Mộng Giang Hồ

Chương 29: Ánh Lửa


Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ – Chương 29: Ánh Lửa


Trời về đêm, cơn mưa nặng hạt đã tạnh từ lâu, không còn mưa bụi lất phất, binh lính cũng cảm thấy dễ chịu hơn so với ban chiều.
Tại bờ sông Lão Hổ, đại quân Thiên Quốc đã đình chỉ di chuyển, lập trại tạm đối đầu với quân Long Quốc.

Tình huống lúc này khiến Tô Hiểu Pha có chút bị động, lúc này chỉ có thể chủ động đánh trước hoặc đợi bị đánh.

Ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, Tô Hiểu quyết đoán truyền tin thúc giục cánh quân Thiên Phiến Phong nhanh chóng di chuyển, không thể chần chừ bởi một khi xảy ra giao tranh lớn, hắn cũng khó lòng tách quân tiếp ứng Thiên Phiến Phong.
Ở trận doanh đối diện, Diệp Đại đã được căn dặn kĩ càng, chỉ đánh nhử đối phương, phối hợp với cánh quân đánh tập hậu của Nguyễn Khắc Thỉnh quấy rối, kéo dài thời gian mắc kẹt tại bờ sông Lão Hổ của đại quân Thiên Quốc.
Lúc này, Diệp Đại đang cau mày suy nghĩ khi nhận được mật lệnh từ Lý Văn Tuấn, y không khỏi khó chịu lên tiếng: ” Lý Văn Tuấn não chẳng nhẽ bị ngâm nước sao? Trời vừa tạnh mưa, đất chưa ráo nước, đêm lại tối om, lúc này động quân là có ý gì? Lão đại cũng thật là…!Vậy mà không có nói thêm lời gì nhắc nhở.”
Một vị gia tướng Diệp Gia mặt mày trẻ trung, được đà khích tướng: ” Tướng quân! Lý Văn Tuấn rõ ràng là muốn quân ta làm pháo hôi.

Hắn thừa hiểu là Tô Hiểu Pha đã chuẩn bị kĩ đối phó chúng ta, hơn nữa dưới điều kiện như này mà giao tranh thì chắc chắn quân ta sẽ tổn thất nặng nề.

Đây chắc chắn là tiểu mưu tiểu kế muốn làm trọng thương binh lực Diệp Gia ta.”
Một vị gia tướng khác nom có vẻ già nua, râu tóc đã bạc, không cho là phải, phản bác: ” Tướng quân! Ta cho rằng việc này gia chủ cùng Lý thống lĩnh tất có cân nhắc.

Đây có lẽ cũng là lợi dụng tinh thần quân địch đang mệt mỏi chủ quan mà đánh phủ đầu hòng tiêu hao sinh lực địch.

Rất có thể phía bên kia, Nguyễn tướng quân cũng đã nhận được mật lệnh, đợi chúng ta phối hợp.”
Vị gia tướng trẻ tuổi kia cau mày, có vẻ không đồng ý với vị tướng già kia.

Kẻ này ở đây không chỉ là lo đánh giặc không, hắn cũng đang muốn hỗ trợ Diệp Đại làm suy giảm tín nhiệm của binh tướng Diệp Gia với Diệp Minh.
Nhìn vào thế cục hiện tại, ngoại nhân sẽ tưởng Diệp Gia trên dưới đoàn kết một lòng chống giặc, nhưng thực tế trong gia tộc luôn có những ngọn sóng ngầm va chạm với nhau.

Diệp Minh vốn là con vợ cả của lão gia tổ Diệp Gia, được phong làm gia chủ.

Thế nhưng vị trí của y cũng là chịu áp lực không nhỏ từ phe phái của nhị đệ mình là Diệp Quang vốn là con vợ hai, ái thiếp của cha hắn.

Sóng gió gia tộc luôn nổi lên, minh tranh ám đấu diễn ra không ngừng cho nên dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, hai bên đều muốn hạ bệ nhau để có lợi cho phe mình.

Diệp Đại thân là tam đệ thế nhưng lại theo phe của Diệp Quang, không ngừng làm khó đại ca của mình.

Biết được điều này, đám tướng lĩnh phe phái nhị đương gia Diệp Gia không ngừng hỗ trợ chia rẽ sự tín nhiệm của những tướng lĩnh vẫn đang giữ thế trung lập tại Diệp Gia, hòng mưu đồ lại vị trí gia chủ của đại thế lực này.
Thời khắc này, thấy Diệp Đại còn lưỡng lự không quyết, vị tướng quân già kia không khỏi nhíu mày, lão biết mâu thuẫn giữa Diệp Minh và phe phái của Diệp Quang, Diệp Đại.


Thế nhưng là người chịu ơn gia tộc, lão tướng quân luôn muốn hai bên cùng đoàn kết vì vậy vẫn luôn bảo trì thái độ trung lập.

Biết Diệp Đại là đang lo được lo mất, lại sợ hỏng chuyện lớn, lão tướng quân quyết đoán đứng ra giữa doanh trướng, tay phải đặt lên ngực trái, nghiêm mặt lên tiếng:
” Tam đương gia! Nếu ngươi có điều gì còn lo lắng, Vệ Cử ta tình nguyện dẫn một chi quân lính xông ra trước.

Điều này vừa đúng theo quân lệnh, vừa vặn có thể phối hợp với cánh quân của Nguyễn Khắc Thỉnh ở phía sau gây náo loạn đại quân Thiên Quốc.

Lúc đó tam đương gia có thể điều quân vào sau trợ chiến lập công.”
Nghe được lời của Vệ Cử, Diệp Đại sắc mặt trầm ngâm.

Im lặng hồi lâu, y lên tiếng: ” Vệ lão năm nay đã gần 70 tuổi, việc nặng nhọc này người hay là thôi đi.

Ta biết lo lắng trong lòng của Vệ lão.

Nhưng nhân mạng Diệp Gia không thể mạo hiểm được.

Mọi người cứ im lặng chờ đợi Nguyễn Khắc Thỉnh tấn công trước, lúc đó hành động cũng chưa muộn.”
Vệ Cử nghe vậy thở dài lui về sau, ánh mắt tỏ vẻ chán chường.

Là lão nhân tuổi đã gần thất thập, không chỉ từng trải qua vô số trận mạc, y còn là người lăn lộn giang hồ mấy mươi năm, nào có phải là kẻ ngốc, lão thừa hiểu Diệp Đại đây là đang lo tổn hại cho phe cánh bên mình.

Vệ Cử biết kế hoạch của Lý Văn Tuấn không thể chệch một ly, mọi thứ đều cần phải bám sát kế hoạch mới có thể khiến cho đại quân Thiên Quốc ôm hận, huống hồ lúc này liên quân lại đang nắm tiên cơ.

Giờ khắc này sự chần chừ do dự của Diệp Đại sẽ khiến cho kế hoạch ban đầu có thể lung lay đổ bể, lúc ấy thiệt hại của Diệp Gia còn muốn lớn hơn nhiều.

Nghĩ đến vậy, lão tướng quân chỉ biết lắc đầu bất lực, hận không thể một tay tát chết cái tên thất phu ngu ngốc ngồi ở ghế chủ sự kia.
…!
Cách đại quân của Tô Hiểu Pha chừng một đoạn ngắn gần một dặm là đạo quân do Nguyễn Khắc Thỉnh chỉ huy.

Chi quân lính bộc hậu của Viên Long Điền ở phía trước cản trở việc tiến công của quân Long Quốc.
Lúc này Nguyễn Khắc Thỉnh cũng là nhíu mày nhìn về phương hướng của đạo quân Diệp Đại.

Hắn vẫn chưa hiểu vì lý do gì mà kẻ kia không động binh theo quân lệnh, vì dù sao phía bên kia cách đại doanh Thiên Quốc gần hơn.

Diệp Đại động binh sẽ khiến cho Viên Long Điền bối rối, phải chia quân về chỗ Tô Hiểu Pha, khi đó quân lính Long Quốc sẽ tấn công dễ hơn rất nhiều.

” Diệp Đại đây là đang làm cái khỉ gió gì? Chả nhẽ không biết quân tình gấp gáp hay sao? Nếu hắn không mở trận trước thì ta làm sao quấy rối được đạo quân của Viên Long Điền.”
Nguyễn Khắc Thỉnh sắc mặt trầm xuống, trong lòng bực bội khó chịu.

Lúc này không thể chậm trễ được nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của Lý Văn Tuấn.
” Truyền lệnh xuống dưới! Cung thủ vào vị trí, chuẩn bị tấn công.”
” Rõ.”
Binh sĩ Long Quốc ngay lập tức gươm giáo chỉnh tề, cung thủ đều dùng chuẩn bị xong hỏa tiễn, chỉ đợi lệnh là lập tức tấn công đạo quân bộc hậu của Viên Long Điền.

Ba bốn vị tướng quân cưỡi ngựa đi ngang trước mặt dàn cung thủ, từng người cẩn thận kiểm tra vị trí chiến đấu của binh lính, chỉ đợi Nguyễn Khắc Thỉnh ra lệnh là phóng tiễn.
Nguyễn Khắc Thỉnh ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía trận doanh của Viên Long Điền, quát lớn một tiếng: ” Phóng tên.”
Ngay lập tức tiếng tù và vang vọng bờ bắc sông Lão Hổ, một dàn hỏa tiễn sáng rực cả bầu trời phóng về phía trận doanh Thiên Quốc.

Quân Thiên Quốc đã chuẩn bị từ trước, không hề hoảng loạn, ngay lập tức tổ chức dàn lính mang khiên lớn lên chắn tên.

Tuy nhiên, hỏa tiễn có sức phá hoại cực lớn, nhất thời khiến trận doanh Thiên Quốc bị thiệt hại không nhỏ.
Ánh lửa từ hỏa tiễn giống như những cây đèn cầy, soi sáng một quãng đường lớn.

Ngay lập tức binh lính Long Quốc lợi dụng ánh sáng từ hỏa tiễn, lập tức xông lên.

Quân Thiên Quốc điên cuồng bắn tên cản lại cước bộ của binh lính Long Quốc nhưng không có nhiều tác dụng, quân sĩ Long Quốc điên cuồng lao lên, kẻ trước ngã xuống kẻ sau lại xông lên, không hề có nửa điểm sợ hãi.

Tiếng binh khí va vào nhau tạo ra âm thanh chát chúa, khung cảnh chiến trường lúc này hỗn loạn vô cùng…
Cùng lúc đó, ở phòng tuyến của Diệp Đại, bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.

Diệp Đại lúc này mặt mũi tái xanh khi thấy huynh trưởng của mình đích thân giá lâm doanh trướng, không hề báo trước.
Thấy phản ứng chậm chạp tiến quân của Diệp Đại, Diệp Minh tức đến điên người, quát nạt: ” Vốn đã phải dùng một cao thủ khinh công mạo hiểm, nhanh chân chạy trước báo tin cho ngươi, để không chậm trễ việc quân.

Vậy mà tên ngu ngốc nhà ngươi đang làm cái khỉ gió gì vậy.

Nếu không phải ta vội vã chạy đến, chẳng phải sau hôm nay ta bị ngươi làm tức chết.”
Diệp Đại lúc này cũng biết được đại ca hắn rõ ràng là đang tức giận cực độ, cho dù là lần tranh chấp trước ở trong gia tộc, Diệp Minh bị vu oan, ái thiếp bị bức tự sát, y cũng không có tức giận như vậy.

” Ta mặc kệ các ngươi trong gia tộc muốn tranh muốn đấu gì với ta, mặc kệ các ngươi đùa nghịch tư tâm.


Hôm nay cả Cửu Địa, Long Quốc đều đang trông mắt vào trận chiến này, nếu mà có bất kỳ điều gì không may xảy ra, đến lúc đó Diệp Gia thành cái mũi cho thiên hạ Long tộc chỉ trích, ta sẽ không nương tình với các ngươi nữa.”
Nghe được lời Diệp Minh, Diệp Đại toát mồ hôi hột, hắn tin Diệp Minh đủ đảm lượng đấy.

Nếu Diệp Minh là người hiền lành, thực lực yếu nhược thì làm sao có thể đảm nhiệm vị trí gia chủ, khiến cho phe cánh Diệp Quang chỉ có thể dùng tiểu mưu tiểu kế hãm hại mấy chục năm nay mà không thành chứ.
Bỗng lúc này, cả doanh trướng Diệp Gia nghe được tiếng tù và, trống trận từ phương hướng quân Long Quốc.

Diệp Minh ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, phân phó: ” Lão tam! Ngươi ngay lập tức dẫn quân tiến đánh trận doanh của Tô Hiểu Pha.

Không được cho hắn rảnh tay.

Nguyễn Khắc Thỉnh hẳn là đã tiến công rồi, ngươi nhanh chân nhanh tay một chút.”
Nói đến đây, Diệp Minh như vẫn còn lo Diệp Đại ra tay cho có, lập tức nhắc nhở: ” Ngươi tốt nhất là đánh đấm cẩn thận cho ta, đừng có đùa nghịch hoa chiêu.”
” Cho người truyền tin về cho lão nhị, nói với hắn tốt nhất thành thành thật thật làm người một chút.

Không phải thế, đến lúc dẹp xong Thiên Quốc, Long Quốc cũng sẽ lấy cớ chĩa mũi gươm về phía Diệp Gia, lúc đó chẳng có bất kỳ đồng minh nào vì Diệp Gia mà ra mặt, gây họa diệt tộc thì cơm cháo qua ngày cũng chẳng có mà hốc đâu.”
Dứt lời, ánh mắt sắc lẹm của Diệp Minh đảo qua một loạt tướng lĩnh trong doanh trướng, sau đó phất tay ra hiệu cho Diệp Đại rời khỏi, rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Mặc dù nói hắn lo lắng Diệp Đại chậm trễ việc quân, thế nhưng hắn cũng không hiểu lý do gì mà Lý Văn Tuấn lại muốn giao tranh vội như vậy.

Những thắc mắc không ngừng xuất hiện trong đầu Diệp Minh.

Không thể tự giải đáp, nam tử trung niên chỉ biết thở dài…
Đạo quân Diệp Đại ngay khi được lệnh, lập tức rời bỏ phòng tuyến, toàn lực tấn công vào trại doanh Thiên Quốc.

Vốn đã chuẩn bị từ trước, binh sĩ Thiên Quốc không hề bị động, lập tức cho quân ổn định đội hình, đánh giáp lá cà với đại quân Diệp Gia.
Tạm thời, một vùng rộng lớn bờ phía bắc sông Lão Hổ trở thành chiến trường thảm khốc, ánh lửa từ đèn đuốc cùng lều trại bị đốt phá soi sáng cả khúc sông, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.


Thiên Phiến Phong, trời đã tạnh mưa, mọi người ngay lập tức bày người rơm ra khắp đại doanh.

Số lượng người rơm quá nhiều khiến binh lính phải nới rộng vòng ngoài đại doanh để có chỗ đặt hình nộm.

Sơn cốc phía dưới Thiên Phiến Phong vốn nhỏ hẹp, việc đại doanh phải mở rộng để có chỗ đặt người rơm vô tình khiến con đường độc đạo ở đây bị chặn ngang.

Công việc tuy nói dài dòng nhưng với gần vạn người cùng chung tay làm, chỉ hơn nửa canh giờ mọi thứ đã xong xuôi.

Mệt mỏi, nhiều dân phu lập tức chui vào lều tạm tranh thủ giấc ngủ, họ cũng chẳng thèm quan tâm lý do cần đặt người rơm làm gì, vài người nhiều tinh lực thì chỉ cho là đám tướng lĩnh muốn phô trương thanh thế bằng số lượng lớn lính rơm, khiến giặc sợ không dám đánh.
Cơm Trắng lúc này vừa từ lều của Tạ lão đi ra, hôm nay tiểu hài tử cũng là rất mỏi mệt vì phải làm việc nhiều.


Đang có ý định chui vào lều tạm ngủ một giấc thì hắn gặp Tiểu Á đi về phía mình.

Biết Tiểu Á là đang tìm mình, Cơm Trắng nhoẻn miệng cười thay cho lời chào hỏi.
” Cơm Trắng! Tạ lão sao rồi? Ta đang muốn thăm nom lão nhân một chút.” – Ánh mắt Tiểu Á có chút lo lắng.
” Chị yên tâm! Tạ lão chỉ là gãy chân, đại phu đã băng bó rồi.

Tạ lão cũng vừa mới đi nghỉ.”
Tiểu Á nghe vậy, gật đầu: ” Ừm! Nếu vậy ta không làm phiền Tạ lão nữa.

Đệ thì sao? Hôm nay có mệt lắm không?”
Cơm Trắng cười xòa, trả lời: ” Mệt lắm! Cả ngày chẳng ngơi tay.”
Nói đến đây, như nghĩ ra điều gì, Cơm Trắng lại hỏi: ” Chị Tiểu Á này! Sao mọi người lại phải làm nhiều hình nộm rơm thế ạ? Lại còn tẩm dầu hỏa nữa chứ? Cứ thế này chỉ hai hôm nữa đám chiến mã sẽ không có cỏ khô để ăn nữa.”
Tiểu Á lắc đầu: ” Cái này ta cũng không biết.

Ta cũng từng hỏi qua Phạm Tuyệt nhưng hắn nói kể cả đại tướng quân dẫn đoàn cũng không biết làm vậy để làm gì, mọi người chỉ vâng lệnh trên mà làm thôi.”
” Nhưng mà chắc cũng chỉ là muốn phô trương thanh thế số lượng quân, để quân Thiên Quốc sợ hãi.

Tẩm dầu hỏa chắc là để dễ đốt dọa địch hơn, dù sao thời tiết cũng ẩm ướt.”
Thấy vậy, Cơm Trắng cũng chẳng hỏi gì thêm.

Tiểu hài tử thấy mình đã hết chuyện để nói, đang muốn xin phép Tiểu Á đi nghỉ thì lập tức nghe tiếng tù và thổi vang cả sơn cốc.

Binh lính cả đại doanh lập tức vào vị trí chiến đấu, đám dân phu cũng vì tiếng quát mà tỉnh hết dậy.

Tiểu Á lúc này không còn thái độ vui vẻ, sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng nhìn về phía sơn cốc.

Sâu trong hạp cốc, một hàng đèn đuốc sáng rực một góc trời.

Rất nhanh quân lính liên quân nhận ra đây chính là đại quân Thiên Quốc.

Bầu không khí trở nên căng thẳng khi tất cả mọi người nhận ra đường đi của đại quân Thiên Quốc chính là con đường bị đại doanh chặn ngang.

Lúc này, một trận chiến chắc chắn là điều không thể tránh khỏi.
……………………………………..
P/s: Vừa quay trở lại sau kỳ nghỉ tết, còn nhiều bận rộn.

Tại hạ tuy rất muốn thỏa mãn số lượng chương đọc một ngày cho các đạo hữu, thế nhưng lúc này cũng chỉ lực bất tòng tâm một ngày một chương ạ, mong chư vị thông cảm.

Thật có lỗi vì phụ lòng mọi người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.