Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 77: Ta muốn cả hai


Đọc truyện Mộng Lệ Hoa Lạc – Chương 77: Ta muốn cả hai

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Nhiếp hồn thuật, chính là bí pháp cao thâm nhất của Ma Giới. Người thi pháp có thể khống chế tinh thần của người trúng Nhiếp hồn thuật. Nhưng yêu cầu của nó là người thi pháp phải có tu vi cùng nội lực cao thâm, vì thế ở Ma Giới, Nhiếp hồn thuật cũng là một điều bí mật. Nhìn chung, toàn bộ ma giới, người biết đến sự tồn tại của bí thuật này không quá ba người.

Đối với người trúng Nhiếp hồn thuật, trừ khi tự người thi pháp đến giải, bằng không cả đời này cũng không thể thoát ra khỏi, cho đến khi chết đi. Còn nếu như người thi pháp chết đi, thì người bị trúng Nhiếm Hồn Thuật vì linh hồn không thể trở về thân thể mà cũng sẽ hồn phi phách tán. Vì vậy Nhiếp Hồn thuật chính là bí thuật cao nhất của Ma tộc.

Mà khi Ứng Bá Thiên cho Mộng Tịch tiến vào ảo ảnh, thì nàng đã bị hắn hạ Nhiếp Hồn thuật. Lúc trước Dịch Vân Lạc không phát hiện ra bất cứ khả nghi nào, là vì Ứng Bá Thiên cũng không có thúc giục nó. Bỏi vì nó không phải là độc, cũng không phải vật hữu hình, vô sắc vô vị, mắt thường không thể nhìn thấy được, mà dùng nội lực cũng không thể nào phát hiện được.

Vốn là Ứng Bá Thiên muốn ngừa vạn nhất, dù sao Mộng Tịch là người duy nhất có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh Dịch Vân Lạc, cũng là người mà hắn ta không đề phòng nhất. Ứng Bá Thiên để nàng ở đó để có thể biết được tin tức của Dịch Vân Lạc, việc này so với chuyện sai nội gián lẻn vào Thiên Thanh thì thuận lợi hơn nhiều.

Chỉ là hắn không nghĩ tới rằng, mới chỉ qua mấy ngày, mà Mộng Tịch thế mà lại cùng Minh Ảnh quay về Ma Giới. những chuyện này đều không nằm trong kế hoặc của hắn, mà vừa đúng lúc làm kế hoặc của hắn rối lên.

Bất quá, Ma quân hắn là ai? Hắn sao có thể để cho kế hoạch của mình rối loạn khi mà còn chưa triển khai đâu! Kế hoặc bị đảo lộn, vậy thì đổi lại là được rồi. Dù sao hắn và Dịch Vân Lạc đã đấu mấy trăm năm, mất thêm mấy ngày cũng đâu có sao!

Những tên vô dụng kia thả trở về cũng được, cùng lắm thì khi nào thích hợp hắn lại bắt trở về cũng được.

Ứng Bá Thiên đứng ở trên tường thành Ma Cung, lẳng lặng nhìn Dịch Vân Lạc sừng sững đứng trên đám mây.

Hai người bọn họ, đại biểu cho hai thế lực, một chính một tà. Từ xưa đến nay, chính tà không thể nào đợi trời chung. Từ khi hai người bọn họ sinh ra, thì đây chính là một sự thực không thể nào thay đổi được.

Chỉ là hiện tại, Ứng Bá Thiên cũng không đơn thuần muốn phân thắng bại cùng với Dịch Vân Lạc. có lẽ, bởi vì trong lòng hắn từ sớm đã biết, hai người bọn họ, đại biểu cho hai bất đồng. Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, chỉ cần hai người bọn họ còn sống, thì nhất định vĩnh viễn sẽ vẫn quấn lấy nhau, không buông tha nhau.

Vì thế, so với cái kết quả ngươi sống ta chết mà trước đây hắn luôn muốn, thì tại sao lại không thay đổi một phương thức khác. Hắn thật sự muốn mở to mắt nhìn xem, bây giờ trong lòng của hắn có còn lo lắng cho Dịch Vân Lạc không, hay là hắn đã không còn nhận thức cái người vô tình vô nghĩa kia – đệ đệ của hắn.

-Chúng ta lại gặp mặt, đệ đệ.

Ứng Bá Thiên mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn Dịch Vân Lạc. Khi thấy trên mặt Dịch Vân Lạc chợt lóe lên tia kinh ngạc, thì đáy mắt hắn lại có chút tiếu ý.

Dịch Vân Lạc đợi không thấy được Mộng Tịch, mà trái lại lại gặp được Ứng Bá Thiên, ngay lập tức đã nhận thấy được sự khác thường. Hiện tai nghe thấy thanh âm ngả ngớn của Ứng Bá Thiên, lại còn mang theo giọng điểu trêu tức mình là “đệ đệ”, trong lòng Dịch Vân Lạc đoán ngay được sự việc lần này Ứng Bá Thiên hẳn là đã sớm đoán ra được. bỗng nhiên trong tim sinh ra cảm giác chẳng lành, lo lắng vạn phần.


-Ta không tới tìm ngươi, Tịch Nhi đâu?

Dịch Vân Lạc vẫn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi. Một bên ngưng thần dùng thần thức âm thầm điều tra các địa phương của Ma Cung, tìm kiếm tung tích của Mộng Tịch.

-Bản quan nghe nói hai người các ngươi đã sớm ân đoạt nghĩa tuyệt, không còn là thầy trò. Ngươi còn tới đây tìm nàng làm cái gì?

Dịch Vân Lạc nhíu mày:

-Chuyện của chúng ta, không cần ngươi phải quản!

-Là nàng ta tự nguyện đến Ma Tộc của ta, thì đó chính là khách nhân của ta. Ngươi muốn gặp khách nhân của ta, vậy thì tất nhiên phải do ta làm chủ. Ta là vì an toàn của nàng, nên tốt bụng đến đây hỏi ngươi, không được sao?

Ứng Bá Thiên đã sớm biết tình cảm thầy trò của hai người này rạn nứt, cho nên hắn cố ý một lần nữa khiêu khích điểu mấu chốt của Dịch Vân Lạc. thấy trên mặt hắn có vẻ lo lắng nhàn nhạt, Ứng Bá Thiên thầm nghĩ trong lòng, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không biết được tiểu đồ đệ này của hắn có bao nhiêu quan trọng trong lòng hắn đi.

Dịch Vân Lạc không nói, dùng thần thức cảm ứng thần thức mà mình có lưu lại trên người Mộng Tịch.

Trong gian phòng, không có. Hoa viên, không có. Nhà bếp, không có. Ngay cả địa lao hắn cũng đã tìm qua, nhưng cũng không có! Rốt cuộc là nàng ở đâu! Vì sao hắn không thể cảm ứng được.

Ứng Bá Thiên thu hồi ý cười trên mặt, sắ mặt trầm xuống:

– Dịch Vân Lạc, có phải ngươi không đem bản quân ta để vào trong mắt hay không? Trọng địa của Ma Cung, sao có thể để cho ngươi tùy tiện nhìn?

Dứt lời, Ứng Bá Thiên vận nội lực của mình, trong khoảnh khắc liền ngăn lại thần thức của Dịch Vân Lạc.

Dịch Vân Lạc tìm kiếm không có kết quả, nên đành phải dừng lại, thanh âm nói ra miệng cũng mang theo một phần nghiêm nghị.

-Đem bọ họ thả ra!

Mặc dù hắn không tìm thấy Mộng Tịch, nhưng là hắn vẫn có thể thấy được khí tức của mấy vị chưởng môn.


-Thả bọn họ? Ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng ! Ngươi nghĩ Ma Cung của ta là nơi nào nào, là ở Thiên Thanh của ngươi sao?

Ứng Bá Thiên hừ lạnh, torng giọng nói còn mang theo vài phần tức giận.

Ở trên địa bàn của hắn mà Dịch Vân Lạc vẫn còn cò thể kiêu ngạo, ngoại trừ hắn ra thì không còn kẻ nào khác!

Mặt Dịch Vân Lạc vẫn không thay đổi nhìn Ứng Bá Thiên:

-Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không phải là vẫn muốn bức ta xuất thủ sao? Thời gian hai mươi năm mà ngươi cùng với ta hẹn ước, vì sao lại dính dáng đến những người vô tội này? Ngươi đem bọn họ thả ra đi, không nên làm những chuyện thương thiên hại lý nữa, này…

-Được rồi!

Không đợi Dịch Vân Lạc nói xong, Ứng Bá Thiên liền tức giận cắt ngang. Mang theo lửa giận ngùn ngụt, hai mắt Ứng Bá Thiên đầy lửa đỏ tức giận trừng Dịch Vân Lạc.

Đã đến lúc này rồi, mà hắn ta còn nhàn nhã, thoải mái đứng đây giảng giải đạo lý? Hắn cho hắn là ai?

Hắn nói Bản ma quân phải làm gì, thì phải làm làm theo như vậy sao!?

-Dịch Vân Lạc, ngươi muốn ta thả đám người đó ra, cũng có thể! Ngươi đã từng nói trên đời này không có việc nào lưỡng toàn cả hai bên, có được tất mất cái khác. Vậy thì hôm nay bản quân cho ngươi lựa chọn, ngươi muốn cứu đồ đệ của ngươi, hay là cứu đám phế vật kia? Chính ngươi tự lựa chọn đi!

Khí tức quanh thân Dịch Vân Lạc bỗng nhiên trở nên lạnh hơn vài phần, nhìn thằng Ứng Bá Thiên, dưới đáy mắt dường như còn kết thành một tầng băng mỏng:

-Vậy nếu như ta muốn cả hai thì sao?

-Ha ha ha…

Ứng Bá Thiên ngửa mắt lên trời cười to, giống như hắn vừa nghe được chuyện đáng cười nhạo nhất vậy.


-Vậy thì phải xem ngươi có cái năng lực đó không đã.

-Ngươi có ý gì?

Dịch Vân Lạc híp mắt nhìn Ứng Bá Thiên, tay phải chấp sau lưng đã ngưng tụ khí, trong tay chậm rãi xuất hiện một đoàn nhân sắc quang mang.

Những chưởng môn cùng đám đệ tử hiện tại đang ở đằng sau đại môn của Ma Cung. Nếu hắn đã không tìm được tung tích của Tịch Nhi, vậy thì trước hết vẫn cứ cứu bọn họ ra trước đã.

Ứng Bá Thiên thấy hành động của Dịch Vân Lạc, trên mặt hiện lên vả hơi tiếc hận, lắc lắc đầu nói:

-Nói như vậy, là ngươi không muốn cứu đồ đệ của ngươi? Ai! Thật đáng thương cho nàng, nàng ta một lòng vì ngươi, thay ngươi thành toàn đạo nghĩa của ngươi, cái gì cũng đều chịu làm, không tiếc lấy thân mình ra trao đổi để cứu đám người kia. Nhưng là ngươi thì sao? Thế mà trong lòng cũng không muốn cứu nàng…

Thấy sắc mặt Dịch Vân Lạc dần dần tái sắc đi, cùng với ngân sắc quang mang trong lòng bàn tay cũng đã chậm rãi biến mất, Ứng Bá Thiên lại tiếp tục nói:

– Dịch Vân Lạc, nàng ở trong lòng ngươi có bao nhiêu phân lượng, ngươi rốt cuộc có biết rõ hay không? Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra, ngươi cũng không cần phải giả bộ như không biết!

Theo như lần trước, Dịch Vân Lạc vừa mới xuất quan, đã vội vội vàng vàng đi tới Ma Cung tìm Mộng Tịch, thì hắn cũng đã nhìn ra được tình ý của Dịch Vân Lạc đối với Mộng Tịch, phần tình cảm này chắc chắn tuyệt đối không đơn giản chỉ là tình cảm thầy trò. Nhưng là mặc kệ hắn nói lời khách sáo, hay là kích thích, thì Dịch Vân Lạc vẫn luôn duy trì bộ dáng vô tri như trước.

Điều Ứng Bá Thiên ghét nhất, chính là bộ dáng như vậy của Dịch Vân Lạc. Bất kể là tốt hay là xấu, trong lòng rõ là có cảm tình, nhưng hắn vẫn cố che dấu thật sâu, không cho bất luận kẻ nào biết được, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng giấu giếm. Hồi bé hắn đối với mình cũng là như thế, hiện tại lại muôn vì những người vô dụng kia, mà tình nguyện buông tha người mà mình thương.

Ở trong lòng Dịch Vân Lạc, thiên hạ này, lục giới này, muôn dân này, chẳng lẽ so với người mà hắn yêu thương còn quan trọng hơn sao?

Mà những điều Ứng Bá Thiên làm ra nhiều năm nay, tất cả những chuyện đó, là vì phân tài cao thấp với Dịch Vân Lạc, củng để chứng minh Ứng Bá Thiên hắn không có sai. Nhưng chẳng thà nói, hắn chỉ muốn xem Dịch Vân Lạc – đệ đệ của hắn rốt cuộc có bao nhiêu vô tình.

Vì thế, Dịch Vân Lạc tu tiên, hắn liền nhập ma.

Hắn cho là nếu đối địch với Dịch Vân Lạc, rồi một ngày nào đó có thể kích thích được lửa giận trong lòng Dịch Vân Lạc.

Thế nhưng, hắn sai rồi.

Dịch Vân Lạc luôn luôn lấy một tư thái chí cao vô thượng nhìn hắn, rõ ràng máu chảy trên hai người họ đều là tương đồng huyết mạch, nhưng ở trong mắt Dịch Vân Lạc, chính hắn còn không bằng một người xa lạ !

Hắn thật vất vả mới đợi được đến lúc Dịch Vân Lạc có cảm tình, yêu một nữ tử nhân gian, nhưng vẫn luôn giữ một bộ dáng lạnh nhạt. Cho dù hằng ngày Dịch Vân Lạc nhìn nụ cười của nàng, hàng đêm ôm nàng ngủ, nhưng khi nhìn thấy hắn, ngay cả một tiếng ca ca cũng không chịu gọi.

Kỳ thực, cho dù hắn đoạt đi những thứ mà hắn cho rằng nguyên bản là của hắn, nhưng là trong lòng, hắn vẫn luôn coi Dịch Vân Lạc là đệ đệ của mình, chưa từng thay đổi. Hắn chỉ không hy vọng, cả đời này đệ đệ của hắn là một người vô tình vô yêu mà thôi.


Vì thế, hắn nói chuyện hai người họ muốn thành thân cho sư phụ Dịch Vân Lạc biết. Vốn tưởng rằng hắn chia rẽ hai người họ, Dịch Vân Lạc nhất định sẽ hận mình, nhưng là một câu Dịch Vân Lạc cũng chưa từng nói. Rồi không lâu sau, hắn liền nghe nói Dịch Vân Lạc tu thành tiên nhân, rồi mười năm sau, Dịch Vân Lạc lại được trở thành thượng tiên…

Cũng vì vậy, hận ý của hắn với Dịch Vân Lạc lại càng sâu sắc. Không chỉ bởi vì thái độ của Dịch Vân Lạc đối với hắn lạnh lùng, mà càng bởi vì phần tình cảm của nữ nhân kia.

Đó cũng là điều mà hắn buồn cười nhất, ngay cả người bên cạnh mình mà còn không bảo vệ được, thế nhưng lại muốn bảo vệ cả lục giới! Mà điều làm cho hắn hận nhất, chính là Dịch Vân Lạc tự nhiên lại đem chuyện bảo hộ lục giới thành trách nhiệm của mình! Mà chuyện đó, lại chính là năm trăm năm đằng đẵng.

Dịch Vân Lạc, ngươi rốt cuộc là một người như thế nào?

Dịch Vân Lạc thở ra một hơi:

-Nàng là đồ đệ của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng. Nhưng những người đó, ta nhất định cũng sẽ mang đi.

Ứng Bá Thiên đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của mình rất buồn cười. Có lẽ, cho tới nay, người không thấy rõ mọi chuyện, chỉ có bản thân mình mà thôi. Từ nhỏ Dịch Vân Lạc đã vô tâm, sau khi thành tiên, thì sao có thể để ý đến những chuyện tình cảm tầm thường!

-Được, ta sẽ thả bọn họ, cũng sẽ thả đồ đệ cua ngươi. Thế nhưng, Dịch Vân Lạcm ngươi đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, đây là do chính ngươi lựa chọn.

Ứng Bá Thiên nói mấy câu với Phong Vô Thiên, sau đó hắn liền gật đầu rời đi. Torng lòng Ứng Bá Thiên cũng thầm mặc niệm khẩu quyết của Nhiếp Hồn thuật, đúng lúc đó thì đại môn Ma Cung cũng vừa mở ra.

Dịch Vân Lạc vững vàng nhảy xuống trước đại môn của ma cung. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra, trong lòng Dịch Vân Lạc rốt cuộc cũng thở nhẹ một hơi. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ánh mắt đã bị hấp dẫn lên người đang nằm trên lưng của Mạnh Tiêu Nhiên. Lắc người tới bên cạnh hắn, tiếp nhận Mạnh Lăng Côn từ Mạnh Tiêu Nhiên, nhanh chóng vận khởi nội lực chữa trị cho gân mạch toàn thân đã đứt gảy của Mạnh Lăng Côn.

Ứng Bá Thiên đứng trên tường thành, nhìn thấy một màn này, khẽ lắc đầu, nhưng cũng ngay lập tức biến mất torng màn đêm.

Ta đã cho ngươi cơ hội chọn lựa, chính là ngươi không biết quý trọng nó, vậy thì đừng trách ta tuyện tình.

Trích dẫn lời nói của tác giả:

Về phần Ứng Bá Thiên, kỳ thực lúc đầu hắn là một đại ma đầu xấu xa mới đúng, thế nhưng khi viết những khúc mắc giữa hắn và Dịch Vân Lạc, đột nhiên lại cảm thấy thương cảm cho hắn. Vì thế cuối cùng lại làm cho hắn trổ thành người không xấu xa như ban đầu.

Nói cho cùng, Ứng Bá Thiên cũng chỉ là một ca ca quá yêu thương đệ đệ của mình mà thôi. Chỉ là giữa hai huynh đệ có hiểu lầm, làm cho khoảng cách giữa hai người có ngăn cách. Sư phụ đại nhân mạnh hơn hắn, cho nên hắn muốn vượt lên, thật ra chuyện này cũng rất bình thường mà thôi. Mà chuyện đó, nói đơn giản, chính là từ đó mà hai người bắt đầu đối nghịch với nhau.

Nhưng trong lòng Ứng Bá Thiên trên thực tế vẫn còn rất yêu thương đệ đệ của mình. Hắn không hy vọng Dịch Vân Lạc trở thành một người vô tình vô yêu. Vì thế luôn có tình chọc tức Dịch Vân Lạc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại…

Nói như thế nào đây? Hắn và sư phụ đại nhân, không nói đến thiện và ác, một người hy vọng đối phương biểu lộ tình cảm ra bên ngoài, một người lại tìm mọi cách để che giấu vào sâu trong lòng mình. Mà Ứng bá Thiên rõ ràng rất quan tâm Dịch Vân Lạc, nhưng lại dùng phương pháp sai lầm, cho nên mới làm khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, cho đến khi chỉ có thể giải quyết bằng cách ngươi chết ta sống. Càng đánh càng bế tắc, muốn cởi bỏ khúc mắc, nhưng để lại một hậu quả lưỡng bại câu thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.