Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 57: Quy thuộc quang minh (thất)


Đọc truyện Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ – Chương 57: Quy thuộc quang minh (thất)

“Nè, ngươi nhìn vậy là sao?” Ngân Long điện hạ mặt dày rốt cuộc cũng không chống cự nổi ánh mắt dịu dàng trắng trợn trước nay chưa từng có của đoàn trưởng đại nhân, trên mặt toát ra một chút không tự nhiên.

Kleist chú ý thấy từ ‘long’ này khiến người bên ngoài xầm xì, mỉm cười nói: “Ta là kỵ sĩ, ngươi trùng hợp là long, thật thâm tình.”

Taiya chả hiểu gì.

Những người khác tưởng ‘long’ là lời tán tỉnh của riêng bọn họ, hơi xấu hổ, rồi lại bắt đầu bàn tán về một mặt ‘không muốn người biết’ của đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ.

Khách mời chỉ để giữ thể diện cho Audrey, chủ nhà và khách vốn không có tình cảm gì, đợi buổi lễ chấm dứt, yến hội cũng kết thúc.

Kleist cùng phu nhân Grantham tiễn bước các khách mời, hắn vừa về phòng, đã bị kéo vào một ***g ngực lạnh như băng, một đôi tay khẩn cấp dạo chơi trên người hắn.

“Ta chưa đồng ý gì cả.” Kleist lạnh lùng nói.

Taiya dừng lại, tiếp tục kéo quần hắn.

Kleist nói: “Ngươi từng nói không phải vì làm loại chuyện này mới thích ta.”

“Không phải!” Taiya dùng âm lượng che giấu chột dạ.

Quần Kleist bị cởi đến đầu gối, nhưng hắn không để ý, kéo ghế dựa ngồi xuống, “Nói ngươi thích ta bao nhiêu đi.”

Taiya: “… Có thể dùng hành động chứng minh không?”

Kleist đáp: “Nếu đáp án của ngươi khiến ta vừa lòng, có lẽ…” Hắn nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, “Chúng ta còn chút thời gian.”

Taiya nghĩ đến khả năng dùng vũ lực trấn áp.

Kleist nói: “Bọn Layton đang ở tầng trệt.”

Taiya: “……” Nếu đánh nhau thật, dù thắng cũng lãng phí thời gian. Nó cúi đầu nhìn tiểu ‘Kleist’ trước ngực, nói: “Ngươi là nhân loại duy nhất bổn soái long nhìn thuận mắt.” Đây không phải nói dối. Cả ngày đối mặt với Kleist, nhìn riết cũng thuận mắt thôi, không nhìn thấy còn hơi nhơ nhớ nữa. Đặc biệt là thời kì chiến tranh lạnh nửa vời gần đây, nó thậm chí còn có thói quen mỗi ngày nhìn ngực một lát rồi mới ngủ tiếp.

Kleist nói: “Rất vinh hạnh.” Hoàn toàn không phải giọng điệu vinh hạnh.

Taiya thẹn quá thành giận: “Cả long căn ngươi cũng sờ rồi, giờ còn muốn quỵt hả?!” Nếu không định quỵt, có ngon thì đừng sờ.

Kleist nói: “Nhân loại không có quy định đó.”

“Hử?” Taiya nghĩ một lúc mới hiểu, “Ý ngươi là, ngươi còn có thể đi sờ người khác?”

Kleist từ chối cho ý kiến.

Taiya nắm vai hắn khiêng lên, sau đó đặt lên giường, cả người nhào lên, cắn loạn lên cổ. Trải qua đào tạo của Kleist, nó vốn cũng có kỹ xảo cắn, nhưng dưới cơn thịnh nộ, ngay sau đó đã cắn ra mấy điểm hồng hồng tím tím loang lổ.

Kleist thế mà không tức giận, dịu dàng nhìn cái đầu đang đung đưa trước ngực, thậm chí còn có chút dung túng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng nó như ngầm cổ vũ.

Taiya đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi chưa nói thích ta!”

Kleist ngẩn người.

“Còn ngươi. Ngươi thích ta không?” Taiya như nông dân đổi đời hát bài ca, hùng hổ truy hỏi, “Ngươi thích ta bao nhiêu?”

Kleist trầm mặc.

Ban đầu, Taiya vì muốn trả đũa nên mới hỏi, nhưng thấy hắn do dự, đột nhiên nghiêm túc lên, “Mau nói!”

Kleist nhìn thẳng vào mắt nó, tim chậm rãi được lấp đầy, bức tường chắn mười mấy năm đúc thành thoáng cái nổ tung, tùy ý con rồng bá đạo này xông vào chứng kiến vầng sáng ấm áp hắn che giấu từ lâu: “Ừ, ta thích ngươi.”

Thân thể Taiya như bị đóng băng, cả người giật mình. Nhưng băng trên người nhanh chóng bị ánh dương hòa tan, tràn ngập ấm áp, cảm nhận được nỗi hưng phấn trước nay chưa từng có, nhất là chỗ đó, cách quần đâm vào Kleist, chỉ hận không thể lập tức vọt vào, hung hăng xỏ xuyên người dưới thân này!

Long luôn thuộc trường phái hành động.


Kleist còn đang thích ứng với sự thay đổi tâm tình, quần áo trên người đã bị thô lỗ xé thành vải, chỉ còn hai mảnh trên mông và lưng.

Taiya thở hổn hển, muốn thể nghiệm khoái cảm của McKee và Danco, nhưng bị Kleist đè lại. Tròng mắt xanh nhạt đỏ lên, dường như chỉ cần Kleist tiếp tục ngăn cản sẽ phát cuồng.

Kleist cười khổ: “Ngươi không học kỹ thuật sao?”

Taiya ngẩn ra, bổ nhào vào hắn, gặm loạn lên.

Miệng Kleist bị ngăn nói không nên lời, lúc kịp phản ứng, cơn đau như bị xé rách đã quét tới.

Taiya hưng phấn đến hai mắt bốc hỏa, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt hắn.

Kleist chậm rãi thả lỏng chân mày, lẳng lặng ngắm vẻ vui thích trên mặt Ngân Long đồng sinh đồng tử với mình, lòng ngập tràn nỗi vui sướng, không cảm thấy chút khổ sở nào. Vốn, loại đau đớn này cũng không là gì với hắn, ngược lại thả lỏng thân thể hơn, giúp lần đầu tiên của nó thêm thoải mái.

Long là sinh vật không biết mệt mỏi, đến lần thứ ba nó mới phát hiện vết thương của Kleist, ngực cứng lại. Không phải chưa từng thấy hắn bị thương, nhưng chưa bao giờ chứng kiến hắn bị mình gây thương tích, nó bỗng cảm thấy hơi khổ sở, không còn hưng trí gì nữa, cúi đầu liếm liếm miệng vết thương của hắn.

Kleist tỉnh táo lại, quay đầu nhìn nó, sau đó lấy một lọ nước thánh ra đưa cho nó, “Giúp ta tẩy rửa một chút.” Giọng hắn hơi khàn khàn.

Taiya ôm hắn tẩy rửa thân thể, sau đó về giường dùng nước thánh cẩn thận rửa miệng vết thương, nhìn chúng nó biến mất hoàn toàn mới thở phào nhẹ nhõm, trở tay kéo người vào lòng.

Kleist vỗ lưng nó, “Ngủ đi.”

Làm sao ngủ được?

Taiya nhớ tới tư vị tuyệt vời vừa rồi, cơ thể sung sướng đến run lên, chốc thì hôn hôn trán Kleist, chốc thì hôn hôn tai hắn, chốc lại ôm lấy hắn, nhất quyết muốn đưa đầu lưỡi xâm nhập vào miệng hắn.

Kleist mở mắt: “Ngươi có muốn nếm thử một chút cảm giác vừa nãy của ta không?”

Taiya cứng đờ, dưới mông hơi co rút lại.

Kleist nhắm mắt, thản nhiên nói: “Vậy an phận một chút.”

Taiya nhìn hắn khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, không tiếng động hừ hừ, nhưng lại không nỡ buông ra, cuối cùng đành hôn hôn hai má hắn rồi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Taiya tỉnh lại, chuyện đầu tiên muốn làm là bắt Kleist ôn chuyện cũ, nhưng duỗi tay ra mới phát hiện người không còn trên giường. Taiya nổi giận vì cảm thấy bị bỏ mặc, rửa mặt qua loa, trực tiếp lao xuống.

Kleist đang cùng bọn Layton ngồi quanh bàn ăn sáng.

Taiya cả giận: “Sao ngươi không ngủ thêm chút nữa?”

Kleist nói: “Ta vẫn rời giường vào giờ này.”

“Hôm nay không giống.” Taiya nói.

Không giống cái gì?

Đám Layton vểnh tai.

Kleist đáp: “Ta sẽ không thay đổi thói quen sinh hoạt.” Mắt thấy Taiya lại muốn xù lông, hắn thong thả nói: “Tương lai rất dài, có thể tập làm quen.”

Tương lai rất dài?

Taiya được trấn an, lấy một chiếc ghế dựa, kiên quyết chen vào giữa Matt và Kleist.

Matt: “……”

Layton lấy khuỷu tay đụng đụng Ernest, “Cậu cảm thấy đoàn trưởng……”

Ernest nói: “Hãy tin tưởng đoàn trưởng.”

……


Những lời này nói lớn thế làm gì? Hắn không tin đoàn trưởng lúc nào, hắn chỉ muốn nhiều chuyện một chút thôi mà! Layton buồn bực cúi đầu ăn sáng.

Người hầu cầm một phong thư đến, nói là một thị vệ đưa tới, người đang ở ngoài cửa, chỉ đích danh Kleist — đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ xuất thân Samanlier đã không còn là bí mật.

Kleist mở thư, biểu tình hơi vi diệu, cuối cùng cười cười, “Lịch trình kế tiếp của chúng ta là gì?”

Layton nói: “Bỏ qua sự kiện tài trợ của phân hội phía Nam, chúng ta không còn lịch trình gì khác ở Samanlier nữa. Căn cứ theo lệ thường, chúng ta nên chuyển qua Masai, sau đó đến Langzan, Sonlisgar, Tanjierli, Julan…” Hắn thấy Reginald và Audrey nắm tay xuống lầu, cười nói: “Đây chính chuyến hành trình tuần trăng mật kinh điển, cuối cùng từ đế quốc Kanding về Sangtu.”

Mặt Audrey đỏ hồng, nắm tay Reginald chặt hơn.

Reginald giúp cô kéo ghế dựa, sau đó hôn trán cô, ngồi xuống: “Tôi không có ý kiến.”

Kleist nói: “Có thể chúng ta còn phải ở Samanlier một thời gian.” Hắn vẫn cảm thấy Samanlier sẽ phát sinh chuyện gì đó có liên quan tới thần hội.

Mắt Layton dừng trên bức thư, “Có liên quan gì tới phong thư này không?”

Kleist bảo: “Gloria muốn gặp ta.”

“Vì sao?” Layton tò mò. Nếu hắn không nhớ lầm, ý trung nhân của Gloria hình như là…

Reginald dịu dàng rót sữa cho cô vợ mới.

Taiya cắn bánh mì, khóe mắt thường thường liếc về phía Kleist.

Kleist bình tĩnh ăn súp ngô, chậm rãi nói: “Cô ấy nói, cô ấy biết giao dịch giữa phân hội phía Nam và Samanlier.”

Dù sự thật chứng minh sự kiện tài trợ của phân hội phía Nam là Giáo hoàng hạ lệnh, nhưng kỵ sĩ nào cũng có trái tim tràn đầy nhiệt huyết, mà nhiệt huyết luôn đi cùng với tò mò. Bọn họ rốt cuộc vẫn hẹn gặp thị vệ truyền tin kia.

Thị vệ cũng không biết nội dung trong thư, chỉ phụ trách dẫn đường: “Tôi chỉ có nhiệm vụ đưa các vị đến nhà tù Nabis.”

Layton lẩm bẩm: “Mấy lời này thực sự là điềm xấu.”

Kleist vẫn để lại Reginald đang trong tuần trăng mật, để cậu làm bạn với Audrey. Reginald kháng nghị không hiệu quả. Ngược lại, McKee và Danco là bị mang theo, trải qua lần thổ lộ tâm tình đêm qua, tình cảm của một người một long tiến vào giai đoạn mới, bắt đầu chú trọng phát triển tinh thần. Tiền đề của phát triển tinh thần là thỏa mãn tinh thần rồi mới phát triển.

Vì thế cục thành Bothe mỗi phút mỗi giây đều xảy ra biến hóa, bọn họ không dám trì hoãn thời gian, dùng xong bữa sáng thì lên đường ngay. Lúc đến thành Bothe cũng vừa lúc giờ ăn trưa.

Thị vệ tìm hai chiếc xe ngựa, đưa họ đến thẳng nhà tù Nabis. Đây là nơi chuyên giam giữ quý tộc, theo Kleist biết, vị Đại hoàng tử kiềm chế không được đã mưu phản cũng ở đây.

Nhà tù canh giữ nghiêm ngặt, mới đầu quản ngục không đồng ý, lúc sau thị vệ bước ra nói Kleist là vị hôn phu của Gloria, mới lấy được tư cách thăm tù, nhưng thị vệ chỉ có thể đưa một mình Kleist vào.

Không đợi thánh kỵ sĩ phản đối, Taiya đã tạc mao, xách quản ngục lên, lạnh lẽo nói: “Muốn chết à.” Ý nghĩ của nó khác với các thánh kỵ sĩ, riêng ba chữ ‘vị hôn phu’ đã khiến nó khó chịu, thế mà còn đòi gặp riêng?!

Thị vệ sợ gặp họa, vội hỏi: “Xin tin tưởng tôi, mấy vị này tuyệt đối sẽ không cướp ngục.” Y lấy một túi đồng vàng ra.

Kleist nhìn lướt qua, ít nhất ba mươi đồng.

Quản ngục nổi giận đùng đùng, đang muốn nói chuyện thì người bên cạnh nắm chặt cánh tay, hai người khe khẽ nói nhỏ một lát, Kleist và Taiya được thông qua. Đám Layton muốn theo vào, nhưng lại không thể bắt chước Taiya không kiêng nể gì như vậy, đành trơ mắt nhìn bóng dáng ba người kia biến mất bên trong cửa.

Ernest hỏi McKee: “Đầu long đó lợi hại không?”

McKee nói: “Khá lợi hại.” Yêu ai yêu cả đường đi lối về chính là đây.

Ernest nói: “Lợi hại cỡ nào?”

McKee đáp: “Có thể lật tung cả nhà tù này quăng lên trời.”

Layton lắc đầu: “Như vậy không tốt lắm.” Ừm, yên tâm rồi.


Bên trong nhà tù chia thành hai dãy, nam trái nữ phải. Quản ngục dẫn đường, bọn họ xuyên qua hành lang thẳng tắp, bước xuống cầu thang vòng vèo lê thê đến tầng hai dưới đất, đẩy song cửa sắt ra, cuối cùng thấy được Gloria đang ngồi ngẩn người. Cô gái tóc vàng mắt xanh chỉ cần xuất hiện đã tỏa sáng khắp nơi hiện tại hốc hác rất nhiều, nhưng vẫn rất xinh đẹp, chỉ có điều mảnh mai hơn.

Tiếng bước chân cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô lấy lại tinh thần, thấy Kleist thì mắt sáng lên, lập tức lại trở nên phức tạp, cắn môi yên lặng nhìn bọn họ đứng ở cửa.

Quản ngục gõ cửa, “Chỉ có mười phút.”

Thị vệ không muốn gã nghe được quá nhiều, muốn dẫn gã rời đi, nhưng chỉ nhận được nụ cười mỉa của đối phương, đành phải ở lại.

“Cô có chuyện muốn nói với ta?” Kleist hỏi.

Gloria đứng lên, vội vã đến trước gương sửa sang tóc mai, xong mới đi tới cạnh cửa, buồn bã nói: “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói trước đây của anh, có lẽ anh đúng.”

“Tnh yêu của tôi chỉ mang theo mù quáng, chỉ biết ngu ngốc tưởng tượng ra mặt tốt nhất của người đó.”

“Có lẽ, người ấy không thích hợp với tôi.”

“Ít nhất cũng nên ở chung một khoảng thời gian, đúng không?”

Cô dừng một chút, nói: “Nhưng tôi vẫn không đồng ý tình yêu bắt đầu từ hôn môi, như vậy quá tùy tiện. Có thể ngài là đàn ông nên không ngại, nhưng phu nhân phải làm sao?”

Nhìn bạn đời của mình cách cửa đàm luận tình yêu với một phụ nữ, Taiya khó chịu tới cực điểm: “Phu nhân ở đâu ra?!”

Gloria nhìn Kleist: “Ngài vẫn chưa tìm thấy…”

Taiya kéo Kleist, hôn xuống môi hắn, sau đó dường như biết Kleist sẽ tức giận, lập tức buông ra ngay.

Gloria, thị vệ, quản ngục: “……”

Quản ngục chợt hiểu tại sao Taiya đòi đi vào bằng được. Nhưng nơi này là nhà tù, các ngươi rốt cuộc đang làm gì?! Gã vừa gào thét trong lòng, vừa hăm hở hóng chuyện.

Kleist bình tĩnh lau môi, nói: “Không hợp lý với các người, nhưng với ta thì hiệu quả đến thần kì.”

Gloria há miệng, hồi lâu mới nói: “Anh… thế mà lại thích anh ta?” Trên mặt cô hiện rõ vẻ vừa chịu đủ đả kích.

Kleist hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”

Gloria cúi đầu trầm ngâm một lát, mặt khôi phục trấn định: “Như ngài đã đọc trong thư, đây là một giao dịch. Không rõ nội dung giao dịch là gì, nhưng hiển nhiên, một bên giao dịch chính là tiểu thiếu gia. Tôi nghĩ, có lẽ ngài sẽ muốn biết số tiền này chảy về hướng nào để tìm nó trở về.”

Mặt Kleist không chút thay đổi: “Chuyện cô nói không có ý nghĩa gì với ta, đó cũng không phải tiền túi của ta, ta không có ý định tìm về.”

Quản ngục cảm thấy lời họ nói không đơn giản, nhưng bắt không được thóp.

“Tiền chảy về rất nhiều nơi, rất nhiều người có hứng thú với nó. Có người quyền cao chức trọng, có cả sai dịch và người buôn bán nhỏ bình thường.”

Kleist ngẩn người. Ý cô là, Ngũ hoàng tử không dùng tiền chiêu mộ ma pháp sư và kỵ sĩ, mà cho quan chức quý tộc, sai dịch và người buôn bán nhỏ?

“Chúng còn chảy sang quốc gia khác…” Gloria muốn nói thêm gì đó, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng gây rối.

Sắc mặt quản ngục biến đổi, nói với Kleist: “Các ngươi làm gì?”

Taiya giơ tay đánh gã hôn mê, “Chúng ta ra ngoài xem.”

Gloria bỗng nhiên bắt lấy vai Kleist: “Dẫn tôi đi!”

Kleist quay đầu nói: “Là thánh kỵ sĩ, ta tôn trọng pháp luật tại bất cứ địa phương ở quốc gia nào.”

Gloria nói: “Chúng tôi không tạo phản, chúng tôi bị oan! Có người truyền tin tức giả!” Cô dồn dập giả thích, “Là người của Ngũ hoàng tử.”

Kleist bảo: “Đó là chuyện của quý quốc.”

“Anh cũng là con dân Samanlier.”

“Kể từ ngày gia nhập Đoàn Thánh kỵ sĩ, ta chỉ có một chủ nhân, đó là nữ thần Quang Minh.” Kleist tránh khỏi tay cô.

Gloria tuyệt vọng: “Tôi thích anh.”

Taiya lập tức kéo Kleist vào lòng, đấm một phát vào cửa sắt, cửa bị lõm một dấu to.

Gloria sợ hãi kêu lên một tiếng, thị vệ muốn che trước cửa nhưng không dám, y chỉ là người thường, căn bản không học đấu khí, chỉ được mỗi cái thân khoẻ mạnh, nhưng vẫn không chịu nổi một ngón tay của Taiya.


Taiya lạnh nhạt liếc họ, nhanh chóng đưa Kleist rời đi.

Nhà tù Nabis bị tầng tầng bao vây, Nhị hoàng tử tự cầm quân. Đoàn Thánh kỵ sĩ bị trong ngoài giáp công.

Kleist đến hành lang, liền bị vô số hỏa cầu và băng tiễn đánh lén. Hắn muốn dùng đấu khí hộ thể, nhưng bị Taiya ôm chặt, che chở bằng thân thể nó. “Không thể dùng đấu khí của ngươi.” Nó biết hắn chỉ dùng một chút đấu khí là bị đau rồi.

Kleist nói: “Ta nhịn được.”

“Ta không nhịn được.” Taiya trừng mắt nhìn hắn, hét lớn một tiếng. Hỏa cầu đánh vào lưng nó, không dễ chịu lắm.

Kleist biết nếu nó không biến thành long thì không có bao nhiêu sức chiến đấu, chỉ có lực phòng ngự. Hắn đang muốn thoát khỏi trói buộc của nó, bỗng nghe một tiếng long gầm, người trước mắt người đã biến thành Ngân Long rực rỡ, đầu long to lớn chọc thủng trần nhà hành lang, vươn ra như pháo đài vững chắc, từ trên cao nhìn xuống nhân loại nhỏ bé.

Đám kỵ sĩ dưới sự yểm hộ của ma pháp sư đang muốn tiến lên thì bị dọa lui vài bước, khiếp sợ nhìn sinh vật mĩ lệ cường đại trong truyền thuyết!

Kleist nhíu mày. Nội bộ Samanlier đang đấu đá kịch liệt, nghi thần nghi quỷ với bất cứ chuyện gì, giờ không phải lúc nên bại lộ thân phận. Nhưng nó vì mình mới bại lộ, nghĩ như thế lại cảm thấy… cũng không có gì không tốt.

Taiya dùng móng vuốt nhấc hắn lên, bảo vệ trong ngực, phun một hơi khí lạnh vào đám ma pháp sư và kỵ sĩ đang dùng đấu khí và ma pháp công kích nó.

“Phòng ngự!”

Ma pháp sư rối rít niệm chú ngữ.

Kỵ sĩ vung kiếm vọt tới trước mặt nó.

Đồng tử nó co rút lại, há miệng thật rộng, hàn khí như sóng cuồn cuộn đánh đến, hai kỵ sĩ né không kịp, biến thành người băng ngã xuống đất tan xương nát thịt.

Nối sợ hãi dần lan tràn.

Người trong ngục bắt đầu lui ra ngoài.

Nhìn Ngân Long đại phát thần uy, Nhị hoàng tử lại cực kỳ hưng phấn: “Chao ôi, một sinh vật xinh đẹp như vậy lại thực sự tồn tại! Ta muốn có nó, ta nhất định phải có được nó. Người đâu, bắt nó lại!”

Đám Layton đang bị bao vây thấy Taiya tức giận, tưởng Kleist gặp nguy hiểm, không bảo tồn thực lực nữa, trực tiếp tiến vào ngục. Đoàn Thánh kỵ sĩ vốn là đoàn kỵ sĩ có tố chất cao nhất thế giới hiện thời, nhà tù Nabis tự nhận là tường đồng vách sắt hoàn toàn không chịu nổi một kích.

Nhị hoàng tử vì muốn kéo gần khoảng cách với Taiya, lệnh thủ hạ tăng cường công kích. Danco và McKee cuối cùng cũng rơi vào phạm vi tấn công. Danco thoáng cái chắn sau lưng McKee, sắc mặt khẽ nóng lên, hai tay nắm cổ áo McKee, đột nhiên biến thân thành long.

Vì thế, Nhị hoàng tử vốn đang buồn bực vì bản thân cách Ngân Long một khoảng, một thoáng hoa mắt, đầu long bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt.

May mà người bên cạnh hắn đều do lão Hoàng đế cố ý chọn ra để bảo hộ hắn, ai cũng thân kinh bách chiến, lập tức đã đưa hắn rút lui.

Nhị hoàng tử nhìn hai long một đỏ một bạc, trong lòng ngứa ngáy, hận không thể gạt hết người ra, tự mình xông lên.

“Bắt lấy chúng nó, nhất định phải bắt lấy!” Hắn rít gào, “Một con cũng được, một con cũng được!”

Nhóm hộ vệ bên cạnh hoàn toàn không để ý đến hắn. Lúc này, đừng nói bắt long, giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi. Nhưng cả Danco, Taiya lẫn Đoàn Thánh kỵ sĩ, không ai định lấy mạng họ, nên khi vòng vây bị phá, đám Taiya và Danco cũng lập tức đưa người vọt lên không trung, giương cánh bay cao.

Lực chú ý của những người khác vẫn bị long hấp dẫn, đợi tới lúc lấy lại tinh thần muốn đi tìm thì không thấy người đâu nữa.

Cự long xuất hiện trên trời hiển nhiên khiến thành Bothe oanh động. Dù Taiya và Danco đã nhanh chóng tìm nơi yên tĩnh biến trở lại, nhưng có quá nhiều người tận mắt chứng kiến tư thế bay lượn oai hùng của chúng nó, lời đồn đã không thể khống chế được nữa.

Ánh mắt Taiya nhìn Kleist ẩn chứa chút chột dạ, “Tại bọn chúng xấu xa!”

Kleist gật đầu.

Taiya tưởng hắn sắp dạy bảo mình, ngược lại lo lắng không yên: “Không phải ta sai.”

“Ta biết.” Nhằm biểu lộ mình thực sự không trách nó, Kleist sờ lên mặt nó.

Thật thoải mái.

Tâm tư Taiya lại bay đến hướng không thuần khiết.

Danco và McKee theo bọn họ hạ xuống.

McKee hưng phấn nhảy xuống: “Hồi nãy ngầu đến ngu người luôn! Tôi rốt cuộc có cảm giác làm kỵ sĩ rồi.”

Kleist: “……” Định nghĩa kỵ sĩ của bọn họ khác nhau quá lớn, ít nhất, hắn không cảm thấy bị một cái móng vuốt nhấc lên, lắc tới lắc lui giữa không trung là cảm giác của kỵ sĩ. Nếu không, kỵ sĩ cần gì vất vả học đấu khí với chả tu luyện, cứ tìm sợi dây phơi đồ treo lên là được.

“Đúng rồi, bọn Ernest đâu?” McKee hỏi.

Kleist nói: “Yên tâm, họ sẽ nhanh chóng liên lạc với chúng ta.” Giờ hắn lo lắng nhất là, vì qua hệ với Đoàn Thánh kỵ sĩ, Quang Minh thần hội sẽ bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt đế vị ở Samanlier. Nhưng giao dịch Gloria nói rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ ngay từ đầu, Quang Minh thần hội đã có dính líu rồi sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.