cùng, Nghiêm Duyệt Dân nói rất nhanh, vừa nói dứt lời, anh đẩy Tần Hoan xuống nước.

Giống như con lật đật vải không biết cử động, Tần Hoan chỉ mặc cho người khác hành động, rơi xuống nước theo lực đẩy cực lớn. Cùng với lúc cơ thể rơi xuống mặt hồ, cô thấy Cố Phi Trần cũng chuyển động. Nhưng ngay sau đó, nước hồ lạnh lẽo đã phủ tràn, nhấn chìm cô xuống đáy.

Đáy hồ rất sâu, rất tối, cô cứ thế chìm xuống, giống như giấc mơ trong rất nhiều đêm, cô cố gắng mở to mắt, mơ màng nhìn thấy ánh sáng trắng lóa ở phía trên đầu. Mơ hồ, xa xôi.

Nhưng lần này, cô không còn cả sức giơ tay ra, cứ như vậy chìm xuống dưới.

Cũng không biết bao lâu, hoặc chỉ là vài giây sau, lại như cả một thế kỷ, hơi thở còn sót lại trong lồng ngực trước khi rơi xuống nước cuối cùng cũng tắt. Cô nhanh chóng cảm thấy đầu óc căng ra, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo, ngực như vỡ ra, đau đớn khôn cùng.

Cùng với bọt khí phì ra từ mũi, lập tức một dòng nức dội vào bên trong, nước lạnh băng, dội thẳng vào óc theo khoang mũi. Thực ra chỉ có một giây ngắn ngủi, cơn đau đớn không gì so sánh nổi kéo dài thêm một lúc rồi biến mất.

Cô nhanh chóng mất đi tri giác, nhưng mắt vẫn mở to, dường như vẫn còn nhìn thấy mọi vật. Trên mặt hồ, ở nơi vô cùng xa xôi, ánh sáng trắng mơ hồ lay động mông lung.

Trong thoáng chốc, cô như chợt nhớ ra điều gì, cảm thấy đâu óc mê muội, không còn ý thức. Chỉ là phút cuối, có bóng người ngoi lên lặn xuống, phá vỡ ánh sáng trắng áp sát vào gần, kéo mạnh khuỷu tay cô…

Cô cuối cùng cũng nhắm được mắt, bởi đã không nhận rõ đây là hiện thực hay là ảo ảnh trước khi chết.

Nước hồ lạnh thấu xương bủa vây lấy cô, rồi nuốt gọn cảm giác cuối cùng trong cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.