Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ – Chương 33: Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa
Thời khắc này, biết sự xuất hiện của Phạm Hữu Dã là át chủ bài của Lý Văn Tuấn, Diệp Minh thở dài một hơi, vị gia chủ Diệp Gia lúc này biết bại cục của Thiên Quốc đã định, chiến tranh chắc chắn sẽ nhanh chóng kết thúc.
Đối với một người chủ trì gia tộc, thời khắc này Diệp Minh thấy rằng mình không cần quan tâm nhiều đến chiến cuộc nữa, nên bắt đầu để tâm với lợi ích gia tộc hơn, dù sao trận chiến này Diệp Gia góp công góp của không ít.
” Hừm! Chênh lệch giữa một đại thế lực Cửu Địa với Long Quốc vẫn còn quá lớn a.
Cửu Chủ không ra, Long tộc ai dám nghi ngờ địa vị Long Quốc.”
….
Thiên Phiến Phong hỏa ngục chưa tắt, máu huyết vẫn chảy, khiến những người chứng kiến không khỏi tự hỏi lòng mình chẳng nhẽ thế gian không thể một ngày không máu chảy đầu rơi.
Sẽ chẳng có ai trả lời được, bởi vì thế gian hỗn loạn, ai có thể tự tin mang đến trật tự đây.
Đại quân Thiên Quốc tuy chưa thể hoàn toàn dập tắt được đám hỏa hoạn lớn, nhưng đã có thể từ từ, cẩn thận di chuyển qua đại doanh vừa bị phá.
Phó Hoằng những tưởng mọi sự đã qua, cho rằng có thể nhanh chóng chạy đến tiếp ứng cho Tô Hiểu Pha, thế nhưng trời không chiều lòng người.
Mới được một đoạn sơn lộ ngắn, từ một bên sườn núi, một loạt mưa tên, lao gỗ, đá lớn cùng củi gỗ tẩm dầu mang theo ngọn lửa đỏ hồng nóng rực ồ ạt rơi xuống phía đại quân Thiên Quốc, gây thiệt hại lớn đồng thời một lần nữa chặn lại đường đi của binh sĩ Thiên Quốc.
Phó Hoằng thân bị thương nặng do dính loạn tiễn, ánh mắt đỏ ngầu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai lần bị chặn đường, đã vậy đối phương lại dùng cách giết địch liều cả mạng mình khiến hắn tức giận đến thổ huyết.
Đám binh sĩ Thiên Quốc loạn thất điên bát đảo, dẫm đạp lên nhau mà chạy lại đường cũ.
Lúc này chả ai còn có tư tưởng đi tiếp ứng Tô Hiểu Pha cả.
Tất cả mọi người đều có chết cũng không nghĩ ra binh lính Long Quốc lại có thể mang được binh lực mai phục nhiều đến như vậy…
Cơm Trắng dìu dắt Tiểu Á đã đi được một đoạn dài.
Máu huyết trên từng vết thương của nữ binh không ngừng rỉ ra, khiến sinh mệnh lực của nàng không ngừng xói mòn.
Lúc nãy hai người đã phải rất vất vả mới lẩn trốn được cước bộ của kỵ binh Thiên Quốc, thành ra cả hai đều chạy chệch hướng về phía sườn núi phía đông bắc, tức là càng đi càng xa hướng về phía cánh đồng Đón Gió.
Tất nhiên Cơm Trắng không hề biết ở Thiên Phiến Phong vẫn có rất nhiều người phe hắn.
Tuy phía sau vẫn còn cảm giác truy binh lùng sục, thế nhưng toàn thân người vô cùng đau nhức vì những vết thương, lại mệt mỏi kiệt sức vì chạy liên tục, Cơm Trắng cùng Tiểu Á ngã vật xuống một gốc cây.
Hai chị em nằm im một lúc lâu, Cơm Trắng lại lồm cồm bò dậy, đỡ lên Tiểu Á.
” Nghỉ…!một chút! Có lẽ…chúng…!chưa thể đến…!đây ngay đâu.”- Tiểu Á thều thào giọng nói.
Cơm Trắng liền đỡ Tiểu Á ngồi dựa vào gốc cây bên đường.
Sương đêm mùa xuân vẫn còn giữ lại chút lạnh lẽo của trời đông, từng giọt sương ngấm xuống từng thớ thịt đầy bụi đất cùng huyết khô hai người, khiến cho cả Tiểu Á lẫn Cơm Trắng lạnh tái tê.
Vừa ngồi được lúc, từng tiếng vó ngựa, tiếng đao kiếm chém vào cỏ dài soàn soạt vang lên.
Mấy tiếng nói ồn ào mang chất giọng người phương bắc cũng theo đó mà phát ra, chỉ là Cơm Trắng cũng không nghe quá rõ đám người nói gì.
” Mau chạy! Chạy về Thiên Quốc thôi.”
” Nhanh lên!”
Tiểu Á cùng Cơm Trắng ánh mắt trầm xuống, không ngờ chạy trời không khỏi nắng, đám binh lính Thiên Quốc này mà đuổi đến tận đây.
Nghĩ rằng sinh cơ mình đã tận, lại không muốn liên lụy Cơm Trắng, Tiểu Á lấy hết sức bình sinh nói với Cơm Trắng: ” Cơm…!Trắng! Chị…!chỉ còn…!hơi tàn, đã…!sắp chết.
Em hãy…!mặc chị a…!chạy đi, trốn càng xa…!càng tốt.”
Cơm Trắng giật mình khi nghe được lời Tiểu Á, hắn lắc đầu: ” Không! Em không bỏ chị ở lại đâu, em sẽ bảo vệ chị, nếu không gặp lai Phạm tướng quân, hắn sẽ đánh em vì bỏ mặc chị nơi đây.”
Tiểu Á nhoẻn miệng cười, nhẹ lắc đầu: ” Ngốc! Đừng dài dòng…!mau đi.”
Cơm Trắng vẫn kiên quyết lắc đầu, tay hắn bắt đầu xốc nách Tiểu Á, ý định dìu nàng đứng dậy chạy tiếp.
Tiểu Á không còn kiên nhẫn, lấy hết sức lực đẩy tiểu hài tử ngã xuống, lại lượm lên thanh kiếm bên người.
Nàng từ từ đặt lưỡi kiếm kề vào cổ, ánh mắt không giận mà uy, nhìn về phía Cơm Trắng.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ mấy ngọn đuốc của tàn quân Thiên Quốc ở xa, Cơm Trắng có thể lờ mờ nhìn ra dáng vẻ quả quyết của Tiểu Á lúc này, vẻ mặt vô cùng bối rối.
” Cơm Trắng! Nếu em…!còn coi….!chị là bạn! Không được do dự…!lập tức..
rời khỏi đây…, phải sống…!sót…!Nếu không….”
Tiểu Á muốn nói thêm lời uy hiếp nữa, nhưng cũng là khí lực không còn.
Cơm Trắng biết Tiểu Á muốn nói gì thêm, cũng muốn từ chối bỏ chạy, thế nhưng hắn biết Tiểu Á là người rắn tính, quyết đoán chẳng kém gì nam nhi, ý nàng đã quyết đều khó thay đổi.
Cơm Trắng biết không thể làm gì nữa, quân Thiên Quốc đã rất gần.
Tiểu hài tử hai chân quỳ xuống, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiềm chế rơi lệ, cố gượng vẻ mặt cứng rắn, rập đầu vái lạy Tiểu Á.
” Chị Tiểu Á! Ơn huệ này Cơm Trắng có thể sẽ không bao giờ có thể trả lại chị, Phạm tướng quân cùng Tạ lão, chỉ có thể mang theo suốt đời.
Cơm Trắng chỉ có thể hứa với chị rằng sẽ cố gắng sống sót.”
Dứt lời, Cơm Trắng mím chặt môi, nhìn thẳng về phía Tiểu Á: ” Tạm biệt chị.”.
Lời dứt, tiểu hài tử không dám nhìn lâu, vội quay người chạy về hướng tây bắc, để lại Tiểu Á bên gốc cây.
Tiểu Á chỉ có thể nhìn Cơm Trắng khuất dần sau đám cây bụi, nước mắt lã chã rơi, nhoẻn miệng cười đau đớn.
Thanh kiếm trên tay nàng rơi xuống, nàng nhắm mắt gục đầu, chờ đợi cái chết, chờ đợi thuyền đến Bờ Bên Kia…
…
Chiến trường đã ngã ngũ, cánh quân của Phó Hoằng tuy đông đúc nhưng chiến ý yếu kém, vì Phó Hoằng bị thương, lại bị quân Long Quốc từ trên núi không ngừng gây tổn thất, đã thành loạn quân bỏ chạy tứ tán.
Phía sông Lão Hổ, đại quân Tô Hiểu Pha lưỡng đầu thọ cự địch, tượng binh xuất hiện lao vào đại quân Thiên Quốc giống như hổ vào bầy dê, điên cuồng tàn sát.
Trời rạng sáng, Tô Hiểu Pha cực lực ổn định đội hình mới phá được vòng vây, đem theo tàn quân chạy về phương bắc.
Trên đường đi kẻ bị thương nặng, người kiệt sức nằm chết la liệt dọc đường, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Chỉ trong một đêm giao tranh đã giành được thắng lợi lớn, tuy cũng tổn thất rất lớn song quân sĩ Long Quốc cùng Cửu Địa vẫn vô cùng hân hoan.
Thế nhưng do cường độ trận đánh quá lớn, mọi người ai nấy đều mệt lử, thậm chí có người nằm xuống nền đất giữa chiến trường ngủ gật.
Lý Văn Tuấn thống nhất cùng Diệp Minh cho quân sĩ tại chỗ nghỉ ngơi, dọn dẹp chiến trường, thu lại xác tử sĩ đều là việc để sau.
Lúc này Diệp Minh cực kỳ bội phục tài cầm quân biến hóa khó lường của Lý Văn Tuấn.
Chỉ trong một đêm đã đánh cho Tô Hiểu Pha thất điên bát đảo, vô cùng khó chịu.
Tuy vậy, gia chủ Diệp Gia vẫn có đôi chỗ thắc mắc, đặc biệt là muốn biết về cánh quân ở Thiên Phiến Phong, dù sao giờ này Diệp Thái La cũng chưa đưa quân trở lại, khiến người làm huynh trưởng như hắn có chút lo lắng.
Nguyễn Khắc Thỉnh đã về kịp để gặp mặt Lý Văn Tuấn.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Minh, Nguyễn Khắc Thỉnh đoán ra phần nào suy nghĩ trong đầu hắn.
” Diệp gia chủ yên tâm! Diệp Thái La tướng quân sẽ không có chuyện gì đâu.
Ta vừa nhận được chim mang thư báo cáo tình hình ở Thiên Phiến Phong tới.
Chúng ta hoàn toàn chiến thắng.”- Nguyễn Khắc Thỉnh lên tiếng.
Nguyễn Khắc Thỉnh là biết ở Diệp Gia, Diệp Thái La là thân muội muội, vô cùng tín nhiệm Diệp Minh đấy.
Có thể nói vị trí của người em gái này trong lòng Diệp Minh là vô cùng lớn.
Nghe được Nguyễn Khắc Thỉnh nói vậy, Diệp Minh thở dài, lúc này mới nhoẻn miệng cười: ” Lý thống lĩnh, Nguyễn phó thống lĩnh cùng chư quân Long Quốc dụng binh như thần, Diệp Minh ta bái phục.
Nay chiến trận đã dứt, xin mời chư quân đến Diệp Gia dự yến khao quân.”
Lý Văn Tuấn lắc đầu, nói: ” Diệp gia chủ không cần khách khí! Mọi người đã mỏi mệt, Diệp Gia cũng tổn thất không nhỏ, chúng ta không dám làm phiền.
Ta vẫn là cần quay trở lại chỗ sư phụ, dẫu sao chiến sự ở Chấn Môn Thành cũng chưa hoàn toàn giải quyết xong.”
Dứt lời, Lý Văn Tuấn không hề nhìn Diệp Minh lấy một cái, tiêu sái rời đi.
Nguyễn Khắc Thỉnh cũng không có bất cận thân tình giống Lý Văn Tuấn, cười cười xoa dịu vị gia chủ đang ngượng kia.
” Việc của ta đã xong! Diệp gia chủ, cáo từ.”- Nguyễn Khắc Thỉnh ôm quyền, muốn rời đi.
Diệp Minh vội vã cản lại, nói: ” Nguyễn tướng quân việc gì phải vội vàng, hay là ngồi đối tửu với ta một chút.”
” Thật có lỗi! Hai vị long vương vẫn tại Chấn Xứ, ta không dám làm trễ nải họ.”- Nguyễn Khắc Thỉnh lắc đầu, tỏ ý cự tuyệt.
Biết không thể giữ lại được Nguyễn Khắc Thỉnh, Diệp Minh mới thở dài, nói: ” Thật không giấu gì Nguyễn tướng quân, ta vẫn có chút thắc mắc muốn hỏi ngươi.
Nghi vẫn không giải, trong lòng khó yên.
Không biết Nguyễn tướng quân có thể giải thích một hai?”
Nguyễn Khắc Thỉnh cũng không phải người khó tính, thế nhưng vẫn lộ ra vẻ thận trọng, nói: ” Diệp gia chủ cứ nói, tất nhiên là chỉ trong phạm vi ta có thể nói.”
” Đó là lẽ đương nhiên.”- Diệp Minh gật đầu, sau đó đưa tay mời Nguyễn Khắc Thỉnh an tọa.
” Nguyễn tướng quân mời ngồi!”
Nguyễn Khắc Thỉnh cũng không có gì phải vội, lập tức từ từ ngồi xuống, dáng vẻ thoải mái.
Chiến đấu cả đêm không nghỉ, bây giờ được ngồi một chỗ thưởng trà khiến vị phó thống lĩnh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nhận ra điều đó, Diệp Minh cũng là khẩn trương: ” Ta sẽ không làm mất thì giờ của Nguyễn tướng quân.
Chỉ là ta đang thắc mắc tại sao quân sĩ phe ta lại có thể chặn đứng được đạo quân đông đảo ở Thiên Phiến Phong của Thiên Quốc? Dù sao cả hai lượt lính đến đó nhân số chỉ quanh quanh mười lăm nghìn.”
Nguyễn Khắc Thỉnh nhận ra nghi vấn trong lòng Diệp Minh, lúc này mọi sự đã xong, không còn gì cần phải giấu giếm, hắn lập tức trả lời: ” Cũng không có gì đặc biệt! Theo như thực tế Diệp gia chủ thấy, hôm trước chi lính đầu tiên do Đặng Vinh chỉ huy đến trước Thiên Phiến Phong chỉ gần vạn người, mang theo rất nhiều rơm rạ cùng cỏ khô, ngoài ra cũng có một lượng dầu hỏa khá lớn được ngụy trang trong các xe cỏ khô.”
” Đúng vậy! Dầu hỏa chính là Diệp Gia ta cấp cho các ngươi, trên dưới năm trăm thùng.”- Diệp Minh gật đầu đáp.
Nguyễn Khắc Thỉnh lại nói tiếp: ” Kì thực vấn đề mấu chốt chính là ở dầu hỏa.
Tốp lính sau do Diệp Thái La tướng quân dẫn đi chỉ khoảng năm nghìn người, đồ đạc mang theo đơn giản, chỉ phải vác theo hơn một trăm thùng dầu hỏa.
Bốn trăm thùng ngươi vừa nói hoàn toàn do tốp lính đầu kia mang đi.”
” Đám rơm rạ cùng cỏ khô cùng dầu hỏa cốt để đánh lạc hướng tai mắt Thiên Quốc, làm cho chúng nghĩ rằng đó là chúng ta định đóng quân lâu dài ở chỗ nào đó.
Thực tế chúng ta dùng hết số rơm rạ đó để tạo một trận địa hỏa ngục tại Thiên Phiến Phong, muốn chặn lại đạo quân Thiên Quốc đi qua đấy.
Tất nhiên kế hoạch ban đầu cũng không cần dùng đến nhiều dầu hỏa như vậy, bởi vì dầu hỏa cũng không phải rẻ, thế nhưng thiên địa khó đoán, tiết trời ẩm ướt khiến chúng ta phải cắn răng chi tiền.”
” Đám người Diệp Thái La chỉ cần đợi binh lính Thiên Quốc vượt qua phòng tuyến bằng lửa kia, lại tiếp tục mai phục tấn công chúng, tất nhiên mọi vũ khí đều được tẩm dầu hỏa.
Hạp cốc ở Thiên Phiến Phong cũng không quá rộng, chỗ hẹp nhất chỉ có gần năm trượng, chỉ cần một thật nhiều đồ tẩm dầu hỏa ném xuống, chúng ta lại có ngay một bức tường lửa chặn đà tiến công của chúng.”
” Vừa thoát khỏi hỏa ngục khủng khiếp nên chắc chắn binh lính Thiên Quốc sẽ cực kỳ khó chịu, lúc này lại gặp mai phục từ bên sườn núi sẽ khiến chúng hoàn toàn tuyệt vọng.”
” Ban đầu đại doanh sẽ bện người rơm, phô trương thanh thế về số lượng quân, khiến Thiên Quốc mắc mưu, phải dốc toàn bộ lực lượng xông vào đánh phá, khi đó sử dụng hỏa công mới thu lại kết quả tốt nhất.”
” Vốn ban đầu ta và Lý thống lĩnh đều cho rằng chi quân lính của phe ta ở Thiên Phiến Phong chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian, bởi vì Thiên Quốc rất gấp gáp, chúng chắc chắn sẽ phải mất thời gian để dập lửa.
Lúc đó, chúng ta bên này sẽ có thể rảnh tay một trận tất tay với Tô Hiểu Pha.
Vượt ngoài dự đoán, thật không ngờ hiệu quả của hỏa công lại lớn đến vậy, khiến đám sĩ tốt Thiên Quốc hoảng sợ bỏ chạy hết.”
” Nói chung trận này chúng ta cũng là có nhiều điều may mắn.
Thứ nhất, ban đầu ta cho rằng nếu trời mưa thì dầu hỏa tuy vẫn cháy song một khi lớp dầu nhẹ không còn, lửa rồi cũng tắt, khi đó mai phục cũng không gây quá nhiều tổn hại cho Thiên Quốc lắm.
May mắn thay, đến lúc hai bên giao tranh thì trời lại tạnh mưa.
Tất nhiên là sẽ có tai mắt địch để ý đến Thiên Phiến Phong, thế nhưng Lý thống lĩnh đã cử một chi Dạ Long Vệ đi trước dọn đường, đảm bảo bí mật.”
” Điều may mắn thứ hai chính là sự xuất hiện của Tượng Thánh Phạm Hữu Dã.
Vốn ban đầu chúng ta nghĩ lão thống lĩnh sẽ đến muộn, vì vậy lập phòng tuyến thứ hai ngay sau nơi Điệp Đại đóng quân.
Đến lúc đó cho dù hai cánh quân của Tô Hiểu Pha tụ hợp lại cũng sẽ phải trải qua một trận kịch chiến.”
” Lúc đó tuy nói quân số Thiên Quốc sẽ lại tạo ra một chút chênh lệch, thế nhưng đại quân Thiên Quốc vừa phải trải qua một quãng đường hành quân liên tục, lại bị chúng ta không ngừng quấy phá, chúng làm sao có thể thắng được một đạo quân được nghỉ ngơi đầy đủ chứ, đã vậy ưu thế từ tượng binh là không thể nào bàn cãi.
Lúc đó phần thắng của ta sẽ lớn hơn nhiều.
Tuy có thể nói giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm, thế nhưng chiến thắng cuối cùng mới là quan trọng nhất.”
Nguyễn Khắc Thỉnh một hơi kể hết, lại nhấp một ngụm trà cho tỉnh táo.
Thực ra lúc đầu Lý Văn Tuấn cũng đã tính đến việc Nguyễn Khắc Thỉnh bị Diệp Minh dò hỏi, nên cũng không quá để tâm, chỉ cần xong việc thì Nguyễn Khắc Thỉnh muốn nói gì cũng được.
Diệp Minh nghe hết kế hoạch, chỉ biết thở dài cảm thán: ” Lý tướng quân dụng binh quá diệu, khiến ta bội phục vô cùng.
Thế nhưng cách làm cũng là cực kỳ tàn khốc với chính cả quân mình a.
May mắn là thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi thứ đều ủng hộ phe ta, nếu không con số tổn thất liên quân chắc chắn sẽ vượt con số một vạn rưỡi.”
Nguyễn Khắc Thỉnh nghe vậy chỉ nhoẻn miệng cười, nhàn nhạt nói: ” Một vạn rưỡi đổi lấy hơn bốn vạn, đây cũng là con số không tồi.
Bày mưu đặt kế bên ngoài có thể làm tốt đến độ không thiệt mình, thế nhưng bày binh bố trận dù có thần cơ diệu toán đến đâu cũng sẽ có hi sinh.
Binh gia tàn khốc chính ở điểm ấy.”
Diệp Minh cũng chỉ biết gật đầu, đồng tình với quan điểm của Nguyễn Khắc Thỉnh.
Người, chung quy lại cũng không phải thần thánh, không thể nào làm việc gì tuyệt đối nắm chắc, mọi điều đều có thể xảy ra, chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến.
Nghĩ đến đây, vị gia chủ họ Diệp không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt sâu xa nhìn về hư vô, trong đầu bắt đầu nổi lên những kế hoạch khôi phục lại nguyên khí gia tộc sau chiến hỏa.
” Ngoại sự đã xong! Giờ là lúc giải quyết đống của nợ trong nội bộ gia tộc.
Diệp Quang, ngươi tốt nhất cầu nhiều phúc.”.