Đọc truyện [Mộng Dục Hệ Liệt] Bách Hồi Ái – Chương 5: Trần Bạch Nghiên
Đau nhức
Đó là cảm giác đầu tiên mà cậu cảm nhận được trên cơ thể mình sau khi đầu óc tỉnh táo. Đôi lông mi dày rậm khẽ mở ra, xung quanh là một không gian rất rộng lớn, rất tinh tế, rất đẹp nhưng lại vô cùng xa lạ.
Đưa tay lên che đi ánh nắng chiếu vào mặt mình, Nhiên Thuần Hạo nheo mắt, quay mặt vào trong, dường như là để tránh đi cái thứ ánh mặt trời nóng bỏng kia.
Làn da của cậu trắng trong như xuyên thấu, tựa hồ như lâu ngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời, lúc này nếu nhìn kỹ mới thấy được rằng, sắc mặt của cậu rất nhợt nhạt.
Đây là đâu?
Tại sao cậu lại ở đây?
Thả đôi chân bước xuống giường như thói quen, lại không tìm thấy đôi dép đi trong nhà của mình mà lại là tâm thảm trải sàn cao cấp, chất liệu mềm mại như lụa.
Đây rốt cuộc là nơi nào chứ? Tối hôm qua rõ ràng là cậu vì thất tình mà đi đến quán bar uống rượu cùng với em gái, sau đó thì dường như cậu đã uống hơi quá chén nên không còn nhớ gì.
Chẳng lẽ em gái Thuần Nghi của cậu đưa cậu tới khách sạn để nghỉ ngơi sao?
Không thể nào. Con bé không có vung tiền bừa bãi như thế đâu.
reng reng reng…
Tiếng điện thoại vang lên đâu đó, Nhiên Thuần Hạo nhìn quanh, dựa theo âm thanh phát ra để đi tìm tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Hóa ra điện thoại của cậu ở dưới gối: “Alo.”
“Anh à, anh đang ở đâu vậy? Tối qua em say không biết gì nhưng sau khi tỉnh dậy lại không thấy anh đâu, anh cũng không về nhà nữa.” Giọng nói của Nhiên Thuần Nghi có chút hoảng hốt.
“Anh không sao.” Nhiên Thuần Hạo ngồi xuống, dựa lưng vào thành giường, chống tay lên trán, vuốt ngược tóc mái ra phía sau: “Con bé ngốc này, em quên hôm nay là ngày anh tới trường để dự lễ nhập học sao? Anh đang ở trường.” Cậu nói, không muốn để em gái mình lo lắng.
“À… em quên mất. Vậy là anh đang ở trường đúng không?” Nhiên Thuần Nghi vẫn còn hoài nghi hỏi lại.
“Ừ.”
“Vậy được rồi. Làm em sợ quá, tưởng anh bị bắt cóc chứ. Mà mẹ hỏi anh muốn ăn gì để mẹ nấu đấy.”
“Món gì cũng được.”
Nói xong, cậu tắt máy. Đưa tay ra phía sau lưng.
Lưng như bị chặt ra từng khúc, nơi phía sau hậu huyệt đau rát như thể bị xé rách vậy.
Thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi vào nhà tắm để tắm và xem xét thì hoàn toàn không có biểu hiện gì khác lạ ngoài việc toàn thân cậu có hàng loạt dấu vết hồng ngân đỏ tím.
Dấu hôn sao?
Thật không biết cô gái nào mà lại có thể mạnh mẽ đến như vậy.
Chặc lưỡi một cái rồi cậu tắm rửa, bắt đầu mặc lại quần áo đã được ai đó giặt sạch rồi lao tới trường mới để làm thủ tục nhập học.
***
Đến đại học X
Bước vào bên trong là một hoa viên rộng lớn, rất đẹp. Từng bãi cỏ, luống hoa, hồ nước nhân tạo, đài phun nước dường như đều có thể so sánh được với những thắng cảnh du lịch nổi tiếng. Nhìn quanh nơi đây, Nhiên Thuần Hạo không khỏi than thầm một câu “Lãng phí.” Dù sao cũng chỉ là một nơi để dạy học thôi, có cần phải đổ tiền vào mấy thứ vô bổ này như vậy?
Nhiên Thuần Hạo bước đi trên đường, tinh thần được không khí trong lành xinh đẹp của nơi đây làm ảnh hưởng nên cũng có chút trở nên thoải mái, một cơn gió thổi đến, nhẹ nhàng thổi bay những lọn tóc đen nhánh trước mắt cậu.
“Hey, Thuần Hạo, đằng này.” Một giọng nam hét lên, Thuần Hạo đưa mắt hướng về phía giọng nói, lập tức nhìn thấy người anh họ Nhiên Vũ Kính của mình ở cách đó không xa.
Nhiên Thuần Hạo đi tới, mái tóc đen bồng bềnh trôi theo gió, cánh môi màu anh đào nhạt của cậu mở ra: “Anh Vũ Kính, em tìm anh nãy giờ,”
Vừa nói, Thuần Hạo đưa hai tay lên sửa lại mái tóc rối, cậu cười lộ ra hàm răng trắng bóng thẳng tắp.
Người đàn ông tên Vũ Kính cười cười vỗ vai cậu: “Đi, anh đưa cậu đi tham quan trường mới.”
Nhiên Thuần Hạo gật đầu, theo gót Nhiên Vũ Kính đi tham quan trường mới.
Hôm nay là ngày lễ nhập học nên học sinh về trường rất nhiều, làm cho khuôn viên trường vô cùng rôm rả náo nhiệt, trên gương mặt từng sinh viên trên đường cậu gặp đều lộ nụ cười rực rỡ.
“Bên trái là khu kí túc xá, còn đằng này là khu thể dục, rất rộng đúng không? Trong khu thể dục được chia ra làm nhiều khu nhỏ, có cả sân bóng rổ mà cậu thích đấy.” Vũ Kính rất cặn kẽ giảng giải cho Thuần Hạo.
“À.” Dường như cảm thấy Nhiên Thuần Hạo không mấy hứng thú với mấy lời quảng bá về trường của Nhiên Vũ Kính khiến cho anh ta hơi khựng lại nhìn cậu. Ánh mắt của cậu đang hướng về dưới gốc cây liễu cách đó không xa.
Bên bãi cỏ xanh mướt, một người đàn ông mặc sơ mi trắng với quần âu đơn giản, đang tựa vào gốc cây liễu, bạc môi mỏng nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo, tựa như một con sói hoang cô độc. Thế nhưng quanh người hắn lại tỏa ra một loại khí chất tao nhã mà ngông cuồng, tựa hồ là bậc vương giả, kẻ nắm quyền toàn năng khiến cho người nhìn vào bất giác không tự chủ mà rùng mình cúi đầu.
“Anh ta là ai vậy?” Nhiên Thuần Hạo hỏi.
“À, hắn ta sao? Anh cũng chỉ mới nghe qua nhưng nghe nói là học sinh cũ của trường vừa quay lại, hình như nhà trường vất vả lắm mới mời được hắn làm giáo sư khoa Y Dược. Tên hắn là gì nhỉ? À đúng rồi, Trần Bạch Nghiên! Tên hắn là Trần Bạch Nghiên.”