Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 27: Gặp lại


Đọc truyện Mộng Lệ Hoa Lạc – Chương 27: Gặp lại

Edit: Băng Tâm

Beta: An Lam

Mộng Tịch nhìn cánh tay trái đang có vết thương nhỏ máu, hai mắt mờ đi, rõ ràng là nàng ta muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nàng vốn nhường cho, nhưng rõ ràng nàng ta bức người quá đáng.

Đã như vậy, vậy không nên trách nàng không tôn trọng sư tỷ !

Nhẹ nâng tay phải lên, một vầng sáng bao bọc xung quanh, thân hình chợt lóe, Mộng Tịch cảm giác nhẹ nhàng, dùng sét đánh đến trước mặt Lăng Vi.

Lăng Vi đang đắc ý bởi đã đâm trúng nàng một kiếm, lại không nghĩ rằng tốc độ nàng lại nhanh như vậy, thầm sợ hãi, vỗi dùng huyền mưa chắn đi. Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ sét kia lại đột ngột chuyển hướng, hướng mặt nàng ta kéo tới

-A ——.

Tiếng thét chói tai xuyên phá màng nhĩ.

Còn không né tránh kịp nữa, cùng thắt lưng tóc dài liền bị hoành tiệt mà đoạn, nhìn mái tóc nàng coi như trân bảo đang đứt dần, mắt Lăng Vi mở trừng trừng, so ra còn lớn hơn cái chuông đồng, xót xa cho mái tóc.

Không kịp rồi, mái tóc dài mà Lăng Vi gìn giữ cẩn thân đang bị đứt như mưa rơi.

Đột nhiên ngẩng đầu lên, Lăng Vi không thể tin được mà nhìn Mộng Tịch. Cái mà nàng ta vừa dùng là tuyệt học “Linh xà xuất động” của Côn Lôn sơn đảo, kiếm pháp chú trọng nhanh và chuẩn xác, nếu vận dụng tốt, có thể tùy theo tình thế mà thay đổi chiêu thức, xuất chiêu bất cứ lúc nào. Nương dạy hai năm nàng ta cũng không học được, nha đầu chết tiệt kia vì sao lại học được chứ?!

Mộng Tịch biết nàng ta kinh ngạc điều gì, xem như không có việc gì nói:

-Lăng Vi sư tỷ đã nương tay!

Lăng Vi nghe xong chán nản, lửa giận bốc lên, tìm đến nàng vốn là muốn giáo huấn một phen, không ngờ lại bị nàng biến thành bộ dạng quỷ quái chật vật thế này, lại còn ở trước mặt tất cả các đệ tử! Nhất thời xấu hổ và giận dữ, cơn tức giận xông lên đầu, nắm chắc tay trái, thắng xong muốn đi, đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ!


Mộng Tịch vốn định phi thân xuống, nhưng đột nhiên thấy khác thường nên quay đầu lại, chỉ thấy ba ngân châm hướng nàng bay đến, nhất thời kinh sợ, nhưng muốn tránh cũng đã quá muộn.

Nói thì chậm, nhưng sự việc lại xảy ra nhanh đến chóng mặt.

Trong đám người, một bóng dáng áo lam lập thức thả người về trước, Mộng Tịch chỉ thấy trước mắt có một bóng đen kéo tới, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã thấy mình bị ôm lấy, dù cơ thể mềm mại ấm áp nhưng chưởng lực rất chắc, mặc dù xa lạ nhưng lại làm nàng cảm thấy yên tâm.

Người nọ ôm nàng chậm rãi rơi xuống, Mộng Tịch vẫn chưa tỉnh hẳn, biết rõ trước mặt nhiều người không nên làm vậy, nhưng nàng lại quyến luyến, thậm chí không muốn rời khuôn ngực ấm áp đó.

Kiếm trong tay Lăng Vi rơi xuống, một tiếng thét kinh hãi là Mộng Tịch giật mình phản ứng.

-Diệc Hàn sư huynh!

… Mộ Dung Diệc Hàn, lại là hắn?

Mộng Tịch lập tức ngẩng đầu lên, chuyển sang ánh mắt lạnh lùng.

Năm năm không gặp, giờ hắn đã qua tuổi hai mươi, nét trẻ con đã bị thời gian làm mất đi, bất luận là gương mặt hay ánh mắt đều toát ra vẻ chính chắn của thiếu niên. Nếu như nói trước đây chỉ là nhìn được, hiện tại, hắn tuyệt đối cũng được xem là khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ vô đối.

Thế nhưng, người này là Mộ, Dung, Diệc, Hàn! Chỉ cần nghe đến cái tên, làm cho nàng phát sinh cảm giác chán ghét!

Vừa có chút hảo cảm, trong nháy mắt đã bị cái chán ghét chiếm chỗ. Mộng Tịch dùng sức giãy ra, đẩy hắn ra xa mình. Quả nhiên, nàng và người kia là khắc tinh, lần nào gặp cũng xui xẻo!

Nàng đã từng thề, cả đời này, dù là tình huống gì, cũng không muốn cùng hắn có bất cứ một giao kết nào.

Thế nhưng, mà lại liền có rất nhiều chuyện, căn bản cũng không có biện pháp khống chế, hơn nữa việc là muốn tránh, thì nó lại cứ xảy ra.


Tựa đã từng không cẩn thận hại nàng thiếu chút nữa bỏ mạng, nhưng sau lại phát hiện, hắn so với bất luận kẻ nào đều phải lo lắng, quan tâm nàng.

Bị nàng dùng sức đẩy ra trong nháy mắt đó, Mộ Dung Diệc Hàn cả người dường như đều không thể động đậy.

Hắn biết nàng hận hắn, dù có một ngày nàng biết, khi hắn ý thức được nàng không biết bơi, đã nhảy xuống cứu nàng, thiếu chút nữa phải trả giá tính mạng mình, nàng vẫn sẽ không tha thứ cho hắn.

Thế nhưng nàng nào biết, hắn nhất thời làm nàng thống khổ, nàng lại làm cho hắn thống khổ đến năm năm. Một người bị cấm đoán ở sơn động năm năm, mỗi ngày đêm đều ép mình tu luyện, chính là sợ hãi một lúc tỉnh lại, cả đầu đều là hình ảnh của nàng. Dù là lúc hắn nhập định, nhưng vẫn thấy hình ảnh một tiểu cô nương trên trời giáng xuống.

Việc đã tới nước này, hắn trốn không được, cũng không muốn trốn.

Những thứ này đều là hắn nợ nàng, lần gặp đó, cũng đã được an bày.

Đột nhiên thấy đau nhức ở ngực, Mộ Dung Diệc Hàn cong lưng xuống. Cảm giác yết hầu ngọt ngọt , phun một ngụm máu đen, nhưng mắt vẫn không rời khỏi nàng

Một khắc kia, Mộng Tịch thấy phảng phất trong ánh mắt hắn là sự áy náy và tự trách. Hình ảnh một thiếu niên ngang ngược kiêu ngạo lại hiện ra trước mặt, đây mới thật là hắn sao? Nhưng nàng không được phép nghĩ nhiều, nhìn khóe miệng hắn không ngừng tràn ra máu đen, nàng bước nhanh đến bên hắn, cầm tay hắn lên.

Tay Mộ Dung Diệc Hàn co rúm lại một chút, lại để mặc nàng nắm.

Mày liễu hơi nhíu, Mộng Tịch thần sắc ngưng trọng:

-Ngươi trúng độc.

Mộ Dung Diệc Hàn không nói, vừa thấy Lăng Vi phát ám khí muốn đả thương nàng, hắn không chút suy nghĩ, liền chắn trước mặt nàng, mà ba ngân châm kia vừa mới cắm vào bờ vai hắn.


-Phải giải độc ngay lập tức.

Mộng Tịch dù khó chịu nhưng vẫn nhắc nhở hắn.

Mộ Dung Diệc Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, cầm tay nàng, Mộng Tịch vừa định rút tay về, lại thấy môi hắn khẽ mở, dùng thanh âm chỉ nàng nghe được nói ba chữ.

Mộng Tịch nghe xong quá sợ hãi, vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng nỗi băn khoăn càng thêm đậm

Hắn là đang nói… Xin lỗi?

Lại một trận đau nhức, Mộ Dung Diệc Hàn Cảm thấy khí lực trên người như tràn ra ngoài như nước, đùi phải cong xuống, nửa quỳ trên mặt đất

-Sư huynh, ngươi cố chịu, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ.

Sắc mặt trắng bệch, Lăng Vi đi đến bên hắn, giọng điệu run rẩy. Nàng ta không phải cố ý, chỉ là muốn dạy cho nha đầu chết tiệt kia một bài học, không nghĩ là hắn sẽ đến và gặp nạn, nàng ta không phải cố ý tổn thương hắn!

-Bỏ đi! Chỉ là chút tài mọn, ta còn chưa chết!

Mộ Dung Diệc Han vung tay đẩy nàng ta ra, dùng nội lực ép ngân châm trên vai ra ngoài, gầm nhẹ với nàng ta:

-Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám làm nàng bị thương, đừng trách ra thủ hạ vô tình.

-Ngươi…

Lăng Vi không tin lắc đầu lùi về sau hai bước, sư huynh nàng ta, bắt đầu từ khi nào cũng đã để ý nha đầu kia?

Thấy sắc mặt hắn ngày càng kém đi, Mộng Tịch móc bình ngọc nhỏ từ trong ngực, lấy ra một viên đan dược, giơ lên trước mặt hắn:

-Thuốc này có thể giải bách độc, mau uống đi.


Mộ Dung Diệc Hàn hơi sửng sốt, bên môi nở một nụ cười, sau đó cúi đầu nhìn lòng bàn tay nàng, đem đan dược nuốt xuống.

Đây là giải dược nàng cho hắn, dù không phải giải dược mà là độc dược thì hắn cũng không chút do dự mà vì nàng uống nó.

******

Ban đêm.

Ngoài phòng gió mát thổi qua, lá cây xào xạc, ánh trăng sáng xuyên qua, bóng cây loang lổ.

Mộng Tịch nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu tràn ngập chuyện xảy ra hôm nay. Từ Hạo Khiên đến Lăng Vi, lại từ Lăng Vi mà nghĩ đến Mộ Dung Diệc Hàn.

Đã từng đọc qua một câu trong sách, gọi là “Thì quá cảnh thiên, cảnh còn người mất”, nhưng nàng không đồng ý những lời này. Nàng cho rằng bản tính của con người từ khi sinh ra cho dù là hoàn cảnh thay đổi, thì bản tính đó vẫn tồn tại. Có lẽ chỉ là nhất thời bị giấu đi, cho người khác thấy hắn đã thay đổi, thế nhưng thời gian trôi qua, dần dà bản tính đó vẫn sẽ bộc lộ ra ngoài.

Nàng không tin lời nói của người khác, vì nàng luôn cho rằng bất luận là thiện hay ác, đẹp hay xấu, là thật hay giả, là đúng hay sai, chỉ có bản tính đã thể hiện trước mặt người khác, mới là cái chân thật nhất. Có chăng chỉ đơn giản là giấu dưới lớp mặt nạ, không dám thể hiện nội tâm yếu đuối trước mặt người khác mà thôi.

Cho nên tới bây giờ nàng cũng không che giấu điều gì. Sư phụ nói nàng như đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng đó mới chính là nàng. Không ai nói đã trưởng thành thì tính cách không thể như đứa trẻ được. Đúng là so với trước đây, nàng hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng không có nghĩa là nàng cũng phải như người khác, không hơi ấm, không cảm xúc, lạnh như một tảng băng. Nhưng nàng lại có tư tưởng hữu huyết hữu nhục, không muốn bị ràng buộc, không muốn bị ai dắt mũi dẫn đi. Huống chi, mỗi người đều khác nhau, từ tính cách bên ngoài đến nội tâm bên trong, dù là song sinh, cũng không có nghĩa là ý nghĩ đều tương đồng nhau. Vì thế mà lớn lên, sao nàng không thể là một đứa trẻ bàn luận về cuộc sống chứ?

Trong cuộc sống có chân thiện tốt xấu, nàng trải qua không nhiều lắm. Phải thận trọng thế nào? Ai lừa gạt ai, nàng tuyệt đối không thích. Nàng chỉ sống đơn thuần, tại Sương Vân Điện này, thỉnh thoảng ngồi dưới tán cây đếm từng cánh hoa đào rơi, thèm đến nhỏ dãi khi nghĩ đến lúc được ăn quả đào. Thỉnh thoàng nàng theo tiếng đàn tiếng tiêu của sư phụ, nhanh nhẹn múa kiếm. Thỉnh thoảng buổi tối nàng ngồi trong sân nhìn sao trời lấp lánh, sau đó mong chờ ngày mai khi tỉnh giấc sẽ nhận được hồi âm của Hạo Khiên ca ca.

Thế nhưng có rất nhiều chuyện không giống với suy nghĩ của nàng. Nàng vốn không tin, nhưng trong lúc vô ý lại khiến nàng phải tin điều đó.

Hạo Khiên ca ca cùng Mộ Dung Diệc Hàn, một người đã từng che chở cho nàng trăm bề, một người lúc nào cũng bá đạo vô lễ. Nhưng sau nhiều năm, một người với nàng lại ôn nhu như nước, một người đối với nàng lạnh lùng xa lạ, không thể với tới, lại vô cớ tạo cho nàng cảm giác ấm áp…

Xuyên qua màn che cửa sổ, nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng, mạch suy nghĩ không ngừng phập phồng

Con người thực sự sẽ thay đổi sao? Thời gian thật sư có thể thay đổi tất cả, kể cả lòng người sao?

Có phải một ngày nào đó nàng cũng biến thành một người xa lạ đến chính nàng cũng không nhận ra không? Đến lúc đó nàng không còn vô tư sống tại Sương Vân điện, không thể vĩnh viễn sống cùng sư phụ sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.