Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ – Chương 31: Đau Thương
Thấy thái độ Cơm Trắng thay đổi lớn như vậy, Tạ lão cũng chỉ biết thở dài, chẳng biết nói lời nào.
Cơm Trắng lấy tay lau nhẹ đi vệt máu trên mặt, tiến tới dìu Tạ lão đứng dậy, bảo trì im lặng.
” Để con đưa Tạ lão cùng chạy.”
Tạ lão cũng lười đáp lời.
Lão nhân biết lúc này nói lời nào cũng là vô nghĩa, chi bằng im lặng, phó mặc cho số trời.
Hai người một già một trẻ dìu dắt nhau từ từ tiến về chỗ hàng rào.
Những tưởng sẽ di chuyển trót lọt, nào ngờ mới đi được đoạn ngắn, một tên kỵ binh Thiên Quốc phát hiện ra hai người, lập tức vung đại đao chém tới.
Sắc mặt của Tạ lão cùng Cơm Trắng trầm trọng đến cực điểm, cảm giác bất khả kháng cự ngập tràn não hải hai người.
Chiến mã quá nhanh, tên kỵ binh kia cũng không phải kẻ tầm thường, nào có cho họ thời gian kịp trốn.
Mắt thấy bản thân đã không kịp né, Tạ lão lấy hết sức bình sinh của mình, quăng Cơm Trắng ra xa, miệng hét lớn: ” PHẢI SỐNG SÓT.”
Vừa dứt lời, một đường đao vung tới trước ngực Tạ lão, tạo một vết rãnh ăn sâu vào tới tim lão nhân, máu huyết đỏ tươi bắn lên tung tóe.
Tạ lão vong mạng, dứt khoát và không hề còn cảm giác đau đớn, nỗi sầu một thuở cũng chìm sâu vào dĩ vãng.
Chiếc thuyền về phương đông đã cập Bờ Bên Kia, thế gian sau này vô Tạ Mục.
Ở một bên chứng kiến hết thảy, Cơm Trắng như chết lặng, không thể tin vào mắt mình.
Mới một khắc trước hắn còn lấy hết can đảm cứu Tạ lão, vậy mà vẫn không thể lần nữa đem Tạ lão thoát khỏi tử thần.
Hình ảnh đau thương ngày nào lại một lần hiện về trước mắt hắn, hình ảnh mẫu thân hắn vì tranh thủ cho hắn chạy trốn mà phải chịu cảnh vong hồn.
Tất cả ký ức cùng hiện thực tang thương hòa vào làm một, siết chặt lấy trái tim bé nhỏ của hài tử, khiến cho lòng người vô cùng tuyệt vọng.
Mắt thấy một đao đoạt mạng thành công, tên kỵ binh quay người nhìn về phía Cơm Trắng, ánh mắt có hơi đổi, lẩm bẩm: ” Vậy mà không có chạy.”
Đôi mắt Cơm Trắng đỏ lên vì phẫn nộ, không hề có một giọt lệ nào rơi ra.
Cắn chặt môi, tiểu hài tử đứng dậy, tay cầm theo thanh kiếm mới lượm vừa nãy, chỉ mũi gươm về phía tên kỵ binh, gằn giọng văng tục: ” Con mẹ mày, thằng chó đẻ! Có giỏi phóng ngựa tới giết ta.”
Vốn đang hưng phấn bởi hơi máu, lại bị đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chửi rủa, tên kỵ binh tức giận đến bật cười, xẵng giọng: ” Thằng ranh con! Thật coi lão tử là kẻ ăn chay sao? Đã vậy ta tiễn ngươi theo lão già kia.”.
Ngôn Tình Sủng
Dứt lời, tên kỵ binh hơi nghiêng người hạ thấp trọng tâm, vung trường đao về phía Cơm Trắng, lưỡi đao sắc lẹm vung theo đường bán nguyệt từ dưới trên, mang theo lực lượng rất mạnh.
Mắt thấy lưỡi đao vung về phía mình, Cơm Trắng không hề nao núng, ánh mắt trở nên cẩn trọng cực kỳ.
Biết tốc độ né của mình không lại tốc độ ngựa chạy, Cơm Trắng quyết đoán thủ thế, hạ tấn chắc trụ, hai tay cầm chặt chuôi gươm, lấy hết sức bình sinh vung mạnh lưỡi gươm về phía đại đao.
Một tiếng ” keng” đinh tai vang lên, hổ khẩu Cơm Trắng đau nhức tê dại.
Cả thân thể tiểu hài tử vung ra xa đến gần ba trượng, lưỡi gươm của hắn gẫy làm đôi.
Thế nhưng may mắn là Cơm Trắng mặc dù đau đớn ê ẩm cả người, song cũng không có bị thương quá nặng, dẫu sao va chạm vừa rồi cũng chỉ có man lực cùng quán tính từ đường đao của tên kỵ binh, không mang theo kình phong.
Phát hiện một đao của bản thân không có đoạt được mạng tên tiểu tốt trước mặt, tên kỵ binh cũng là giật mình, ánh mắt trầm xuống, lẩm bẩm: ” Có chút ý tứ.”
Không muốn đêm dài lắm mộng, tên kỵ binh lập tức phi về phía Cơm Trắng, ý định nhân lúc Cơm Trắng còn chưa ổn định thân hình, bồi thêm một đao kết liễu.
Thế nhưng trời không tuyệt đường người.
Đúng lúc Cơm Trắng cảm thấy bản thân phải chết không thể nghi ngờ, một trường thương mạnh mẽ vọt qua trước mặt tiểu hài tử, thành công chặn đứng thế công của tên kỵ binh.
Lưỡi đao va chạm vào mũi thương tạo lên một tia lửa nhỏ, âm thanh đinh tai vang lên.
Tên kỵ binh lập tức thu lại trường đao, ánh mắt lăng lệ nhìn về phía chủ nhân mũi thương.
Trước mặt gã xuất hiện một nữ binh dáng vẻ rắn rỏi, ánh mắt tràn đầy sát ý, nàng chính là Tiểu Á.
” Đường đường một vị tướng quân lại bị một hài tử cho ăn thiệt! Thiên Quốc đúng là chỉ cậy nhân số đông đúc, hóa ra cũng chỉ là một lũ kiến cỏ.”
Hóa ra từ đầu kẻ đứng trước mặt Cơm Trắng không phải là một tên kỵ binh tầm thường mà là một vị tướng quân, nhưng có lẽ do phẩm vị thấp nên trang phục so với kỵ binh bình thường không khác biệt là mấy.
Tiểu Á vừa nói vừa tranh thủ kéo Cơm Trắng đứng dậy, ánh mắt không rời địch nhân.
Cơm Trằng lồm cồm bò dậy, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tiểu Á.
Thế nhưng ngay lập tức khuôn mặt Cơm Trắng lộ vẻ lo lắng khi thấy Tiểu Á khắp người toàn là máu, ở bả vai trái còn có một mũi tên gãy đâm xuyên, máu huyết vẫn không ngừng rỉ ra, có thể cảm nhận được sự đau đớn thấm trên từng thớ thịt.
” Chỉ là một cái vô danh tiểu tốt cũng dám ở trước mặt bản tướng quân diễu võ dương oai.
Đi chết.” – Tên tướng quân Thiên Quốc tức giận lần nữa đưa đao về phía Tiểu Á cùng Cơm Trắng.
Thế người cùng thế ngựa hợp lại làm một, lực lượng men theo tốc độ ngựa chạy tạo ra một đường đao mạnh khủng bố, lưỡi đao như ngàn cân thiết thạch vung về phía hai người Cơm Trắng.
Tiểu Á ánh mắt ngưng trọng, ngay lập tức, một tay ôm ngang Cơm Trắng né sang một bên.
Lưỡi đao tên tướng địch vẫn là chậm một nhịp, chỉ nhẹ lướt qua đầu chém bay mũ trụ của Tiểu Á.
Tiểu Á nhanh như cắt, tay cầm trường thương chọc mạnh một đường về phía cổ chiến mã.
Một tiếng ” phụp” vang lên, chiến mã của tên tướng quân thét lên đau đớn, hai chân trước rời khỏi mặt đất, đạp vào không khí, sau đó cả người cả ngựa muốn đổ ập xuống đất.
Tên tướng quân cũng là một kẻ lão làng, chỉ trong thời khắc xác ngựa muốn đổ, y quyết đoán nhảy ra khỏi yên ngựa, từ từ hạ cước xuống mặt đất.
Lúc này y đã thực sự bị chọc giận, rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ là một lão một ấu một nữ binh tầm thường, vậy mà lại bức cho hắn mất cả ngựa chiến.
Không nuốt nổi nỗi nhục nhã, tên tướng quân ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía Tiểu Á, gằn giọng: ” Tiểu tiện nhân! Ngươi thực sự chọc giận bổn tướng.
Đầu lâu của ngươi, hôm nay ta tất lấy.”
Tiểu Á mặt không biểu tình, ánh mắt vẫn đầy vẻ cẩn trọng nhìn về phía tên tướng địch.
Chỉ là lúc này chiến trường xung quanh nàng có vẻ không ổn.
Từng người nộm rơm vốn được tẩm dầu hỏa lúc này đã cháy ngùn ngụt, lan ra khắp doanh trại, cháy sáng rực cả sơn cốc.
Thương vong hai bên lúc này đều đã vượt con số vạn, thế nhưng các tướng lĩnh đứng đầu Long Quốc vẫn chưa cho quân rút lui.
Điều này khiến Tiểu Á buồn bực vô cùng, chả nhẽ tất cả mọi người đều phải vùi thây trong biển lửa này.
Trong lòng nữ binh còn đang phân vân thì thế công của tên tướng quân đã phóng tới.
Tiểu Á đành phải bài trừ phân tâm, đẩy Cơm Trắng ngã sang một bên, nhanh chóng múa thương chặn lại đường đao của tên tướng địch.
Tên tướng quân vốn là kẻ lão làng, chiến lực lại mạnh mẽ, không mất nhiều thời gian đã bức cho Tiểu Á bại lui không ngừng.
Toàn thân nàng lộ ra những vết chém nhỏ, máu tươi rỉ ra nhuộm đỏ áo bào nữ binh, tình thế không ổn cực kỳ…
…
Trái ngược với tràng chém giết máu me phía dưới sơn cốc, trên một vách đá ngay cạnh sơn cốc lúc này xuất hiện bóng dáng hai người.
Một người chính là Diệp Gia tướng quân Diệp Thái La, ánh mắt lúc này có chút hơi nóng, chỉ là nàng vẫn giữ được bình tĩnh.
Người bên cạnh nàng là một nam tử mặc áo bào đen, đầu đội nón rộng vành, đeo mặt nạ gỗ, vô cùng thần bí.
Diệp Thái La chỉ biết người này tên là Nguyễn Thiềm, phẩm vị cực cao ở Long Quốc.
Nàng nghe nói y tuổi tác so với Lý Văn Tuấn còn trẻ hơn mấy tuổi, chỉ tầm hơn ba mươi tuổi một chút.
Thế nhưng điều khiến Diệp Thái La phải thận trọng đối đãi Nguyễn Thiềm chính là vì kẻ này tuổi tác tuy còn trẻ, thế nhưng lại chính là phó thống lĩnh Dạ Long Vệ, là cánh tay phải đắc lực của Lý Văn Tuấn.
Lúc này Diệp Thái La cực kỳ khó chịu khi thấy từng sinh mạng liên quân Long tộc đang bị hỏa hoạn cùng đao thương phía dưới cướp đi, thế nhưng Nguyễn Thiềm không hề có dấu hiệu muốn cho lui quân.
” Chúng ta vẫn còn một trận địa mai phục phía sau, sao ngươi vẫn chưa bắn pháo hiệu báo tin cho những người phía dưới rút lui.” – Diệp Thái La thắc mắc.
Nguyễn Thiềm được tấm mặt nạ che giấu, không lộ ra vẻ gì, chỉ nhàn nhạt trả lời: ” Kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Quân ta càng làm như vậy, càng khiến Phó Hoằng lo lắng nóng ruột, dễ phạm sai lầm.
Hơn nữa cũng tạo điều kiện cho đại quân ta ở sông Lão Hổ rảnh tay đối phó Tô Hiểu Pha.”
Diệp Thái La bài trừ đi vẻ mặt bất cần của mình, sắc mặt hơi đổi, có hơi tức giận nói: ” Thế nhưng ở phía dưới, binh sĩ Long Quốc cùng Cửu Địa vẫn đang hi sinh không cần thiết.
Chẳng lẽ ngươi không có chút nào quan tâm đến sinh mạng của họ hay sao?”
” Nữ nhân các ngươi cũng đừng phong phú tình cảm sai người sai thời điểm.
Cái gì mà hi sinh không cần thiết? Những chiến hữu kia đều là đang chiến đấu hết mình đấy thôi.
Muốn thành công thì phải có đau thương, mất mát.
Lòng dạ yếu nhược thì sao thành việc lớn.”
Nguyễn Thiềm vẫn nhẹ nhàng trả lời.
Tất nhiên Diệp Thái La không thích thái độ này của hắn, song Nguyễn Thiềm cũng lười đi quản.
Ở chỗ này mọi việc đều do Nguyễn Thiềm hắn quyết, Diệp Thái La cũng chưa có tư cách chỉ trỏ hắn.
Thế nhưng một hồi lâu vẫn thấy thái độ bất bình của Diệp Thái La, Nguyễn Thiềm cũng đành chịu thua, muốn không quản cũng không được.
Vị phó thống lĩnh Dạ Long Vệ lúc này trong lòng không khỏi cảm thán rằng nói chuyện với nữ nhân khiến hắn thật đau đầu, vẫn là Lý Văn Tuấn giỏi hơn hắn ở cái món này.
Nguyễn Thiềm từ tốn nói lời xoa dịu: ” Thái La tướng quân cũng đừng có trách ta! Nếu họ muốn rút thì cũng đã tự ý rút, nào cần đến pháo hiệu.”
Nghe được lời vậy, Diệp Thái La cũng chỉ biết im lặng, có vẻ đồng tình.
Đúng là trong quân doanh có câu quân lệnh như sơn, thế nhưng đứng trước ranh giới sinh tử, tất cả mọi người đều có thể bỏ chạy, quản chi mệnh lệnh.
Thời khắc này, những binh sĩ dân phu bên dưới kia đều ở lại tử chiến đến cùng, cái này nói rõ rằng họ vốn dĩ đã giác ngộ cái chết, không hề có nửa điểm sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Diệp Thái La cũng chỉ biết thở dài buồn bã…
…
Lúc này tình thế của Tiểu Á đang cực kỳ không ổn.
Cơm Trắng ở một bên tuy có góp một chút sức thế nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu hài võ vẽ mới nhập lưu, không hề có nửa điểm uy hiếp đến tên tướng địch.
Cả hai đều đang đứng trước nguy cơ vong mạng.
Tên tướng địch lúc này mặt mũi phấn khích, cười lớn: ” Có nhìn thấy không? Đại doanh các ngươi đang bị chúng ta hủy diệt.
yên tâm! Hai người các ngươi sang Bờ Bên Kia cũng sẽ không cô đơn.
Các chiến hữu của các ngươi sẽ từ từ ngã xuống đi theo thôi.
Ha Ha Ha.”
Cơm Trắng cùng Tiểu Á nghe vậy vô cùng tức giận, thế nhưng cũng là vô lực phản bác, dẫu sao thực lực chênh lệch vẫn còn đấy, không biết nói gì cho phải.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên: ” Thật sao! Nếu vậy lấy mạng ngươi bồi đi theo, hẳn là cũng không thừa.”
Nghe thấy giọng nói vang lên, tên tướng địch lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức trợn lên, lập tức vung đao phá giải một chiêu kiếm, thế nhưng đã chậm, lưỡi kiếm vừa bị đánh bật, lập tức một thanh trường thương xé gió, đâm thẳng đến yết hầu tên tướng địch.
Tên tướng địch hồn sắp lìa khỏi xác cũng không nghĩ ra mình lại dễ dàng mắc sai lầm chết người, chỉ vì một khoảnh khắc lơ là mà mạng hắn đã bị người khác cướp đoạt.
Kẻ ra chiêu chính là Phạm Tuyệt, một tay cầm kiếm, một tay cầm thương, dáng vẻ phi phàm, khắp người khoác lên một lớp máu dầy đặc, cả người giống như một huyết bào chiến thần vừa bước ra từ núi thây biển máu, vô cùng đáng sợ.
Sau khi hạ sát tên tướng địch, Phạm Tuyệt đã kịp thời chạy đến bên hai người Cơm Trắng.
Mắt thấy Tiểu Á bị thương không nhẹ, Phạm Tuyệt tỏ vẻ lo lắng.
Không hề dài dòng, viên tướng quân nói luôn: ” Tiểu Á! Đại thế đã mất, ngươi cùng tiểu tử Cơm Trắng mau chạy về phía sau.
Trước hết cứ trốn, sau này lại tính tiếp.”
Tiểu Á thở hổn hển, mái tóc dài tung bay trong gió, vài sợi dính máu huyết hơi bết lại, nữ binh cũng đã cạn sức.
Sự xuất hiện của Phạm Tuyệt khiến lòng nàng cảm thấy bớt đi lo lắng phần nào, trong lòng giống như có một luồng khí lực khoan khoái tràn đến, xoa dịu tất cả sự mệt mỏi cùng cơn đau mà nàng đang phải chịu đựng.
Thế nhưng ngay sau khi nghe được lời từ người thương, ánh mắt Tiểu Á lập tức lộ vẻ bối rối, hỏi: ” Thế còn ngươi thì sao? Nếu vậy chúng ta cùng đi.”
Phạm Tuyệt lắc đầu, nói: ” Không được! Chưa có pháo hiệu, ta không thể rời vị trí.
Đặng Vinh tướng quân vẫn còn ở đó chưa rời đi.
Làm tiểu tướng, ta làm sao dám bỏ chạy.”
” Thế nhưng…” – Tiểu Á hơi nhăn khuôn mặt lấm lem máu huyết lẫn bùn đất, lộ vẻ do dự.
” Không nhưng nhị gì cả! Ngươi cứ dẫn Cơm Trắng đi đi.
Yên Tâm! Tuyệt ta còn chưa có mời trưởng bối đến hỏi ngươi về làm vợ, làm sao có thể dễ dàng chết được.
Mau đi đi.”- Phạm Tuyệt hiếm được nụ cười khả ái, ánh mắt chân thành nhìn về phía Tiểu Á.
Cơm Trắng đứng cạnh lúc này cũng chỉ biết giữ im lặng, không dám xen vào việc giữa hai người.
Ánh mắt tiểu hài tử đượm sầu, nhìn về phía thi thể Tạ lão vẫn nằm trên đất, trong lòng chua xót vô cùng.
Tạ lão tuổi già cô độc, đến lúc chết cũng không có một nầm mồ, thật đau lòng thay.
Không còn mùi mẫn, Phạm Tuyệt quay sang Cơm Trắng.
Mắt thấy hài tử chú ý đến xác Tạ lão, Phạm Tuyệt thở dài, nói: ” Cơm Trắng! Ngươi giúp ta hỗ trợ Tiểu Á chạy ra ngoài đi.
Ta sẽ cố gắng an táng thi thể Tạ lão.
Hai người mau đi đi… Không được chần chừ.
Mau đi.”
Dứt lời, hai tay Phạm Tuyệt đẩy Tiểu Á và Cơm Trắng dịch bước.
Cảm thấy không thể thuyết phục được Phạm Tuyệt, Tiểu Á cắn môi dắt tay Cơm Trắng rời đi.
Đi được nửa đường, Tiểu Á dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn lại.
Ở chỗ cũ, Phạm Tuyệt vẫn đứng tại chỗ, dáng vẻ hiên ngang, mỉm cười nhìn về phía nữ binh, giống như muốn nói rằng nàng cứ yên tâm.
Tiểu Á ánh mắt có chút phiếm hồng, hét lớn: ” Phạm Tuyệt! Nhất định phải trở lại đón ta.
Ta đợi ngươi.”
Mượn cơn gió xuân đưa lời, từng câu từng chữ của Tiểu Á đều lọt vào tai Phạm Tuyệt.
Nhờ ánh lửa hồng soi bóng, từng đường từng nét của tình nhân in sâu vào lòng chiến tướng.
Viên tướng quân chỉ gật đầu cười cười, sau đó lập tức quay lại chiến trường, bỏ lại hình bóng hai người Tiểu Á ở nơi xa.
…………………………………………………..
P/s: Vậy là đã được hơn 31 chương, tại hạ kính mong chư vị độc giả đề cử, đánh giá, cùng comment ủng hộ.
Tại hạ mặt dày cầu kẹo ủng hộ, hihi.