Mộng Hồi Đại Thanh

Chương 9: Ấm áp (2)


Đọc truyện Mộng Hồi Đại Thanh – Chương 9: Ấm áp (2)

Còn chưa đi tới cửa, đã nghe một tràng cười truyền đến, không khỏi có chút kỳ quái, là ai dám hô to nói lớn ở chỗ này. . . . . . Lại gần chút, hừ! Nghĩ ra rồi, Thập a ca, giọng nói thẳng thắn kia tôi nghe một lần liền không quên được. Tôi lắc đầu, aiya! Ma tinh kia cũng tới, trong lúc tuyển tú đã từng tới gây sự, lúc đó tôi giả bệnh không tới, lúc này. . . . . . Tôi vừa suy nghĩ vừa đi tới cửa. . . . . .
“Cửu ca, chắc chắn nàng ta đã sớm thông đồng với Lão Thập Tam rồi, nếu không Tứ ca hắn có thể. . . . . .”
“Ngươi câm mồm, ăn nói lung tung, cũng không nhìn xem đây là đâu.” Bát gia quát lớn đi ra ngoài.
“Vù vù” ! Tôi cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn lên đỉnh đầu, muốn la lên, muốn đem ấm trà trong tay tạt lên cái ót của Thập a ca, muốn. . . . . . Ta chớp mắt, nhìn chằm chằm Thập a ca, hắn đưa lưng về phía tôi khoa tay múa chân. Bát a ca ngồi ở đối diện cửa cũng đã thấy tôi, không khỏi sửng sốt, Thập a ca cảm thấy kỳ lạ cũng xoay người qua, thấy tôi cũng rất sửng sốt, liền cười xấu xa đi tới bắt chuyện: “A, tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là Minh Vy cô nương. Dù thế nào, vừa rồi đàn ông chúng tôi nói đùa, cô cảm thấy có buồn cười không?”
Thấy đức hạnh của hắn, bản thân tôi đột nhiên thanh tĩnh hơn, nghiêm chỉnh lễ phép phúc thân: “Thập gia Thập Tứ gia cát tường.” Thập a ca sững sờ, Thập Tứ a ca cười nói:
“Rót trà.”

Tôi vững vàng đi lên phía trước, rót trà cho bọn họ, tự tay cầm một ly trà mời Thập a ca. Hắn đón lấy, hắn cảm thấy không thú vị vì tôi tỏ ra không sao cả, xoay nguời lại ngồi xuống, nhìn tôi. Nhìn chằm chằm tôi một lát, lấy lại được ý thức liền uống trà. Tôi chờ chính là lúc này.”Ha ha ha!” Tôi cười lớn ba tiếng.”Phụt”, Thập a ca phun ra một miệng trà, bị sặc đỏ bừng mặt, lại nói không ra lời. Tôi cười tủm tỉm phúc thân nói: “Chủ tử cười chê rồi.” Nói xong liền đứng dậy, khiêm tốn lễ phép đứng qua một bên. . . . . .
Ngươi tên hỗn đản, tên ngốc, muốn chèn ép người ta cũng phải nhìn xem đối tượng là ai! Trong lòng tôi tuy rằng đã hả giận, cũng biết chuyện này xem như gây họa. Đành vậy thôi, dù sao cũng đã hối hận không biết bao nhiêu lần, sắt tử đa liễu bất giảo (?), hơn nữa cũng không còn gì để hối tiếc nữa. Đang chờ phản ứng phẫn nộ của Thập a ca, “Ha ha!” Thập Tứ a ca đột nhiên cười lớn đi tới. Tôi sửng sốt nhìn hắn, hắn cười nhìn tôi, lại nói chuyện với Thập a ca .
“Thập ca từ trước đến nay đều rất hài hước, nhưng lần này mới là buồn cười nhất!”
Tôi nghe không hiểu đây là đang giúp tôi hay là giết tôi, Thập a ca đứng dậy, mặt vì xung huyết mà biến thành màu tím. Bản thân tôi không phải sợ, ở chỗ này hắn không thể tự tiện xử phạt tôi, dù sao tôi cũng là người bên cạnh Đức Phi nương nương, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhân nha! Huống chi, hắn vừa nói, ngay cả Tứ gia cũng … Đức Phi là mẹ ruột của Tứ gia nha, truyền ra ngoài cũng không ích gì cho hắn. Tôi lạnh nhạt đứng ở một bên, ngẫm lại đánh tôi cũng không có ích gì, tôi cũng hiểu được giá trị của người bên cạnh Đức phi. Về phần đắc tội Thập a ca sẽ có phản ứng như thế nào, thì cũng đành vậy thôi. Hắn đối với tôi đã tràn ngập ác ý, tôi làm cái gì cũng không lấy lòng hắn được, cũng không thể xem thường hắn ta. Tôi cũng chỉ âm thầm đề phòng, cảm thấy hắn từng bước tới gần. . . . . .
Đột nhiên một giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền đến:
“Các vị a ca, các vị nương nương đã trở lại, đang ở chính đường. Thái tử gia cùng các vị a ca khác cũng đều đến, mời các vị qua đó một chuyến.”
Tôi quay đầu đi, không phải Đông Liên đó là Tiểu Xuân mà.
Tiểu Xuân lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không nhìn tôi, tôi có chút kinh hỉ( kinh ngạc mừng rỡ), sững sờ đứng ở nơi đó, Bát gia đột nhiên nói
“Vậy thì đi thôi, đừng để các vị nương nương chờ lâu, thái tử gia cũng đến, mọi người mau qua đi!”

Tôi mới lấy lại tinh thần, quay đầu liền thấy Thập Tứ gia đứng ở bên cạnh ta, trừng mắt nhìn tôi. Tôi sửng sốt, vội quay sang chỗ khác, chỉ nghe hắn nói:
“Đúng rồi! Tối nay còn phải thỉnh an Hoàng ama.” Tôi lẳng lặng lùi sang một bên, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, các vị a ca đều đi ra khỏi cửa, Thập gia đến trước mặt tôi dừng lại.”Hừ!” hừ một tiếng. Trong lòng tôi hiểu được lúc này không thể ngẩng đầu cũng không thể nói chuyện, Bát a ca cùng Thập Tứ a ca đã giúp tôi thoát nạn, tôi tự nhiên cũng phải biết điều chút.
Rốt cục cũng im lặng rồi, tôi thở mạnh, ngày hôm nay coi như là gặp may , tạm thời xem như tránh được, nhưng về sau, Thập a ca chính là tay chân của Bát gia.
“Tỷ tỷ?”
“A!” Tôi giật mình, lúc này mới phát hiện Tiểu Xuân chưa rời đi, cười tủm tỉm nhìn tôi , “Tỷ tỷ vẫn như trước đây, tâm trí như đi vào cõi thần tiên nha!”
“Ha ha.” Tôi nở nụ cười, đi tới, nhẹ nhàng quàng vai nàng.
Đứng lại nhìn kỹ Tiểu Xuân, vẫn tú lệ ( thanh tú, diễm lệ )dễ thương như vậy, im lặng rụt rè, có điều gương mặt có chút phong tình, có chút khác lạ. Thấy tôi đánh giá nàng, nàng như trước nở nụ cười: “Tỷ tỷ vẫn như vậy tinh thần sảng khoái, xem ra rất tốt a.” Tôi cười nói: “Nói được thật tốt, nếu nói được nhiều hơn hai câu, tỉ sẽ không chỉ tinh thần sảng khoái, mà cả người đều sảng khoái.”

“Xì” Tiểu Xuân bật cười “Điều này cũng không thay đổi, vẫn khôi hài như vậy.” Tôi mỉm cười: “Đừng nói tỉ, gần đây muội thế nào?” Nàng dừng lại một chút, rũ mắt nói: “Muội rất tốt.”
“Ừm. . . . . . Muội ngụ ở Trữ Tú cung, thường ngày có làm gì không?” Tôi đi đến bên cạnh bàn, thấy trong ấm trà còn chút trà, rót hai chén, tuy có hơi ấm, nhưng vẫn là trà ngon. Đưa một ly cho tiểu xuân, nàng nhận lấy, cũng chỉ ngửi ly trà, như nghĩ tới cái gì . . . . . .
Tôi liếc mắt nhìn nàng, từ từ ngồi xuống thưởng thức trà.” n, trà ngon!” Tôi nhếch miệng, không tệ.”Hai ngày nay, muội ở Cảnh Nhân cung.” Nàng đột nhiên nói. Tôi sửng sốt, Cảnh Nhân. . . . . .”Cái gì? Muội ở chỗ Nạp Lan quý phi làm gì?” Tôi không nhịn được lớn tiếng.”Cũng không có gì, chỉ là hằng ngày hầu hạ, giúp nương nương thêu thùa may vá.” Tiểu Xuân thản nhiên cười.
“A, như vậy à, vậy. . . . . .” Tôi nhìn nàng, không dám hỏi.”Cái gì?”
Nàng cười hỏi tôi. Tôi cười gượng hai tiếng, vẫn đỏ mặt hỏi: “Kia cái gì. . . . . . Hoàng thượng có có. . . . . .” Tôi nói vẫn chưa xong, “Tỷ tỷ!” Mặt Tiểu Xuân đỏ lên, xoa nắn khăn tay, bản thân tôi không phải vì nhàm chán, mà vì chuyện này đối với Tiểu Xuân rất quan trọng, cho nên tôi vẫn yên lặng nhìn nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.