Đọc truyện Mộng Nhiễu Lâm Lam – Chương 28
Edit: Mogami
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Ngươi tìm ta là có việc gì?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Thật ra, ta cũng không hiểu vì sao lại thích Lâm Uyên…
[Chánh Tại Thải Thảo]: ??? Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
[Ngàn Khuynh Nhi]: Lúc đó, lần đầu tiên ta đăng nhập vào trò chơi, bạn bè rủ ta chơi Mộng nhiễu tam giới lúc đấy lại không rảnh, ta chỉ có thể đi vòng vòng nơi người chơi mới xuất hiện, không biết phải làm gì…
[Chánh Tại Thải Thảo]: ????
[Ngàn Khuynh Nhi]: Thật ra ta thích huynh ấy là vì cái gì? Vì cái gì chứ?
Trên màn hình, từng dòng chữ xuất hiện trên đầu nữ nhân hồ điệp, trên đầu linh diêu nữ chỉ toàn xuất hiện dấu ?
Lạ thật, không hiểu nữ nhân hồ điệp định nói chuyện gì với nàng?
Như kiểu tự nói một mình.
Được rồi, nàng sẽ im lặng lắng nghe.
Bỗng nhiên, trên màn hình lại hiện ra thông báo của hệ thống.
“Ngàn Khuynh Nhi dùng một vạn lượng bắt buộc bạn xem túi vũ khí của cô ấy.”
…
Nàng ta thừa tiền sao?
Chợt nghĩ đến tài khoản kia của mình còn đang đứng bán đồ…
Đây chính là khác biệt giữa người giàu và người nghèo a!
Vụng về xem qua một cái.
Tuy rằng nàng không biết xem mấy thuộc tính, nhưng mà nàng cũng biết, đây chắc chắn là trang bị cao cấp, nét mặt nàng giống như đi siêu thị nhìn thấy quần áo hàng hiệu vậy.
Nhưng mà, cái vũ khí kia…
Có phải là Nguyệt tự đương không phù hợp với nữ nhân hồ điệp cấp 20 không nhỉ?
Kênh đội ngũ.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ngươi chắc chắn rất tò mò, sao đến tận bây giờ mà ta vẫn mang theo vũ khí cấp thấp như vậy?
[Chánh Tại Thải Thảo]: Đúng, vũ khí này rất bình thường. Không khác mấy thứ vũ khí ở cửa hàng vũ khí cho lắm.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Đây là lễ vật huynh ấy tặng cho ta. Lúc ta cùng huynh ấy đánh quái, đây chính là vũ khí cao cấp. Bình thường, ta rất thích mang thanh Nguyệt tự đương không này đi dạo trong trò chơi. Cảm giác như là huynh ấy đang cùng ta đi dạo vậy.
[Chánh Tại Thải Thảo]:…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Lúc ta qua cấp 20, bạn bè ta có dẫn ta đi trấn yêu tháp luyện cấp. Bỗng nhiên hệ thống thông báo Lâm Uyên Ngư Nhi cho ta Nguyệt tự đương không.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Tâm tình của ta lúc đó chợt rung động… Ta thầm nghĩ phải lập thức thêm huynh ấy vào danh sách bạn tốt. Nhưng mà, huynh ấy khóa chức năng thêm bạn tốt…
Choáng váng.
Ngũ Thi Lâm nhớ rõ, em trai nàng thường lấy nick của nàng đi đánh quái lung tung, nếu mà đánh quái rơi ra vật phẩm bình thường, nó thường vứt bừa cho người qua đường.
Thanh kiếm Nguyệt tự đương không, đến chỗ NPC bán hàng là có thể mua được; hơn nữa đây là vũ khí cấp 20, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, Ngũ Thi Lang không ném đi mới là lạ đó.
Kênh đội ngũ.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Từ đó về sau, ta rất chú ý đến huynh ấy. Ta cảm thấy huynh ấy nhớ rõ ta. Nếu không nhớ rõ ta, sao lại cho ta vũ khí chứ? Ta mỗi ngày đều chú ý đến huynh ấy, ngày nào cũng chú ý đến…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Dần dần ta thích huynh ấy lúc nào không biết, không hề có lý do. Quan tâm tới huynh ấy đã trở thành thói quen.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Đôi khi ta nghĩ, có phải vì ngày nào ta cũng tìm tin tức liên quan tới huynh ấy mà trở thành thích huynh ấy? Ta hình như đã tự ép bản thân thích huynh ấy.
[Chánh Tại Thải Thảo]:…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Cho dù sau này ta được biết, huynh ấy có thói quen đem mấy thứ đồ không sử dụng đến cho người qua đường.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Đôi khi, ta nghĩ, huynh ấy biết đâu lại giống ta, quan tâm tới người quan tâm tới mình? Như vậy mới công bằng chứ. Huynh ấy cũng quan tâm tới ta mới đúng.
Trên màn hình, tóc của hai cô gái bay bay theo gió.
Nữ nhân hồ điệp vẫn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng cô đơn.
Di chuột, linh diêu nữ đứng lên.
Kênh đội ngũ.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Mấy chuyện gần đây, các ngươi chắc sẽ vô cùng chán ghét ta.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Nhất định là như vậy.
Xóa hết những ký tự đã viết ra, sau đó lại một lần nữa lạch cạch bàn phím, rồi lại xóa đi.
Nàng thật sự không biết nói gì với Ngàn Khuynh Nhi.
Nàng sẽ không an ủi, cũng không biết nên an ủi người mà Chi Thảo Đinh Lan bảo là ác nữ này thế nào, thực ra đối với nàng chính là người xa lạ.
Nàng cũng không thể xát muối lên vết thương của người khác, cười nhạo, chỉ trích suy nghĩ người ta nhất định sẽ quan tâm của cô ta.
Viết đi viết lại, ô chat vẫn trắng tinh.
Không nói bất cứ điều gì cả.
Đột nhiên, box tin nhắn sáng.
“Hi hi… Chánh Tại Thải Thảo cô nương, bây giờ ngươi có rảnh không?” Là Xem đi xem đi.
Ngũ Thi Lâm còn chưa kịp trả lời thì lại có tin nhắn của Xem đi xem đi.
“Xem ra vận khí của tiểu đệ thật tốt, thật không ngờ cả hai vợ chồng nhà ngươi đều online. Ông trời đúng là chiếu cố ta a ~ Thải thảo mỹ nữ, cho ta phỏng vấn đi, phỏng vấn đi…”
Nhìn hai tin nhắn này, Ngũ Thi Lâm dở khóc dở cười.
Lạch cạch gõ phím “Thật xin lỗi, ta bây giờ có chút việc bận. Phỏng vấn để sau được không?”
“Lăn lăn lộn lộn ~ Không được không được, khó lắm mới có cơ hội thấy ngươi online, ngươi không dành cho ta một chút thời gian, ta sẽ ôm chân ngươi, không để ngươi đi. Tiểu đệ vô cùng hâm mộ tình yêu của ngươi và Lâm Uyên Ngư Nhi nha!”
“…Ta bay đi, không dùng chân.”
Trên màn hình, Ngàn Khuynh Nhi vẫn tiếp tục lải nhải.
Chánh Tại Thải Thảo đứng đằng sau, không nhúc nhích tẹo nào.
Lúc đó, box tin nhắn lại sáng, cứ nghĩ là Xem đi xem đi.
Mở ra, hóa ra là U u thiên bất lão.
“Thải Thải, bây giờ có rảnh không? Đội chúng ta đang định đi đánh BOSS hắc hùng tinh, ngươi đi không? Bọn ta đang ở khiêm thành trạm dịch.”
Nhìn sang Ngàn Khuynh Nhi vẫn đang lải nhải, Ngũ Thi Lâm nghĩ mình có ở đây cũng chẳng giải quyết được gì.
Dù sao, nàng cũng không biết phải nói gì với Ngàn Khuynh Nhi.
Dù sao, các nàng cũng chỉ là hai người xa lạ.
Lạch cạch gõ phím, Ngũ Thi Lâm trả lời U u thiên bất lão: “Được, u u tỷ, các ngươi chờ ta một chút, ta đến liền.”
Kênh đội ngũ.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Ta có việc, phải đi trước.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Thế a…
[Ngàn Khuynh Nhi]: Thật là, ta làm phiền ngươi lâu như vậy.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Ta chỉ muốn tìm một người để nói chuyện, chỉ muốn ngươi hiểu tình cảm ta dành cho Lâm Uyên thôi.
[Ngàn Khuynh Nhi]: Hy vọng những lời ta nói, ngươi không để bụng.
Thật sự chỉ có thế thôi sao?
Không hỏi vì sao Ngàn Khuynh Nhi lại tìm mình nói những chuyện mà chỉ có bạn bè mới nói với nhau, trên màn hình, Chánh Tại Thải Thảo rời khỏi, làm một động tác tạm biệt Ngàn Khuynh Nhi, sau đó lập tức mở độn phù đến khiêm thành trạm dịch.
Nghĩ nghĩ một chút, quyết định gửi cho Ngàn Khuynh Nhi một tin nhắn.
“Lần này, ta cũng chỉ như một tảng đá thôi.” Không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Tổ đội cùng mọi người trong bang vẫn là thoải mái nhất.
Đang trêu chọc mấy người trong đội ngũ, Ngũ Thi Lâm phát hiện ra, hóa ra, trong bang có rất nhiều người đang học đại học, đang công tác ở rất gần thành phố chỗ trường của nàng, hoặc là rất gần thành phố trường nàng, Ngũ Thi Lâm chưa bao giờ ngờ tới điều này.
Ở kênh bang phái, mỗi người nói một câu, kế hoạch offline cũng đã được quyết định.
Kênh lân cận.
[Bão bão]: Lần trước off có chụp mấy tấm ảnh, ta vẫn còn giữ này!
[Bão bão]: Ha ha ha, ta còn bắt tụi nó post ảnh lên blog của ta nữa. Đây này…
[Chánh Tại Thải Thảo]: Máy tính của ta lần trước bị hỏng, sau khi mang đi sửa thì không hiểu số ảnh bị biến đi đâu mất.
[Chánh Tại Thải Thảo]: Tiếc quá!
[Tuyệt sắc hồng nhan]: Không cần quá tiếc đâu, sau này chúng ta sẽ chụp ảnh cùng nhau là được mà!
[Khinh khinh khinh]: Lần off tới đây nếu mà ngươi không đến thì chúng ta sẽ san bằng trường của ngươi ~ Tiểu Thảo Thảo.
[Ta có thương sao]: Ngươi có nhận ra được không? Một năm trôi qua, con người cũng thay đổi rất nhiều đó!
[Tuyệt sắc hồng nhan]: Từ từ tìm kiếm.
[Bão bão]: Đến bây giờ mọi người còn chưa nói ra tên thật, thật chán a.
[Tuyệt sắc hồng nhan]: Ta thì lại không nghĩ giống ngươi, không nói tên thật thì mới thú vị chứ!
[Khinh khinh khinh]: off off, ta yêu những buổi off, là lá la la ~
Ngũ Thi Lâm nhìn mấy tấm ảnh của nàng ở cửa sổ QQ.
Thật sự là phải bảo vệ cho chắc!