Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ – Chương 55: Loạn
Nhận thấy tình thế phức tạp, nhân sĩ Bích U Cung hai mắt nhìn nhau, có chút ngưng trọng lo lắng.
Vạn Lý Trường Khê hết nhìn về hướng Liễu Thiên Hộ lại nhìn về phái Ngô Đồng lão, nội tâm hắn có chút cảm giác e ngại hai lão quái Nghị Ma Đường này, dù sao người có tên cây có bóng, uy danh của Hắc Ưng Vương cùng Ngô Đồng lão vẫn còn đấy.
Địa vị của Nghị Ma Đường trên giang hồ rất lớn, thậm chí dù mạnh mẽ như Long Quốc cũng không muốn vô cớ gây thù, Ngô Đồng lão cùng Hắc Ưng Vương lại là cao thủ trong cao thủ tại thời đại này, Vạn Lý Trường Khê dẫu có tự tin có thể tranh dài ngắn với hai vị lão tướng này, thế nhưng nếu không cầm chắc thắng lợi hoàn toàn, hắn cũng không ngu ngốc mạo hiểm gây thù linh tinh.
Hơn nữa, có vẻ như lão giả tóc bạc kia cũng là cao thủ ẩn danh nên mới khiến cho hai vị trưởng lão này đích thân bái phỏng như vậy.
Như vậy cũng tốt, bởi vì nhìn hành động của Bích Hải Triều, Vạn Lý Trường Khê đoán ra được quan hệ giữa Dương lão và họ Bích không hề tệ, vì thế khi Liễu Thiên Hộ cuốn lấy Dương lão, họ Vạn cũng là thức thời, ngăn cản Bích Hải Triều, đồng thời cũng tránh dây dưa vào ân oán của đám người Nghị Ma Đường kia…
Ngẫm nghĩ một lúc, Vạn Lý Trường Khê mới lên tiếng:
” Hôm nay cơ duyên xảo hợp gặp mặt chư vị tiền bối Nghị Ma Đường ở đây, thế nhưng do môn phái có việc gấp, vãn bối cũng vô ý làm phiền hai vị tiền bối, còn xin hai vị nhắm mắt bỏ qua, việc ai người nấy làm.”
Ngô Đồng lão chỉ cười lạnh nói: ” Từ khi nào mà chúng ta phải nghe đám tiểu bối các ngươi phân phó vậy? Coi như là Lăng Thiên Trí lẫn Vân Xung ở đây cũng không có khả năng muốn chúng ta như thế nào? Còn các ngươi ư? ha ha, thật là trò cười.”
Nghe thấy Ngô Đồng lão nói vậy, Vạn Lý Trường Khê nhăn mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
Họ Vạn biết tính cách của Ngô Đồng lão nổi tiếng thất thường, nhưng lúc này y cũng không muốn tranh hơn thua lời nói với bà, thật khó khăn mới bao vây lại được Bích Hải Triều, y thật không muốn xảy ra biến số phá hủy ý đồ của mình.
Ở một bên, cảm thấy sư tỷ đang có ý làm mọi chuyện loạn lên, Liễu Thiên Hộ vội vàng lên tiếng: ” Ngũ tỷ! Đừng quên chính sự.”
Ngô Đồng lão cũng chỉ tặc lưỡi, lầu bầu: ” Được rồi… được rồi.
Thôi thì không đùa với các ngươi nữa.”
Lời dứt, Ngô Đồng lão cũng dẫn theo đám người Nghị Ma Đường chạy về phía của Liễu Thiên Hộ, chặn đường Dương lão đầu.
Mắt tuy nhìn thấy đám người đứng xung quanh mình, thế nhưng Dương lão đầu vẫn bảo trì biểu tình lạnh nhạt, không mảy may lo lắng sợ hãi, điều này làm cho Liễu Thiên Hộ có phần chột dạ, y lo lắng Dương lão đầu vẫn giữ được nội công mấy chục năm trong người, đủ để ngạnh kháng với y.
Trần Bạch Hoàng đứng ở cạnh bên sư phụ mình, lúc này cũng đã nhận ra được tình cảnh không đúng của bản thân.
Thiếu niên tạm thời cũng chưa vội vã, cố gắng thể hiện thái độ bình thản, chờ đợi Dương lão đầu tùy cơ ứng biến.
” Thế nào? Muốn động thủ?” – Dương lão đầu nhếch mép cười lạnh.
Liễu Thiên Hộ vội nói: ” Sư huynh nói đùa! Nơi đây tạm thời có chút phức tạp, chúng ta cũng không nên xen vào chuyện của Bích U Cung, chi bằng sư huynh có thể hay không cho chúng ta về nhà mình xin chén nước nhạt?”
Ngô Đồng lão một bên cũng cười lạnh: ” Chả nhẽ sư huynh lại tiếc chúng ta chút nước lã hay sao?”
Dương lão nhìn về phía Ngô Đồng lão, giả bộ cười hiền lành: ” Một chút nước cũng không thể làm một vài kẻ đỡ khát được.
Cổ họng của chúng vốn không đáy, bao nhiêu nước cũng chẳng đủ, chi bằng tiết kiệm một chút làm nước rửa bô, không cho thì hơn.”
Ngô Đồng lão cùng Liễu Thiên Hộ nghe được vậy thì ánh mắt trầm xuống, đã không còn giữ lại thái độ giả vờ giả vịt ban nãy…
…………
Phía bên này, đám người Bích U Cung vừa quan sát nhất cử nhất động của nhân sĩ Nghị Ma Đường, vừa nhìn chằm chằm vào Bích Hải Triều.
Vạn Lâm Hùng thấy phía bên kia dường như vô ý đụng chạm đến người mình, bèn thở ra một hơi thoải mái, sau đó nhìn lại Bích Hải Triều, cất giọng lên tiếng:
” Bích sư đệ hẳn là hiểu rõ tình cảnh bây giờ của mình? Đám hạ nhân trung thành với Bích gia cùng Lăng gia đã bị chúng ta một mẻ lưới hốt gọn, đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi cũng chẳng ai dám ra mặt giúp đỡ, Lăng Như Cẩm sống chết không rõ, ngươi hiện giờ chính là tứ khố vô thân, tốt nhất sư đệ ngươi nên thức thời, giao ra Bích Huyết Kiếm đi, chúng ta có thể cho ngươi cái chết nhẹ nhàng.”
Bích Hải Triều nhìn về phía đám người Vạn Lý Trường Khê với ánh mắt ngập tràn lửa giận, hắn không ngờ cùng là đồng môn sư huynh đệ với nhau lại có ngày phải người chết ta sống như vậy.
” Các ngươi thật xem ta là cá nằm trên thớt, muốn chặt liền có thể chặt sao? Hừ, hôm nay ta thay mặt tiên tổ thanh lý môn hộ.” – Bích Hải Triều đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, lập tức lên tiếng sau đó cầm Bích Huyết Kiếm lao vào đám người Vạn Lý Trường Khê, quyết một phen sống mái với kẻ thù.
” Hừ! Không biết tự lượng sức mình.
Để đệ giải quyết hắn trước.” – Vạn Lâm Hùng lên tiếng, tay xách cự kiếm phi lên trước chặn lại Bích Hải Triều.
Vạn Lý Trường Khê cũng không vội vã động thủ, Bích Hải Triều không phải là đối thủ của y, y tự cho là Vạn Lâm Hùng có thể dễ dàng cầm xuống gã họ Bích kia.
Điều duy nhất Vạn Lý Trường Khê quan tâm lúc này là nhất cử nhất động của đám người Nghị Ma Đường mà thôi.
Phía bên này, nhìn thấy Bích Hải Triều tứ bề thọ địch, Trần Bạch Hoàng cũng là vô cùng lo lắng, thiếu niên có ý định chạy ra giúp sức, nhưng nghĩ đến tình cảnh của sư đồ hai người cũng chẳng khá khẩm hơn là bao nên cũng chỉ có thể kìm nén xúc động trong lòng, hi vọng Bích Hải Triều tự cầu phúc.
” Ai da! Đánh nhau rồi, người trẻ thật quá bồng bột mà.” – Ngô Đồng lão đứng một bên cười thích thú.
” Sư huynh! Nếu huynh còn tiếp tục không thức thời, cũng đừng trách lục đệ này không nể tình đồng môn.” – Liễu Thiên Hộ ánh mắt lộ ra sát ý, nói tiếp – ” Mau giao ra món đồ của Long sư bá năm đó.”
Dương lão đầu cau mày, lời nói của Liễu Thiên Hộ khiến lão như nhập vào cõi mê, lão chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ban đầu, cao tầng Nghị Ma Đường muốn biết bí mật về Thần Long Cốc, sau đó là tung tích Xích Thiên Đao, rồi giờ đây lại là tín vật của Long Ma Vương, rốt cục đến bản thân lão cũng không hiểu nổi đám người kia vì sao lại có thể biết rõ những điều này, thậm chí có một số thứ bản thân Dương lão cũng không rõ đám người kia từ đâu mà biết đến.
” Món đồ nào? Năm đó sư phụ ta chỉ cho ta duy nhất một miếng la bàn làm tín vật môn hộ của người, nào có gì khác.” – Dương lão nhướng mày khó hiểu – ” Các ngươi năm lần bảy lượt đến tìm ta chỉ để tìm cái đó? Chẳng nhẽ bí mật Thần Long Cốc liên quan đến nó.”
Thấy thái độ của Dương lão đầu, Liễu Thiên Hộ cùng Ngô Đồng lão nhìn nhau, cả hai chưa rõ là Dương lão đang nói lời thật hay giả.
Thế nhưng, Liễu Thiên Hộ trong lòng cũng bắt đầu sinh ra một cỗ cảm giác nghi ngờ, lão nghi ngờ Dương Vân Châu thực sự không hề biết bí mật về Thần Long Cốc, cũng như không hề nắm trong tay Xích Thiên Đao.
Liễu Thiên Hộ từ miệng vị Triệu sư huynh kia tại nghị đường biết rằng bí mật Thần Long Cốc có liên quan đến một món đồ mà năm đó Long Ma Vương giao lại cho Dương Vân Châu, vì vậy cho rằng ắt hẳn Dương Vân Châu cũng đã biết bí mật trong món đồ đó.
Tuy nhiên, mọi chuyện trước mắt khiến họ Liễu có chút khó hiểu, chẳng lẽ Dương Vân Châu thực không biết về bí mật mà hắn đang nắm giữ.
Năm xưa, cả Liễu Thiên Hộ cùng Ngô Đồng lão cũng chỉ biết bí mật về Thần Long Cốc từ miệng của người khác, lại được thuyết phục rằng bí mật này có liên quan đến Long Ma Vương cùng Dương Vân Châu, hơn nữa nguồn tin cũng được đánh giá là vô cùng chính xác nên hai người không hề có chút nào bận tâm đi tìm thật giả.
Dù sao, Thần Long Cốc là một thiên đại bí mật, vô cùng quý giá, bất kể một manh mối nào lộ ra cũng có thể dẫn đến gió tanh mưa máu trên giang hồ, vì vậy đám người Nghị Ma Đường luôn cẩn thận hành động, tránh để lộ tiếng gió, đồng thời cũng tránh vẽ vời cho thêm chuyện, chỉ tập trung tinh lực dồn ép Dương Vân Châu hòng tìm ra lời giải.
Trước đây, một phần cũng do ghen ghét tài năng của Dương Vân Châu, lại phát hiện ra bí mật của Thần Long Cốc liên quan chặt chẽ đến y, đám đồng môn sư huynh đệ dòng đích của Dương Vân Châu trong Nghị Ma Đường liền liên thủ với nhau, lợi dụng lúc y bị trọng thương, bèn bỏ đá xuống giếng, hòng ép y khai ra bí mật.
Đương nhiên lý do ban đầu dùng để hạ lệnh bắt Dương Vân Châu chính là tung tích Xích Thiên Đao, từ đó mới tiện tay cầm tù Dương Vân Châu, rồi mới tìm kiếm lời giải cho bí mật Thần Long Cốc.
Dù sao khi đó Xích Thiên Đao cũng đủ trân quý để làm một cái cớ đè ép Dương Vân Châu, bởi vì y cũng vừa phục kích Mai Đình Việt và là một trong ba người sống sót trở về, chắc chắn sẽ có dính líu đến tung tích Xích Thiên Đao khi ấy.
Nhìn thấy thái độ của lão đầu Dương Vân Châu lúc này, hai người Liễu Thiên Hộ đều cho rằng chuyện Dương lão đầu trước giờ không biết đến những bí mật là thật.
Nghĩ đến đây, vị trưởng lão Nghị Ma Đường sắc mặt vô cùng khó coi, xem ra bản thân họ đang bị kẻ khác lợi dụng mấy chục năm nay mà không hề hay biết.
” Hừ! Xem ra có kẻ còn biết nhiều bí mật hơn lão phu.
Bao nhiêu năm nay cõng cái nồi này mà vẫn không hiểu lý do tại sao, hóa ra có kẻ muốn mượn cớ gán tội, hòng đuổi cùng giết tận lão phu đây mà.” – Dương lão đầu lúc này hiểu ra mọi chuyện, vô cùng tức giận lên tiếng.
” Hừ! Dương Vân Châu ngươi cũng đừng nói lời nhảm.
Mặc kệ hư thực, mau giao ra món đồ của Long Ma Vương.” – Liễu Thiên Hộ ánh mắt lăng lệ ác liệt, gằn giọng.
Dương lão đầu sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: ” Hừ! Đồ của ta, ta muốn dùng ra sao là việc của ta, các ngươi còn chưa có tư cách đấy.”
Lời nói vừa dứt, lão nhân xách vai Trần Bạch Hoàng, vọt người về phía Bích Hải Triều, vốn đang bận quần chiến với Vạn Lâm Hùng.
Khinh công của Dương lão xuất quỷ nhập thần, nhất thời khiến cao thủ Nghị Ma Đường không kịp trở tay.
Thấy Dương lão đầu lao về phía đám người bên mình, Vạn Lý Trường Khê sắc mặt ngưng trọng, lập tức thủ thế như lâm cường địch.
Vừa rồi nghe thấy Liễu Thiên Hộ hô to tên Dương Vân Châu, họ Vạn lập tức nhận ra lai lịch của Dương lão, vì thế không hề dám coi nhẹ lão nhân, dẫu sao lão nhân cũng từng là Ma Trảo Long Thánh, ma đạo đệ nhất nhân một thời, không thể đối đãi như a miêu a cẩu hàng chợ lề đường được.
Chân khí cuồn cuộn trong người Dương lão tuôn trào qua các lỗ chân lông, tạo ra một cỗ khí thế bàn sơn đào hải.
Lão nhân lao về phía Bích Hải Triều mà không thèm nhìn đám cao thủ Bích U Cung một chút.
Bàn tay tụ khí, một chưởng kình từ thủ chưởng Dương lão phất ra, lập tức khiến Vạn Lý Trường Khê vội vã đưa kiếm chặn trước ngực, không dám vọng động.
Tuy sống kiếm của họ Vạn chặn được kình lực của Dương lão, tuy nhiên do dư lực từ đòn đánh, y lập tức bị đẩy lui ra vài bộ.
Đám lâu la bên cạnh Vạn Lý Trường Khê thì không có tốt như vậy, dư ba từ va chạm của chưởng kình khiến ba bốn tên máu huyết đầy mồm miệng, văng ngã ra xa.
Liễu Thiên Hộ đang đuổi ở phía sau thấy vậy cũng cau mày lo lắng: ” Bàn Long Luyện Trảo.
Chiêu thức này đòi hỏi nội công chân khí cực lớn, chẳng nhẽ Dương Vân Châu không có bị trọng thương?”
” Quản nhiều làm gì? Mau đuổi theo, ta cũng không rảnh cùng đệ lang thang ở nơi khỉ ho cò gáy này nữa đâu?” – Ngô Đồng lão vội nhắc nhở….
Vạn Lâm Hùng cũng không phải tay mơ, tuy bận rộn giao thủ với Bích Hải Triều song tráng hán vẫn đủ tinh lực để chú ý đến xung quanh.
Nhận ra Dương lão một chưởng đẩy lui Vạn Lý Trường Khê đồng thời tiếp tục lao về phía mình, Vạn Lâm Hùng lập tức lo lắng.
Tuy tráng hán mình gấu tin tưởng chiến lực của mình cũng chẳng thua Vạn Lý Trường Khê là mấy, thế nhưng có vẻ như trước mặt Dương Vân Châu thì nó còn xa xa chưa đủ.
Cảm thấy khí tức của lão nhân họ Dương đang đến gần, Vạn Lâm Hùng lập tức quyết đoán, đình chỉ thế công về phía Bích Hải Triều, tránh né sang một bên, không muốn cường ngạnh đối cứng với lão.
Thấy áp lực từ cự kiếm Vạn Lâm Hùng đã qua đi, Bích Hải Triều thở hắt ra một hơi, nhận ra Dương lão đang lao về phía mình, nam tử lập tức hiểu ra vấn đề, không dám chậm trễ nửa khắc, lập tức rời đi theo phương hướng của Dương lão.
Tràng diện lúc này có chút loạn, tất cả cao thủ Bích U Cung cùng Nghị Ma Đường không ai bảo ai, ngay tức khắc đạt thành hiệp nghị cùng nhau truy đuổi mục tiêu.
Dù sao kẻ ngu cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Bích Hải Triều và hai sư đồ Dương lão không hề đơn giản..