Đọc truyện [Mộng Dục Hệ Liệt] Bách Hồi Ái – Chương 2: Đêm lạc (2)
Người đàn ông kia vội vã đẩy Nhiên Thuần Hạo ra, nhưng là càng đẩy thì Nhiên Thuần Hạo càng siết chặt lấy cổ tay của hắn hơn.
“Vì sao…hức… vì sao lại đối xử với tôi như vậy…hức….” Nhiên Thuần Hạo nói trong cơn say, hai mắt mờ đục nhìn người đàn ông trước mặt. Vì sao trong mắt cậu, lại biến thành một người phụ nữ thế này?
Nhiên Thuần Hạo cười cười ngây ngốc… Cậu từng mơ về cơ thể phụ nữ…Bàn tay cậu liền vươn ra, sờ soạng khắp người kẻ trước mặt.
Ừm… da thịt rất ấm, ngực rất rộng.
Cậu từng xem phim xxx với bạn cùng phòng… bàn tay Nhiên Thuần Hạo liền không báo trước mà đưa xuống hạ bộ nơi hai chân của kẻ trước mặt.
Ơ… Rất cứng, có gì đó rất lớn đang nổi lên.
Hắn nhắm mắt, nghiến chặt răng, cố gắng không phát ra tiếng gầm gừ…
Khốn kiếp! Hắn có phản ứng?
Nhưng kẻ không biết trời đất là Nhiên Thuần Hạo vẫn ngây ngô, ngón tay lần mò, chạm đến từng tấc da thịt trên người hắn.
Cậu đã từng nghĩ… sẽ thao người phụ nữ của mình đến dục tiên dục tử để bọn họ biết Nhiên Thuần Hạo là một người đàn ông vĩ đại như thế nào.
Cậu nắm lấy bả vai của người trước mặt, đè xuống, cả người hắn liền ngã xuống nền nhà tắm. Bàn tay Nhiên Thuần Hạo vuốt ve từ xương quai xanh, đến lồng ngực rộng lớn.
Lạ quá, người phụ nữ này thô to khác thường, không mềm mại như cậu tưởng tượng. Nhưng không sao, cậu là người đàn ông tuyệt vời, cậu sẽ không chê cơm thiu canh mặn.
Nghĩ là làm, Nhiên Thuần Hạo cúi đầu xuống, đặt môi mình lên bạc môi mỏng của người kia. Chiếc lưỡi luồn vào trong khoang miệng, cạy mở hàm răng đang khép chặt.
Chiếc lưỡi ngô nghê chạy loạn khắp nơi, không cẩn thận cắn phải môi của hắn.
Thật sống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bị cưỡng hôn, lại còn là bởi một nam giới. Lòng tự trọng bị tổn thương. Người bên dưới xoay người một cái, Nhiên Thuần Hạo liền nằm phía dưới, nhận lấy thế bị động.
Cánh môi vì hôn mà trở nên đỏ mọng, căng bóng. Gò má trắng nõn ửng hồng vì rượu càng khiến Nhiên Thuần Hạo thêm thập phần mị hoặc.
Nhịn không được, hắn gầm nhẹ một tiếng.
Ai đốt lửa thì người đó phải chịu trách nhiệm dập lửa. Đó là nguyên tắc!
Người phía trên cúi đầu, ghé sát vàng tai Nhiên Thuần Hạo, thở ra một luồng hơi nóng: “Cậu chết chắc.” Vừa nói, hắn vừa há miệng gặm cắn vành tai đỏ ửng, vươn lưỡi ra liếm láp.
Độ nhắm và độ ấm từ chiếc lưỡi khiến cho Nhiên Thuần Hạo càng trở nên nóng bừng, thân thể trắng nõn liền nổi lên từng mảnh hồng nhuận.
Nhiên Thuần Hạo ưỡn người lên, Một tay ôm lấy cổ hắn. Một tay đưa xuống phía dưới, muốn động chạm tới nơi giao điểm giữa hai chân mà lại gặp phải chiếc khăn tắm, cậu liền không suy nghĩ mà giật phăng chiếc khăn tắm đi. Bàn tay nắm lấy thứ to lớn đang vươn cao ngạo nghễ.
Ô ô… Nóng quá. Thứ này lớn quá…. đầu óc Nhiên Thuần Hạo quay cuồng. Hắn đang gặm cắn chiếc cổ tinh tế của Nhiên Thuần Hạo, sau đó trượt xuống, đặt môi hôn lên nhũ hoa đỏ hồng trên đó. Há miệng, ngậm lấy nhụy hoa mà day nhẹ răng, một dòng khoái cảm ập đến khiến cho mười ngón chân của Nhiên Thuần Hạo co quắp lại.
Aaa…. cảm giác gì thế này… Nóng quá… ngứa quá…
Nhiên Thuần Hạo ôm chặt lấy cổ của người kia, đè xuống khiến cho đầu hắn càng áp chặt với lồng ngực của cậu hơn.
“Aa…ưm…” Nhiên Thuần Hạo nghiến răng, thoải mái quá: “Aa…nữa… mạnh một chút…ưm…”
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên một độ cong, ánh mắt mờ đục mang theo dục vọng nhìn khuôn mặt mê loạn của Nhiên Thuần Hạo, giọng nói khàn trầm phát ra: “Không ngờ cậu lại thích như vậy.”
Âm thanh yêu mị đi vào thính giác khiến cho máu trong người Nhiên Thuần Hạo như phát hóa, nóng đến từng tế bào, bàn tay nắm lấy thứ to lớn kia bóp mạnh một cái để kiềm chế mình, lại làm cho hắn cúi đầu rên nhẹ.
“Tiểu bạch thỏ, mỡ dâng đến miệng mèo thế này, đừng trách mèo ăn không chừa lại vết.” Nóng xong, bàn tay hắn chạm vào thắt lưng của Nhiên Thuần Hạo, cởi ra, vứt sang một bên, lại cởi quần ra, trong lúc đó thì miệng hắn vẫn cắn chặt lấy nhũ hoa đã bắt đầu cứng lên, một bàn tay khác cũng không rảnh rỗi mà nắn miết lấy nụ hoa bên kia.
Nhiên Thuần Hạo ưỡn cao mông để hắn có thể thuận tiện cởi phăng đi chiếc quần vướng víu.
Thực tế, những hành động của cậu chỉ đơn giản là xuất phát từ bản năng, là phản xạ vô điều kiện mà thôi.
Trên người cậu bây giờ chỉ còn độc nhất chiếc quần tâm giác che chắn bộ phận quan trọng giữa hai chân, nơi đó, cũng đã giương cao cờ đến phát đau rồi.
Không chần chờ, người đàn ông kia dùng tay, xoạc một tiếng, chiếc quần lót liền rách ra. côn th*t đã căng trướng của Nhiên Thuần Hạo chỉ chờ có thế mà vươn cao, cong vút
Một bàn tay to lớn lập tức chạm vào, bóp chặt lấy quy đầu đang ngạo nghễ của cậu.
“A…Aaa… Ưm.. Nóng… Nóng quá…”