Đọc truyện Mộng Ngã – Chương 9: Phong Vực
Một vùng trời trắng xóa, bầu trời, chân mây và cả mặt đất, thật như tấm gương trắng tứ phía bao vây nơi này vậy. Những cơn gió lũ lượt, lũ lượt như những đợt sóng thủy triều từ phương bắc tràn về qua Phong Vực. Chỉ có gió và tuyết, những bông tuyết trên bề mặt lướt đi từng gợn, từng gợn giường như vô tận. Một cảnh tượng thật hùng vĩ, như những hạt cát lang thang trên sa mạc, hay đám hơi nước phiêu bồng trên tầng mây kia, có phải thiêng đàng không? Thật đơn độc, có lẻ loi bằng đám người nọ? Những chấm đen đen điểm lên sự hiu quạnh này hơi ấm bóng người.
Nhiệt độ hạ thấp tới nỗi hơi ấm vừa tỏa ra từ con người đã hóa sương tuyết, bám đầy trên bộ râu rậm rạm quanh người đàn ông này!
Gắng lên, sắp tới Phong Vực rồi, ở đó chúng ta sẽ sống! – Kẻ dẫn đầu đoàn người hét lớn
Một người thanh niên ngã xuống!
-Này, vị huynh đệ, sao vậy?
-Đoàn trưởng, có người sắp chết, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi!
-Là ai?
-Một thiếu niên, hắn tên Vũ
-Phải bỏ hắn lại thôi!
-Nhưng mà hắn bỏ tới hơn hai mươi lượng vàng lận!
-Haizz,…. kiếm một sợi dây, buộc hắn sau xe, sống chết tự thân hắn vậy!
Mơ màng trong giấc mộng của hắn, trong cơn hấp hối này, hắn đã quá mỏi mệt rồi! Những tia nắng vàng hiu hiu còn sót lại sau một ngày gắng gượng xuyên qua tầng mây kia len lỏi vào trong căn phòng nhỏ. Có hai tâm hồn nơi đó.
Người thiếu niên kia đứng nhìn nàng, cả hai nhìn nhau qua làn nhang khói, nhưng chẳng có lời nào cả. Hôm nay, đã tròn năm từ hoàng hôn hôm đó, cả căn phòng lại buồn, hay nói đúng hơn đã có một ngày vui nào đâu!
Đôi mắt dần đỏ, thiếu nữ kia chạy đến, xà vào lòng hắn.
– Vũ, tỷ nhớ mẫu thân, phụ thân! Đừng bỏ tỷ đi được không? Đệ hứa đi, không được bao giờ được bỏ tỷ lại, tỷ sợ lắm.. huhu…!
Ôm tỷ mình vào vòng tay hắn mỉm cười:
-Đệ hứa, đệ sẽ bảo vệ tỷ suốt đời, chúng mình còn phải thành thân nữa, tỷ không được nuốt lời đâu đó.
-Đệ….. huhu,…. đáng ghét- Lâm vừa cười vừa khóc xấu hổ
Phong Vực, một trong ba con đường duy nhất từ đó qua Vũ Quốc qua thế giới ngoài kia. Thực tế không hơn không kém là ba đường hầm xuyên qua Trường Vân bao bọc lấy quốc gia, mặt còn lại về phía tây giáp biển, nhưng khổ nỗi yêu thú hoành hành, Vũ Quốc nào có tiên nhân. Đã ba tháng từ khi rời Tây Kỳ thành, giờ đã là cuối đông, chuyến đi khó khăn hơn dự kiến quá nhiều, khiến hắn sắp gắng không nổi. Vất vả lắm, tốn không biết bao nhiêu ngân lượng mà hắn cực khổ học thương buôn mới có được, hắn tìm được tiên đoàn. Nói là tiên đoàn, nhưng thực chất là một nhóm người, chịu bỏ tính mạng ra đánh cược, đưa những kẻ có ham vọng trở thành tiên nhân ra khỏi Vũ Quốc, tới một nơi mà theo họ, ở nơi đó tiên nhân sẽ kiểm tra cái gọi là Linh Căn. Thực là hên xui, kẻ sóng sót mà qua được Vực ắt là thiểu số, còn có linh căn chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nhưng vẫn không ít kẻ liều mình.
-Vẫn chưa chết sao? hắn tự hỏi mình, căn phòng đá nhỏ, cái lạnh trùm lên hắn nhưng chẳng qua nổi màn chăn.
-Đệ tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Ăn tạm chút cháo đi.-Tiếng nói của một thiếu nữ làm hắn định thần.
Có vẻ bần hàn, hắn đánh giá nhanh cô nàng.
-Cảm ơn tỷ, đệ đã bất tỉnh bao lâu rồi..
-Hơn gần một tuần lễ rồi, đệ mạng lớn thật đấy, thông thường chẳng ai sống nổi mà ba ngày ngất đi trong bão tuyết cả.
-Thế họ…
– Họ đi rồi, có gửi ông chủ ở đây ít ngân lượng chăm sóc đệ, chẳng may mà không giữ nổi mạng thì hậu táng luôn.- thiếu nữ trêu đùa nói
-Haizz… giữ mạng là được rồi. Thế tỷ có biết bao giờ mới có tiên đoàn mới qua hay không?
-Cái đó thì tỷ không rõ, nhưng thời điểm này cũng khá nhiều, sắp đầu xuân, nghe nói ở Cửu Băng Quốc thường có tiên nhân các phái tuyển đồ đệ, nên giờ tấp nập người qua, nếu may mắn thì có thể ngay ngày mai cũng nên.
-Tỷ có bao giờ nghe qua cái gọi là Âm Dương Phái không?
-Âm Dương Phái? Chưa từng, nhưng mà đệ có thể hỏi lão nhân, đây là điểm dừng của nhiều thương đoàn và tiên đoàn, có khi biết.
-Đệ hiểu rồi, cảm ơn tỷ.
-Uhm, đệ nghỉ ngơi cho tốt, bao giờ khỏe lại hẵn ra ngoài, giờ lạnh lắm.
-Haizzz! Đói! Nhớ tỷ quá! Đệ đệ đói rồi, tỷ có làm thức ăn cho đệ không, có giận đệ vì đã bỏ đi không?…..Vũ lẩm bẩm
Hắn ra khỏi phòng, điều làm hắn ngạc nhiên là cả trọ quán này toàn bằng đá. Cũng may còn hơn lượng vàng trong túi không bị mất, ta thành kẻ nghèo rồi sao, haizz, hắn tự nghĩ trong lòng.
-Phục vụ, cho một suất ăn.
Một tiểu nhị nhanh chóng chạy tới: Vị huynh đệ đây muốn gọi món gì, ở đây có thịt tuần lộc, rựu, màn thầu…….
-Uhm… cho hai dĩa mỳ xào, một xuất màn thầu,thịt cừu… uhm.. một chút rựu nữa..— Vũ hơi, hơi, nói sao nhỉ, muốn thử cảm giác đắng cay của một nam nhân chăng.
-Của huynh đệ đây, chúc ngon quý huynh đệ ngon miêng.
-À cho đệ hỏi chút chuyện được không, uhm, ông chủ ở đây là ai thế.
-Đệ hỏi lão nhân? có việc gì, để ta thông báo một tiếng.
-Làm phiền huynh
Sau bữa ăn..
– Vị “tiểu đệ” đây muốn gặp ta… à, hóa ra là ngươi… muốn hỏi về tiên đoàn sao… vừa mới từ quỷ môn quan quay về mà vẫn không từ bỏ….haizz.. đúng là tuổi trẻ.
-Dạ đúng, mong lão nhân giúp đỡ.
-Cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đã nhận tiền chăm sóc cậu, đủ một tháng, bao giờ có tiên đoàn qua ta sẽ thông báo một tiếng.
-À… uhm..xin lão nhân cho hỏi có biết cái gọi là Âm Dương Phái.
Âm Dương Phái, ba từ này vừa vang lên, kẻ gọi là lão nhân kia tắt hẳn nụ cười, mắt dần đỏ, đôi mắt nghi ngờ và căm hận nhìn Dạ Vũ. Vũ không phải kẻ ngốc,hắn thấy không ổn, có hai khả năng, thứ nhất lão ta giống hắn căm hận Âm Dương Phái, thế thì quá tốt. Nhưng nếu là người của bọn họ…. nếu sơ xảy ắt nguy hiểm,hắn không ngu.
-Lão nhân gia, ngài ổn chứ- Vũ hỏi dò
-Ngươi và Âm Dương Phái có quan hệ gì… cũng phải, trông ngươi cũng anh tuấn, đa tình- giọng nói lạc đi mỉa mai.
Vũ đang thế bí, nếu lão hận Âm Dương Phái thì không sao, nói ra thẳng là được, nhưng nếu lão là bọn họ, lão có thể giả vờ căm hận, hắn có thể mắc mưu.
-Thưa, ta chỉ tình cơ nghe người trong tiên đoàn nọ nói về các phái tiên nhân, nghe nói có Âm Dương phái, còn cái gì là Nhất Băng Tông, Nhị Băng Tông tới tận Cửu Băng Tông gì đó. Nhưng họ bảo nếu vào được Âm Dương phái là sướng nhất. Ta không muốn khổ nên…..-Hắn giả vờ hoảng loạn kể thật nhanh
-Thật không? Không dối nửa lời, nếu không….- Vũ bình tĩnh lại trả lời.
-Được rồi,tốt nhất, nếu ngươi qua được bên kia, không vào phái nọ.-Lão trấn định lại trả lời
-Vãn bối không hiểu? – Ngươi cứ biết thế là được rồi, nghỉ ngơi đi, bao giờ có tiên đoàn ta sẽ báo cho ngươi.
—
Rời trọ quán đi dạo, hắn muốn tìm hiểu xung quanh một chút, không có lấy một ngọn gió. Nhưng đó vẫn chưa làm hắn bất ngờ nhất, khung cảnh làm hắn choáng ngợp, từ xa nhìn lại, chi chít như tổ ong đục vào vách Trường Vân nơi đây là những căn nhà đá. Nơi hắn ở cũng thế, nó ở khá cao, phải đi qua từng bâc thang được đẽo từ đá, chạy thẳng xuống chân núi. Hóa ra nơi này cách Phong Vực tới hơn năm dặm. Hắn biết được, con đường hầm qua Cửu Băng Quốc đó dài tới hơn ba mươi dặm, cao tới hơn hai dặm và rộng khoảng một dặm xuyên qua Trường Vân. Thật đúng là do tiên nhân mở, người nào làm được việc này chứ. Giá lạnh từ phương bắc tràn qua đó như hồ nước tù gặp bờ vỡ, kết hợp với lượng hơi nước lớn từ biển vào bị chặn ở đây tạo thành hẳn một khu vực rộng lớn khí hậu băng giá. Hóa ra cái tên “Vực” có từ đó, thế mà hắn cứ tưởng phải vực sâu qua núi.
Dọc hai bên từ đường hầm nọ, nơi đây tạo thành hai khu là Bắc Hàn và Nam Hàn rộng lớn, rất nhiều người ở đây, giao thương, dịch vụ tấp nập, khác hẳn với cái giá băng trong tưởng tượng.
Không mất nhiều thời gian, hắn đã dò ra được, lão nhân nơi hắn ở là Trương lão, một trong số những người đầu tiên tới khu này “đào đá xây nhà”, gọi là có tiếng nói và tài phú. Lão lâu về trước chỉ có duy nhất một người vợ và một cô con gái. Nhưng khốn thay, số phận lão giống Vũ, vợ bị hiếp trước mặt rồi bị giết, con gái nhỏ thì bị bắt đi bởi bọn người tự xưng Âm Dương Phái, nếu đứa con sống tới giờ chắc cũng khoảng hơn ba mươi tuổi. Từ đó lão sống một mình, cũng đã thử đi làm tiên nhân nhưng chẳng có linh căn, lão đành về đây, quyết tâm kiếm nhiều tài phú, tạo mối quan hệ mong có ngày nhờ một vị tiên nhân trả thù giúp và tìm kiếm tung tích con mình. Nhưng tiên nhân nào thèm mấy thứ đó chứ. Tiên dược, thảo dược tiên nhân dùng thì một cọng cũng đi phân nửa tài sản, lão lực bất tòng tâm rồi.
——-
-Tất cả những gì người nói là thật? – Trương lão bất ngờ và hoảng hốt, lão căm phẫn nữa.
-Đúng vậy, mục tiêu cả đời của ta duy nhất là trả thù cho cha và mẫu thân, nếu lão có cách nào giúp ta làm đồ đệ của Âm Dương phái, ta sẽ trả ơn lão cố gắng tìm tung tích đứa con gái, nếu có thể, ta sẽ trả thù giúp.
-Được, nhưng ta không chắc, tên này nói hắn có một người nhà là tiên nhân trong Âm Dương phái, hắn muốn một số ngân lượng lớn để giới thiệu…. hừ, ta nghĩ nhiều làm gì chứ, ta kiếm tiền tài cả đời này làm gì chứ. Được, ta tin ngươi! Đợi ta viết một phong thư, ngươi giao cho hắn. Quản gia đâu.
-Dạ có, lão nhân
-Ngươi chuẩn bị ngân lượng, phu và vật tư, đưa hắn đi gặp tên kia, chuẩn bị xong xuất phát ngay