Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 73: Tuyệt vọng


Đọc truyện Mộng Lệ Hoa Lạc – Chương 73: Tuyệt vọng

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Đêm dài cứ lặng lẽ trôi qua, Dịch Vân Lạc ở trong mật thất không có chợp mắt, mà Mộng Tịch đăng nằm trên giường cả đêm cũng không có ngủ.

Tuy tận mắt nàng nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng trong tiềm thức của nàng vẫn không tin sư phụ có thể làm việc đó. Từng ấy năm trôi qua, sư phụ đối với nàng cũng thật sự rất tốt, không phải hư tình giả ý. Nàng có thể cảm thụ được, trong đáy lòng của hắn có yêu thương nàng.

Trên đời này cái gì cũng có khả năng làm bộ, chỉ duy nhất cảm tình là không thể.

Nếu như sư phụ chỉ vì muốn chuộc lại lỗi lầm, thì có thể đưa nàng đến địa phương khác, mà vì sao lại để nàng ở bên cạnh người, lại tự tay người dạy dỗ, chiếu cố cho nàng đâu? Ngày đêm nhìn thấy nàng, chẳng phải là sẽ càng thêm bứt rứt trong lòng sao?

Hơn nữa, dựa vào sự cơ trí của sư phụ, chẳng lẽ người không nghĩ ra, nếu như nàng biết chân tướng, thì sẽ có thể gây hại đến người sao? Sư phụ là người thông hiểu năng lực cổ kim, mặc dù người không nhìn trước được tương lai của nàng, nhưng đây là đạo lý đơn giản, nếu đổi là người khác thì chắc chắn cũng sẽ hiểu, huống chi là sư phụ?

Sư phụ ở trong lòng nàng, tinh thuần như tuyết liên trên Thiên Sơn, cao thượng như vậy, chói mắt như vậy. Người ngạo nghễ giống như một vị thần độc lập. Cao cao tại thượng, không thể nào với tới. Có nhiều lần, khi nhìn thấy người mặc bạch y, đứng chắp tay trên đằng vân, làm cho nàng sinh tâm sợ hãi. Lúc đó, nàng còn có ảo giác muốn chắp tay quỳ gối dưới chân người.

Một người như vậy, cho dù đứng ở chỗ nào, đều mang theo quang mang vạn trượng, làm cho ánh mặt trời thất sắc, làm sao có thể làm ra sự tình tội ác tày trời ?

Nhưng là, nếu như người kia không phải sư phụ, thì đó là ai ?

Trong đầu Mộng Tịch đột nhiên nghĩ đến Ứng Bá Thiên cùng sư phụ giống nhau như đúc. Nàng từng có suy nghĩ, Ứng Bá Thiên vì muốn lừa nàng, nên cố tình bắt chước bộ dáng của sư phụ. Nhưng mà lúc đó, sau khi tỉnh lại trong Ma Cung, chứng kiến thần sắc của Phong Vô Thiên, nàng liền biết điều đó là sự thật. Nhưng còn một việc nữa, là tại sao bộ dáng lẫn khuôn mặt của Ứng Bá Thiên lại giống với sư phụ như vậy?

Có lẽ, người giết cha mẹ nàng, thật ra là Ứng Bá Thiên…

Nhưng cái ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu nàng, liền bị nàng ngay lập tức bác bỏ. Nàng tuyệt đối không thể nhận sai người. Mặc dù người đó cầm kiến rất bất đồng với sư phụ, nhưng nàng dám dẳm bảo, người này chính là sư phụ.

Nhưng sư phụ tại sao lại muốn lừa nàng. Nàng còn nhớ lúc trước người nói, khi người chạy đến, thì cha mẹ nàng đã chết!

Rõ ràng, là người giết cha mẹ …

Giết… phụ… thù… người.

Trước mắt Mộng Tịch bỗng nhiên chỉ toàn cảnh tượng tràn ngập máu. Giống như ánh mắt ngày đó của sư phụ vậy, tràn đầy sự phẫn nộ cùng giết chóc.

Mộng Tịch sợ hãi nhắc chặt hai mắt lại, đem toàn bộ cơ thể vùi sâu vào trong chăn, ôm chặt hai đầu gối, cuộn tròn lại giống như một con tôm.

Người đó là sư phụ! Thật sự… là sư phụ sao?

Mộng Tịch hung hăn cắn lấy cánh tay của mình, cố nén nước đang chuẩn bị trào ra, không để mình khóc thành tiếng.

Cơ thể mệt mỏi dần dần buông lỏng, thần kinh bị buộc chặt rốt cuộc cũng có cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng là giấ ngủ của nàng rất chập chờn, khi ngủ còn không quên lẩm bẩm hai chữ… sư phụ.

Nhất định là nàng đã bỏ quên chi tiết quan trọng nào đó… Sư phụ… Sư phụ… Nhất định… không phải là sư phụ.

Hai ngày sau, Mộng Tịch vẫn luôn giam mình ở trong phòng, không mở cửa phòng chứ đừng nói là bước chân ra ngoài. Nàng chỉ ôm mình thật chặt, co rúc cả người ở trong góc giường. Trong đầu vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

Mà ngoại trừ ngày thứ hai, nhân lúc Mộng Tịch cón chưa tỉnh, Dịch Vân Lạc có đi vào phòng nàng xem nàng một lần, rồi cho nàng ăn hai viên đan dược, lại truyền cho nàng một ít nội lực. Sau đó cũng không tới tìm nàng.

Mặc dù hắn đã sớm phát hiện ra nàng đang có tâm sự, nhưng hắn cũng biết có rất nhiều chuyện người khác nói dăm ba câu cũng không thể giải quyết được gì, chỉ có thể tự mình nghĩ, tự mình thông suốt, rồi tự bản thân mình buông tha, thì đó mới là chân chính buông tha. Vì thế hắn liền để nàng giam mình ở trong phòng, không ăn không uống. Nhưng là hắn cũng ở bên ngoài phòng của nàng coi chừng, một bước cũng chưa từng lý khai.


***

Buổi tối ngày hôm đó, thật sự là Mộng Tịch bị nghẹn ở trong phòng nên cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng tích tụ u sầu càng sâu, nên liền thừa dịp trời đã khuya không có người, liền lẻn ra ngoài đi dạo. Nhưng nàng không thể nhận thấy được, ở đằng sau nàng, còn có một bóng dáng màu trắng, vì lo cho nàng, mà vẫn đi theo nàng không rời một bước.

Đi tới đi lui, Mộng Tịch bất tri bất giác lại đi đến vách núi phái sau Thiên Thanh. Lúc này, vách núi đã sâu nay lại càng thêm sâu, làm cho Mộng Tịch không thể không cẩn thận dè dặt đi từng bước về phía trước.

Mặc dù không biết mình đi đến chỗ này làm gì, nhưng là bước chân của nàng vẫn không ngừng nghỉ. Giống như nàng muốn đem sự chú ý của mình sàng một việc khác, như vậy thì lòng của nàng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Đột nhiên có một bóng người màu trắng từ đằng trước đi về phía Mộng Tịch, làm cho nàng bị doạ nhảy dựng lên. Mà người đó khi nhìn thấy Mộng Tịch, cũng cảm thấy kinh hãi:

-Mộng Tịch?

Khi người đó đến gần, Mộng Tịch rốt cũng nhìn rõ, lại hướng hắn mỉm cười:

-Hạo Khiên ca ca…

Chỉ là khoé môi đang cố mỉm cười của nàng có chút cay đắng.

-Hơn nửa đêm, muội tới nơi này làm gì?

Hạo Khiên có chút lo lắng nhìn nàng. Tinh thần của nàng hiện giờ hình như không được tốt, nhìn nàng còn tiều tuỵ hơn thời gian ở Ma Cung.

-Muội không ngủ được, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

Mí mắt của Mộng Tịch buông xuống, vẻ mặt vô lực:

-Vậy còn huynh? Tại sai huynh lại ở chỗ này?

Hạo Khiên vỗ vỗ tay áo cười nói:

-Còn không phải cái con tiểu bạch xà này, suốt ngày nghịch ngơm, thừa dịp ta ngủ lại len lén chạy ra ngoài chơi. Làm hại ta khải đi tìm nó, không thì ngày mai lại không biết sẽ xảy ra phiền toái gì nữa.

Khóe miệng Mộng Tịch giương lên, gật đầu hiểu rõ, lại biến thành bộ dạng ủ rũ như lúc đầu.

Hạo Khiên thấy Mộng Tịch có tâm sự nặng nề. Nếu như trước đây chỉ cần nghe hắn nhắc đến tiểu bạch xà, thì nàng sẽ vui vẻ bảo hắn đem tiểu bạch xà ra cho nàng cùng với nó chơi đùa. Nhưng bây giờ lại không thèm để ý đến tiểu bạch xà nữa.

Hạo Khiên bỗng nhiên có chút khẩn trương, vội vàng hỏi:

-Muội làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?

Mộng Tịch ngẩng đầu lên, hai tròng mắt tối tăm nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu:

-Hạo Khiên ca ca, huynh cùng muội ngồi xuống vách đá một chút có được không?

Từng thanh âm không ngừng vang lên do những hòn đá nhỏ lăn xuống vách núi rơi vào trong tai Hạo Khiên, làm cho hắn khẽ nhíu mày:

-Chỗ đó quá nguy hiểm, đổi nơi khác được không?


-Không phải là còn có huynh bên cạnh sao, nhất định huynh sẽ bảo vệ muội!

Mộng Tịch không để ý lời nói ngăn cản của Hạo Khiên, kéo tay hắn đến chỗ vách đá ngồi xuống.

Hạo Khiên biết ho dù mình nói gì cũng không lay chuyển được quyết định của nàng, cho nên cũng đành tùy ý theo nàng, nhưng cũng chỉ để nàng ngồi cách vách đá ba bước chân mà thôi. Vốn là hiện tại lá gan của Mộng Tịch có chút lớn, đang muốn ngồi ra sát vách đá để thả hai chân xuống, nhưng là Hạo Khiên lại kiên quyết không chịu.

Mặc dù ngồi ở đây cũng không tính là quá cao, lấy năng lực của bọn họ, cho dù bị rơi xuống cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhiều nhất là sẽ bị hoảng sợ một chút thôi, nhưng dù sao cũng quá nguy hiểm.

-Hạo Khiên ca ca, nếu như huynh bị người huynh tín nhiệm nhất lừa gạt, huynh sẽ làm thế nào?

Mộng Tịch giống như một con mèo nhỏ rúc vào trong lòng Hạo Khiên, tựa đầu lên vai hắn. Hiện giờ nàng giống như người sắp chết đuối, mà Hạo Khiên lại giống như một cái cọc duy nhất mà nàng có thể bám vào.

-Tại sao muội lại hỏi như vậy?

Hạo Khiên nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt Mộng Tịch gần ngay sát hắn, làm cho hắn yêu thương không ngớt.

Mông Tịch trầm mặc một hồi, sua đó đem những chuyện xảy ra ở ma cung nói cho Hạo Khiên. Cuối cùng, còn lầm bầm hỏi:

-Nếu như là huynh, thì huynh sẽ tin sao?

-Nếu như chuyện đó là muội tận mắt nhìn thấy, như vậy thì cho dù muội có tin hay không, đó cũng là sự thật.

Hạo Khiên yên lặng nhìn về phía phương xa. Những gì Mộng Tịch vừa nói, đối với hắn cũng không phải là điều gì kinh thiên động địa.

Mộng Tịch ngồi thẳng dậy:

-Vậy là huynh cảm thấy chính sư phụ là người đã giết cha mẹ muội?

Hạo Khiên quay đầu nhìn nàng, trầm ngâm nói:

-Mộng Tịch, huynh nghĩ như thế nào thì không quan trọng. Điều quan trọng là, muội có tin tưởng Tôn Thượng có liên quan đến chuyện này hay không!

Mộng Tịch mờ mịt nhìn Hạo Khiên, trong đầu cũng suy nghĩ rất nhiều, Nhưng hiện tại nàng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.

Hạo Khiên thở dài:

-Kỳ thực khi muội đem chuyện này nói cho huynh, thì cũng đại biểu là muội đã tin chuyện đó, không phải sao? Muội chỉ là không nghĩ ra, vì sao Tôn Thượng phải làm như vậy? Trong mắt muội, Tôn Thượng là người không nhuốm bụi trần, tâm như nước, cho đến bây giờ Tôn Thượng cũng không dính dáng gì đến hai chữ tàn nhẫn cùng giết chóc. Vì thế, trong tiềm thức của muội bài xích cái ý nghĩ này, cho nên muội không muốn tin, cũng không dám tin. Mà thứ muội muốn, chỉ là một câu nói của người khác. Nhưng Mộng Tịch, có rất nhiều chuyện trốn tránh thì sẽ không giải quyết được. Vậy vì sao muội không trực tiếp hỏi Tôn Thượng? Có lẽ, torng lòng của Tôn Thượng cũng có nỗi khổ…

-Nói vậy, huynh cũng tin sư phụ là người giết cha mẹ muội phải không?

Hạo Khiên cũng không nói chuyện nữa, Mộng Tịch buông hai mí mắt xuống. Đầu tựa vào hai đầu gối của mình, tay lại không ngừng lụm những viên đá nhỏ ném xuống vách đá, Mộng Tịch lại lẩm bẩm:

-Sư phụ rất tốt với muội, làm sao người có thể giết cha mẹ muội… Đôi khi muội không cẩn thận bị thương, người liền sẽ đau lòng mà thay muội xử lý vết thương, mặc dù bộ dáng lúc đó của người rất hung dữ, thế nhưng muội cũng nhìn ra được là người đang lo lắng cho muội. Còn lần muội bị rơi xuống biển, thiếu chút nữa thì mất mạng, sư phụ liền một mực ngồi bên cạnh giường của muội ba ngày liền. Người quan tâm muội như vậy, lo lắng cho muội như vậy, làm sao lại có thể làm ra loại như như vậy …


Hạo Khiên đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Mộng Tịch, nghe thấy thanh âm của nàng ngày càng nhỏ, còn cho rằng nàng đã ngủ, ai ngờ Mộng Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt đã xuất hiện hơi nước:

-Muội… muội rất thích… rất thích sư phụ, nhưng người… tại soa người lại giết cha mẹ của muội…?

-Mộng Tịch, muội thực sự… yêu Tôn Thượng sao?

Rốt cục Hạo Khiên cũng không nhịn được, mở miệng hỏi. Mặc dù hắn đã sớm biết, nhưng trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng.

Mộng Tịch thống khổ nhắm hai mắt lại, dùng một biên độ cực kỳ nhỏ, khẽ gật đầu.

Ở một khắc đó, một cây đại thụ cách chỗ hai người không xa, lá cây bỗng nhiên chập chờn, ngay cả cành cây tráng liện cũng lắc lư.

Ngay say đó, bầu không khí yên tĩnh lại. nhưng chưa được bao lâu thì cuồng phong lại nổi lên.

Một bóng người mang theo một mặt nạ màu bạc phi thân từ dưới đáy vực lên. Bên cạnh còn có một nam tử trung niên.

Mộng Tịch cùng Hạo Khiên đều rất nhanh cảnh giác đứng lên, lui về sau mấy bước. Cùng với bọn họ giữ một khoảng cách nhất định.

Mặc dù không thấy được thần sắc của Minh Ảnh, nhưng Mộng Tịch vẫn có thể thấy rõ được biểu tình trêu tức cùng cười nhạo của Kình Thương Hải đang nhìn chằm chằm nàng. Tam hộ pháp của Ma Giới luôn bất cẩu ngôn tiếu, lúc này trên mặt lại mang theo thái độ khác thường. Giống như hắn vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, làm cho da mặt cứng ngắc như gỗ của hắn cũng phải nhũn ra.

-Lời này của ngươi mà để cho sư phụ ngươi nghe được, chỉ sợ việc làm hận nhất của hắn kiếp này, chính là nhận ngươi làm đồ đệ !

-Ngươi… ngươi cũng nghe được…

Trong tay nắm chặt Vô Mộng kiếm, trong lòng Mộng Tịch bỗng nhiên cảm giác được mình đang làm phải chuyện xấu. Bí mật sâu nhất trong lòng không muốn ai biết được, nay bỗng nhiên lại bị người khác dễ dàng nghe được. Hiện tại Mộng Tịch vô cùng xấu hổ và giận giữ, nhưng cũng thật sợ hãi.

Kình Thương Hải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn nàng mang theo mấy phần khinh miệt:

-Không nói hiện tại Dịch Vân Lạc chưa biết chuyện này, cho dù hắn biết, nhưng hắn lại là một người vô tình vô yêu, chẳng lẽ sẽ yêu ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến, vì sao thanh kiếm mà hắn đưa cho ngươi lại tên là Vô Mộng kiếm? Vô Mộng này, thật ra là rất tuyệt tình. Ngươi làm đồ đệ của hắn nhiều năm như vậy, ngay cả chuyện đơn gian như vậy mà củng không biết sao?

Thân thể Mộng Tịch chấn động, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một cỗ năng lượng khổng lồ, xông lên thẳng đại não của nàng:

-Ngươi nói bậy! Sư phụ không phải là người vô tình vô yêu.

Kình Thương Hải không thèm quan tâm lời nói của Mộng Tịch. Nhìn bộ giác bị chóc tức của tiểu nha đầu này, trong lòng hắn cũng sinh ra khoái cảm mãnh liệt:

-Đến lúc này mà ngươi còn che chở cho hắn, xem ra địa vị của hắn trong lòng ngươi quả nhiên quan trọng, ngay cả cái chết của cha mẹ ngươi cũng không quan tâm.

Nghe thấy hắn nhắc đến cái chết của cha mẹ, trong lòng Mộng Tịch liền xuất hiện một cỗ cường liệt tức giận:

-Đều là do các ngươi! Các ngươi mói chính là đầu sỏ gây nên cái chết của che mẹ ta!

Nếu không phải bọn họ bắt cha mẹ của nàng đi, thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện như vậy! Sẽ không!

Lửa giận trong lòng che đi mất lý trí, Mộng Tịch giống như mãng thú bạo phát, rút Vô Mộng kiếm ra, hướng Kình Thương Hải đâm tới. Không có chiêu thức, chỉ đơn thuần là dùng sức mạnh đâm tới, mang theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng vô tận.

Minh Ảnh vẫn lạnh nhạt nhìn những chuyện trước mặt. Kình Thương Hải chỉ phất tay một cái, đại đao liền hiện ra.

-Ngươi đang muốn chết!

Tốc độ của Kình Thương Hải không biết nhanh hơn Mộng Tịch bao nhiêu, nháy mắt đã thấy đao đang chuẩn bị chém xuống cổ của Mộng Tịch. Đột nhiên Hạo Khiên nhào người chắn trước mặt Mộng Tịch, đẩy nàng gã xuống mặt đất. Nhưng Hạo Khiên cũng không kịp tránh né, người cùng đao liền cùng nhau gã xuống vách núi.

-Hạo Khiên ca ca! Hạo Khiên ca ca.

Mộng Tịch hoảng sợ ném Vô Mộng kiếm qua một bên, nhào xuống vách núi không ngừng kêu to.


Rốt cuộc… Là có chuyện gì đang xảy ra?

Vì sao… lại biến thành như vậy?

Mắt thấy thân thể Mộng Tịch chuẩn bị rơi xuống vách đá, Dịch Vân Lạc khiếp sợ vội vàng kéo nàng trở về.

Mộng Tịch đột nhiêu ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn hắn:

-Sư… sư phụ! Mau, mau cứu Hạo Khiên ca ca! Mau cứu huynh ấy! Con van cầu người! Mau cứu Hạo Khiên ca ca!

Mộng Tịch nắm chặt ống tay Dịch Vân Lạc, lời nói cũng trở nên lộn xộn.

Kình Thương Hải giơ tay lên, đại đao cũng đạ trở lại trong tay, trên đao cũng dính một mảng máu lớn.

-Hắn ta đã chết! Phàm là người ta muốn giết, cho tới bây giờ cũng không có ai còn sống sót. Muốn trách, thì trắc hắn không biết tự lượng sức mình.

Dịch Vân Lạc hơi hé mắt, lạnh lùng nhìn Minh Ảnh cùng Kình Thương Hải. hai người này tiến vào Thiên Thanh, thế nhưng hắn một chút cũng không phát hiện được. Mà hiện tại lại còn dám ở trước mặt hắn làm càn, thực sự là không muốn sống nữa!

Tuy biết rõ mình không phải đối thủ của Dịch Vân Lạc,nhưng Kình Thương Hải vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Chống lại ánh mắt lạnh buốt của Dịch Vân Lạc, lại khẽ cười nói với Mộng Tịch:

-Tiểu nha đầu, đến bây giờ mà ngươi còn tin tưởng hắn sao? Sư phụ của ngươi, rõ ràng đã chứng kiến hết thảy, nhưng lại trơ mắt nhìn Hạo Khiên ca ca của ngươi bị ta giết mà không hề xuất tủ cứu hắn. Lần này là ngươi tự mình trải nghiệm. Thế nào, đến lúc này, còn muốn lừa gạt chính mình sao? Ngươi vẫn còn tin một thượng tiên dối trá, một sư phụ tốt của ngươi sao?

Đúng vậy, nếu như nói lần trươc là di Ứng Bá Thiên giở trò, nhưng hiện tại, sự thực cũng đã bày ra trước mặt nàng, nàng còn có lý do gì mà không tin ! Dựa vào năng lực của sư phụ, thì việc cứu Hạo Khiên ca ca dưới tay của Kình Thương Hải là dễ như trở bàn tay. Nhưng tại sao Hạo Khiên ca ca lại chết, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó là sư phụ không muốn cứu huynh ấy mà thôi!

Trong lòng bỗng nhiên cứng lại, không biết Mộng Tịch lấy ở đâu ra khí lực, đẩy Dịch Vân Lạc ra xa.

Dịch Vân Lạc nhíu mày, vừa rồi cũng không phải là hắn không muốn cứu Hạo Khiên, chỉ là hắn đang bị đoạn đối thọai của hai người làm cho kinh ngạc. Mấy ngày nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện này chưa kịp đi, thi chuyện khác lại tới. trong khoảng thơi gian ngắn như vậy, hắn căn bản là không biết làm như thế nào cho phải. Đợi đến lúc hắn phát hiện ra, thì đã muộn mất rồi…

-Tịch Nhi…

Dịch Vân Lạc không biết nên nói cái gì, cũng không muốn giải thích. Chỉ là trong lòng hắn có một ý niệm mãnh liệt, đó chính là muốn kéo nàng vào trong lòng của mình.

Nhưng tay Dịch Vân Lạc còn chưa kịp đụng tới y phục của Mộng Tịch, thì nàng đã dùng sức né tránh tay hắn. Mộng Tịch ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai con ngươi không còn vẻ linh động trong suốt như trước, mà thay vào đó là hận ý nồng đậm, tức giận, cùng với sự bi ai tuyệt vọng.

Khuôn mặt bỗng trở nên văn vẹo dữ tợn, Mộng Tịch ngửa mặt lên trời cười lớn, hai hàng huyết lệ chảy xuống từ khóe mắt. Nàng lui về sau mấy bước, dùng một ánh mắt xa lạ nhìn Dịch Vân Lạc, thanh âm băng lãnh còn lạnh hơn so với nước Đông Hải vang lên:

-Vô Mộng Kiếm, tuyệt tình kiếm, thơ thất tuyệt. Dịch Vân Lạc, chàng quả thật là người vô tình vô yêu. Cha mẹ ta hảo tâm cứu chàng, vậy mà chàng lại lấy oán trả ơn. Ta không giết chàng, coi như trả lại ân tình mấy năm nay. Từ nay về sau, ta và chàng, không ai thiếu nợ ai. Hai ta ân đoạt nghĩa tuyệt, duyên sư đồ cắt đứt từ đây.

… Từ nay về sau, ta và chàng, không ai thiếu nợ ai. Hai ta ân đoạt nghĩa tuyệt, duyên sư đồ cắt đứt từ đây…

… Từ nay về sau, ta và chàng, không ai thiếu nợ ai. Hai ta ân đoạt nghĩa tuyệt, duyên sư đồ cắt đứt từ đây….

Thanh âm gì cũng đều không nghe được, bên tai Dịch Vân Lạc chỉ còn nghe được những câu này, quyết tuyệt mà tàn nhẫn. Suy nghĩ hỗn loạn lại như thủy triều dâng lên trong đầu Dịch Vân Lạc, hắn cũng không có làm cái gì, cũng không làm được cái gì. Hắn chỉ đứng đó, sắc mặt không đổi nhìn Mộng Tịch đang cùng Minh Ảnh nói gì đó, sau đó liền ly khai, một cái nhìn cũng không quay lại nhìn hắn. Nhưng bên dưới gương mặt lạnh nhạt quanh năm này của Dịch Vân Lạc, lại là đau đớn không thể nào chịu được.

Nàng thế nhưng lại đi, một lần nữa ly khai khỏi bên người hắn!

Khi nghe thấy nàng nói yêu hắn, kỳ thực sau một khắc khiếp sợ ban đầu, thì lại chính là vui sướng mà ngay cả hắn cũng không thể nào hiểu được!

Bởi vì, qua nhiều năm như vậy, hắn chư bao giờ quên nàng…

Hắn chỉ là, cần có một chút thời gian để tiếp nhận sự thật này mà thôi…

Nhưng vì sao, ngay cả một chút thời gian nàng cũng không chịu cho hắn? Thậm chí, ngay cả cơ hội giải thích, nàng cũng không cho hắn…

Năm đó, lúc nàng rời khỏi hắn, có phải hay không, cũng như thế? Có phải hay không, nàng cũng chưa từng quay đầu lại?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.