Đọc truyện Mộng Giang Hồ – Chương 95: Thiên Địa Tương Lai Sẽ Do Thế Hệ Các Ngươi Đến Thay Đổi
Phong Thiên Vận cười to, hắn rõ ràng nỗi băn khoăn trong lòng Lạc Vô Khuyết, song cũng chẳng có hứng thú thay người lo lắng.
Tứ đại thương hội đương nhiên là có kẻ giật dây bày trò mới làm ra hành động trên.
Nhưng có gì quan trọng đâu, những chuyện đó không liên quan gì đến hắn, Phong Thủ Đồ như cũ vẫn ở trong bóng tối làm ngư ông đắc lợi.
Đối với hắc bào nam tử, an ổn kinh doanh chờ thời là đủ.
Lạc Vô Khuyết vốn không ngồi yên tĩnh, lại nói:
“Về phần kho báu của Quỷ Âm Môn, ta thấy có lẽ là ngươi đang tốn thời gian vào chuyện đâu đâu.
Chỉ là một loại truyền thuyết mịt mờ trong quá khứ, ngươi đường đường chưởng môn một phái, hẳn sẽ không ngây thơ như vậy đi.”
Kho báu Quỷ Âm Môn chính là một phần bí mật trong cuộc trò chuyện của Phong Thiên Vận và Lạc Vô Khuyết.
Phong Thiên Vận vốn đang mất manh mối, đã tỏ ra vô vọng, tự nhiên không ngại nhiều lời kể lể với Lạc Vô Khuyết, về phần đối phương có tin hay không, hắn không quan tâm.
Dù sao thực hư về kho báu như thế nào, chỉ có hắc bào nam tử biết rõ nhất.
Quỷ Âm Môn, tương truyền là một môn phái ma đạo hiển hách thời Kiến Thành kỷ, tại thời kỳ toàn thịnh thậm chí đủ lực áp một đầu các môn phái chính đạo, có thể khiến cho Nghị Ma Đường kiêng dè không dám gây sự tranh giành ảnh hưởng.
Môn chủ Quỷ Âm Môn khi ấy có danh xưng là Quỷ Âm chân nhân, chiến lực đương thời xếp thứ ba, chỉ sau Mạc Chủ và một vị kiếm tu thần bí.
Quỷ Âm Môn nổi tiếng về các loại võ công tà dị, cùng các loại độc thuật vô cùng khủng khiếp đáng sợ, chính vì thế dù nhân số trong môn phái rất ít nhưng lại có thể hoành hành bốn phương, không e sợ bất kỳ một ai.
Giang hồ đồn rằng, sau khi bại bởi Mạc Chủ dẫn tới họa diệt môn, Quỷ Âm chân nhân thân mang trọng thương biết mình khó sống, y bèn mang theo tàn quân vận chuyển hết của cải kho báu một đời của mình biến mất không tung tích, một đại môn phái cứ thế biến mất trên giang hồ, như chưa từng tồn tại.
Cùng với sự biến mất của Quỷ Âm Môn, một vài cao thủ trong võ lâm giang hồ truyền lời nhau những câu chuyện thần bí liên quan về kho báu của Quỷ Âm chân nhân, về kho tàng mà có thể khiến cả một đại quốc đỏ mắt thèm thuồng.
Trải qua mấy trăm năm, câu chuyện kho tàng kia đã không còn được nhiều người nhắc đến, có nhiều kẻ cho rằng đó vốn là lời giật gân của tiền nhân, lại có kẻ cho rằng có thể Mạc Chủ đã cướp lại sạch sẽ chỗ vàng bạc đó.
Hư thực thế nào, tựu chung chẳng ai còn quan tâm nữa…
Có những chuyện chỉ đơn giản là đem ra nói cho có câu chuyện, nhưng có những câu chuyện lại mang thâm ý trong đó.
Phong Thiên Vận muốn thăm dò liệu một đại môn phái có liên quan gần với Quỷ Âm Môn như Nghị Ma Đường có ít nhiều thông tin đến kho tàng bí ẩn hay không.
Thấy đối phương lạnh nhạt thờ ơ, Phong Thiên Vận liền rõ ràng có lẽ chuyện này đương thời chỉ có mình y quan tâm.
…
Lạc Vô Khuyết đã dừng đối ẩm, ánh mắt đạm mạc nhìn về phía dưới lầu, nói:
“Nghe nói ái đồ của Khúc lão quỷ đang tại khu vực Nam Vương Môn?”
Phong Thiên Vận hiểu ý, cười cười: “Đúng.
Hắn được bát vương cấp cho một phủ đệ ở đó.”
Lạc Vô Khuyết ánh mắt hưng phấn, nói: “Ta nóng lòng muốn đến đụng chạm một hai, xem đệ tử thân truyền của thiên hạ đệ nhất khinh công thân thủ ra sao, cũng muốn xem hắn là dạng người nào mà lại có thể lạnh lùng đồ sát bách tính hai thành trì lớn Thiên Quốc.
Thủ đoạn kia a, so với ma đạo chúng ta còn muốn lãnh khốc vô tình hơn không biết bao nhiêu lần.”
Hắc bào nam tử cười cười, song đưa ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn về phía Nam Vương Môn, đáp:
“Tin tưởng hắn sẽ không để ngươi thất vọng.”
Lạc Vô Khuyết hừ lạnh: “Hừ! Trong mắt ta tại cùng thế hệ, ngoài Ngô Hạo ra, Long Quốc đều không xuất ra được kẻ thứ hai có thể đánh nhau đấy.
Toàn một đám thích chơi chiêu, đùa mưu đùa kế vớ vẩn.
Cái gì Long Tộc thuần huyết, ngặt một lũ tự cho mình là.”
“Chỉ thương thay phận anh hào bản thổ, một đời khép mình nhìn đám ngoại bang kia múa mép khua môi.”
Lời Thiên Diện Ma Thần dứt, một cơn gió mạnh quét qua tầng lầu, nam tử hắc bào họ Phong lặng lẽ nhắm mắt lại, mặc kệ cho gió mưa phất vào mặt.
Đâu đó trong không gian vẫn còn âm thanh của Lạc Vô Khuyết văng vẳng:
“Đa tạ Phong chưởng môn hôm nay thết đãi, ngày khác mời các hạ đến Nghị Ma Đường làm khách.”
……
Hắc bào nam tử mở mắt ra, đã là một hồi lâu qua đi.
Lúc này, sau lưng y đứng đó ba bóng người, trong đó hai người chính là lâu chủ Diễm Hoa Lâu Cổ Kim Hoa và đồ đệ của y Diệp Đình.
Người còn lại đứng ở giữa là một nam tử vóc dáng tầm thước, khí thế bất phàm, mặc một bộ y phục màu than trúc, mặt nạ kín miệng, thần bí không khác gì Phong Thiên Vận.
Thần bí nam tử kỳ danh Lê Quảng Hàn, là Phong Thiên Vận sư đệ, chính là một trong ba đệ tử của Thái Thanh đạo nhân trong lời Lạc Vô Khuyết.
Thấy Phong Thiên Vận đã quay lại an tọa trên ghế, nam tử này mới gỡ xuống mặt nạ.
Y lộ ra khuôn mặt góc cạnh khắc khổ, đôi mắt tam bạch sáng lạn, khuôn miệng rộng lún phún râu dê, bộ dáng bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lúc này, y lên tiếng:
“Sư huynh! Đại sự suôn sẻ chứ?”
Phong Thiên Vận bình tĩnh gật đầu, ra dấu cho Cổ Kim Hoa rót rượu đưa cho nam tử mới đến.
“Bước đầu là thế, sau này sẽ tạm thời nhượng lại Nam Vương Môn cho Nghị Ma Đường.”
Lê Quảng Hàn lộ ra không vui, nói: “Cái này thật quá tiện nghi đám ma đạo kia rồi.”
Phong Thiên Vận cười cười: “Sư đệ! Tương lai khó nói trước, ta cũng không phải là hạng người nhu nhược, làm sao trơ mắt nhìn miếng ăn của mình bị kẻ khác giành lấy.”
“Thế nhưng là Nam Vương Môn dù sao cũng có một độ ảnh hưởng nhất định trong chiến lược của Phong Thủ Đồ.” – Nam tử áo bào màu tro trúc cự cãi.
Phong Thiên Vận vẫn rất kiên nhẫn giải thích: “Lý Văn Tuấn lập một ổ tình báo ngụ tại Nam Vương Môn, đệ hiểu chứ?”
“Nhân lúc Lạc Vô Khuyết còn đang hứng thú với Lý Văn Tuấn, ta để cho hai kẻ này khống chế nhau.
Tương lai, đích thân ta sẽ giải quyết.”
Lê Quảng Hàn hiểu ý sư huynh, thở dài: “Vẫn là để huynh nhọc lòng rồi.”
Phong Thiên Vận chỉ lắc đầu tỏ ý không sao, y quay sang ra hiệu Cổ Kim Hoa cùng Diệp Đình lúc này đã ngồi vào bàn tiệc.
“Đình Nhi! Con thấy Thiên Diện Ma Thần thế nào?” – Hắc bào nam tử nói giọng nhẹ nhàng, hỏi Diệp Đình.
Thiếu niên còn nhỏ tuổi, song thần thái cùng ánh mắt đều lộ rõ vẻ già dặn trước tuổi, y lễ phép đáp:
“Thưa sư phụ! Lạc đường chủ là kẻ khó đoán, tâm tư kín đáo, cũng là kẻ kiêu ngạo.
Có một điều xin thứ cho Đình Nhi bất kính, sư phụ cho phép Đình Nhi mới dám nói.”
Phong Thiên Vận mỉm cười ôn hòa: “Cứ nói.”
Diệp Đình thận trọng nói: ” Thiết nghĩ tương lai nếu có thể, chúng ta nên tránh đối đầu trực tiếp với y.”
Lê Quảng Hàn ở bên cạnh cười lớn, tấm tắc khen: “Đình Nhi hảo nhãn lực! Song cũng không cần nâng uy phong người hạ uy phong mình như vậy.
Tương lai ngươi chắc chắn sẽ không thua hắn bây giờ, lúc đó có chi mà kiêng dè.”
Phong Thiên Vận không cho là phải, y cười đáp: “Lời Đình Nhi không hẳn không có lý!”
“Chí ít thời điểm hiện tại ta không có khả năng cùng Lạc Vô Khuyết vạch mặt.
Chưa nói đến bối cảnh hay cơ trí, chỉ nói về thực lực, hào kiệt đương thời có thể đánh nhau với hắn vốn đã là lác đác không có mấy, tỉ như U Hồn Lang Quân, Ngô Hạo, Nam Long Tuấn Thành, còn có Tiêu Văn Đình.
Mà những kẻ kia, chẳng kẻ nào là tầm thường cả.”
“Vì đại sự, chúng ta chỉ có thể nhượng bộ hắn.
Muốn tách cổ tay với hắn, chỉ có thể chờ tương lai khi ta đại công cáo thành.”
Nam tử tro bào hơi ngạc nhiên, vội hỏi: “Hắn chẳng lẽ đã đến cảnh giới kia?”
Phong Thiên Vận không trả lời vội, chỉ nhìn về phía Cổ Kim Hoa, hướng nàng hỏi: “Cổ lâu chủ thấy thế nào?”
Cổ Kim Hoa vốn đang lơ đãng, nghe thấy họ Phong nam tử hỏi thăm, tự nhiên là giật mình hoảng hốt, lắp bắp nói: “Bẩm… bẩm đồ chủ! Thứ cho Kim Hoa ngu muội phỏng đoán.
Nhìn khinh công cùng khí tràng của hắn, Kim Hoa cho là… cho là hắn mạnh hơn đồ chủ một chút, chỉ là một chút.”
Lê Quảng Hàn nghe thấy Cổ Kim Hoa nói vậy không khỏi phật lòng, hừ lạnh: “Cổ lâu chủ chỉ là một cái nhất lưu võ giả, nhãn lực cũng không minh tường cho lắm a.”
Phong Thiên Vận thấy sư đệ của mình có chút lỗ mãng, song cũng không trách cứ, chỉ nói: “Sư đệ phải phục chỗ đằng xa, đương nhiên sẽ không quá rõ ràng chuyện ban nãy.
Cổ lâu chủ nói không sai, ta hiện tại không bằng Lạc Vô Khuyết hắn.
Nếu như giao thủ, coi như có đệ cùng lên, chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn.”
Lê Quảng Hàn nghe vậy liền không còn lỗ mãng thêm lời nữa, y lộ ra ánh mắt thận trọng, nói: “Như vậy tương lai chúng ta sẽ chịu không ít thiệt thòi với hắn a.”
Phong Thiên Vận đứng dậy rời ghế, từ tốn đi về phía Cổ Kim Hoa, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm vị lâu chủ này lên.
Nhìn mỹ nhân trước mặt một hồi lâu, y mới lên tiếng trả lời nam tử kia:
“Không cần lo lắng! Hắn lúc này không có dư tâm tư gây khó dễ chúng ta.
Phía Long Quốc có Ngô Hạo đang giám thị hắn chằm chằm, về phần chính đạo xuất ra một cái Tiêu Văn Đình tài trí cùng vũ lực cũng chẳng kém hắn là bao, đấy là còn chưa kể đến một U Hồn Lang Quân khắp nơi đối địch với hắn.
Quần hùng tranh đấu, lơ là một nhịp liền thua cả bàn cờ.
Thời điểm này, chỉ cần chúng ta không trực tiếp động chạm đến lợi ích của Nghị Ma Đường, Lạc Vô Khuyết hắn hơi sức đâu còn để ý đến chúng ta.”
“Lúc nãy, ta cũng khơi gợi ý nghĩ của hắn về kho tàng của Quỷ Âm Môn, cho rằng hắn sẽ thích thú, nhưng xem ra ta đã đoán sai.
Có lẽ vị đường chủ này có nhiều thứ để dụng tâm hơn là cái kho tàng hắn cho là mờ mịt kia.
Điều này tựu chung cũng có lợi cho chúng ta, ít nhất bí mật kho tàng kia sẽ chỉ có mình chúng ta biết.
Đương nhiên, đấy là khi Phong Thủ Đồ chúng ta còn hành động kín kẽ.”
Nói đến đây, Phong Thiên Vận lộ ra tiếu ý lạnh lẽo, hỏi Cổ Kim Hoa: “Đúng không Cổ lâu chủ?”
Cổ Kim Hoa trong lòng sợ hãi, lo lắng không biết mình đã làm cái gì sai, vội vã đáp: “Bẩm! Đú… đúng thưa đồ chủ.”
Phong Thiên Vận đột nhiên trầm xuống ánh mắt, thủ chưởng bóp chặt cổ ngọc trắng ngần của vị lâu chủ Diễm Hoa Lâu, khiến nàng nghẹt thở, phát ra âm thanh ặc ặc không thành tiếng.
Hắc bào nam tử cất giọng đay nghiến:
“Cổ Kim Hoa ngươi biết được nhiều, cũng được ta đặt kỳ vọng nhiều, vậy mà vô ý vô tứ làm việc lộ liễu, chưa tìm hiểu kĩ càng đối phương liền đặt quan hệ làm ăn, ngươi thực muốn chết.”
“Thiên hạ này tuy chẳng thiếu người họ Lý, song chẳng lẽ tiện nhân ngươi vô tri đến nỗi không biết tên Sát Thần kia cũng họ Lý hay sao?”
Cổ Kim Hoa muốn thanh minh, nhưng nàng bị đối phương bóp cổ chặt đến nỗi thở còn khó, làm sao có thể phân bua cái gì.
Đối diện nam tử trước mặt, nàng kính sợ đến cực điểm, nào dám có nửa điểm phản kháng.
Vị lâu chủ Diễm Hoa Lâu biết rõ Phong Thiên Vận đây là đang nói đến việc làm ăn của Diễm Hoa Lâu với Lý phủ kia.
Thuở mới đặt quan hệ làm ăn, nàng đơn giản chỉ cho là phủ đệ kia của một vị quan viên nhỏ họ Lý.
Nhân tiện thấy đối phương bán gấm vóc phương nam đẹp mắt, nàng liền kết nối làm ăn, một phần cũng ý định cài người vào nơi kia nghe ngóng chút tin tức liên quan đến các hoạt động của Long Quốc tại Cửu Địa.
Sự việc tưởng như trót lọt song nàng nào có ngờ đứng đầu phủ đệ kia lại là Sát Thần nổi tiếng Lý Văn Tuấn.
Đương nhiên ít người có thể nghĩ được một vị thống lĩnh Long Quốc lại quang minh chính đại lập phủ xây nhà giữa chốn thị phi này.
Lê Quảng Hàn ở bên cạnh vẫn lặng lẽ thưởng tửu, cũng không có ý định giải vây cho Cổ Kim Hoa, chỉ cảm thán nói: “Cũng khó trách ả! Lý Văn Tuấn cái tên điên này hành động chẳng theo thói thường, đường đường chính chính lập một cứ điểm tình báo giữa biên giới hai xứ.
Đệ tử của Khúc lão tặc a, quả nhiên bất phàm.”
Nói đến đây, Lê Quảng Hàn vẫn nhìn chằm chằm về khuôn mặt khổ sở của Cổ Kim Hoa, cười lạnh: “Ngươi nên tạ trời khấn đất! Ta nếu như hôm nay đến sớm một chút, có lẽ nguyên liệu chính trên bàn tiệc này sẽ là ngươi.
Nếu không phải vì phần tình chủ tớ đã qua, đích thân ta đã giết ngươi mời Lạc Vô Khuyết thưởng thức.”
Diệp Đình ở bên cạnh lộ ra suy nghĩ, nhưng là chuyện khác.
Thiếu niên hiếm khi thấy sư phụ cùng sư thúc nóng giận như vậy, hắn đương nhiên không rõ ràng hận ý của hai kẻ trước mặt dành cho Lý Văn Tuấn lớn cỡ nào.
Nhận ra hai người Phong Thiên Vận không có ý tha cho Cổ Kim Hoa, thiếu niên lần nữa thấy tâm tình có chút phức tạp, vội lên tiếng nói đỡ:
“Sư phụ, sư thúc! Cổ lâu chủ hẳn là nóng lòng lập công mới gây ra sai lầm.
Hơn nữa, với việc lông gà vỏ tỏi kia, đồ nhi nghĩ chưa hẳn vị Lý thống lĩnh kia đã để mắt tới bên này.
Đồ Nhi thiết nghĩ hành động của Cổ lâu chủ chưa chắc đã là chuyện xấu, chúng ta có thể lợi dụng việc làm ăn thăm dò chút gì đó bên trong Lý phủ.
Hơn nữa, thời điểm này nếu như Cổ lâu chủ đột nhiên biến mất, bên Lý phủ chắc chắn sẽ sinh nghi mà điều tra hư thực.”
Phong Thiên Vận nghe thấy đệ tử nói vậy, liền từ từ buông lỏng tay.
Cổ Kim Hoa như được đại xá, khôi phục điều tức, hướng ánh mắt biết ơn về phía Diệp Đình.
“Rất tốt! Suy nghĩ rất sâu sắc.
Đây không phải một thiếu niên mười tuổi đầu bình thường có thể làm.” – Phong Thiên Vận ánh mắt tán thưởng nhìn về phía đệ tử của mình, song nhanh chóng nghiêm giọng – “Đình Nhi! Ngươi có thể phân tích như vậy, vi sư rất vui.
Chỉ là tiểu tử ngươi còn chưa hiểu hết lòng người, còn phải học nhiều.
Trên giang hồ này, hạng người ngưu quỷ xà thần nào cũng có, đừng chỉ nghe tiếng gió của người liền mạo muội đánh giá đối thủ, đừng chỉ vì một cái liếc nhìn chằm chằm liền cho rằng mình đã hiểu rõ đối phương.
Muốn hiểu người, hãy dụng tâm mình.
Nhìn bằng tim mình, lắng nghe bằng tim mình, dùng tất cả các loại tri giác, kể cả trực giác, cảm nhận đối phương.
Chỉ có như vậy ngươi mới có thể nhìn rõ phần nào đó của đối thủ.
Nên nhớ, chỉ là phần nào đó thôi, phần còn lại còn là tâm phòng bị của ngươi có bao nhiêu sâu sắc.”
Diệp Đình biết rõ Phong Thiên Vận đây là đang cực kỳ nghiêm túc răn dạy hắn, bởi vì chỉ một chữ ngươi, liền tỏ rõ lúc này hắc bào nam tử không muốn để chút tình cảm nào ảnh hưởng đến lời nói của mình.
Phong Thiên Vận nói tiếp: “Hôm nay tha Cổ lâu chủ đương nhiên có thể, tất nhiên lời của ngươi chính là thứ cứu mạng nàng.
Nhưng tương lai Diễm Hoa Lâu khó có thể giấu diếm quá lâu.”
“Lý Văn Tuấn không phải dạng gian hùng bình thường.
Ta có thể bình tĩnh đối mặt Thiên Diện Ma Thần, tự tin dù bại bởi y cũng sẽ không chết.
Nhưng đối mặt Lý Văn Tuấn, ta không đủ bình tĩnh như vậy đâu.
Ở đây không phải so vũ lực, mà là trí lực.
Giữa ta và hắn, kẻ thua cuộc liền chỉ có một kết cục là CHẾT.”
Nam tử sư đệ của Phong Thiên Vận cũng nói: “Đình Nhi! Hãy cẩn thận ghi lòng tạc dạ lời sư phụ ngươi nói.
Tương lai nếu ngươi không cố gắng, khi ấy ánh mắt ngươi nhìn Lý Văn Tuấn sẽ không khác chúng ta nhìn Khúc Long lão già kia là mấy đâu.”
Diệp Đình thấy hai gã nam tử trước mặt lời nói nghiêm trọng như vậy, vội vàng ôm quyền đáp: “Đồ nhi thụ giáo.”
Phong Thiên Vận nhìn thật sâu ái đồ của mình, trong lòng chua xót: “Đình Nhi! Vi sư có lỗi với ngươi.
Thiên địa rộng lớn biến động liên tục, thế hệ kế tiếp sẽ là nhân vật chính.
Đại nghiệp mà thế hệ chúng ta không thể làm, hôm nay chỉ có thể ký thác lên kẻ hậu bối như ngươi.”
“Đình Nhi! Thiên địa tương lai do thế hệ các ngươi đến thay đổi.”…
Lúc này, Cổ Kim Hoa sau khi thấy Phong Thiên Vận cùng Lê Quảng Hàn không nói gì nữa, vội vã quỳ xuống hướng hai người dập đầu: “Tiện nô đa tạ ân không giết của đồ chủ cùng phó đồ chủ.
Đa tạ thiếu chủ ân cứu mạng.”
Phong Thiên Vận ngồi lại vị trí của mình, lạnh nhạt nói: “Về sau Cổ lâu chủ biết nên làm gì rồi chứ?”
“Tiện nô sẽ một lòng trung tâm với thiếu chủ, thưa đồ chủ” – Cổ Kim Hoa vội đáp.
Phong Thiên Vận gật đầu, khôi phục biểu tình tâm bình khí hòa, sau đó nói: “Tạm thời sau này phiền Cổ lâu chủ hãy loan tin mật rằng Diễm Hoa Lâu thuộc quyền quản lý của Nghị Ma Đường.
Không, nói là sản nghiệp riêng của Lạc Vô Khuyết.
Về phần bát vương bên kia, ta tự có an bài, không cần dụng tâm lo lắng.”
“Cẩn tuân pháp chỉ.”.