Đọc truyện [Mộng Dục Hệ Liệt] Bách Hồi Ái – Chương 8: Vị giáo sư y khoa
Sáng…
“Dậy, đến trường nào bạn học.”
Bên tai Nhiên Thuần Hạo văng vẳng giọng nói của bạn cùng phòng Trần Tịch. Cậu nhíu mày, cố gắng nhắm mắt, kéo chăn thật cao đắp kín cả mặt.
“Biến ngay. Để lão tử ngủ thêm chút nữa….” sau đó là một tràng làu bàu gì đó mà Trần Tịch nghe không rõ.
Trần Tịch đứng ở cửa, hét lớn: “Ôi em đến tìm Nhiên Thuần Hạo sao? Nhưng mà một mỹ nhân như em thì tìm con heo kia làm gì? Trần Tịch tôi sẽ…”
“Đâu? Mỹ nhân đâu?” Nhiên Thuần Hạo lao như bay ra phía cửa, ngó nghiêng tìm kiếm mỹ nhân mà Trần Tịch vừa nhắc đến.
Bốp!
“Mỹ nhân trước mặt cậu đây chứ đâu, còn ai đẹp hơn được Shaly này nữa? Dậy đến trường. Nhanh!” Trần Tịch trợn mắt, phồng má đe dọa.
Nhiên Thuần Hạo ôm đầu vừa đau vừa buồn cười. Tên này nghĩ mình có đủ khả năng dọa sợ cậu sao? Có điều vì cái bản mặt đẹp trai cún con của cậu ta mà Nhiên Thuần Hạo sẽ bỏ qua cái đánh này.
Nhiên Thuần Hạo tặc lưỡi nghĩ thầm, đây có được gọi là dại trai không nhỉ?
***
Đường từ kí túc xá nam đến trường khá xa, nhưng hai người vì chưa mang xe đạp tới nên đành đi bộ.
trên đường đi có rất nhiều sinh viên, có khóa trước, cũng có cả năm nhất.
“Này Shaly, cậu có cảm thấy là có nhiều người đang nhìn chúng ta không?” Nhiên Thuần Hạo cố nhỏ giọng.
Bạn học Trần Tịch vẫn tung tăng đi trên đường, vẻ mặt không quan tâm đến thế sự, vô tư nói: “Tất nhiên là vì tôi quá đẹp trai, quá chói lóa rồi.”
Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng.
Như là…
… Cậu có nghe loáng tháng những âm thanh thì thầm gì mà Trần gia, rồi con trai….
Nhưng mà Nhiên Thuần Hạo cũng không biết chuyện gì và chuyện của Trần gia nào đó cũng không liên quan đến cậu nên tặc lưỡi một cái rồi cho qua, mặc kệ vẻ mặt có chút em dè sợ hãi của những người xung quanh.
Đi tới phòng học theo bản đồ, Nhiên Thuần Hạo và Shaly ngồi cùng bàn với nhau. Đơn giản là vì Nhiên Thuần Hạo muốn ngồi bàn đầu để học bài, nếu có vấn đề gì cũng sẽ dễ dàng đặt vấn đề với giáo viên, còn Shaly? Cậu ta chỉ là con chó con thích bám đuôi cậu thôi.
Ting Ting Ting…
Tiếng chuông báo vào học. Cả lớp đang ồn ào bỗng im bặt. Ngay cả một âm thanh cũng không có.
Có chuyện gì vậy? Nhiên Thuần Hạo còn đang thắc mắc thì từ phía cửa tiếng bước chân phát ra.
Cạch… Cạch… Cạch…
Giày da đen bóng, dù là giày đã cũ nhưng được đánh bóng đến mức có thể soi gương được, quần âu đen, áo sơ mi trắng thẳng tắp không có lấy một nếp gấp.
Bước đi mạnh mẽ, sải chân rộng lớn.
Mỗi một bước đi đều như hàm chứa sự uy nghiêm.
Gương mặt sắc cạnh đẹp đẽ như tạc tượng, sống mũi cao biểu lộ tính cách ương ngạnh cao ngạo. Mái tóc đen nhánh bay bay theo gió, dập dờn theo từng bước đi, toát ra một mùi hương cơ thể đặc biệt.
Người đàn ông đi đến bục giảng, đặt tập hồ sơ trên tay xuống, mắt lạnh sắc dài đưa mắt quét quanh một lượt, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này lướt tới đâu thì ở đó hơi thở cũng dường như ngưng lại. Chỉ nghe được tiếng tim dội lên trong lồng ngực.
Hảo soái a…
Đó là tiếng lòng của tất cả nữ sinh trong lớp.
Lúc đầu khi vừa bước chân vào lớp, nhìn số lượng học viên trong lớp Nhiên Thuần Hạo có chút bất ngờ nhưng bây giờ thì cậu đã hiểu.
Lý do mà học viên đông như thế này… nguyên nhân chính là vị giáo sư khoa Y này.
Trần Bạch Nghiên!