Đọc truyện Mộng Đổi Đời – Chương 24
Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo là Uông Trường Xích không bị gãy chân gãy tay mà chỉ bị nội thương. Có điều, phiền toái là ở chỗ, bộ phận sinh dục của cậu bị gạch rơi trúng, dập nát, tinh hoàn phía bên phải cũng bị tương tự. Bác sĩ đặt ống dẫn nước tiểu, mổ lấy tinh hoàn ra, khâu khâu vá vá cố gắng giữ nguyên hình nguyên trạng bộ phận sinh dục. Khi thuốc mê hết tác dụng, ý thức được khôi phục, tay phải của Uông Trường Xích thò vào trong đũng quần một cách bản năng, nhưng lần nào cũng bị tay của Tiểu Văn ngăn cản. Trong cảm nhận của Uông Trường Xích, hình như giữa hai đùi cậu lúc này đang trống không, trống đến mức có thể xây cả một sân bóng đá ở đó, nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, cậu đã không hề tự giác biến thành thái giám! Do vậy mà Uông Trường Xích rất muốn kiểm tra lại cảm nhận của mình. Tay phải bị giữ chặt thì cậu dùng tay trái, tay trái bị giữ nốt thì cậu dùng miệng thì thào:
– Còn không?
– Vẫn còn.
Uông Trường Xích thở một hơi thật dài như thể mình vẫn còn đang giữ được tư cách của một người đàn ông, cho dù nó đã bị đánh mất từ lâu lắm rồi.
– Rõ ràng đây là một phản ứng linh tính. Cho dù là chân run, ngực đau, miệng khô hay đầu choáng đều là linh tính, là do ông trời dùng phương thức đặc biệt để buộc anh đến đây ngăn trở hành vi phá thai của em.
– Thế thì ông trời quá mất nhân đạo.
– Nhưng ông trời lại giúp chúng ta giữ được một sinh mệnh.
– Một người bị thương, một đứa sắp ra đời, người chịu trách nhiệm như vác một đống gạch lên vai.
– Ông trời không tuyệt đường sống của chúng ta đâu.
– Đã tuyệt rồi. Em càng ngày càng thấy xa vời với cuộc sống mà anh đã vẽ ra.
– Bảo vệ được con thì phải gánh chịu một chút trừng phạt mới công bằng, không thế tất cả mọi việc đều diễn ra tốt đẹp như chúng ta muốn.
Tiểu Văn chỉ còn biết thở dài và thở dài. Uông Trường Xích đang an ủi Tiểu Văn nhưng thật ra là tự an ủi mình:
– Chuyện tồi tệ có khi lại là chuyện tốt.
– Lâu lắm rồi em không thấy được chuyện tốt.
– Có lẽ… họ sẽ bồi thường tai nạn lao động cho anh.
– Ngày xưa, ngay cả bạn học của anh là Hoàng Quỳ còn không hề bồi thường, dựa vào cái gì mà anh tin là họ sẽ bồi thường cho anh?
– Anh chỉ nói là có thể thôi mà.
Tiểu Văn lại thở dài, tiếng thở dài nghe sao mà tuyệt vọng.
Mây ngày sau, An Đô Lão đưa giám đốc công trường đến bệnh viện thăm Uông Trường Xích. Ngoài một bó hoa và mấy lời chúc sức khỏe ra, họ còn để lại một gói giấy hình chữ nhật. Tiểu Văn không chờ cho bóng dáng của họ khuất khỏi hành lang đã vội vạn mở gói giấy, bên trong là hai mươi nghìn nhân dân tệ. Không tin nổi đó là sự thật, Tiểu Văn lấy một tờ đến bên cửa sổ để soi tờ giấy bạc. Hiện ra trước mắt cô ấy là hai cái đầu người và sợi kim tuyến ngừa giả mạo. Tiểu Văn kêu lớn:
– Trường Xích à, là tiền thật.
– Hai mươi nghìn. – Uông Trường Xích cười cười. – So với bán thận thì vẫn cao hơn nhiều.
Tiểu Văn hình như không nghe thấy câu nói đầy chua chát của Uông Trường Xích, cẩn thận nhét tờ giấy một trăm Nhân dân tệ vào cọc tiền, nhưng do cọc tiền này được một mảnh giấy bó lại rất chặt nên cô nhét vào rất khó khăn, lâu lắm mới nhét vào được. Xong, cô ấy dùng giấy báo gói hai cọc tiền lại nhưng tay chân luống cuống thế nào mà gói mãi không xong, tờ báo không bung ra cũng bị xộc xệch, không giống như hình trạng ban đầu. Uông Trường Xích nói:
– Người ta có kinh nghiệm gói tiền bao nhiêu năm mới có thể gói được gọn gàng như vậy. Em chỉ thấy tiền lần đầu, làm sao có thể gói được gọn gàng như người ta.
Tiểu Văn đành bỏ cuộc, ngước đầu lên nói:
– Có được số tiền này rồi, em không cần đi làm mát xa nữa, đúng không?
– Anh đã nói rồi, anh sẽ cho em cuộc sống của một người thánh phố.
Suýt chút nữa thì Tiểu Văn đã lên tiếng cảm ơn, nhưng miệng vừa động đậy thì cảm thấy có gì đó không ổn. Hình như có một bí mật đáng sợ nào đó trong chuyện này. Sắc mặt Tiểu Văn bỗng nhiên xanh tái, nói:
– Không phải là anh cố ý…
– Cố ý cái gì?
– Cố ý ngã.
– Anh bị choáng thật sự mà.
Cho dù Uông Trường Xích có giải thích thế nào thì lòng Tiểu Văn vẫn cứ băn khoăn: Trường Xích cố ý gây tai nạn để hưởng tiền bồi thường! Nếu đó không phải là sự thật thì làm sao có thể giải thích lời thề của chồng. Lương mỗi tháng vỏn vẹn năm trăm đồng, lấy đâu ra cơ sở để thề rằng, sẽ cho con ăn no mặc ấm, được giáo dục tốt, thi đỗ đại học, có công việc, có địa vị, tuyệt đối không gióng như bố nó…
– Không cần quan tâm đến chuyện cố ý hay vô ý nữa, cầm được tiền trong tay mới là đạo lý trươc mắt. Ông chủ anh đã nói là, không cần biết là mèo đen hay mèo trắng, chỉ bắt được chuột mới gọi là mèo hay.
Ngẫm nghĩ một lát, Tiểu Văn thấy lời Uông Trường Xích cũng có cái lý của nó, dù sao thì so với việc bán thận cũng chẳng thua thiệt gì nên không nói gì thêm, giấu tiền thật sâu dưới đáy túi.
Tuy ngoài miệng nói cứng như vậy nhưng trong lòng Uông Trường Xích lại bắt đầu nhen nhóm nỗi hoài nghi. Cậu cố nhớ lại toàn bộ diễn tiến của quá trình ngã xuống khỏi giàn giáo. Ban đầu, Uông Trường Xích vẫn nghĩ là mình không hề cố ý, mỗi tình tiết của sự việc có thể chứng minh là cậu hoàn toàn vô ý. Nhưng ý nghĩ về cố tình ngã dần dần đã chiếm thế thượng phong, đè ý nghĩ “không cố ý” xuống tận dưới bùn đen. Do vậy, Uông Trường Xích càng suy nghĩ, càng hồi tưởng thì chân tướng của sự việc càng lộ rõ, càng khiến cậu cảm thấy mình thật vô sỉ, ngay cả cái đêm mà Tiểu Văn vạch từng ngón tay cậu để lấy chìa khóa mở cửa phòng, hình như cậu đã biết nhưng vẫn cố tình ngủ say, thậm chí là còn cố ý nới lỏng từng ngón tay để Tiểu Văn có thể đi kiếm tiền. Sự thật có thể không phải là như vậy, nhưng tại sao trong tiềm thức của Uông Trường Xích lại nảy sinh những ý nghĩ kỳ quặc như vậy? Tại sao lại bị chính mình thuyết phục? Vì nghèo đói ư? Một kẻ không tiền thì lấy đâu ra sự thật. Cố ý thì vẫn là cố ý thôi, cậu tự an ủi, nếu không cố ý thì tôi không thể sống nổi ở thành phố này. Cứ thế, ngày nào Uông Trường Xích cũng chìm đắm trong những suy nghĩ, những hồi tưởng, những dằn vặt và cũng từ đó, những chấn thương của cậu cũng dần dần bình phục. Trong thời gian chăm sóc Uông Trường Xích ở bệnh viện, Tiểu Văn đã tranh thủ lúc rỗi đến khoa Phụ sản để siêu âm. Bác sĩ nói thai nhi bình thường, lại là con trai. Nghe được tin này, Uông Trường Xích sướng muốn phát cuồng.
Từ ngày ấy về sau, Uông Trường Xích không cho Tiểu Văn đến bệnh viện chăm sóc mình nữa mà yêu cầu vợ về nhà trọ nghỉ ngơi, yên tâm dưỡng thai. Cậu còn bảo Tiểu Văn phải hầm gà và xương với khoai tây, cà rốt cho thật nhừ để ăn với một niềm hy vọng là vợ sẽ đẻ ra một thiên tài. Tiểu Văn không chịu về nhà trọ, Uông Trường Xích bèn tuyệt thực. Không còn cách nào khác, Tiểu Văn đành phải nghe lời. Mắt Uông Trường Xích dõi theo bóng Tiểu Văn với túi quần áo bẩn trên tay cho đến khi không nhìn thấy được nữa mới bê hộp cơm đặt trên đầu giường lên, ừa ăn vừa cười trong niềm hạnh phúc vô bờ. Uông Trường Xích đã có thể tự rời khỏi giường để đi lại, tuy vẫn còn đau lắm nhưng dù sao thì cậu cũng có thể tự lo liệu cho mình. Chuyện cơm nước khá đơn giản, chỉ cần gọi một tiếng là đã có người bê đến tận giường, Uông Trường Xích chỉ có việc trả tiền. Nhà vệ sinh ở ngay phía bên phải cửa phòng bệnh, cách giường Uông Trường Xích chỉ khoảng năm mét, cậu có thể vịn theo tường mà đến nhà vệ sinh. Có điều khi đi tiểu, đường tiểu của Uông Trường Xích vẫn còn rất đau. Cách vài ba ngày, Tiểu Văn mới đến bệnh viện để thay quần áo, chưa nói được dăm ba câu đã há miệng ngáp liên tục, làm như thế giới này không cho phép cô ngủ lấy một giấc ngon vậy. Những lúc ấy, Uông Trường Xích thường hỏi:
– Em bị làm sao thế?
– Không ngờ là ngủ nhiều quá cũng có thể biến thành nghiện ngập, càng ngủ càng thấy buồn ngủ.
– Phụ nữ mang thai đều thế cả, em ngủ càng nhiều, càng ngon thì con trai của chúng ta càng khỏe mạnh.
Một đêm khuya, ngực Uông Trường Xích bỗng nhiên đau nhói, choàng tỉnh khỏi giấc mơ, cảm thấy cơn đau ngực vừa rồi với cơn choáng đầu trước kia ở công trường có điểm tương tự nào đó, giống như điện giật, đến rất đột ngột và biến mất cũng rất nhanh, không hề có dư âm. Cậu trăn trở trên giường, không tài nào chợp mắt được nữa, đành ngồi dậy, chống đôi nạng ra khỏi phòng bệnh, mỗi bước chân là một lần dừng lại, mỗi lần dừng lại là kèm theo một cơn đau, hình như phần dưới của cơ thể có một sợi gân nào đó được nối không phù hợp với toàn thân nên đã đứt lìa. Nhưng Uông Trường Xích cố cắn răng chịu đau, đi vào thang máy, xuất hiện ở tầng một rồi đi thẳng về phía cổng bệnh viện. Gió lạnh táp vào người, từ thắt lưng trở xuống buốt giá, đau đến tê dại. Vẫy một chiếc taxi, Uông Trường Xích đi về nhà trọ. Nhẹ nhàng mở cửa, Uông Trường Xích nghĩ rằng sẽ bắt gặp Tiểu Văn đang ngủ say nhưng không ngờ là giường trống không, Tiểu Văn không có mặt ở nhà. Ngồi bên mép giường, Uông Trường Xích cầm chiếc gối lên ngửi. Có một mùi thơm rất nồng. Cậu tắt đèn ngồi trong bóng đêm, nhưng chỉ được một lát, cậu nghĩ Tiểu Văn quay về sẽ sợ à chết ngất nên bật đèn trở lại.
Ánh đèn chiều từ trên đầu xuống, chiếc bóng của Uông Trường Xích in trên nền nhà. Uông Trường Xích quan sát đôi dép lê cuối giường, chiếc rương trong góc phòng, chạn thức ăn gần bếp, ô đi mưa, bàn ăn và bình nước lạnh trên đó… Mắt Uông Trường Xích bắt đầu mờ dần, những tĩnh vật trước mắt bỗng biến thành mơ hồ, trắng xóa, dao động. Cái nhìn của Uông Trường Xích không còn tiêu điểm, không còn trung tâm, không còn mục tiêu nữa. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hình như là lâu lắm, trong cái nền trắng xóa của không gian ấy hình như có một điểm đang di động. Tầm nhìn của Uông Trường Xích tập trung vào cái điểm di động ấy, nhận ra đó là một con gián. Nó đang bò chầm chậm lên bình nước, đi một vòng xung quanh nắp bình rồi từ trên nắp bình bò ngược xuống, trên mặt bàn bò một vòng rồi lần theo chân bàn bò xuống đất. Con gián bò đến trước mặt Uông Trường Xích, ngay dưới đầu ngón chân của cậu ấy, nửa muốn thám thính cái vật thể trước mắt, nửa như do dự, đứng yên bất động. Cuối cùng thì con gián cũng bò lên bắp chân Uông Trường Xích, mỗi bước chân của nó gây ra một chút ngứa ngáy trên chân cậu. Nhưng Uông Trường Xích cố gắng giữ yên lặng và bất động vì sợ con gián sẽ chạy mất, cậu sẽ mất một người bạn trong đêm hôm khuya khoắt này. Con gián đứng lại chỗ đầu gối, dường như đang suy tính là có nên bò tiếp lên đùi hay không. Uông Trường Xích ngừng thở, mắt nhìn con gián không chớp như đang chờ quyết định của nó.
Tiếng mở cửa đột ngột vang lên khiến Uông Trường Xích giật mình. Tiểu Văn đứng ngay trước cửa. Vì quá ngạc nhiên nên đôi mắt cô trợn tròn như muốn bắn ra khỏi hốc mắt. Mười đầu ngón tay Tiểu Văn nắm chặt lấy một chiếc túi vải, trong đó có một vật khá cứng. Một chiếc áo gió màu tối được khoác trên người Tiểu Văn, cổ cũng có một chiếc khăn quàng màu phấn hồng, gương mặt được trang điểm khá kỹ, đôi môi đỏ chót, son đánh rất dày khiến Uông Trường Xích có cảm giác là son có thể kéo xệch đôi môi cô xuống phía dưới bất kỳ lúc nào. Uông Trường Xích là người lên tiếng trước với ba tiếng lộc cộc “Về rồi à?”. Tiểu Văn cũng chỉ “ừ” một tiếng nhẹ rồi bước vào phòng, thuận tay khép cửa lại, cởi giày mang dép. Lúc này Uông Trường Xích mới phát hiện đôi giày Tiểu Văn vừa cởi ra là một đôi giày cao cổ. Mấy ngày không gặp mặt mà Tiểu Văn hoàn toàn biến thành một cô gái thành phố, thậm chí những quần áo, trang sức của cô ấy đều là những món hàng thời thượng lúc ấy.
– Em vẫn đi làm à?
– Mát xa chân thì có gì phải lo nào? – Vừa nói, Tiểu Văn vừa lôi trong túi vải ra một xấp tiền đặt lên bàn. – Số tiền này là em kiếm được trong đêm nay, bằng nửa tháng lương của anh.
– Ai mà đại lượng đến như vậy? Chỉ mát xa chân mà lại cho em nhiều đến thế sao?
– Tiền này gọi là tiền boa. Nếu khách cảm thấy khoan khoái khi được mát xa, thuận tay họ có thể cho một trăm, hai trăm, có khi cũng chỉ mười đồng. – Vừa nói, Tiểu Văn vừa mở rương, lấy ra một xấp tiền nữa rải lên giường. – Đây là tiền mà em kiếm được trong gần đây, cộng tất cả lại có thể hơn hai nghìn.
– Bình quân mỗi đêm hai trăm. Em kiếm tiền dễ dàng quá nhỉ.
– Ý anh là sao?
– Không có gì cả.
– Nhưng… còn có người kiếm được nhiều tiền hơn em…
– Không phải là chúng ta đã có hai mươi nghìn tiền bồi thường rồi sao?
– Anh nghĩ tiền có thể cắn chết người sao?
– Vấn đề là em phải giữ gìn trong sạch để còn lưu lại cho con mình.
– Không có tiền liệu có giữ được sự trong sạch không?
– Điều này còn phải xem tiền ấy có trong sạch không?
– Thế anh cố ý ngã để kiếm tiền bồi thường, tiền ấy trong sạch à?
– Có lẽ nào tiền em kiếm được đều đổi lấy từ việc mát xa chân?
– Còn đổi lấy từ đâu nữa?
– Anh làm sao biết được.
– Thế thì đừng có ngậm máu phun người!
Tuy lời Tiểu Văn mang tính chém đinh chặt sắt như thế nhưng nhìn vào đôi mắt của cô ấy, Uông Trường Xích phát hiện một thoáng do dự. Thoáng do dự ấy từ đôi mắt Tiểu Văn khiến niềm tin của Uông Trường Xích dường như biến mất, có điều cậu không truy hỏi nữa, bởi nước mắt lăn dài trên má Tiểu Văn, thoáng do dự lúc nãy đã biến thành nỗi ấm ức. Tuy không muốn ôm, không muốn an ủi Tiểu Văn chút nào nhưng Uông Trường Xích lại làm ngược với tâm trạng mình, cậu ôm lấy vợ và thầm an ủi rằng, mình đang ôm con trai.
– Thêm mười lăm ngày nữa là em không thể che giấu chuyện mình có thai được nữa. Muốn kiếm tiền cũng chỉ kiếm thêm được mười ngày nữa thôi.
– Dừng lại ngay lập tức, nếu không sẽ có người chết!
– Việc quái gì mà ghê gớm thế?
– Giết người đốt nhà, chuyện ấy ai mà chẳng biết làm?
– Được rồi, vậy em không quan tâm đến chuyện kiếm tiền nữa.
– Em chỉ nên quan tâm đến chuyện sinh con.