Đọc truyện Mộng Lệ Hoa Lạc – Chương 11: Thử thách nhập môn (Phần 1)
Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Lúc ba người Mộc Mộng, Hạo Khiên và Hinh Nhị nắm tay nhau xuất hiện trước cửa đại điện, những đệ tử Thiên Thanh phụ trách đón tiếp tân đệ tử, đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Chưa từng có ai có thể thoát ra khỏi kết giới do chính chưởng môn thiết lập trong một thời gian ngắn như vậy, giờ đây lại có tới ba đứa trẻ thoát ra cùng một lúc.
Trong ba đứa trẻ mới tới, ngoại trừ đứa bé trai nhìn bề ngoài có chút tư chất, thì hai cô bé còn lại quan sát thế nào cũng thấy rất bình thường.
-Chúc mừng ba em đã vượt qua vòng thứ hai của thử thách nhập môn.
Một giọng nói ôn hòa truyền tới, ba đứa trẻ Mộc Mộng, Hạo Khiên và Hinh Nhị đồng loạt mở mắt ra, bọn trẻ phát hiện mình đang đứng trước một tòa đại điện thật hùng vĩ, gạch xanh ngói biếc, trên tấm biển viết bốn chữ to, rõ ràng [Chính Điện Thiên Thanh]
Bọn trẻ đang đứng trước mặt một hàng người mặc y phục xanh, nhìn qua tuổi những người này không lớn hơn ba đứa bao nhiêu, tóc mỗi người đều buộc ngay ngắn lên cao, sau lưng ai ai cũng đeo một thanh kiếm gỗ.
Trong đó có một người, tuy cũng mặc huyền y (*) màu xanh, nhưng y phục của người này hoàn toàn khác hẳn với những người còn lại, trên vạt và cổ tay áo có thêu một vài hoa văn đơn giản màu xanh lam, bên hông đeo một mảnh ngọc bội màu trắng.
Dưới ánh mặt trời thanh bội kiếm trong tay tản ra một vầng sáng diệu kỳ, tua kiếm màu đỏ rũ dài xuống. Nét mặt lạnh nhạt, tao nhã cho người ta cảm giác người này thật độ lượng khoan dung, giờ đây người đó đang khẽ cười nhìn ba đứa trẻ.
* Huyền y: là loại trang phục mặc khi hiến tế vào thời cổ, các vị vua thường mặc loại y phục này khi làm lễ tế trời đất. Người ta còn gọi là đạo bào.
Người vừa mới lên tiếng, chắc là vị tiên trưởng này rồi.
Thấy ba đứa trẻ tò mò quan sát bốn phía xung quanh, người đó tiến lên một bước nói:
-Nơi này là chính điện của Thiên Thanh tiên sơn, các em đã vượt qua được vòng thứ hai của thử thách, từ lúc này trở đi, các em chính là đệ tử nhập môn (*) của núi Thiên Thanh.
Mộc Mộng chớp chớp mắt nhìn, len lén nhích đến cạnh Hạo Khiên, nhỏ giọng hỏi:
-Hạo Khiên ca ca, đây không phải là một kết giới khác chứ?
Lúc nãy cô bé ngoan ngoãn nghe lời Hạo Khiên ca ca, chỉ nhắm mắt lại không hề nghĩ ngợi bất cứ điều gì, lúc mở mắt ra thì thấy mình đã đến một nơi khác, thay đổi liên tục làm cô bé không thể không nghi ngờ chỗ này có phải cảnh thật hay không.
Kết giới? Trong đáy mắt người kia lộ ra một tia kinh ngạc, những đứa trẻ này lại biết trên con đường núi có bố trí kết giới? Có chút thú vị đây, xem ra ba đứa bé này không đơn giản đâu.
Người kia khẽ khom mình xuống, thấy dáng vẻ cô bé vừa lên tiếng rất thông minh đáng yêu, ánh mắt trong veo thuần khiết, trong lòng y thầm vui mừng hơn vài phần, tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa nói với đám trẻ:
-Tất nhiên không có kết giới rồi. Ta là Tử Hiên, đại đệ tử của tiên tôn Viêm Mạch – thủ tọa giới luật đường – là một trong ba vị tiên trưởng đứng đầu Thiên Thanh, từ nay các em có thể gọi ta là sư huynh.
“Đại sư huynh.” Hạo Khiên cúi đầu hành lễ với y.
Tử Hiên gật gật đầu khen ngợi, tư chất của cậu bé này rất tốt, trí tuệ và sự lĩnh ngộ còn cao hơn lúc y vừa mới nhập môn năm đó, chỉ cần cậu bé này chăm chỉ tu hành, qua một quãng thời gian nữa sẽ trở thành nhân tài có một không hai.
“Đệ là Hạo Khiên?”
“Thưa sư huynh, phải ạ.” Hạo Khiên nghiêm trang đáp.
Tử Hiên vỗ vỗ vai cậu, cười nói: “Sau này đệ sẽ là sư đệ của ta, chỉ cần không ở trước mặt ba vị tiên tôn, giữa sư huynh đệ chúng ta không cần quá lễ phép đâu.”
“Chào đại sư huynh, muội tên là Hinh Nhị.” Hinh Nhị cũng học theo dáng vẻ của Hạo Khiên, hành lễ với y.
Tử Hiên đáp lời, chuyển mắt nhìn sang Mộc Mộng đang đứng ở giữa. Từ lúc đến tới giờ, cái đầu nhỏ của cô bé chưa từng ngừng chuyển động, hết xoay trái rồi lại ngó phải, một đôi mắt to trong veo như nước tò mò hết ngó đông rồi lại nhìn tây, bộ dáng giống như đang tìm cái gì đó.
“Muội đang tìm gì vậy?”
“Tử Hiên sư huynh.” Mộc Mộng ngoan ngoãn gọi y một tiếng, sau lại hỏi: “Mọi người ở đây đều mặc áo xanh hết ạ?” Vừa rồi cô bé len lén nhìn qua sân tập võ trong đại điện, cô bé phát hiện không chỉ những người đứng xếp hàng trước mặt mình, mà dường như tất cả mọi người ở đây ai ai cũng mặc cùng một loại trang phục và buộc cùng một kiểu tóc.
“Ừ, đây là quy định của núi Thiên Thanh, tất cả những đệ tử nhập môn bình thường chỉ có thể mặc huyền y màu xanh, chỉ có ba vị tiên tôn và đệ tử nhập thất (*) của bát đại trưởng lão mới có thể mặc y phục khác.”
*Đệ tử nhập môn và đệ tử nhập thất:
– Đệ tử nhập môn là đệ tử vừa được chọn vào Thiên Thanh, vẫn chưa bái sư, các đệ tử này thường được tập trung vào ở cùng một điện học chung, tập chung, không nhận được huấn luyện riêng biệt.
– Đệ tử nhập thất: là đệ tử đã bái sư, sinh hoạt cùng điện với sư phụ mình.
“À, thì ra là thế. Vậy sao huynh vẫn mặc y phục màu xanh ạ?” Mộc Mộng không nhịn được liền bật hỏi, tuy quần áo của sư huynh có chút đặc biệt, nhưng nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không nhận ra được. Nên mới khiến cô bé tưởng rằng tất cả mọi người ở đây đều mặc y phục màu xanh, mà nơi này lại có nhiều người như vậy, nếu vị tiên nhân áo trắng kia cũng đã thay đồ giống vậy, vậy cô bé phải làm thế nào mới tìm được người đây?
Tử Hiên ngượng ngùng cúi đầu, trên khuôn mặt xuất hiện một ráng mây đỏ ửng, nhưng chỉ trong giây lát y lại khôi phục vẻ bình tĩnh, thong dong thường ngày. Tiểu nha đầu tinh quái này, vừa mới gặp mặt đã đặt cho y một vấn đề khó giải thích như vậy, chẳng lẽ phải kể với cô bé là vì sư muội Linh Vân từng khen y mặc quần áo màu xanh nhìn rất đẹp, cho nên nhiều năm như vậy trôi qua, y vẫn chưa từng thay đổi màu sắc quần áo hay sao?
Y vỗ vỗ đầu của cô bé, khéo léo chuyển đề tài sang hướng khác: “Vì sao muội lại tò mò việc mọi người mặc y phục như thế nào vậy?”
“À … Vì có một vị tiên nhân áo trắng nói, chỉ cần muội vượt qua khỏi thử thách nhập môn, người sẽ thu muội làm đồ đệ …”
“Tiên nhân áo trắng?” Trên núi Thiên Thanh chỉ có duy nhất một người mặc y phục trắng, chẳng lẽ là tôn thượng? Nhưng từ lúc tôn thượng quay về Thiên Thanh tới giờ vẫn luôn bế quan, mấy năm nay chưa từng bước ra khỏi điện Sương Vân nửa bước, ngoại trừ sư phụ và Chưởng môn, người không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào điện Sương Vân, cô bé con này sao có thể từng gặp tôn thượng được?
Tử Hiên lập tức phủ định những suy nghĩ trong lòng, nói với Mộc Mộng: “Thông thường những đệ tử nhập môn chưa thể bái sư được, các em tuy đã vượt qua được hai cửa thử thách nhập môn, nhưng nếu muốn bái sư thì phải vượt qua lần thử thách cuối cùng vào ba ngày sau, cửa thứ ba mới thật sự là cuộc khảo nghiệm nhập môn.”
“Thì ra còn nữa à …” Hóa ra hai vòng trước cũng không được xem là thử thách nhập môn thật sự. Trái tim Mộc Mộng chợt nặng nề, vừa rồi cô bé đã vui mừng nghĩ mình đã vượt qua được thử thách nhập môn rồi, chỉ cần tìm được vị tiên nhân áo trắng, người sẽ thu nhận cô bé làm đồ đệ, không ngờ rằng thử thách nhập môn thật sự còn chờ ở cuối cùng. Hai cửa trước nếu không có Hạo Khiên ca ca bên cạnh, e rằng ngay cả chiếc thuyền nhỏ cô bé cũng không leo lên được, giờ vẫn còn một cửa nữa phải làm sao đây, chắc chắn cửa này còn khó hơn trước nhiều lắm.
Tử Hiên nhận ra sự lo lắng của cô bé, lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, lần này không qua được thì còn lần sau, cứ hễ là đệ tử nhập môn của Thiên Thanh, chỉ cần chưa tròn mười lăm tuổi, đều có thể tham gia thử thách nhập môn vòng cuối này.”
Lần sau … Mộc Mộng lắc đầu, lần sau chính là một năm sau. Cô bé không thể chờ lâu như vậy, cha mẹ còn nằm trong tay yêu ma, không biết giờ ra sao rồi, có phải đã … Không đâu, chắc chắn không, cha mẹ chưa chết mà! Hai người nhất định đang chờ cô bé đến cứu! Cô bé chắc chắn phải vượt qua thử thách, nhất định phải nhanh chóng bái sư, mau học được tiên pháp, rồi cứu cha mẹ ra!
Hạo Khiên lén đưa tay nắm nhẹ tay cô bé, Mộc Mộng ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt của cậu bé như muốn nói với bé, có cậu ở đây, đừng quá lo lắng, dù có xảy ra chuyện gì, cậu vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô bé. Hai người đã có thể thuận lợi vượt qua hai cửa trước, chắc chắn sẽ qua được lần cuối này, cậu sẽ không bỏ cô bé lại một mình.
“Được rồi, giờ chưa cần nghĩ đến những việc đó, hai ngày nay chắc các em đã mệt lắm rồi, quay về nghỉ ngơi đi, ba ngày sau sẽ có người dẫn các em đến đại điện tham gia thử thách nhập môn vòng cuối cùng. Nhớ kỹ, ngoại trừ khu vực các em cư ngụ, đừng tùy tiện đi lung tung bên ngoài, đặc biệt là điện Sương Vân, điện Thanh Huyền và điện Ẩn Mạch, không được sự cho phép của ba vị tiên tôn, bất cứ đệ tử nào tự ý xông vào đều phải chịu phạt.”
“Dạ.”
Mộc Mộng đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nghe Tử Hiên nói: “Đúng rồi tiểu sư muội, muội còn chưa cho ta biết tên muội là gì?”
Mộc Mộng nở nụ cười ngọt ngào với y, nói: “Muội tên là Mộc Mộng.”
Ba ngày nay, giống như tất cả các đệ tử nhập môn, Mộc Mộng và Hinh Nhị ở cùng nhau trong điện Quỳnh Mính, còn Hạo Khiên thì ở trong điện Cảnh Khôn. Điện Quỳnh Mính và điện Cảnh Khôn là nơi ở tạm của các đệ tử nhập môn chưa bái sư, nam nữ mỗi điện riêng biệt. Còn với các đệ tử đã bái sư, những người này đều vào ở trong điện của sư phụ mình, để thuận tiện cho việc tu hành.
Ba người bọn họ và những đứa bé thoát ra khỏi kết giới sau đó và cả những đứa trẻ luôn giữ ý nghĩ kiên trì tới cùng cũng thoát ra khỏi kết giới sau đó, tổng cộng có khoảng mấy chục đứa bé – cũng chính là đệ tử nhập môn mới vào năm nay, nên sinh hoạt cũng không thể so sánh với những đệ tử cũ, đám trẻ sống thật sự khá thoải mái. Vừa không cần dậy sớm lên lớp, học các loại tiên pháp, cũng không cần mỗi ngày chạy đến sân võ luyện tập, một ngày trôi qua rất nhanh.
Từ trong lời kể của sư huynh và sư tỷ, đám trẻ cũng đã biết thêm không ít những chuyện về núi Thiên Thanh. Vì sư huynh Tử Hiên và sư tỷ Linh Vân vẫn chưa đủ tuổi mở khóa dạy học, cho nên lần này vẫn là ba vị tiên tôn và tám vị trưởng lão nhận đệ tử như trước. Muốn làm đệ tử ba vị tiên tôn nhất định phải vượt qua đợt thử thách nhập môn cuối cùng, nhưng muốn làm đệ tử của tám vị trưởng lão thì đơn giản hơn, chỉ cần trên đường đi đừng bao giờ có ý nghĩ từ bỏ, kiên trì đến cùng, thì gần như ai ai cũng đều có cơ hội bái tám vị trưởng lão hoặc các đệ tử của những vị trưởng lão làm thầy. Tất nhiên nếu không thể vượt qua được thử thách cuối cùng cũng có thể chọn không bái sư, chờ năm sau lại tiếp tục tham gia.
Rốt cuộc cũng đã đến ngày mười lăm tháng bảy, sớm tinh mơ lúc trời còn chưa sáng hẳn, Tử Hiên và Linh Vân đã dẫn theo gần trăm đệ tử muốn tham gia vòng cuối cùng thử thách nhập môn đến chính điện.
Lần đầu tiên Mộc Mộng đặt chân đến đây, chỗ này hoàn toàn khác với những gì cô bé tưởng tượng. Chính điện được trang hoàng rất đơn giản, ngoại trừ ba chiếc ghế bằng gỗ tử đàn đặt ở phía trên thì không còn bất cứ thứ gì nữa. Đại điện mênh mông trống trải, nhưng vừa bước vào một bước, bầu không khí lại khiến trong lòng người không thể không nảy sinh sự cung kính. Đám trẻ theo sự dặn dò của sư huynh và sư tỷ, ngoan ngoãn xếp thành ba hàng thật ngay ngắn trong điện, Hạo Khiên, Mộc Mộng và Hinh Nhị đứng song song nhau. Tất cả mọi người đều cúi đầu chờ đợi ba vị tiên tôn và tám vị trưởng lão đến. Bởi vì lần kiểm tra cuối cùng này do chính chưởng môn và tám vị trưởng lão công bố đề mục, thử thách mỗi năm mỗi khác, cho nên không ai có thể đoán được rốt cuộc lần này sẽ kiểm tra cái gì.
Chỉ qua thời gian khoảng nửa ly trà, chưởng môn Hạo Huyền, thủ tọa giới luật đường Viêm Mạch và tám vị trưởng lão đều đã ngồi vào vị trí của mình, chỉ có duy nhất chỗ ngồi bên phải của Hạo Huyền vẫn trống không. Đệ tử nhập môn sớm hơn vài năm cũng không bất ngờ gì, từ lúc bọn họ lên Thiên Thanh tới giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy có người nào ngồi lên vị trí ấy. Cái gọi là vượt qua cuộc kiểm tra là có thể trở thành đệ tử của ba vị tiên tôn, thật ra cho tới giờ cũng chỉ có hai vị tiên tôn thu nhận đệ tử thôi. Còn với một vị tiên tôn khác, bọn họ đều chỉ là nghe sư huynh và sư tỷ kể lại, nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy mặt dù chỉ một lần.
Cũng chỉ có Tử Hiên, Linh Vân và những đệ tử cùng trang lứa mới biết, sau trận chiến tiên ma, tiên lực của tôn thượng không hùng hậu bằng trước đây. Ước hẹn hai mươi năm với Ma quân càng ngày càng tới gần, mấy năm gần đây người gần như ở điện Sương Vân từng giờ từng khắc bế quan tu luyện, ngôi vị chưởng môn người cũng giao lại cho sư huynh Hạo Huyền. Nhìn chiếc ghế trống trơn, đại hội bái sư lần này chắc tôn thượng cũng sẽ không nhận đệ tử.
Mộc Mộng hơi ngẩng đầu lên, đưa mắt thật cẩn thận tìm kiếm trong mười người đang ngồi bên trên, cô bé muốn xem xem vị tiên nhân áo trắng có ở trong đó không. Nhưng mà cô bé cẩn thận nhìn hết lần này đến lần khác, vẫn không phát hiện ra bóng dáng người đó.
Cô bé vốn tưởng rằng nếu vị tiên nhân áo trắng là một trong tám vị trưởng lão, vậy chỉ cần cô bé cắn răng kiên trì đến cùng, dù không thể vượt qua thử thách cũng không sao cả, cô bé chắc chắn có thể bái người làm thầy. Nhưng mà những người đang ngồi trên đó, sao lại lớn tuổi đến vậy, bộ râu còn muốn dài hơn cả tóc. Vị tiên nhân áo trắng đó nhìn qua thì còn rất trẻ, nói thế nào cũng chưa tới ba mươi tuổi, chắc người đó không phải là một trong tám vị trưởng lão rồi.
À, đúng rồi! Sư huynh Tử Hiên nói đệ tử của tám vị trưởng lão cũng có thể nhận đồ đệ, vậy tiên nhân áo trắng kia chắc chắn là đệ tử của tám vị trưởng lão rồi! Nghĩ như vậy, Mộc Mộng không nén được sự hưng phấn đang dậy lên trong lòng, chỉ cần người đó không phải là một trong ba vị tiên tôn đứng đầu Thiên Thanh, vậy thì cô bé không thể vượt qua được thử thách nhập môn cũng không sao cả.
Nhưng, ngẫm rồi lại nghĩ, lỡ như bé không qua được, tiên nhân áo trắng có cho rằng cô bé không có tư chất tốt, cũng không cố gắng hết sức, người sẽ không chịu nhận bé làm đồ đệ thì sao? Lúc đó tiên nhân áo trắng đã đưa ra điều kiện, muốn cô bé vượt qua thử thách nhập môn mà.
Ái dà, thảm, thảm rồi! Cũng không biết thử thách lần này là gì, bé còn phải cạnh tranh với nhiều sư huynh và sư tỷ như vậy, hy vọng của cô bé quả thực còn xa vời hơn cả việc mặt trời mọc ở đằng tây. Vì nói không chừng một ngày nào đó tâm tình của Mão Nhật Tinh Quân thật tốt, ông ấy sẽ đánh xe bắt đầu chạy từ phía tây sang phía đông, nhưng mà hôm nay cô bé tham gia cuộc khảo nghiệm mà không có một chút chuẩn bị gì hết.
Bàn tay nhỏ bé lo lắng vò vò vạt áo, lòng bàn tay ướt đẫm, đến cả Chưởng môn và các vị trưởng lão ngồi trên đó nói gì, cô bé cũng không nghe thấy. Mãi đến khi Hinh Nhị lén lén kéo ống tay áo của cô bé …