Mộng Giang Hồ

Chương 36: Thiên Sát Cô Tinh


Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ – Chương 36: Thiên Sát Cô Tinh


Dương lão không để Cơm Trắng rảnh rỗi quá lâu, gọi thiếu niên vào trò chuyện.

Dương lão an tọa tại ghế mây có tay cầm, có chỗ ngả lưng, phần chân ghế gắn vào hai đoạn thân mây to uốn cong, ghế đung đưa nom rất hưởng thụ.
Dương lão đầu là kẻ cô độc, ngoại trừ thi thoảng đi vào thành trấn đổi gạo, nếu không lão cũng chỉ lang thang một mình quanh đầm nước này.

Sự xuất hiện của Cơm Trắng khiến lão cảm thấy cuộc sống ngày sau sẽ bớt đi phần nào tẻ nhạt.
Cơm Trắng từ miệng Dương lão biết tên của đầm nước này là đầm Di Trạch, nằm ở phía bắc Chấn Xứ, hơi lệch về phía tây so với Chấn Môn Thành.

Nơi đây là một nơi đìu hiu vắng vẻ, làng mạc thưa thớt, nơi có người ở gần nhất cũng cách đầm Di Trạch đến hơn chục dặm.
Dương lão là một cái người ưa thích sự yên tĩnh, ít nhất theo quan sát của Cơm Trắng là như thế, vì vậy lão lựa chọn nơi đây là nơi trú chân, sống tạm nốt quãng đời còn lại.
Cơm Trắng rất tò mò về quá khứ của lão nhân.

Mặc dù trong lòng Cơm Trắng cho rằng rất có thể lão nhân là một cao thủ thích sống ẩn dật nơi hoang sơn cùng cốc, thế nhưng hắn luôn cho rằng một cao thủ như Dương Vân Châu thì không thể nào là người vô danh trên giang hồ được.
Từng tiếp xúc qua rất một vài cao thủ, thiếu niên cảm nhận tính cách Dương lão khá gần gũi, không cao ngạo lạnh lùng như Khúc Long Vương, không có phong thái đạo mạo tuấn dật như Thiên Vũ Vương, cũng chẳng có khí thế bức người như Thiết Thủ Chân Nhân.

Dương lão đầu mang đến cho Cơm Trắng cảm giác giản dị thân thuộc, có chút dễ tính, mang dáng vẻ của một cái lão nông đã trải qua thương hải tang điền, thấu thị hồng trần.
” Chẳng hay Dương lão còn có người thân thích nào không?”- Cơm Trắng tò mò hỏi.
Dương lão đầu cười tự giễu, nhàn nhạt nói: ” Ta giống như ngươi, là một cái lão mồ côi, tứ cố vô thân.

Nếu không làm sao phải sống nghèo túng, lọ mọ ở nơi khỉ ho cò gáy này.”
Lão nhân thấy Cơm Trắng vẫn giữ im lặng, lại cười hỏi: ” Tiểu tử ngươi có vẻ khuyết thiếu va chạm, giao tiếp không khá cho lắm nhể? Nhớ ngày xưa, ta tung hoành ngang dọc, không nói đến quyền cước, chỉ riêng công phu mồm mép cũng đã khiến cho mấy kẻ cùng thời cam bái hạ phong.”
Cơm Trắng chỉ biết gượng cười trước lời tự luyến của lão nhân, chẳng biết nói gì cho phải.

Kỳ thực thiếu niên không phải là kẻ thích nói chuyện phiếm, vì vậy cũng không biết nên hỏi nên nói cái gì.

Mặc dù trong lòng còn trăm sự nghi vấn, thế nhưng cũng chỉ biết ngại ngùng im lặng.
Dương lão như nhớ lại chi tiết Cơm Trắng được nhị vị long vương cứu giúp, không khỏi cười khẩy: ” Hai cái lão già Long Quốc kia đúng là keo kiệt nhân tình, làm ăn nửa vời.


Đã thương thì thương cho trót, đằng này cứu người song lại vứt bờ vứt bụi cho tự sinh tự diệt thế này.

Nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ mở mồm xin hai cái lão ấy một chỗ trú chân thật tốt, nào có phải vào mục trường làm phu phen tạp dịch.”
Cơm Trắng sửng sốt, hắn nào dám có suy nghĩ to gan như Dương lão nói.

Hai vị long vương kia cứu giúp hắn, lại án táng cha mẹ hắn đã là phúc phận bảy đời của hắn rồi, nào dám mở mồm đòi hỏi cái gì.

Thiếu niên cảm thấy Dương lão đầu đây là đánh giá quá cao giá trị của hắn, trên đời nào có mấy kẻ nhiệt tình như vậy, họa chăng có mỗi Dương Vân Châu lão nhân gia ngươi mà thôi.
” Kỳ thực hai vị long vương cứu giúp đã là phúc phận của cháu, cháu nào dám mơ mộng cầu thêm nhân tình.

Hơn nữa, Khúc Long Vương từng một lần nữa ra tay giải vây cho cháu cùng một vị bằng hữu khi bị Thiết Thủ Chân Nhân đuổi đánh.”
Dương lão đầu nghe vậy nhếch mép, tỏ vẻ mỉa mai: ” Phương Chung Ngọc? Cái lão vô dụng ấy chẳng xứng nhét kẽ răng Khúc lão thất phu.

Cái gì mà giải vây, rõ ràng là ra tay thị uy với võ lâm Cửu Địa ta mà thôi.

Hài tử ngươi còn non lắm, suy nghĩ mọi việc quá đơn thuần.

Lão thất phu kia chỉ là mượn cớ giúp các ngươi giải vây thôi.”
Cơm Trắng theo đà suy nghĩ, bất giác hỏi: ” Dương lão so với Khúc Long Vương, ai lợi hại hơn?”
Bị hỏi bất ngờ, Dương lão nheo mắt nhìn về phía Cơm Trắng, tiểu tử này đúng là biết đặt người vào thế khó.

Nếu lão nói Khúc Long Vương lợi hại hơn thì chẳng phải là nâng người uy thế diệt uy phong mình sao, từng là một đại ma đầu ngạo khí đầy mình, làm sao lão có thể làm vậy được, chưa kể hai người cũng là có mối thù khó giải, tỏ ra yếu thế hơn đối phương là điều Dương Vân Châu chắc chắn không làm được.

Nhưng nói hắn mạnh hơn Khúc Long Vương thì hắn trong lòng cũng là không nhịn được chửi bản thân vô sỉ, tuy từng là một cái kẻ thiết huyết vô tình, làm nhiều việc vô liêm sỉ, thế nhưng Dương Vân Châu vẫn tự nhận bản thân hắn là một cái người trung thực, sống đúng với bản tâm, việc điêu toa lừa lọc một hài tử miệng còn hôi sữa là điều hắn khinh thường làm.
” Ta và lão cẩu kia khó mà nói ai lợi hại hơn! Thế nhưng khiêm tốn mà nói riêng độ khó chơi hắn mười phần ta cũng phải chín phần rưỡi.” – Dương lão đầu cười khẩy, tỏ vẻ đắc ý với câu trả lời của mình.
Cơm Trắng chẳng dám phản bác nửa lời, hắn nhìn ra Dương lão đầu và vị long vương kia có vẻ quen thuộc nhau, nhưng qua cách xưng hô thì có thể thấy quan hệ hai người như lửa với nước, không hợp nhau.


Thiếu niên tặc lưỡi, dẫu sao các người đều là mấy cái lão nhân sống đến răng rụng gần hết, kinh lịch phong phú, ta làm sao hiểu được phong cách hành sự của các người.
Không muốn thiếu niên tiếp tục làm khó mình, Dương lão đầu lập tức đổi chủ để.

Lão tò mò hỏi: ” À! Ngươi từ đâu mà có quyển bí phổ Tạ gia đao pháp kia?”
” Là từ vị lão quản sự kia trước lúc lâm chung đưa tặng cho ta.

Lão nhân gia tên Tạ Mục.”- Cơm Trắng thật thà.

Hắn biết lão nhân đã nhận ra quyển sách, không dám nửa điểm giấu giếm.
Dương lão đầu nghe vậy trầm ngâm, ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: ” Là người Tạ gia thì không có gì lạ! Thế nhưng mà lão ấy thế mà đưa tặng bảo vật trấn tộc đưa tặng cho ngươi thì cũng đủ thấy hắn rất quý trọng ngươi a.”
Cơm Trắng gật đầu đồng tình, hắn không hề có nửa điểm nghi ngờ sự chăm nom của Tạ lão dành cho hắn.
Dương lão đầu cho rằng Cơm Trắng chắc chắn chẳng có tí kiến thức nào về lão quản sự cũng như Tạ gia, từ đó thiếu niên cũng sẽ không biết bí phổ kia quý giá như thế nào.

Trong lòng còn khúc mắc, Dương lão mới hỏi thiếu niên: ” Có thể cho ta xem qua quyển đao phổ kia không?”
Cơm Trắng gật đầu, dù sao cũng là đồ của hắn, cho lão nhân xem cũng không mất cái gì.

Cầm đao phổ trên tay, Dương lão đầu chỉ hơi nheo mắt nhìn qua một chút, lật vài trang giấy, lẩm bẩm ” Đáng tiếc chỉ là quyển trung”, sau đó vứt lại cho Cơm Trắng bảo quản.
” Ngươi có biết quyển đao phổ này quý giá thế nào không?”- Dương lão nhả khói thuốc, nhàn nhạt nói.

Cơm Trắng lắc đầu tỏ vẻ không biết, hắn chỉ biết Tạ lão đưa cho hắn quyển phổ này như là một món quà đáng trân trọng, đợi hắn có thời gian sẽ đem ra tu luyện, nào biết độ quý giá của nó.

” Đây là trấn tộc chi bảo của Tạ gia Càn Xứ.

Tạ gia là nhờ tam quyển đao phổ mới có thể kinh doanh mấy trăm năm.

Chả ngờ tổ tiên giỏi giang bao nhiêu thì cái đám con cháu lại ăn hại bấy nhiêu, làm ăn ngu ngốc đến lụi bại gia sản.


Gần trăm năm qua gia tộc này không có ai luyện thành tam quyển Tạ gia đao pháp.”
” Không xuất ra cao thủ trấn tộc, chung quy lại cũng sẽ một ngày bị cường địch nhòm ngó, diệt tộc là hậu quả có thể đoán định.”- Dương lão đầu chậm rãi giải thích.
” Ngươi chỉ cần biết vì quyển phổ này mà Tạ gia diệt tộc thì ngươi sẽ hiểu độ quý giá của nó.

Trấn tộc chi bảo mà lão già kia có thể tùy tiện tặng ngươi chứng tỏ các ngươi giao tình không tệ, hơn hết là lão không có con cháu nào để truyền lại.”
Cơm Trắng nghe vậy phần nào hiểu được giá trị của đao phổ, cũng hiểu được tình thế của Tạ gia lúc đó.

Thất phu vô tội hoài bích có tội, cái kết của Tạ gia là điều khó tránh khỏi.

Nghĩ đến đây, thiếu niên không khỏi cảm thấy biết ơn Tạ lão, người sẵn sàng tặng trấn tộc chi bảo cho mình.

Thiếu niên lẩm bẩm: ” Tạ lão đúng thật giống như trưởng bối trong nhà vậy, rất tốt với ta.”
Cơm Trắng bất giác thở dài, bầu không khí lại trở nên trầm mặc.

Không gian như dừng lại, chỉ còn tiếng chim ca ngoài tán lá, tiếng cả nhảy ngoài đầm nước.

Người buồn cảnh vật vì đó cũng nhạt màu sinh khí, những âm thanh trên cũng mất đi vẻ xuân vốn có.
” Ngươi có biết vì sao những người thân thích bên cạnh ngươi cứ dần chết đi không?” – Dương lão đột nhiên hỏi một câu khiến Cơm Trắng giật nảy mình.
Cơm Trắng bất giác cảm thấy đúng là những người thương yêu hắn đều tao ngộ tai nạn mà mất đi, thế nhưng thiếu niên cũng không biết được lý do vì sao.

Ánh mắt hắt hướng về phía Dương lão, chờ đợi lời giải thích.
Dương lão đầu không tiếp tục thừa nước đục thả câu, đạm mạc nói: ” Vì ngươi là một cái thiên sát cô tinh.

Những người bên cạnh ngươi nếu không tao ngộ tai nạn thì cũng gặp nhiều chuyện không may.”
Dừng lại một khắc, lão nhân lại nói tiếp: ” Nói thẳng ra là số mệnh cả đời ngươi sẽ chịu cảnh cô độc.

Cho dù bên cạnh ngươi có bao nhiêu bằng hữu đi nữa, bao nhiêu thân thích đi nữa, tất cả đều không bao giờ đem lại cho ngươi cảm giác đủ đầy, trong lòng ngươi luôn cảm thấy cô độc cùng mất mát mà thôi.”
Cơm Trắng trợn tròn mắt trước lời bình của Dương lão đầu, hắn không ngờ bản thân lại mang vận hung đến thế.

Lúc đầu có chút nửa tin nửa ngờ thế nhưng nghĩ đến những mất mát trước kia, thiếu niên cho rằng chính số vận xui của mình làm liên lụy mọi người, ánh mắt hắn bỗng trầm xuống, buồn man mác.
Mặc dù thấy lời nói của mình có phần đả thương tâm tình thiếu niên, Dương lão đầu cũng không cảm thấy mình có lỗi gì, chỉ nói: ” Đừng suy nghĩ nhiều, ta nói linh tinh đấy! Ngươi yên tâm, mệnh ngươi do ngươi quyết định.


Nếu ngươi cố gắng làm mọi việc với tinh lực tối đa, có thể sẽ tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn.

Chỉ cần trong lòng ngươi có nắng, nhân gian ắt nở đầy hoa.”
Dẫu biết Dương lão đầu là động viên mình nhưng Cơm Trắng vẫn không thôi suy nghĩ vẩn vơ.

Dẫu biết cuộc đời sau này còn dài, nhưng ai biết được ngày mai như thế nào.

Nếu cứ sống cô độc như lời lão nhân nói, chẳng phải hắn sống đến uổng thân sao.
Dương lão chỉ nhìn tướng người Cơm Trắng liền có thể nhìn ra một chút thiên cơ tương lai sau này của Cơm Trắng, song sự do người làm, nào ai biết thiếu niên sau này sẽ như thế nào.

Thấy Cơm Trắng vẫn ngốc người buồn bã, lão nhân chỉ biết thở dài trách bản thân vạ miệng, quá thẳng thật, đối phương dù sao chỉ là một cái hài tử, còn chưa trải đời, sao có thể chịu được đả kích như vậy.

Dương lão hơi gãi gãi bộ tóc bạc bù xù của mình, nghĩ thầm trong lòng: ” Quái! Từ bao giờ mà lão phu lại phải nói chuyện lo được lo mất a? Chỉ là một cái thằng nhóc mới quen, sao lại khiến bản thân ta lấn cấn như vậy?”.
” Mà khoan! Có khi nào sự xuất hiện của tên nhóc này khiến ta chết sớm hơn không nhỉ?” – Lão nhân giật mình, sau đó thở dài – ” Chắc là mình nghĩ nhiều! Vốn dĩ là mình sắp chết a!”
Thấy bản thân có chút lúng túng trước tình huống khó xử này, Dương lão vờ ho đánh gãy bầu không khí trầm mặc.

Hắn nói: ” Thôi đứng dậy đi! Ta dẫn ngươi đi mua chút đồ.

Từ nay về sau cứ coi ta như lão già họ Tạ kia là được.

Yên tâm, lão phu không để ngươi thất vọng đâu.”
” Còn sao nữa?”- Dương lão nheo mắt khi Cơm Trắng vất ngồi im.
Cơm Trắng có chút bối rối, đành phải nói: ” Dương lão là người hào sảng! Chẳng những không nghi ngờ thân phận cháu, lại sẵn sàng giúp đỡ cháu khiến cháu tạm thời chưa tiếp ứng được.”
Lão nhân nghe vậy cười ha hả, đáp: ” Có cái gì mà phải đắn đo! Dẫu sao ta cũng chẳng sống được bao lâu, trong người cũng chẳng có bí mật gì, sợ gì ngươi lợi dụng, cũng quan tâm gì cái vận rủi của ngươi.

Lại nói, cả đời ta quát tháo phong vân, làm việc quả quyết, chưa bao giờ phải cân nhắc hay sợ sệt cái gì, một thằng ranh con như ngươi ta còn không có để vào mắt.”
Cơm Trắng mỉm cười đồng tình, Dương lão tuy tính khí có chút thất thường, nhưng bản tâm thật sự rất hào sảng, dẫu đã xế chiều nhưng vẫn giữ được vẻ tiêu sái bất cần của tuổi trẻ, khiến thiếu niên trong lòng sinh ra hảo cảm vô tận.
………………………….
Đăng truyện muộn lúc mắt đã mờ, có vài lỗi chính tả, xin lỗi các đạo hữu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.