Đọc truyện Mộng Dục – Chương 26: Câu chuyện năm mười lăm tuổi
Bố cô… Trịnh Liệt…
Rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Vĩnh Túc ngồi trên nền đất, bàn tay run run ôm lấy miệng mình, muốn khóc nhưng là không thể khóc.
Cô chỉ có thể đứng dậy muốn chạy đến nơi bố mình đang nằm co giật. Nhưng
là khỉang cách giữa cánh cửa tới nơi Lâm Trạch không quá dài mà Lâm Vĩnh Túc đã lảo đảo đến suýt ngã khuỵ không biết bao nhiêu lần. Cũng may là
người đàn ông kia luôn đi bên cạnh để đỡ lấy cô.
Lại ngã thêm một lần, lại muốn đứng lên nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện một vật cản,
là một đôi giày đen sáng bóng, một đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc
quần âu sang trọng, ngước mắt nhìn lên, không ai khác đó chính là người
đàn ông cô chỉ vừa mới xa cách đây khoảng nửa tiếng đồng hồ – Trịnh
Liệt!
Trịnh Liệt từ trên cao nhìn xuống cô gái đang run rẩy ở dưới nền đất, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì lại thôi.
Hắn quay người lại, lại bị một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy quần mình. Trịnh
Liệt đứng yên không nhúc nhíc, cũng là không nói gì, Lâm Vĩnh Túc cũng
rơi vào trầm mặc, thật sự là cô muốn nói nhiều, rất nhiều.
Cô
muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc tại sao hắn và bố cô lại ở đây? Tại sao bố cô lại bị thương đến thế? Tại sao hắn lại im lặng?
Hay…
Bố cô như vậy có phải là do hắn có phải không?
Nhưng âm thanh của cô như nghẹn lại nơi cuống họng, chỉ biết nắm chặt lấy ống quần của hắn, lắc lắc đầu, sau đó cố gắng nói: “Đưa bố tôi đi bệnh
viện.”
***_________
Trong bệnh viện
Trước phòng cấp cứu ở bệnh viện A
Lâm Vĩnh Túc ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đôi vai run run, sắc mặt trắng bệch không còn vẻ hồng hào thường ngày.
Bên cạnh cô là một người đàn ông với vẻ ngoài yêu nghiệt,tuấn mỹ, anh ta đang không ngừng vỗ vào lưng cô ra chiều an ủi.
Một người khác, hắn đứng ở phía đối diện với Lâm Vĩnh Túc, tựa lưng vào
tường, hai tay bỏ túi quần, khuôn mặt cúi thấp xuống mặt đất khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của hắn, chỉ có thể mờ nhạt
nhận ra rằng cánh môi hắn đang khẽ mím.
Trong hành lang bệnh viện rơi vào khoảng không gian trầm mặc đến kì dị.
Vẫn là người đàn ông kia phá tan bầu không khí khó chịu này trước: “Tiểu
Túc, em về trước đi, cứ ở đây thế này cũng không thể thay đổi được gì,
trước hết em nên về nghỉ ngơi đi, sau đó hãy đến thăm bác Trạch, ông ấy
sẽ qua thôi!”
“Anh có thể tránh đi một lát không, tôi có chuyện cần nói với anh/cô ấy.”
Cả Lâm Vĩnh Túc và Trịnh Liệt gần như cùng lúc nói ra câu đó, không cần
nói cũng biết được người cần phải tránh ra là ai, và anh ta cũng rất
thức thời khẽ mỉm cười với Lâm Vĩnh Túc, sau đó vỗ vỗ vào vai cô rồi rời đi, để lại ở đó hai con người dường như là trầm mặc đến xa lạ.
Đợi đến khi tiếng bước chân của Lý Nhậm Trình xa hẳn, xa hẳn, Lâm Vĩnh Túc mới ngẩn đầu nhìn Trịnh Liệt.
Hắn đang lấy ra từ trong túi một gói thuốc lá loại Kent ra, vừa định châm
lửa lại nghĩ tới trong bệnh viện không được hút thuốc, liền cầm điếu
thuốc bỏ lại vào trong hộp.
“Anh quen bố tôi à?”
Động tác
tay bỏ thuốc vào hộp của Trịnh Liệt khẽ khựng lại một chút, nhưng rất
nhanh chóng lại tiếp tục hành động còn đang dang dở, sau khi bỏ hộp
thuốc vào túi xong xuôi, hắn mới đứng thẳng người lên, bước tới hàng ghế của Lâm Vĩnh Túc đang ngồi, ngồi ở một bên cô.
Lưng dựa vào
thành ghế, đầu hắn hơi ngả ra phía sau, hai mắt nhắm lại, mở miệng nói:
”Ngày xưa, có một cậu bé có cả bố lẫn mẹ, gia đình rất hạnh phúc, nhưng
đến một ngày có một người đàn ông lạ mặt tới tìm mẹ cậu bé, sau đó không hiểu sao mẹ cậu ta lại đem hết tài liệu của công ty cho ngừoi đàn ông
đó, không lâu sau công ty của bố cậu bé vì bị lộ thông tin mà cổ phiếu
rớt giá, tình trạng công ty rối loạn, người người tới đòi nợ. Bố cậu bé
sau khi biết là do vợ mình làm thì vô cùng tức giận liền không thương
tiếc mà nhục mạ bà.” Ngừng một chút như để bình tĩnh lại, Trịnh Liệt nói tiếp: “Mẹ cậu bé vì quá đau khổ mà đã tự kết liễu đời mình, bỏ lại
người chỗng đang cô độc mất hết hy vọng cùng đứa con trai mới mười lăm
tuổi.”
Nói đến đây, toàn bộ không gian xung quanh hai ngừoi như đông đặc lại, tiếng hít thở chậm rãi dường như cũng nghe rõ mồm một.
Hai bàn tay Lâm Vĩnh Túc siết lấy nhau, da dẻ trắng xanh khiến bàn tay cô
càng thêm mong manh, tựa hồ như cành ngọc có thể gãy bất cứ lúc nào.
Lúc này đây không ai nói gì, không ai làm phiền tới ai, bởi trong cả hai đều đang chứa những tâm sự riêng.
Lâm Vĩnh Túc thấy không bị làm phiền như thế này thật dễ chịu, nếu như bây
giờ hắn nói thêm gì đó, hẳn cô sẽ không chịu nổi mà bậy dậy mất.
Có điều, cô biết…”người đàn ông” mà Trịnh Liệt nói là ai. Hay đúng hơn, cô đoán là vậy.
Hắn hận bố cô, cô có thể hiểu. Nhưng mà khiến ông ấy ra nông nỗi này… Lâm Vĩnh Túc run run hàng lông mi cong dài, cô không dám nhớ tới hình ảnh
vừa nãy. Người bố yêu chiều cô, người đàn ông lúc nào cũng nở nụ cười
rạng rỡ ấm áp với cô đang kịch liệt nằm co giật ở dưới sàn nhà, hai con
ngươi trắng dã, miệng mấp máy mấy chữ có thể nghe ra là: “Xin cậu, buông tha cho Vĩnh Túc.”
Đến cuối cùng ông vẫn cầu xin cho cô, đến cuối cùng ông vẫn chỉ nghĩ tới an toàn của cô.
Lồng ngực khó chịu nhói lên, một tay cô đưa lên ngực trái, đặt lên đó. Nếu
như bố cô có chuyện gì, Lâm Vĩnh Túc này sẽ hận Trịnh Liệt hắn cả đời.