Đọc truyện Mộng Hoa Xuân – Chương 10
Sắc vàng nhạt của ánh nắng ban mai chiếu vào mặt nước giếng,
đúng lúc đó, một nam nhân hắc y mạnh mẽ như con mèo đen lặng lẽ đi vào trong
sân vườn, nhanh chóng bước vào phòng, cung kính đứng bên ngoài bức rèm.
“Bẩm Vương gia, Mi Lâm cô nương không hề vào rừng mà đi về
hướng thành An Dương.” Người đàn ông với lông mày sắc như dao gọt, nhưng ánh mắt
lại trầm tĩnh tựa mặt nước trong.
Gương mặt Mộ Dung Cảnh Hòa biến sắc, run lẩy bẩy muốn đứng dậy,
nhưng lại bị ngã nhào vì không có lực.
“Đứng yên ở đó!” Hắn gằn giọng không cho phép người đàn ông
đó đến đỡ, thở dốc nhìn lên nóc nhà, ánh mắt đó chứa đầy sát khí như muốn xuyên
qua tất cả.
Nàng bỏ mặc hắn như thế này sao? Vậy là nàng vẫn bỏ mặc hắn
sao?
“Kinh thành truyền đến tin tức Đại Hoàng tử cấu kết ngoại
bang, âm mưu tạo phản, nay đã bị bắt giam vào ngục.” Một hồi, sau khi để ý thấy
ánh mắt hắn dần dịu lại, người đàn ông mới tiếp tục nói.
“Tây Yến liên minh với Nam Việt chính thức tuyên chiến với
nước ta, hiện tại đã chiếm đóng năm thành trì phía biên giới Tây Nam. Triều
đình đang tranh luận rất gay gắt về việc nên phái ai cầm quân chống giặc.”
Mộ Dung Cảnh Hòa cười nhạt, căng tròn mắt như muốn nói điều
gì, nhìn thấy tên thợ săn đằng xa đang đi về phía căn nhà, bỗng dừng lại giây
lát, sau đó quả quyết: “Về Kinh Bắc.”
Về phần Mi Lâm, nàng quả thật tốn không ít công sức mới tìm
gặp được vị lang trung chốc đầu này. Đây cũng là câu chuyện của ba hôm sau. Vị
lang trung chốc đầu ngả lưng trên ghế nằm trong vườn sưởi nắng nghỉ ngơi. Lang
trung khoảng năm, sáu mươi tuổi, cái đầu trọc chốc từng mảng giống như lời mọi
người nói.
Khi nhìn thấy từng mảng chốc trên cái đầu trọc lốc của ông
ta, có mảng đang mưng mủ, Mi Lâm trong giây lát cũng không dám chắc chắn. Nếu
người này đến kinh mạch bị đứt còn nối lại được, vậy tại sao không chữa được bệnh
chốc đầu của mình? Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn mở cửa đi vào bên trong.
Vị lang trung mở hé mắt nhìn nàng một lượt sau đó như thấy
không có gì thú vị, lại vô tình nhắm mắt dưỡng thần.
Mi Lâm cũng không nói gì, nhìn quanh vườn một lượt, sau đó tự
lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi ngay bên cạnh.
“Ngươi về đi, lão đây không cứu người sắp chết.” Một hồi
lâu, vị lang trung cất tiếng nói.
Mi Lâm lúc đó đang cúi xuống nhặt một thanh gỗ, nghe thấy vậy,
tay bỗng run rẩy, thanh gỗ rơi xuống đất, nàng lại cúi xuống nhặt lên.
Không thấy nàng trả lời, cũng khong thấy nàng đi về, vị lang
trung cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được đành phải mở mắt, gườm gườm nhìn cô
gái kiên trì đó.
Mi Lâm mỉm cười, khẽ nhếch môi, nhưng đột nhiên dừng lại bởi
phát hiện giọng nói của mình bỗng khàn đặc không ra tiếng, nàng lấy thanh gỗ viết
lên nền đất mấy chữ.
“Không phải là sắp chết, chỉ là kinh mạch bị đứt.”
Lang trung lướt qua một lượt, đột nhiên nắm lấy tay nàng bắt
mạch. Mi Lâm lắc đầu, cố gắng dùng giọng nói khàn khàn giải thích rằng không phải
mình. Ông ta không hề để tâm. Lát sau mới buông tay ra, ngửi vài hơi, cười nhạt
nói: “Chắc ngươi dùng cà độc và cải đắng để thay cơm chứ gì?”
Mi Lâm thấy tim đau nhói, rụt tay lại, vốn không định nói
gì, nhưng đang có việc muốn nhờ vả người ta, nghĩ đoạn, đưa chân ra viết lên đất
một chữ: “Đau”.
Vị lang trung nhếch mày, lại nằm xuống rút ra từ sau ghế một
tẩu thuốc, cũng chẳng châm lửa mà cứ như vậy đưa lên miệng ngậm.
“Dùng cái này để giảm đau, ha ha, người chỉ cho ngươi dùng
cách này chắc có thù hằn gì với ngươi phải không? Song, biết cách dùng hỗn hợp
hai loại thuốc này với nhau chứng tỏ cũng không phải hạng tầm thường.”
Môi Mi Lâm vốn dĩ đã không còn sắc máu lúc này còn trở nên
trắng bệch, trong đầu nhớ lại câu nói của lão đại phu hôm ở thành An Dương.
“Dùng hai loại thuốc này thường xuyên dễ dẫn đến bị câm, cô
nương nên cẩn trọng.”
Cũng không phải không nghĩ đến việc hắn có thể cũng không biết
hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này, nhưng mỗi khi đặt giả thiết đó, tim nàng
lại có chút hoang mang. Hôm nay lại nghe thấy vị lang trung này nói vậy, mới biết
rằng một người bình thường không thể vô tình biết cách dùng hỗn hợp hai loại
thuốc này.
Hắn hận nàng vậy sao? Rốt cuộc là hận nàng đến mức nào? Tốn
nhiều công sức vậy chỉ để hại nàng? Câu hỏi này, nàng đã tự hỏi mình suốt dọc
đường về hôm ấy nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, chỉ biết tự cười bản thân
mình. Mới vài chục ngày ngắn ngủi chung sống mà nàng đã xem như cả đời, bị lừa
gạt cũng đúng. Mà đáng cười nhất đó là, đến giây phút này nàng vẫn nhớ đến nụ
cười dịu dàng của hắn hôm đó.
Ngươi muốn chết vì dại dột, cũng chẳng có cách nào khác.
Đúng lúc này, nàng lại đột nhiên đồng tình với câu nói của hắn. Sau đó, cười một
cách đau khổ, phát hiện ra bản thân đến lời nói vô tình đó cũng nhớ như in từng
câu từng chữ.
“Mong tiên sinh giúp đỡ.” Nàng gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh
trong đầu, từng chữ từng chữ viết lên nền đất, không hề do dự.
Lang trung chốc đầu tuy rằng làm ra vẻ như không để tâm đến,
nhưng thật ra lại đang chú ý từng biến đổi trên sắc mặt nàng, ngậm thuốc nói: “
Ngươi đã tìm đến đây, chắc cũng biết quy tắc của lão?”
Quy tắc? Ông ta làm gì có quy tắc gì. Mi Lâm nghĩ trong bụng.
Theo những tin tức mà dọc đường nàng hỏi thăm được thì người này rất thích hành
y, không kể là người hay vật, chỉ cần tìm đến, ông ta đều ra tay cứu giúp. Gặp
phải những nhà nghèo khó, chỉ cần bữa cơm rau đạm bạc là đủ. Cũng chính vì
không có nguyên tắc gì như vậy, hơn nữa dung mạo tầm thường nên cho dù y thuật
có cao nhưng lại không hề nổi tiếng, chỉ có người trong mấy thôn gần đây biết
có một thầy lang như vậy thôi. Suy cho cùng, người có tiền cũng sẽ không tự
nguyện tìm một lang trung chuyên chữa bệnh cho thú y cứu giúp.
Có yêu cầu gì, mong tiên sinh chỉ cho. Mi Lâm viết lên, nghĩ
bụng, người đó thân phận cao quý, nhân thủ lại cao minh, còn sợ gì mà hắn không
tìm được.
Lang trung chốc đầu đưa tay lên vuốt râu, sờ đến cái cằm
trơn bóng mới nhớ ra trước đây không lâu bị lửa thiêu cháy hết, động tác dừng lại
giây lát mới lại tiếp tục vuốt ve cái cằm lún phún râu non của mình.
“Lão đây không hề có tật xấu gì, chỉ là không muốn lãng
phí.” Ông ta mắt khép hờ nhìn ánh nắng mặt trời, không nhanh cũng không chậm
nói, “Lão thấy ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, thà rằng đến đây giúp
lão dưỡng ngọc.”
Dưỡng ngọc? Mi Lâm nghi hoặc, không phải là không để tâm đến
bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ là nàng không hề cho rằng việc
này chỉ cần mấy câu là có thể giải quyết được, vì vậy tạm thời không so đo làm
gì.
“Tức là dùng khí huyết của ngươi để dưỡng mạch ngọc.” Lang trung
nhẫn nại giải thích. Tay ông ta dường như không thể không động đậy, lúc thì sờ
dưới cằm khi thì gãi lên trên đầu làm cho gầu bay tứ tung.
Mi Lâm khẽ nhíu mày, chẳng nhẽ phải lấy tính mạng mình ra để
đánh đổi mới được? Chưa đợi nàng lên tiếng hỏi, vị lang trung tiếp tục giải
thích: “Lão cần mạng của ngươi để làm gì. Ngươi đáng sống được bao lâu thì vẫn
sẽ sống đến bấy lâu.” Đừng nghĩ ông ta bề ngoài nhìn nhếch nhác, thực ra nhãn
thần rất sắc bén, người khác đang nghĩ gì, ông ta đều có thể đoán trúng tám,
chín phần.
Mi Lâm nghe vậy, tủm tỉm cười, không chút do dự gật đầu đồng
ý. Cho dù ông ta không nói ra yêu cầu này thì nàng cũng dự định sau khi chữa khỏi
bệnh của Mộ Dung Cảnh Hòa sẽ tìm cách ở lại nơi đây, mong ông ta chữa trị cho
mình.
Còn… còn Mộ Dung Cảnh Hòa, đường ai nấy đi vậy.
Mi Lâm trước giờ vẫn biết, cho đi không có nghĩa là nhận lại
được điều gì, cũng biết lấy oán báo ân cũng chẳng phải hiếm, chỉ là lúc bị bao
vây ở ngoài thành An Dương, trong lòng vẫn khống chế không được từng trận quặn
đau.
Nhìn hình mình vẽ trên bố cáo truy nã, ở đó đề rõ thân phận
mật thám Ám Xưởng của nàng, còn có cả tội chứng mưu hại Kinh Bắc Vương gia…
Giây phút ấy, nàng thất vọng chán chường, không hề phản
kháng, để mặc binh lính bắt trói, tước đi con dao chưa bao giờ thuộc về nàng.
Bên tai toàn là những tiếng kêu oan ức khóc lóc của vị lang trung chốc đầu, khiến
nàng càng cảm thấy cắn rứt. Ngu ngốc hại chết bản thân đã đành lại còn liên lụy
đến người khác.
Xe tù lộc cộc lăn bánh trên đường, độc tính phát tác lại
không có hai vị thuốc cà độc và rễ cải kia giảm đau, khiến nàng đau đớn tột độ,
không ngẩng đầu lên được.
Vị lang trung chốc đầu ngồi ở một góc trong xe, sau hai ngày
gào thét kêu oan ức, lại khôi phục biểu hiện lười nhác vốn có. Ông ta không có
hung khí nên đồ vật mang theo không bị tước đi, cho đến lúc này vẫn có thể ngậm
điếu thuốc tự tại ngắm phong cảnh hai bên đường, nhìn những người đi đường với
ánh mắt như đang ngắm những con khỉ, cũng như ánh mắt của những người đi đường
đang nhìn về họ vậy.
“Ngươi sao rồi?” Cuối cùng, thấy cô gái không nói một lời từ
khi bị bắt, ông ta nhịn không được nữa, hỏi.
Mi Lâm như không nghe thấy, hồi lâu cũng chẳng trả lời, mãi
đến lúc ông ta tưởng rằng nàng do đau quá mà ngất đi, nàng mới lắc đầu. Động
tác rất nhẹ, đến mức nếu ông ta không chú ý đến thì cũng không thể phát giác ra
được.
Lang trung chốc đầu than thở, nhả tẩu thuốc khỏi miệng, sau
đó lấy cán điếu gõ nhẹ lên vai nàng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cuối
cùng cũng nhìn thấy nàng ngước đầu lên: “Ngẩng đầu lên xem nào, lão đây không
quen nhìn cái trán quạ đen như vậy.”
Nói xong, lại phải đợi hồi lâu Mi Lâm mới từ từ ngẩng đầu
lên, lộ rõ vẻ mặt vì đau đớn mà mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, nhìn như ma nữ, đâu
còn nét đẹp thanh tú vốn có trước đây.
Lang trung chốc đầu tặc lưỡi vài tiếng, chung quy cũng không
nhẫn tâm mỉa mai, từ trong túi lấy ra một hũ thuốc bằng đất.
“Ngươi nhận lời giúp lão đây dưỡng ngọc, kết quả bệnh chưa
xem được, ngọc cũng chẳng còn cơ hội dưỡng nữa, lại hại lão bị bắt oan, đây rốt
cục là chuyện gì?” Ông ta vừa nói vừa mở nắp hũ thuốc, lắc lắc nhẹ, hồi lâu mới
lắc ra một viên thuốc nhỏ màu vàng: “Loại thuốc này lão dùng để diệt bò cạp, cực
kỳ độc, ít nhiều cũng có thể giảm đau… Ngươi, aiz, dù sao ngươi cũng không sống
được bao lâu nữa, thôi đành chịu khổ chút vậy.”
Mi Lâm đưa tay ra, tay nàng tuy rằng bị đau đến run cầm cập,
nhưng không hề tỏ ra nghi ngại. Nàng luôn cho rằng, chỉ cần giữ được mạng sống,
chịu một chút đau đớn cũng đáng. Bây giờ, có đau đớn mới biết, cuộc sống không
có ánh sáng này, chết còn dễ hơn.
Những động tác nhỏ nhặt của hai người quan binh áp giải
không để tâm đến. Bọn họ cưỡi ngựa, lưng thẳng như thương, không hề nói chuyện,
nhìn khí thế đó cũng đủ biết không phải quan binh tầm thường.
Mi Lâm uống viên thuốc diệt bò cạp đó, chẳng lâu sau quả
nhiên không còn thấy đau đớn như trước nữa, hiệu quả còn tốt hơn thuốc hỗn hợp
cà độc và rễ cải nhiều. Nàng khẽ thả lỏng, cuối cùng cũng có sức lấy tay lau
khô mồ hôi trên trán. Nhìn hàng cây khô vàng hai bên đường, nàng nghĩ, lúc trước
biết loại thuốc đó uống sẽ bị câm, nàng không chịu đựng được vẫn uống đó thôi.
Bây giờ cũng vậy.
Người đàn ông đó… Người đàn ông thấu triệt lòng người đó, hắn
có thể bày ra cạm bẫy trước mắt nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến nàng có nhảy
xuống đó hay không.
Mi Lâm hít sâu một hơi, nắm chặt vạt áo trước ngực, ánh mắt
không tiêu cự hiện rõ vẻ thê lương.
Mười ngày sau, xe tù áp giải họ đến nơi mà Mi Lâm không thể
ngờ tới.
Kinh Bắc.
Kinh Bắc là vùng cực Bắc của Đại Viêm, cũng là tòa thành
hoang vu nhất. Đoạn đường họ đến đây, tuyết cũng rơi vài trận, con đường đất rắc
đầy tuyết mỏng in hằn những vết chân người qua lại.
Lang trung chốc đầu run cầm cập, Mi Lâm cũng run cầm cập. Chỉ
có điều một người run vì rét, một người run vì độc phát tác. Lại nhìn những tên
quan binh áp tải kia, họ mặc cũng không nhiều hơn hai người là mấy nhưng thân
hình rất thẳng, vững chắc như núi vậy.
“Sớm biết… hắt xì… sớm biết phải đi xa như này, lão đây… hắt
xì… lão đây đã mặc ấm hơn.” Lang trung ôm mình co lại thành một mẩu, vừa oán hận
vừa hắt xì liên hồi. Ở nhà sưởi nắng tốt biết mấy, sao lại đến nơi quỷ quái này
làm gì cơ chứ.
Áo đông vẫn chưa may xong… Mi Lâm cắn rứt nhìn, khi phát hiện
ra mình cũng chẳng có y phục nào thừa để cho ông ta thì trong đầu bỗng xuất hiện
một ý nghĩ, vốn cho rằng con tim mình đã tê liệt nhưng vẫn nhói đau.
Sau khi qua không biết bao nhiêu con đường quanh co phức tạp,
họ cuối cùng cũng rời khỏi chiếc xe lồng giam đã ngồi hơn chục ngày nay, nhưng
lại bị nhốt vào phòng giam vừa tối vừa lạnh. Hai người tuy rằng nói là nhốt
riêng nhưng thực chất cũng chỉ cách nhau có một bức tường, chỉ là Mi Lâm không
có cách nào lấy được loại thuốc giảm đau kia nữa.
Khi bóng tối và đau đớn cùng ập đến một lúc, nàng nghĩ rằng
mình lại trở về những ngày tháng không một tia hi vọng ở Ám Xưởng, nơi mà nàng
từng thề sẽ không bao giờ quay trở lại.
Mộ Dung Cảnh Hòa trở về Kinh Bắc cũng như con chim ưng trở về
trời cao, tuy rằng con chim ưng này chân bị tàn phế nhưng cũng không hề ảnh hưởng
đến sức bay của nó.
Năm năm trước, hắn cũng từng là con chim ưng hùng bá vùng
biên quan, giúp Đại Viêm đánh tan giặc ngoại xâm, canh giữ bờ cõi quốc gia vô
cùng vững chắc, oai hùng lừng lẫy, uy danh vang khắp bốn phương. Hồi đó, hắn
khí huyết sục sôi, quang minh lỗi lạc, không thể ngờ rằng, trong khi hắn vì nước
vì dân nếm mật nằm gai, chinh chiến sa trường thì lại bị người thân nhất của
mình hãm hại.
Quân tình bị tiết lộ, bại trận bởi Uyển Nam, năm ngàn quân
tiên phong toàn bộ hi sinh, hắn cũng bị thương đến nỗi nửa người không thể cử động
được. Nếu như không có Thanh Yến liều chết yểm hộ, e rằng đã sớm chôn thân nơi
đất Nam ẩm thấp. Khó khăn lắm mới miễn cưỡng nối được kinh mạch, về kinh lại bị
tước đoạt binh quyền, phong làm Vương vùng đất cực Bắc hoang vu này. Sau lại bị
nghi ngờ không được phép trở về vùng đất đó, bị giam lỏng, lấy tửu sắc hủy hoại
chí khí, chịu người con gái vốn thề non hẹn biển khinh thường.
Hắn biết tin ai… Hắn còn có thể tin ai được nữa?
Ám Xưởng do thúc phụ hắn lập ra, thúc phụ qua đời, hắn đứng
ra tiếp quản. Không ai biết tiền nhiệm chủ quản là ai, đương nhiên cũng không
biết đương nhiệm do ai tiếp quản.
Hắn không muốn sống trong nơm nớp lo sợ, chính vì vậy đã tạo
ra một trò chơi. Một trò chơi ăn miếng trả miếng, cũng có thể từ đó lấy lại sự
tự do cho chính mình.
Hắn cho người cầm tín vật lấy danh nghĩa Mộ Dung Huyền Liệt
cấu kết Tây Yến, lại cài người của Ám Xưởng tiếp cận mệnh quan triều đình, kể cả
Phụ hoàng của hắn cũng không ngoại lệ. Hắn còn giữ cả một người ở lại bên cạnh
mình.
Ai lại cài người của mình để theo dõi bản thân mình?
Phụ hoàng xa hoa dâm đãng, bụng dạ hẹp hòi, lại rất đa nghi,
năm đó lén lút dung túng Mộ Dung Huyền Liệt thì bây giờ đương nhiên sẽ không
nương tay với kẻ mật thám bên cạnh này.
Thực ra hắn không dự định sớm tiết lộ những mật thám này,
không ngờ phải đến Chung Sơn nên đành tương kế tựu kế. Ban đầu, hắn chỉ muốn trốn
khỏi Chiêu Kinh trở về địa bàn của mình, bàn mưu tính kế sau, không ngờ lại gặp
phải Thi Quỷ. Sai Thi Quỷ đi truyền tin chính là báo cho Thanh Yến lập tức lựa
chọn mật thám. Như vậy không những khiến cho Mộ Dung Huyền Liệt rơi vào cảnh khốn
khó khôn cùng, còn có thể khơi dậy mâu thuẫn giữa Đại Viêm và Tây Yến.
Chiến tích của Phụ hoàng chỉ là một đống bùi nhùi, nhưng các
cực hình cho những đối thủ uy hiếp đến ngôi vị của ông ta thì lại rất lợi hại.
Khi những nữ tử tên Khôn đó không chịu được cực hình, đương nhiên sẽ khai hết
ra những điều họ biết. Hơn nữa, họ biết cũng chỉ có thể là hương xông thường
dùng của Mộ Dung Huyền Liệt mà thôi. Song, những điều này đối với một người đa
nghi như Phụ hoàng thì đã là quá đủ. Còn về phần hắn, vì sự tồn tại của Mi Lâm
và nguy hiểm lần ở Chung Sơn nên sớm đã không còn bị nghi ngờ. Thêm vào đó, với
tình cảnh ngoại bang xâm lấn như hiện tại, người thống lĩnh cầm quân đánh giặc
mà văn võ bá quan vốn trước giờ quen cảnh an nhàn nghĩ đến không phải nữ tướng
Mục Dã Lạc Mai, mà là hắn.
Kiếp nạn Chung Sơn tuy rằng thập tử nhất sinh, nhưng có thể
đạt được kết quả tốt hơn nhiều so với dự tính, hy sinh đó vẫn là xứng đáng.
Vẫn là xứng đáng…
Mộ Dung Cảnh Hòa nằm trên chiếc giường hoa lệ, vừa nghe thủ
hạ báo cáo chuyện triều đình lẫn tình báo ngoài biên quan, vừa nhìn ra đình
viên phủ đầy tuyết ngoài cửa sổ. Trong phòng đang thiêu Địa Long, trên mình hắn
đắp tấm chăn lông hổ trắng, rất ấm áp. Nhưng hắn lại có chút hoài niệm đến chiếc
giường sưởi tồi tàn ở sơn thôn hẻo lánh kia.
“Mang thuốc cho nàng ta.” Hắn đột nhiên căn dặn.
Thủ hạ đang nói đến Nam Việt đang bá chiếm bờ Bắc sông Hắc
Mã, tiền tuyến rất cấp bách, Mục Dã Lạc Mai đã dẫn quân đi chống giặc, nghe hắn
nói bất giác ngỡ ngàng mất vài giây, để ý thấy mắt hắn đang nhìn về chiếc bình
nhỏ trên mặt bàn cạnh giường mới hiểu ra. Không dám nói thêm điều gì, tuân mệnh
đi lên cầm chiếc bình nhỏ ấy, sau đó cáo lui.
Mộ Dung Cảnh Hòa lại nhìn ra hoa viên, phát hiện trên một
cành mai màu nâu đậm khẳng khiu trước cửa sổ nhú lên một nụ màu xanh nhạt, trái
tim bỗng run lên nhè nhẹ. Nơi đây giá rét, hoa mai nở sớm hơn chỗ khác, đến khi
hoa nở rộ cành sẽ nặng trĩu xà xuống sát cửa sổ, khung cảnh rất nên thơ. Nàng
nói nàng thích những bông hoa xuân tháng Hai, không biết có thích hoa mai trong
mùa đông giá rét này không.
Hoặc là… đến lúc hoa nở, sai người ngắt vài cành mang cho
nàng vậy.
Hai ngày sau, thánh chỉ yêu cầu Mộ Dung Cảnh Hòa lãnh binh
xuất trận đã truyền đến Kinh Bắc. Cùng đến còn có hai vị ngự y riêng của Viêm đế,
cả Thanh Yến và Thi Quỷ. Mộ Dung Cảnh Hòa lấy lý do thân thể chưa hồi phục từ
chối nhận thánh chỉ.
Khâm sai không dám làm lỡ thời gian, vội vàng hồi kinh cấp
báo. Bảy ngày sau, Viêm đế hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, cầu danh y trị bệnh cho
Kinh Bắc Vương. Chẳng bao lâu, trước cửa Kinh Bắc vương phủ người ngựa tấp nập,
dường như đạp bằng bậc thềm trước cửa, nhưng không ai có thể nối lại kinh mạch
cho Mộ Dung Cảnh Hòa.
“Toàn đồ bỏ đi!” Mộ Dung Cảnh Hòa run run đưa tay gạt bỏ
chén thuốc mà thị nữ bưng lên.
Nước thuốc đen sì đọng trên sàn, ướt hết cả một khoảng thảm.
Thị nữ sợ hãi vội vã quỳ xuống sát đất, run cầm cập.
“Cút ra ngoài!” Mộ Dung Cảnh Hòa không thèm nhìn nàng ta, tức
giận quát.
Nếu như không vì vị đại phu năm năm trước từng giúp hắn đã
qua đời thì đâu cần phải chịu sự quấy rầy của lũ phế vật này, ngày ngày uống
thuốc, một loạt thuốc linh tinh uống vào mà chẳng có chút hiệu quả nào. Danh y
Thánh thủ gì chứ, còn không bằng người bệnh lâu tự chữa như hắn, ít ra hắn còn
biết phối hợp ngoại lực với thuốc, miễn cưỡng nối được mấy đường kinh mạch, bọn
họ chỉ là một lũ vô dụng, chẳng làm được gì.
Thị nữ vừa đi ra ngoài thì va phải Thanh Yến đang tiến vào,
vội vàng hành lễ rồi cáo lui.
Thanh Yến lại dường như không nhìn thấy gì, vội vã tiến vào
phòng, tiến gần đến cạnh giường, hai tay chắp lại cung kính.
“Bẩm, vị lang trung bị bắt cùng Mi Lâm cô nương nói ông ta
có thể chữa khỏi bệnh cho người.” Thanh Yến không phải người bình thường, chỉ mới
đến Kinh Bắc mấy ngày, hắn ta đã nắm hết được tình hình bất kể lớn nhỏ, chuyện
của Mi Lâm sao có thể bỏ qua.
Hắn ta biết bệnh tình của Mộ Dung Cảnh Hòa, nếu nói Mi Lâm cố
ý hãm hại, thì sao lại rơi vào tình thế như hiện nay? Mà theo tính tình của
Vương gia, đối với người từng hãm hại mình hoặc là người có thể hãm hại mình,
sao lại chỉ giam giữ đơn giản như vậy? Hắn ta cho rằng trong chuyện này chắc chắn
có điều gì đó không thể tiết lộ cho người khác biết. Cho nên, từng tự ý dặn dò
cai ngục chăm sóc cẩn thận hai người đó.
Vì vậy khi lang trung chốc đầu nghe cai ngục bàn về chuyện
danh y thiên hạ đều quy tụ về Kinh Bắc, nhưng chưa có ai tìm ra cách chữa trị
cho Vương gia, lời ông ta nói có thể chữa trị được bệnh của Vương gia lại có thể
trong thời gian ngắn nhất lọt đến tai Thanh Yến.
Thanh Yến không hề lập tức chạy đi bẩm báo lại cho Mộ Dung Cảnh
Hòa mà trước tiên đi tìm hiểu rõ sự tình, xác thực những lời lang trung chốc đầu
nói là sự thực mới đến bẩm báo.
Nghe xong, Mộ Dung Cảnh Hòa hơi ngỡ ngàng, vẻ tức giận ban
nãy không còn nữa, trên khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.
“Truyền ông ta đến.” Hắn nhắm mắt lại, tựa đầu lên chiếc gối
ấm đằng sau.
Thanh Yến biết hắn bị mấy tên danh y bất tài kia hành hạ đến
phát điên, nhưng lại dễ dàng đồng ý truyền một tù nhân đến xem bệnh cho mình, đến
hỏi cũng không thèm hỏi một câu, hắn hiểu ý, vội vàng quay ra đích thân đi mời
vị lang trung chốc đầu kia.
Nghe tiếng bước chân dần xa, Mộ Dung Cảnh Hòa mở mắt, lại
nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết vẫn rơi, nhiệt độ ngày càng lạnh, nhưng ban ngày hắn vẫn
không cho phép đóng cửa sổ. Rõ ràng đã không còn một mình nữa, cũng không phải
không có việc cần làm, có điều vẫn muốn giống như hồi ở ngôi nhà sơ sài đó,
luôn để ngỏ cửa sổ. Chỉ là mỗi khi nhìn qua khung cửa sổ đó cũng không còn tâm
trạng mong đợi một ai đó trở về như trước nữa.
Hoa mai rộ hồng giữa trời tuyết trắng, cành hoa vắt ngang rủ
xuống thành cửa sổ. Trầm hương trong phòng phảng phất, bên ngoài tuyết trắng một
màu vẫn cứ nhẹ rơi, khẽ buông mình đậu trên những cánh hoa đỏ thắm, cảnh này, vật
này sao mà thánh khiết đến vậy.
Hắn rất muốn nàng cũng có thể nhìn ngắm khung cảnh này… Ánh
mắt lặng xuống, trong lòng thật ra hiểu rất rõ, người thích hoa mai là Mục Dã Lạc
Mai, còn nàng, ngoài hoa xuân ra còn thích điều gì khác nữa hay không hắn lại
không hề hay biết.
“Người đâu!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc lãnh đạm,
giọng trầm xuống.
Ngay lập tức có người chạy lại, không phải thị nữ mà là một
hộ vệ áo đen.
“Cắt vài cành mai ngoài kia mang vào trong ngục cho ta.” Hắn
nói, nhưng rồi không đợi tên hộ vệ kia kịp lên tiếng, lại sửa lời: “Thôi, không
cần nữa.”
Tên hộ vệ tuy không hiểu gì, nhưng không hề tỏ vẻ nghi hoặc,
thoắt một cái đã biến mất, quay về chổ ẩn náu của mình.
Mộ Dung Cảnh Hòa thấy bực bội trong lòng, đột nhiên có ý định
sai người chặt hết những cành mai ngoài vườn. May rằng đúng lúc đó Thanh Yến trở
lại kịp lúc, đằng sau là vị lang trung chốc đầu.
Khi nhìn vị lang trung chốc đầu đi vào với vẻ bề ngoài xấu
xí, Mộ Dung Cảnh Hòa có chút bất thần, tự thấy nghi hoặc có phải mình bị lừa rồi
không?
Nóng lạnh đột ngột khiến lang trung chốc đầu vừa vào phòng
đã hắt xì liền mấy tiếng, bọt mép bắn tung tóe khắp nơi, khiến Mộ Dung Cảnh Hòa
rất khó chịu. Ông ta vẫn không hề hay biết, còn nhờ Thanh Yến lấy hộ tấm áo
choàng khoác lên mình, nhâm nhi chén trà nóng tồi mới bắt đầu khám bệnh.
Đại khái thấy người này có vẻ gì đó khác thường so với những
kẻ trước đây, nếu như không phải hạng gan to tày đình thì có lẽ đúng là có chút
bản lĩnh thật sự. Trong lúc đợi đối phương đưa tay lên bắt mạch cho mình, sắc mặt
Mộ Dung Cảnh Hòa cũng khôi phục như lúc bình thường.
“Không phải tầm thường!” Chỉ đưa tay lên chạm nhẹ như vậy mà
vị lang trung đã gật đầu liên tục rồi nói một câu không đâu vào đâu như thế.
Mộ Dung Cảnh Hòa yên lặng nhìn, Thanh Yến đã thay hắn cất tiếng
hỏi.
“Tiên sinh nói vậy là sao? Theo tiên sinh, bệnh của Vương
gia chúng ta phải đối phó ra sao?”
Lang trung lắc đầu, đúng lúc hai người còn lại trong phòng
thấy lòng nặng trĩu thì ông ta nói tiếp: “Vương gia tự biết nối kinh mạch cho
mình, không phải không tầm thường thì gọi là gì?”
Mộ Dung Cảnh Hòa nheo mắt lại, có thể nhìn ra hắn tự biết nối
kinh mạch, đây là người đầu tiên, hơn nữa mới chỉ chạm qua mạch đã biết, phải
nói rằng bản lĩnh không tồi. Tuy rằng hắn hơi kích động, nhưng cũng nghe ra lời
nói của người này còn có hàm ý khác.
Lang trung chốc đầu dường như không nhìn thấy ánh mắt sắc
như dao của hắn, quay ra nhờ Thanh Yến gọi lên một bát mì ăn cho ấm bụng, đợi
Thanh Yến đi ra ngoài, ông ta mới cười hì hì nói: “Lão đây có nói với cô nương
đó, người mách nàng ấy dùng cà độc và rễ cải giảm đau, chắc chắn không phải dạng
tầm thường. Xem ra lão đây không sai.”
Sắc mặt Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ biến, nhưng cũng không phủ nhận.
Lang trung chốc đầu nói tiếp: “Bệnh của Vương gia lão đây có
thể trị khỏi nhưng phải đồng ý để cô nương ấy giúp lão dưỡng mạch ngọc. Không
có mạch ngọc, dù nối lại kinh mạch cũng không thể vận công được. Chỉ chữa bệnh
một nữa thì lão đây không chữa, như vậy chẳng khác gì hủy hoại thanh danh của
chính mình.”
“Dưỡng mạch ngọc cần người thế nào? Người chỗ ta ông thích
chọn ai thì chọn.” Mộ Dung Cảnh Hòa kìm nén sự hoang mang trong lòng, lạnh nhạt
hỏi.
Lang trung chốc đầu khẽ lắc, “Cô nương đó thể nội có Quân Tử
cổ, ngươi đi đâu tìm cho lão một người sống mà có Quân Tử cổ về đây chứ?”
“Quân Tử cổ?” Mặc dù Mộ Dung Cảnh Hòa am hiểu sâu rộng nhưng
cũng là lần đầu tiên nghe đến cái tên này.
Lang trung chốc đầu không muốn giải thích nhiều, chỉ nói:
“Cái này chỉ có trong thể nội của người hoạt tử. Dính phải nếu không hóa thành
xương cốt, thì cũng là nằm nguyên tại chỗ, trở thành tiêu bản tươi sống trường
cửu. Quân Tử cổ có thể sinh sôi mạch khí, dưỡng mạch ngọc là tốt nhất, dùng thứ
này nối mạch sẽ rất nhanh, hơn nữa còn có thể tăng cường sự bền bỉ của kinh mạch.”
“Quân Tử cổ trong thể nội cô nương ấy chí ít cũng phải vài
nghìn năm tuổi, Vương gia tìm được người nào khác có Quân Tử cổ như vậy thì lão
đây cũng vui vẻ chờ đợi, chỉ cần đừng bắt lão trở về cái nơi vừa lạnh, vừa tối,
vừa hôi hám kia là được.”
Nghe ông ta nói vậy, Mộ Dung Cảnh Hòa lập tức nhớ ra chiếc
hoạt thi trong địa cung kia, không lẽ kể từ lúc đó Mi Lâm bị Quân Tử cố ngấm
vào người mà không hề hay biết? Nếu như vậy thì sẽ giải thích công lực vì sao bị
phế đi lại có thể tự phục hồi.
Trong lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ, Thanh Yến từ ngoài bước
vào, cung kính nói đã dặn dò thuộc hạ bên dưới cả rồi, đợi đại phu khám bệnh
cho Vương gia xong sẽ bưng mì vào sau. Ý của hắn biểu đạt vừa khiêm tốn vừa khéo
léo, nói toạc ra là nếu lang trung chốc đầu có năng lực chữa khỏi bệnh cho Mộ
Dung Cảnh Hòa thì muốn gì được nấy. Còn như không chữa khỏi được, thì từ đâu đến
lại cút về đó.
Lang trung chốc đầu cười tít mắt nhìn hắn ta, sau đó thò tay
vào trong túi, lấy ra tẩu thuốc, từ chối hành động của Thanh Yến định sai người
đi châm điếu, ông ta vẫn hút chay như vậy.
Mộ Dung Cảnh Hòa định thần lại, nhìn thấy bộ dạng của ông
ta, tự dưng thấy khó chịu.
“Thanh Yến, thu xếp chu đáo cho… Đại phu tên họ là gì vậy?”
Hắn lên tiếng, lúc này mới phát hiện ta đến lang trung tên họ là gì cũng chưa
biết, liền vội vã hỏi lại.
Lang trung chốc đầu huơ huơ tay, nói: “Bà con trong làng vẫn
gọi lão là lão chốc đầu, còn họ tên thì tám trăm năm trước đã quên mất tiêu rồi.”
Đúng lúc Thanh Yến đang định dẫn lang trung chốc đầu đi ra
thì hắn đột nhiên hỏi: “Đại phu, nàng ấy… ông sao lại đi cùng nàng ấy vậy?” Nếu
như nàng đi tìm đại phu, tại sao phải giấu giếm hắn? Vì thế, nàng đi cùng với vị
đại phu này, hoặc chỉ là trùng hợp, hoặc cũng chỉ vì bản thân nàng…
Như biết được hắn đang nghĩ gì, lang trung chốc đầu ngoảnh lại
cười, không hề khách khí ngắt nguồn suy nghĩ của hắn, “Tìm lão còn có thể làm
gì khác chứ, đương nhiên là để mời đi khám bệnh rồi, chẳng lẽ lại thích lão chốc
đầu này sao?”
Mộ Dung Cảnh Hòa không nói gì thêm nữa, Thanh Yến thấy vậy
không dám làm phiền, liền vội vàng dẫn lang trung chốc đầu đi ra. Sau khi thu xếp
xong mới trở lại thì thấy Mộ Dung Cảnh Hòa đang ngồi bên mép giường, gượng hai
chân chạm đến thảm dưới sàn như muốn tự mình đứng dậy. Rõ ràng là trời đang giá
lạnh vậy mà hắn lại toát hết mồ hôi.
“Vương gia?” Thanh Yến hiểu rõ tính tình của hắn, cũng không
ngăn cản, chỉ là tiến lại gần, đề phòng hắn bị ngã.
“Tung tin đã tìm được thần y ra ngoài đi.” Mộ Dung Cảnh Hòa
không hề nhìn hắn ta, lạnh lùng nói.
“Tuân mệnh.”
“Đưa nàng ấy ra khỏi phòng giam, cho người chăm sóc cẩn thận,
chỉ cần không tẩu thoát, nàng ấy thích làm gì thì làm.”
“Tuân mệnh.” Thanh Yến đáp lời, hơi ngạc nhiên hỏi: “Bẩm, vậy
là đưa Mi Lâm cô nương chuyển sang hậu viện?”
Vương phủ thành Kinh Bắc chỉ là tổ hợp các đại viện thô sơ,
bất luận là quy mô hay dáng vẻ hào nhoáng cũng không thể so sánh với kinh thành
được. Mộ Dung Cảnh Hòa ở trung viện, hai bên là nơi tiếp đón khách quý và một số
nô bộc cấp cao, hậu viện là nơi ở của nội quyến. Thanh Yến hỏi như vậy thật ra
có ý thăm dò, muốn làm rõ ý của hắn rồi mới đi làm, như vậy sẽ tránh được những
sơ suất không đáng có.
Mộ Dung Cảnh Hòa từ bỏ ý định xuống đất, ổn định lại nhịp thở,
ra hiệu muốn nằm nghiêng xuống. Thanh Yến vội tiến đến giúp hắn đặt lại gối dựa,
đến khi hắn hài lòng mới lùi xuống.
“Đến trắc viện.” Hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.
“Triều đình nhất định sẽ phái Lạc Mai đến đây, cố gắng đừng
để hai người họ gặp mặt nhau.” Với tính cách của Lạc Mai, nếu như nhìn thấy Mi
Lâm, nhất định sẽ tìm cách giết nàng bằng được.
“Là nô tài suy nghĩ không chu đáo.” Thanh Yến vội vã sửa lời,
lòng bàn tay bất giác toát mồ hôi ướt đẫm, may là không tự ý sắp xếp. Xem ra,
trái tim của Vương gia vẫn hướng về Mục Dã cô nươg. Không thì, với bản lĩnh của
hắn, muốn giúp ai mà không được, làm sao khiến người khác phải lén lút tránh
né.
“Còn nữa, ngươi xuống chuẩn bị những thứ cần thiết cho lễ
thành thân, đơn giản thôi cũng được.” Mộ Dung Cảnh Hòa dao động, không hề có ý
khiển trách, nhưng lại nói những lời khiến Thanh Yến giật mình.
“Bản Vương đã đợi mười năm nay, không muốn tiếp tục đợi nữa.”
Mộ Dung Cảnh Hòa điềm nhiên nói, trên khuôn mặt không hề thấy
vẻ kích động hay thấp thỏm khi tâm nguyện sắp được thực hiện mà chỉ thấy vô
cùng mệt mỏi.
Được chuyển ra ngoài, lại được ăn ngon mặc ấm, có kẻ hầu người
hạ, Mi Lâm nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình còn giá trị lợi dụng gì, cuối
cùng nguyên nhân cũng chỉ quy về vị lang trung chốc đầu kia. Có lẽ ông hảo tâm
nói đỡ mấy lời, hoặc là vẫn muốn nàng giúp ông dưỡng ngọc.
Hai ngày đầu, nàng thử vờ đi ra phía ngoài thành, kết quả bị
khách sáo mời quay trở lại. Từ hôm đó, nàng không hề đi ra khỏi cửa phòng nữa,
đến lang trung chốc đầu cũng không đi gặp.
Kinh Bắc tuyết rơi nhiều, hoa mai nở rộ khắp nơi, bên ngoài
cửa sổ phòng nàng cũng có vài nhánh be bé. Nhưng nàng không thích hoa mai, hàng
ngày đều khép chặt cửa sổ, cũng không muốn mở ngỏ chút ít để thông khí.
Nếu như trên đường áp giải đến đây nàng còn có điều gì không
hiểu, thì khi cầm lọ thuốc giải đó trên tay, nàng đã hoàn toàn nghĩ thông mọi
việc. Nàng đối với hắn thì ra chỉ là một tử sĩ xuất thân từ Ám Xưởng, hoặc hắn
cho rằng nàng không nên có tình cảm hay mơ ước của riêng mình, như vậy thì bất
luận dùng đến hay bỏ đi đều rất đơn giản. Nhưng nàng lại có thất tình lục dục,
còn muốn rời khỏi tổ chức, cho nên mới đi đến kết cục thế này.
Chỉ là nàng không hiểu, tại sao hắn không giết mình. Như vậy
chẳng phải tiện hơn nhiều ư?
Mi Lâm nghĩ mãi không hiểu, nhưng cũng không muốn tiếp tục
đơn phương tình nguyện như thế này nữa, cũng thôi nghĩ ngợi linh tinh. Cổ họng
nàng đã hoàn toàn bị khàn đặc, không thể nói chuyện, cũng không muốn gặp gỡ ai
cả, chỉ yêu cầu chuẩn bị cho mình bàn cờ vây, cả ngày ngồi cạnh bếp lò vừa nướng
khoai vừa đánh cờ một mình.
Thật ra cờ đạo nàng cũng không thông thạo, chỉ là nghe nói
cái đạo lý ở đời cùng chỉ trên chiếc bàn rộng ba thước này, dù sao cũng chẳng
có việc gì làm, không bằng học thêm xem có thông minh hơn được chút nào không.
Còn những lời mà lang trung chốc đầu vừa nói chẳng được bao lâu, ngay sau khi sự
đau đớn được khống chế vì có thuốc giải nàng lại bỏ quên ngay.
Đại khái là trải qua một khoảng thời gian bị cơn đau dằn vặt
trong vô vọng nàng mới hiểu rằng nếu không chịu được đớn đau thì phải tìm mọi
cách để thưởng thức vẻ đẹp của cuộc sống. Vấn đề cần giải quyết lúc này là được
ngày nào hay ngày ấy, biết là không được nhưng vẫn cứ làm chính là tự tìm khổ
ăn. Hơn nữa, không thể không nói rằng, việc gặp được vị lang trung chốc đầu kia
nàng vẫn thấy là một may mắn.
Lúc đó, nàng không hề biết rằng nhất cử nhất động của mình đều
có người báo lại cho Mộ Dung Cảnh Hòa. Vì vậy mà thời gian hai người mặn nồng
sau này cũng không tránh khỏi nghe hắn oán trách vài câu, trách nàng không quan
tâm hắn, đến nhớ hắn một chút hay nhìn hắn một lát cũng không có. Nàng biết đó
chỉ đơn thuần là hắn tìm vội lý do để làm nũng chứ không hề thật lòng muốn nàng
nhớ lại những quá khứ chẳng mấy tốt đẹp đó, chính vì thế cũng không thừa cơ hội
so đo với hắn làm gì.
Nói không hề nhớ hắn đó hoàn toàn là tự lừa gạt chính mình.
Những lúc nghiên cứu thế cờ có đôi khi nàng cũng mất tập trung, nhớ lại những
khi hai người bên cạnh nhau, cãi vã, đối đầu hay yêu thương đều là khoảng thời
gian đẹp nhất, nhưng càng đẹp bao nhiêu, trái tim nàng giờ đây lại đau đớn bấy
nhiêu. Chỉ là nàng không hề dung túng bản thân mãi tiếp tục đắm chìm trong vũng
bùn ấy, ngay lập tức định thần, sau đó bóc vỏ củ khoai vừa nướng chín, chuyên
tâm thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó.
Từ nhỏ đã không có người thân, không có bạn bè, đương nhiên
cũng không có ai dạy nàng cách đối xử tốt với bản thân. Vì vậy nàng thích gì
làm nấy, không bao giờ nghĩ xem có nên hay không. Cũng giống như hiện tại, nàng
chỉ làm theo những điều con tim mình mách bảo. Nàng muốn được sống, sống thật
khỏe mạnh. Còn tình cảm, nàng cho rằng đó chỉ là chuyện của bản thân, không
liên quan tới bất kỳ ai. Cho nên, xét đến cùng, nàng vẫn cảm thấy vấn đề là ở
chính mình. Nếu một ngày nào đó không còn thích hắn nữa, tự nhiên sẽ không còn
thương tâm. Vì vậy cũng chẳng cần nói đến hận hay không hận, thế nên, ngày hôm
đó, khi nhìn thấy hắn xuất hiện tại nơi này, nàng cười.
Nàng từng nghĩ, nếu như vừa đến Kinh Bắc đã gặp mặt, chắc chắn
nàng sẽ cúi thấp đầu không thèm để tâm đến hắn, đến nhìn một lát cũng không, bởi
đó chính là lúc nàng cảm thấy thương tâm nhất. Nhưng trải qua những ngày này, cảm
giác thương tâm đó đã chìm xuống tận sâu dưới đáy con tim, không phải là hoàn
toàn biến mất, chỉ là không đủ để nàng mất kiểm soát. Cho nên, khi nhìn thấy hắn,
biểu hiện của nàng khá bình tĩnh. Thậm chí, khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn,
nàng cũng không hề cảm thấy bực mình.
Ngày hôm đó, ngoài trời tuyết vẫn rơi, Mộ Dung Cảnh Hòa
khoác trên mình chiếc áo lông chồn đen bóng, đầu đội mũ da cũng màu đen, ngồi
trên chiếc kiệu đệm da gấu, men theo con đường chính giữa sân đi vào. Một thị vệ
giương chiếc ô màu xanh da trời che cho hắn. Dọc đường đi, lớp tuyết mỏng hằn
in hai hàng dấu chân.
Mi Lâm từ cánh cửa nhìn ra, đúng lúc thấy cảnh đó, trong
giây phút ấy, điều đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là nhìn hắn như vậy thật anh
tuấn, vì thế không kìm chế được mà mỉm cười. Sau này nghĩ lại chính nàng cũng cảm
thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
Nhìn thấy nụ cười chưa kịp tắt của Mi Lâm, Mộ Dung Cảnh Hòa
hơi ngỡ ngàng, sau đó sắc mặt khẽ biến, trong lòng tự dưng thấy buồn rầu, giống
như tâm trạng mấy ngày nay khi nghe thuộc hạ báo cáo lại nhất cử nhất động của
nàng. Đôi lúc hắn còn nghĩ, có lẽ nàng nổi cáu hay mắng chửi hắn cũng còn hơn dáng
vẻ như không thèm để tâm thế này. Mang tâm trạng bức bối này, hắn lạnh lùng ra
mệnh lệnh, có chút gì đó như hy vọng nàng từ chối một cách châm chọc giống lúc ở
Chung Sơn.
“Từ ngày mai, nàng đi dưỡng ngọc cho Thần Y.”
Mi Lâm ngơ ngác giây lát, ngoài mặt làm ra vẻ kỳ lạ sao hắn
lại biết chuyện dưỡng ngọc, nhưng trong lòng lại nghĩ, có lẽ lâu ngày không gặp,
hắn trông có vẻ tuấn tú hơn nhiều so với những ngày ở thôn Lão Oa Tử. Câu nói
người đẹp vì lụa kể cũng có lý.
Mộ Dung Cảnh Hòa đâu biết nàng đang nghĩ chuyện đó, chỉ nghĩ
trong lòng nàng đang vì câu nói của hắn mà sục sôi, sắc mặt vừa thay đổi chút
ít lại nhìn thấy Mi Lâm gật đầu. Trước kia nàng đã nhận lời giúp lang trung chốc
đầu dưỡng mạch ngọc, sau đó hại người ta đến nơi lạnh giá này, vô duyên vô cớ bị
giam tù mấy ngày, nói gì đi nữa cũng phải thực hiện lời hứa cho chót. Hơn nữa,
nàng thật ra cũng muốn gặp mặt nhờ ông ta giải độc cho mình.
Mộ Dung Cảnh Hòa thấy sắc mặt nàng không hề có chút tức giận
nào cũng không có hận ý, bình thản như nước, cảm giác rầu rĩ bỗng chốc tròa lên
ngực, nhưng lại bị chặn ngay trước yết hầu, không trồi lên nhưng cũng không
cách nào nuốt xuống.
“Xếp cho ta hai chiếc ghế cạnh chậu than sưởi.” Hắn định đạt
được mục đích xong sẽ trở về luôn, lúc này lại không muốn rời đi nữa.
Hộ vệ tuân lệnh sắp xếp ghế, cũng đặt lên một tấm nệm dày,
dìu hắn ngồi xuống, xong xuôi được cho cáo lui để lại hai người ngồi đối diện cạnh
chậu than.
Mi Lâm biết rõ tính cách của hắn, không hề tỏ ra kinh ngạc
vì hành động này, tĩnh lặng nhìn hắn hồi lâu sau đó liền cúi đầu bới củ khoai
đang nướng dưới lớp than đỏ hồng.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn nàng không chớp mắt, sau đó đột nhiên
phát hiện gần một tháng không gặp nàng gầy đi rất nhiều. Tấm áo khoác trên mình
trở nên thùng thình, nhìn sao cũng thấy không được ấm áp cho lắm, thảo nào cả
ngày ngồi sưởi cạnh chậu than. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy không vui, cũng chưa
biết không vui vì Thanh Yến sắp xếp không chu đáo hay vì những cảm xúc vô duyên
vô cớ của bản thân mình.
Mi Lâm cầm khoai lang lên bóc vỏ, mùi thơm ấy tuy rất hấp dẫn
nhưng nàng lại cảm thấy không có khẩu vị, đành đặt vào trong chiếc đĩa bên cạnh,
sau đó đứng lên đi ra giá để thau, rửa tay một cách chậm chạp, thầm nghĩ người
này đúng là đến cướp đi sự tự tại của người khác mà. Nhưng đây là địa bàn của hắn,
đương nhiên hắn thích ở đâu thì ở thôi, nàng không thèm nói nhiều, hơn nữa cho
dù muốn nói cũng không nói được thành lời.
“Mang lại đây, ta muốn ăn.” Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn dáng vẻ gầy
guộc của nàng, đột nhiên lên tiếng.
Mi Lâm lấy khăn lau tay, không trả lời ngay. Nàng đang nghĩ
bưng chậu nước này tạt cho hắn một trận hay úp cả đĩa khoai lên đầu hắn thì
hơn, hay là… ngoan ngoãn bón cho hắn ăn? Cuối cùng nàng trở về ngồi cạnh chậu
than sưởi, bắt đầu đánh nốt ván cờ dang dở ban nãy, hoàn toàn coi người trước mặt
thành một vật trang trí.
Mộ Dung Cảnh Hòa vốn đã quen với sự khinh thường của Mục Dã
Lạc Mai, nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn cũng chịu đựng được Mi Lâm đối
xử với mình như vậy. Vì thế mà khi Mi Lâm thật sự quên sự tồn tại của hắn, hoàn
toàn tập trung vào ván cờ, đột nhiên lại thấy hai vai nặng trĩu, chưa kịp phản ứng
chuyện gì xảy ra thì đã lăn đùng ra đất cùng với vật đè nặng xuống vai mình.
“Ai cho nàng vô phép như vậy trước mặt bản vương?” Mộ Dung Cảnh
Hòa trên trán vẫn còn bịn rịn mồ hôi, nhưng lại không cho phép Mi Lâm đứng dậy,
cánh tay cứ như thế ghì vào cổ nàng, áp sát tai nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tấm áo lông chồn của hắn vừa nãy không cởi ra, Mi Lâm sau
khi định thần lại mới thấy ấm áp. Đã không đứng dậy được thì cứ thế này đi.
Nhưng nàng nhanh chóng ý thức được chuyện hắn có thể cử động, bất giác nheo
mày, cảm thấy người này thâm sâu khó lường, bản thân còn kém quá xa.
Mộ Dung Cảnh Hòa hồi lâu không thấy nàng trả lời, quay sang
nhìn mới phát hiện nàng ngã trên thảm, ánh mắt dại ra thất thần nhìn về nơi nào
đó, như hồn lìa khỏi xác. Trong lòng cảm thấy vừa bực tức vừa bất lực, không biết
phát tiết thế nào đành cúi đầu cắn vào tai nàng.
Mi Lâm đau đến phát run, lập tức hồi thần, nàng không nghĩ
ngợi mà đẩy hắn ra, tự mình ngồi dậy. Sờ tay lên vết cắn ở tai mới biết vết
thương chảy máu.
Đồ xấu xa! Nàng nheo mắt nhìn người đàn ông đang nằm ngửa đắc
ý nhìn mình, nhất thời tức giận, không thèm cân nhắc sống chết chồm lên người hắn,
vừa túm vừa đánh, vừa cắn vừa thụi như những người phụ nữ đanh đá ngoài chợ,
đâu có tính toán đến thế võ hay chiêu thức gì.
“Tiện tì… dám đánh bản vương, nàng chán sống rồi sao?” Mộ
Dung Cảnh Hòa vừa rồi nhích đến cạnh nàng gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực,
sao còn có thể tránh đòn, nháy mắt đã trúng hai quyền trên mặt.
Mi Lâm không thèm để tâm đến lời nói của hắn, tiếp tục xuống
tay không lưu tình.
“Nô tài khốn kiếp… nữ nhân xấu xa…”
“Đồ đanh đá… mau buông ra… bản vương sẽ xử nàng chu di cửu rộc…”
Mộ Dung Cảnh Hòa không ngừng chửi mắng, một lúc đã sưng tấy
mặt mày, nhưng hắn chỉ mắng chửi vậy chứ không hề gọi thị vệ vào.
Nàng mà có cửu tộc thì đâu có kết cục như ngày hôm nay. Mi
Lâm càng đánh càng chậm lại, càng đánh càng không còn sức lực, dường như những
thất vọng bi thương tích tụ từ khi biết hắn cố ý khiến nàng uống thuốc giảm đau
hại nàng bị câm, tất cả, tất cả đã phát tiết hết ra ngoài. Bình tĩnh lại đôi
chút mới phát hiện ra hắn cố ý dung túng mình, nếu không nàng sớm đã bị lôi ra
ngoài rồi. Ánh mắt chăm chú nhìn xuống khuôn mặt tím bầm của hắn, nàng cắn môi,
thầm nghĩ có phải nàng ra tay quá nặng rồi không.
“Đánh đủ rồi hả? Đánh đủ rồi còn chưa chịu xuống?” Thấy nàng
đang chăm chú nhìn mình vẻ mặt như cười như không, Mộ Dung Cảnh Hòa lại giận.
Mi Lâm giơ tay lên, đúng lúc hắn cứ ngỡ nàng tiếp tục đánh,
theo phản xạ nhắm mắt thì nàng lại nhẹ nhàng lau vết máu đang chảy trên mũi hắn.
Sau đó dưới sự ngạc nhiên Mộ Dung Cảnh Hòa, nàng đứng lên nâng hắn ngồi dậy.
Mũ da của hắn lúc nãy ngã xuống bị rơi, bây giờ ngồi dậy,
trôi xuống trùm lên vai hắn. Vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú tôn quý, lúc này lại tím
thâm đầy vết máu, thật khiến người khác không đành lòng.
Sau khi thống khoái nhất thời trôi qua, Mi Lâm cảm thấy tim
mình đau nhói, không nói không rằng đi về góc phòng, đổ nước trong thau đi, rồi
lại đổ nước nóng từ ấm bên cạnh vào, vò khăn, lau sạch vết máu còn sót trên mặt
hắn.
“Người ta đều nói đánh người không đánh mặt, nàng lại khác,
chỉ toàn chăm sóc đến mặt ta.” Cằm Mộ Dung Cảnh Hòa bị tay nàng đẩy lên, liền
thuận ý ngước nhìn, vừa ngoan ngoãn để nàng lau đi những vết hằn bạo lực ban
nãy, vừa oán trách.
Tim Mi Lâm bỗng rung động, cảm thấy người đàn ông này luôn
biết cách khiến người khác mềm lòng, may mà lúc này nàng không nói được, vì vậy
có thể không trả lời.
Hình như không hài lòng về sự im lặng của Mi Lâm, Mộ Dung Cảnh
Hòa sau khi lẩm bẩm mấy lời liên run run đưa tay lên nắm chặt lấy tay nàng.
“Nàng vẫn giận ta?” Hắn hỏi, nói xong, trong lòng không hề
thấy thống khoái, đành buột miệng: “Bản vương niệm tình nàng từng cứu mạng mới
dung túng như vậy, nàng hẳn là đã quên mất mình đến từ đâu rồi? Hay là quyết
tâm rời khỏi…” Rời khỏi tổ chức hay rời khỏi hắn, hắn không nói, ngừng lại giây
lát, nhìn thấy nàng không có động tĩnh gì lại tức giận: “Nàng có biết, nếu như
bản vương có ý lấy mạng nàng thì liệu nàng có còn sống được đến ngày hôm nay
không?”
Từ đầu đến cuối, hắn đều coi nàng là tử sĩ của Ám Xưởng, có
làm gì cũng là lẽ đương nhiên, vì vậy dù có dùng thuốc khiến nàng bị câm thì
cũng không hề cảm thấy cắn rứt. Bây giờ chỉ là không quen nhìn thấy sự chú ý của
nàng không phải dành cho mình, liền như trêu đùa thú cưng vậy, mặc cho nàng
ngang ngược. Trong lòng hắn, đây là vinh hạnh rất lớn mà hắn ban cho nàng, dù
nàng không cảm động thì ít ra cũng phải biểu lộ chút thái độ gì đó mới phải.
Mi Lâm vừa mới cảm thấy mềm lòng, nghe xong những lời này giống
như bị tạt gáo nước lạnh, buốt từ đầu đến chân. Có một cảm giác bi thương nghẹn
lại trong lồng ngực, cánh tay vẫn còn nắm chặt tấm khăn ướt, sau đó từ tay hắn
kiên định rút ra.
Đúng lúc Mộ Dung Cảnh Hòa sắp bùng phát cơn giận vì những xử
sự hỗn xược của Mi Lâm thì thấy hai đầu gối của nàng quỳ rạp xuống, đầu gần như
áp sát mặt sàn. Cũng giống như lần đầu tiên hắn triệu kiến nàng vậy, ánh mắt dừng
lại ở trước chân hắn đúng một thước, mặt không chút biểu cảm.
Lồng ngực Mộ Dung Cảnh Hòa khó chịu, sau đó đột nhiên phẫn nộ,
cánh tay vẫn chưa kịp thu về, lập tức đưa lên tát nàng một cái. Tuy rằng lực
không mạnh như lúc còn khỏe, nhưng cũng đã dùng hết sức vốn có, quật mạnh vào mặt
Mi Lâm, làm khuôn mặt trắng trẻo của nàng hằn lên năm ngón tay. Nhưng nàng
không hề có bất kỳ phản ứng nào khác, vẫn quỳ lại tư thế cũ, đúng với dáng vẻ của
một tử sĩ đáng phải làm, khiến Mộ Dung Cảnh Hòa tức đến phát run.
“Người đâu, hồi viện!” Hắn hét lớn. Tận lúc rời khỏi, đến
nhìn cũng không thèm nhìn Mi Lâm vẫn đang quỳ dưới đất thêm một lần.
Mi Lâm quỳ phục tại đó, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy. Mãi đến
khi trời dần dần xẩm tối, từ ngoài vọng đến tiếng bước chân nàng mới định thần,
tự cười chính mình, vịn vào chiếc ghế từ từ đứng dậy. Người đi đã quá lâu, chiếc
ghế đã nguội lạnh, lửa trong chậu đã sắp tàn vì không có ai gầy than, căn phòng
phút chốc trở nên lạnh buốt như hầm băng.
Nàng xoa xoa bàn tay lạnh cóng của mình, đang hắt xì thì thị
nữ giám sát nàng mấy ngày nay bưng cơm tối bước vào, nhìn thấy lửa trong chậu sắp
tàn liền đặt cơm tối lên bàn, vội vàng cho châm thêm than, khơi bừng lại ngọn lửa
vốn sắp tàn.
“Cô nương họng tàn phế chứ tay có tàn phế đâu, cho thêm than
vào cũng không biết sao? Đến lúc sinh bệnh lại liên lụy tiểu nô tì ta đây?” Thị
nữ này không phải hạ nhân của Vương phủ mà là Minh vệ phụ trách sự an toàn của
Mộ Dung Cảnh Hòa, địa vị cao hơn tử sĩ và Ám vệ, chính vì thế mà khi được phái
đến hầu hạ Mi Lâm, nàng ta cảm thấy uất ức trong lòng. Tuy rằng chuyện ăn mặc
không dám sơ suất, nhưng những lời nói bóng gió thì chắc chắn không thể thiếu.
Chỉ là người phụ trách hồi báo chuyện của Mi Lâm với nàng ta là đồng chí, bình
thường có chút giao tình nên đương nhiên những lời này không dám báo lại với Mộ
Dung Cảnh Hòa.
Mi Lâm không thèm để tâm đến nàng ta, tự nhiên ngồi xuống ăn
cơm.
Thị nữ đó lại mỉa mai vài câu, thấy Mi Lâm không nói không rằng,
càng thêm bực tức, liếc mắt thấy năm vết ngón tay hằn trên khuôn mặt tú lệ của
nàng bèn cười thành tiếng.
“Ồ, cô nương, khuôn mặt nàng đây là… cả ngày nhàn rỗi không
có việc gì làm, tự tát chính mình sao? Hay là…” Nàng ta suy tư giây lát, nghĩ
ra một trường hợp, bất giác khoái chí, “Hay là Vương gia thương xót nàng…”
Mi Lâm tay đang cầm bát cơm, ngay lập tức quăng về phía nàng
ta.
Thị nữ có võ công, Mi Lâm không nghĩ rằng có thể ném trúng
nàng ta, chỉ là muốn nàng ta ngậm miệng mà thôi. Không ngờ, thị nữa đó lúc bất
ngờ có thể né được bát cơm đó, nhưng lại không thể nào tránh được một bàn tay
giáng xuống bất ngờ.
Nối tiếp đằng sau tiếng bát trượt mục tiêu văng vào tường vỡ
vụn là âm thanh của một cái tát gọn lẹ. Sau đó là sự im lặng kéo dài đến khó chịu.
Mi Lâm nhìn thấy sắc mặt Thanh Yến không được tốt cho lắm,
nhẹ nhàng buông tay ra, muốn mỉm cười một cách cảm kích nhưng lại không hề cười
được, thì ra trước mắt đã bị phủ mờ bởi một lớp hơi nước khiến nàng kinh ngạc đến
hoang mang, gắng sức nuốt xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng.
Thanh Yến không nhìn nàng mà chỉ lạnh nhạt lườm thị nữ đang
run run quỳ dưới đất, “Đệ Đường sẽ thay thế ngươi làm việc này, còn ngươi tự
mình đến Chưởng hình tư để chịu phạt đi.” Hắn ta kéo dài tiếng tỏ rõ sự uy
nghiêm.
Ám Xưởng và Minh ám vệ là hai tổ chức không giống nhau,
đương nhiên Mi Lâm cũng không biết Chưởng hình tư của họ rốt cục là thế nào,
nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của thị nữ kia xem ra cũng chẳng tốt đẹp gì. Thế
nhưng dù sợ hãi cũng không hề một lời cầu xin, có thể thấy được Thanh Yến trong
mắt mấy người này không hề đơn giản chút nào.
Đến khi thị nữ kia lui ra ngoài, Thanh Yến mới nhìn Mi Lâm,
lúc này thần sắc nàng đã dần hồi phục, thậm chí còn có nét tươi cười trên khuôn
mặt vẫn hằn vết tay ấy.
“Ta sẽ dặn dò người chuẩn bị cho cô nương phần cơm khác.” Hắn
ta lạnh lùng nói, xong xuôi lập tức đi ra ngoài.
Mi Lâm có chút nghi hoặc, không rõ hắn ta đến đây làm gì. Có
điều, khi ra đến cửa, hắn ta dừng lại nói: “Cô nương là người thông minh, biết
thế nào là tốt cho bản thân mình, cần gì phải so đo với Vương gia cơ chứ.” Nói
xong tiếp tục đi ra. Có lẽ hắn ta đến đây cũng chỉ để nói cho nàng lời này.
Mi Lâm không kịp trả lời, cũng không thể lên tiếng trả lời,
hắn ta đi về nhanh như gió, nàng cũng đỡ phải khó xử.
Xem ra Mộ Dung Cảnh Hòa về đến bên đó vẫn còn cáu giận, kinh
động đến hắn ta, sau đó hắn ta mới hỏi thêm thị vệ gác cửa tìm hiểu rõ sự tình.
Tuy biết rằng Thanh Yến cũng có ý tốt nhưng Mi Lâm vẫn thấy khó nghĩ. Tính của
nàng vốn ăn mềm không ăn cứng, trước đó đến cái tát của Mộ Dung Cảnh Hòa hay những
lời nói mỉa mai bóng gió của thị nữ kia cũng không làm nàng động dung, nhưng lại
vì những lời nói cử chỉ nửa như bảo vệ nửa như không của Thanh Yến mà rơi lệ.
Không biết từ bao giờ nàng lại sinh thói ngoan cố quật cường để bản thân mình
chịu thiệt thế này, thực ra đây nào phải chuyện vinh quang gì.
Mi Lâm đột nhiên nhớ đến A Đại, nghĩ bản thân tự dưng lại học
cách xử sự của người ta, bất giác giật mình, hoang mang đứng dậy đến bên chậu
cho thêm than vào trong, sau đó khơi lửa to lên.
Rửa sạch mặt mũi tay chân, thoa phấn lên che đi vết hằn trên
mặt, chỉn chu lại quần áo gọn gàng, sau đó nàng đi về hướng phòng viện của Mộ
Dung Cảnh Hòa.
Thị nữ mới đến tên Đệ Đường đi theo ngay phía sau, thấy rõ tấm
gương của thị nữ trước nên nàng ta tỏ ra rất cẩn trọng, cũng rất ít lời.
Mi Lâm cảm thấy hài lòng. Nàng không để tâm đến người khác
nói gì nhưng không hề thích cả ngày có người cứ lẩm bẩm bên tai, rất phiền phức.
Đại khái do Thanh Yến đã căn dặn trước, bất luận nàng đi đến
đâu cũng không có ai ngăn cản, chính vì thế mà rất thuận lợi đi đến trung viện
nơi Mộ Dung Cảnh Hòa ở. Thị vệ canh cửa nhìn thấy nàng, sắc mặt rất kỳ quặc, vừa
như trút một gánh nặng, lại vừa như càng căng thẳng hơn.
Mộ Dung Cảnh Hòa nằm dựa trên giường, thị nữ đang bón hắn ăn
cơm. Nhìn thấy nàng, hắn tuy tỏ vẻ tức giận nhưng lại cho người hầu đều lui xuống,
hiển nhiên cũng biết phương thức hai người tiếp xúc bây giờ không thích hợp với
sự có mặt của người khác.
Mi Lâm để ý thấy nét mặt của thị nữ kia như thở phào nhẹ
nhõm, trong lòng bỗng thấy hơi nghi hoặc, mãi đến khi lại gần giường chân giẫm
phải thứ gì đó trơn trơn, mới hiểu chắc chắn vị Vương gia này ăn cơm lại xảy ra
vấn đề rồi.
“Nàng đến đây làm gì?” Sắc mặt Mộ Dung Cảnh Hòa lạnh như
băng, bộ dạng làm như không hề muốn nhìn cô gái trước mặt.
Trước khi đến Mi Lâm đã chuẩn bị rất tốt tâm lý, tất nhiên sẽ
không dễ dàng bị hắn làm kích động như buổi chiều. Nghe hắn nói vậy, nàng nở nụ
cười yếu ớt, hơi nhún người xuống hành lễ, không tỏ ra quá mức làm càn, cũng
không cho người ta cảm thấy quá mức xa cách. Sau đó, nàng chủ động đi đến cầm lấy
bát cơm, tiếp tục bón cho hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa nghi ngờ nhìn nàng, hiển nhiên chưa nghĩ ra
tại sao nàng trở nên dịu dàng như vậy.
“Khắc có người hầu hạ ta ăn cơm, không cần nàng bận tâm nữa.”
Hắn dựa vào đằng sau, không đón lấy thìa cơm mà Mi Lâm đưa lên, lạnh lùng nói.
Mi Lâm nhớ đến cái cảm giác kỳ lạ dội lên trong lòng khi bản
thân nhìn thấy người con gái khác chăm hắn ăn cơm, lúc này lại bị hắn từ chối,
bất giác ngỡ ngàng, nét tươi cười trên khuôn mặt ấy gần như không còn giữ được.
Xem ra nàng vẫn hơi đề cao sức chống cự của bản thân đối với hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa thấy nàng có ý ra về, trong lòng bỗng sầu
não: “Không có việc gì khác thì mau cút đi! Đây đâu phải là nơi nàng có thể
thích đến thì thích đến!”
Đâu hay Mi Lâm bị hắn nói vậy cũng không thèm để tâm làm bộ
làm tịch, trong lòng nàng thấy uất ức, cáu giận, thầm nghĩ trái hay phải đều là
bị ghét, thôi thì bị ghét thêm một chút nữa cũng chẳng là gì. Sắc mặt nàng bỗng
thay đổi, đặt bát cơm xuống dưới bàn, đúng lúc Mộ Dung Cảnh Hòa tưởng nàng nghe
lời hắn mà lui về, trái tim bỗng lạc lõng thì thấy nàng vén váy sang một bên,
ngồi lên giường cạnh hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa mặt biến sắc, buột miệng nói: “Hỗn xược…”
Lời chưa dứt đã bị Mi Lâm nhét cả con chim cút nướng vào miệng.
Hắn không kịp phòng bị, mặt mũi đều dính đầy dầu mỡ nhưng lại không thể lên tiếng
mắng chửi, tức quá cũng chỉ gườm mắt nhìn nàng.
Mi Lâm cười xem bộ dạng đó của hắn, lại rút khăn tay ra giúp
hắn lau dầu mỡ trên mặt, chờ đợi hắn nổi giận.
Không ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa không những không cáu giận, ánh mắt
lại trở nên ôn hòa. Hắn nhớ lại hồi ở Chung Sơn, nàng cũng từng nhét thức ăn
vào miệng mình như thế, hại hắn xấu mặt. Giây phút đó hắn từng hận đến mức muốn
cho nàng lăng trì xử tử. Bây giờ nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy mềm mại đến
khó hiểu.
Mi Lâm phát giác ánh mắt hắn thay đổi, mất tự nhiên lắc lắc
đầu, sau đó xuống khỏi giường.
Lấy khăn lau khô tay, cúi thấp người điều chỉnh cho hắn tư
thế khác thoải mái hơn, sau đó mới ngồi nghiêng cạnh mép giường, lấy con chim
cút trong miệng, xé nhỏ từng miếng bón cho hắn.
Thời gian như trôi ngược trở lại, trong căn phòng sơ sài ấy,
hắn ngồi dựa đầu giường, nàng bưng bát nửa cơm nửa thức ăn, từng miếng từng miếng
bón cho hắn. Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên người nàng, từng sợi
lông tơ trên khuôn mặt thanh tú ấy cũng ánh lên sắc vàng kim tuyệt đẹp của buổi
chiều tà yên bình ấm áp.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhớ lại vòng tay của nàng ngày hôm đó, nhớ
đến lần đầu tiên nghe nàng cất tiếng hát, lồng ngực dường như bị đè bởi một
viên đá nặng trịch, khó thở đến vô cùng.
Hắn run run cố gắng đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt in bóng
dưới ánh nến, thấy nàng hơi ngỡ ngàng, hình như muốn né tránh, nhưng cuối cùng
cũng không hề động đậy.
“Nàng tại sao không nói lời nào… ngay một tiếng cũng không
phát ra được sao?” Hắn trầm giọng hỏi. Đây là điều vốn dĩ không nên hỏi, cả hai
người đều rất cẩn thận không đề cập đến, nhưng cuối cùng hắn vẫn lên tiếng.
Mi Lâm cắn môi, không khống chế được tay mình đang run run,
sau khi đôi đũa chạm vào bát cơm, nàng đặt chúng trở lại bàn, nụ cười trên
khuôn mặt ban nãy cũng không còn nữa.
“Ta muốn được nghe giọng nói của nàng.” Mộ Dung Cảnh Hòa
không phải không nhận ra nàng đang cố gắng để kìm chế điều gì, nhưng vẫn cố chấp
nói tiếp.
Mi Lâm cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung, cảm giác đau
đớn ấy đến đột ngột mà mãnh liệt, khiến mắt nàng tối sầm lại, gần như không thể
nào hô hấp. Nàng nhắm mắt nhưng cũng không thể trở lại bình thường được, liền từ
từ quay người, định tạm thời ra khỏi phòng nhưng lại Mộ Dung Cảnh Hòa giữ lại từ
phía sau, sau đó thân thể của hắn áp sát lại.
“Ta sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng.” Hắn nói, ngữ khí vô cùng
kiên quyết, “Bất luận dùng biện pháp gì đi nữa.”
Nghe những lời này của hắn, Mi Lâm chẳng cảm thấy vui vẻ gì,
ngược lại càng bi lương. Nàng gần như có thể xác định, đối với việc hại nàng bị
câm, hắn không hề cho là một chuyện quan trọng, cũng không thấy hắn cắn rứt
lương tâm, tất nhiên cũng chẳng hề hối hận. Biết rõ là vậy, nhưng nàng lại hận
không được, oán không xong.
Mi Lâm cuối cùng cũng nhận ra, cuộc đời này đau đớn nhất
không phải bị bỏ rơi, cũng không phải bị đưa đến Ám Xưởng làm tử sĩ, càng không
phải bị câm, mà là thích hắn.
Đêm hôm đó, Mộ Dung Cảnh Hòa không cho nàng về phòng. Sau
hơn một tháng, hai người mới nằm ngủ chung giường.
Khác trước là hắn bây giờ không phải là không thể cử động được,
vì thế luôn ôm chặt nàng vào lòng, thật ấm áp biết bao. Hắn bắt nàng tẩy đi lớp
phấn trên mặt, sau đó hôn lên những vết hằn do mình gây ra, miệng còn lẩm bẩm,
đáng đời. Hắn sờ lên nốt ruồi nơi khóe mi nàng, nói đó là của hắn, vĩnh viễn
không cho phép người khác động vào. Hắn nói nàng cũng là của hắn, cả người nàng
đều là của hắn…
Mi Lâm không biết làm cách nào, đành để mặc hắn tự do làm gì
thì làm, trong lòng cảm thấy người này thật điên rồ. Đến khi hắn đưa tay sờ vào
ngực nàng, nói nhỏ hơn rồi, nàng mới tức giận suýt lại đánh hắn một trận nữa.
Sau đó, hắn bỗng trở nên yên tĩnh, cứ như vậy đặt tay vào lồng
ngực nàng, rồi lại bắt nàng đặt tay lên lồng ngực hắn, dần dần ổn định lại nhịp
thở.
Nàng lại vì những hành động của hắn mà tim đập rộn ràng, mở
to mắt nhìn hình dáng lờ mờ của chiếc bàn trong đêm tối, không còn thấy buồn ngủ.
Lúc đó nàng nghĩ, bản thân yêu thích người này thật ra cũng không phải không có
lý do, vì hắn mà thương tâm, đó cũng là điều chắc chắn.
Sáng sớm hôm sau, Mi Lâm với một bên má vẫn in hằn dấu tay,
đôi mắt vì mất ngủ mà thâm quầng lại, ngồi trên kiệu tay nắm tay cùng Mộ Dung Cảnh
Hòa đi về phía phòng của vị lang trung chốc đầu đó.
Thanh Yến đi bên cạnh, vẫn là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó,
hình như không nhận ra sự tình tứ của hai người đang ngồi trên kiệu.
Lang trung chốc đầu khoác trên mình chiếc áo da dày mở cửa
đi ra, nhìn thấy mọi người không kìm chế được, tán thưởng: “Vương gia quá bản
lĩnh, có thể khiến cô nương ngốc này tự nguyện đến dưỡng ngọc.”
Mộ Dung Cảnh Hòa nghe xong sắc mặt hơi xanh đi, mất tự chủ
nhìn sang Mi Lâm, phát hiện nàng không những mặt không biến sắc, thậm chí đến
biểu hiện tức giận cũng không có, trong lòng lại không mấy vui vẻ nhưng càng nắm
chặt tay nàng hơn, như sợ nàng chạy mất vậy.
Thật ra nội tâm Mi Lâm cũng không hề thờ ơ như những gì thể
hiện ở vẻ bề ngoài, nhưng nàng cũng chỉ hơi chấn động mà thôi, chuyện này sớm
muộn cũng phải làm, còn Mộ Dung Cảnh Hòa đang có ý đồ gì thật ra cũng chẳng
liên quan. Nàng biết hắn có lẽ vĩnh viễn đều không đáp lại như những gì nàng
dành cho mình, nhưng nàng vẫn yêu hắn. Nàng tự yêu bản thân mình, chuyện nàng
phải làm cũng là chuyện bản thân nàng muốn làm, đâu liên quan gì đến người
khác?
“Thần Y chớ có nói đùa vậy chứ, ban đầu Thần Y chịu cùng Mi
Lâm cô nương đến trị bệnh cho Vương gia chẳng phải vì Mộ Dung Cảnh Hòa cô nương
đồng ý yêu cầu của ngài rồi sao?” Thanh Yến thấy sắc mặt Vương gia không được tốt
cho lắm, sợ hắn tức giận lại quá khích, vội vàng nói.
Lang trung chốc đầu cười ha ha vài tiếng, không tiếp tục đùa
cợt nữa. Ông tưởng rằng Mi Lâm đã kể hết cho họ rồi, đâu biết được Thanh Yến
nói những lời đó kỳ thực cũng có chút lanh lợi. Hắn ta tuy rằng biết Mi Lâm vì
Vương gia mà tìm đến Thần Y, nhưng cụ thể câu chuyện ra sao thì không nắm rõ được,
chỉ là suy luận theo lẽ thường, muốn đạt được điều gì cũng phải có cái giá
riêng của nó, huống hồ bệnh của Vương gia lại không hề đơn giản, tự suy luận ra
chắc phải nhận lời một yêu cầu nào đó khác thường. Lời hắn ta nói cũng không chỉ
rõ yêu cầu đó là gì, nhưng cũng đủ để đối phó với câu nói của Thần Y.
“Có người giúp ta dưỡng ngọc là được rồi.” Lang trung chốc đầu
lẩm bẩm, rút ra tẩu thuốc gõ lên cột hành lang bên cạnh, khi chiếc kiệu khiêng
Mộ Dung Cảnh Hòa sắp đi qua ngưỡng cửa ông bèn đưa tẩu thuốc ra ngăn lại. “Đứng
im, dưỡng ngọc chỉ cần cô nương ngốc đó, những người khác không phận sự miễn
làm phiền.”
“Bản vương muốn ở lại xem.” Mộ Dung Cảnh Hòa hơi nheo mắt,
nhẹ nhàng nói, ngữ khí ẩn chứa sự uy nghiêm vốn có.
Lang trung chốc đầu không hề nể mặt, lắc đầu.
“Quân tử cổ sợ nhân khí, nếu có người khác quấy rầy, ngọc sẽ
không thuần, ảnh hưởng đến lúc trị bệnh. Khi đó đừng trách lão đây không nói rõ
cho mấy người.”
Mộ Dung Cảnh Hòa mím chặt môi, ánh mắt nhìn lang trung hồi
lâu, muốn kiểm chứng mức độ chân thật trong những lời ông nói. Cuối cùng cũng
không dám mạo hiểm, nhẹ nhàng buông tay.