Đọc truyện Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ – Chương 38: Con đường thí luyện (bát)
Truyền thuyết và hiện thực khác biệt quá xa như vuốt mèo đang gãi lên trái tim nhỏ bé của McKee. Hắn vừa hy vọng Kleist là thật – bản thân may mắn được đồng hành cùng một nhân vật truyền kỳ, vừa hy vọng hắn là giả – bảo trì hình tượng cao lớn rực rỡ của vị truyền kỳ trong lòng mình. Mâu thuẫn quá lớn khiến hắn rối rắm đến nửa đêm, không thể đi vào giấc ngủ.
Danco ôm hắn từ sau lưng, tay chân gác lên người hắn. Sau hơn một tháng liên tục bị cảm, hắn đành cam chịu tư thế ngủ này, ai bảo hắn không dám ngủ chung với Kleist, cũng không muốn bị Taiya đông chết.
Không thể không nói, Danco là một Xích Long cực kỳ xứng chức, vai rộng ngực lớn thân nhiệt cao, tay to chân dài, rất đáng tin cậy. Rúc trong lòng nó cảm giác như đang trốn trong một căn lều ấm áp, không cần quan tâm gió táp mưa sa bên ngoài.
Làn hơi dài ấm áp thổi qua gáy hắn. Gáy hơi ngứa, trái tim cũng ngứa theo. Ánh mắt McKee đang đặt trên người Kleist nằm ở cách đó không xa, nhưng tâm tư sớm đã chuyển sang Danco.
Nhánh cây trên đất bị giẫm nhẹ lên, Taiya bước tới, đối diện với ánh mắt sáng ngời của hắn, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nhìn, sau đó đến chỗ hắn.
McKee thầm nghi vấn: Ngươi làm gì?
Taiya vươn tay nhấc Danco lên, “Đi gác đêm.”
McKee: “……”
Taiya chỉ chỉ McKee: “Hắn muốn đi tiểu, sắp nhịn chết rồi.” Nói xong, còn thuận tiện cho McKee một ánh mắt đắc ý.
McKee: “……” Ai muốn tiểu!
Danco mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn nhìn McKee, lắc la lắc lư đi canh gác.
Xa rời cái ôm ấm áp, McKee nằm tại chỗ run rẩy chốc lát, chợt nhớ ra sau Taiya là đến lượt Kleist mới đúng, sao lại biến thành Danco?! “Này!” Hắn gọi Taiya.
Taiya nằm xuống bên cạnh Kleist, hờ hững, ngược lại là Kleist nghe tiếng mở mắt.
Đoàn, đoàn trưởng đại nhân……
McKee và hắn yên lặng nhìn nhau hai giây, “Tôi đi… đi tiểu.” Nhanh chóng chạy đi.
Kleist một lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo tia cười như có như không.
McKee trở về, không trở lại chỗ cũ mà chạy tới bên Danco. Danco đang cố gắng mở to mắt quan sát động tĩnh chung quanh, thấy hắn xuất hiện, khó hiểu chớp chớp mắt.
“Hơi lạnh.” McKee ngồi xuống sát bên nó. Lời này là nói thật, không có Danco ôm ấp, người hắn cứ như bị giội nước lạnh, lạnh đến phát bệnh.
Danco giang hai tay ôm hắn vào lòng.
Bất ngờ thân mật khiến thân thể McKee cứng ngắc, tùy ý nó kéo mình ôm lên đùi. Vì hai người chênh lệch chiều cao, nên dù ngồi trên đùi, hắn cũng cảm giác được hơi thở của nó phả lên hai má, thân thể càng không dám nhúc nhích.
Nếu là đàn ông với đàn ông, động tác này đích xác rất mập mờ, nhưng bọn họ là long và đàn ông, chắc là…… cũng được mà nhỉ?
Hắn lừa mình dối người nghĩ, co người lại, đầu gác lên vai nó.
Danco tưởng hắn còn lạnh, vòng quanh tay cánh hắn ôm thật chặt.
“Ngươi có hối hận khi ký khế ước với ta không?” McKee nhẹ giọng hỏi.
Danco: “Hử?”
“……Ngươi có hối hận khi ký khế ước với ta không?” Hắn nói rõ ràng từng chữ, mạnh mẽ hùng hồn.
Danco nói: “Không.”
“…… Vậy giờ ngẫm lại đi.”
“Vì sao?”
McKee ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phức tạp của Danco, dũng khí vất vả lắm mới phồng lên lại xẹp xuống, “Ta…… chán quá nên tìm đại đề tài để nói thôi.”
Danco vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta sẽ thông qua.”
“Ừ.” McKee ngắm trăng sáng trên bầu trời đêm.
Hôm nay trăng thật tròn, thật sáng.
Cho nên……
Tử dạ tinh linh trốn trên cây bị chiếu đến rõ ràng.
Hắn nhìn Tử dạ tinh linh, Tử dạ tinh linh cũng nhìn hắn.
……
“Rời giường mau! Kẻ địch giết tới cửa rồi!” McKee kịch liệt hét lên.
Kleist và Taiya nhảy lên, Taiya với Danco nháy mắt biến thành hình long, đưa kỵ sĩ của mình hộ sau người. Kleist nhìn chi chít Tử dạ tinh linh bước ra từ trong rừng, còn có tinh linh bị thương được giải cứu kia, lòng trầm xuống.
Hắn quá coi thường chúng nó rồi.
Hôm nay, hắn không thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của bọn chúng, suy ra đêm qua chúng nó cố ý phát ra động tĩnh khiến mình biết được. Có lẽ đúng như lời Tử dạ tinh linh kia nói, đánh lén là hành vi ti tiện, vì vậy dù bọn họ không phát hiện, chúng nó cũng không phát động tiến công.
“Chúng ta nói chuyện trước đã.” Kleist bình tĩnh nói.
Tinh linh bị bọn họ trói chặt trên thân cây nửa ngày phẫn nộ: “Ta nghĩ giữa chúng ta đã không có gì để nói nữa rồi.”
“Nếu các ngươi không phải tín đồ của đại nhân Harvey, vậy thì chúng ta quả thực không có gì để nói, còn ngược lại, ta nghĩ chúng ta tốt nhất nên nói chuyện.” Kleist trấn định, “Ta nghĩ đại nhân Harvey nhất định không hy vọng các tín đồ của ngài tự giết lẫn nhau.”
“Ngươi là đồ nhân loại vô sỉ gió chiều nào theo chiều ấy! Hôm qua ngươi vẫn còn nói là nữ thần Quang Minh sai ngươi tới.”
“Đúng vậy. Ta được nữ thần Quang Minh sai bảo……”
“Thật khó cho ngươi vẫn còn nhớ rõ mấy lời mình từng nói.”
Kleist lạnh nhạt nói: “Xin nghe ta nói hết đã, ta được nữ thần Quang Minh sai bảo với việc ta thờ phụng thần Hắc Ám đại nhân Harvey không có quan hệ gì với nhau cả.”
McKee nhìn tín đồ thành tín nhất của nữ thần Quang Minh, đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, mặt không đổi sắc nói mình thờ phụng thần Hắc Ám, cảm thấy giá trị và nhân sinh quan của mình lại bị đảo điên lần nữa.
“Ngươi đúng là đồ tiểu nhân thay đổi thất thường. Đại nhân Harvey và nữ thần Quang Minh không đội trời chung, tuyệt đối không thể cùng tồn tại!” Tử dạ tinh linh bị thương phẫn nộ gào thét, muốn ngăn cản tộc nhân của mình bị nhân loại vô sỉ này lừa gạt.
Kleist nói: “McKee, cho chúng nó xem tín vật đi.”
Đây là lần đầu tiên tên hắn được gọi dịu dàng như vậy. Thật khiến người được sủng mà lo sợ!
McKee hấp tấp lấy kiếm ra.
Kleist cầm tay hắn nâng cao lên!
Thanh kiếm đen như mực lộ ra dưới ánh trăng, vẫn đen y như thế.
Rừng cây trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sau một lúc, Tử dạ tinh linh mới không kiềm được hỏi: “Đây là cái gì? Nhìn không rõ lắm.”
……
Kleist bảo Danco phun một ngọn lửa về phía Taiya. Ngọn lửa sáng rực phản chiếu trên vảy rồng màu bạc, phản xạ ra ánh sáng càng sáng hơn, chiếu rọi thanh kiếm trong tay McKee.
“Đúng là…… hoa văn ở Hắc Ám thần điện.” Các Tử dạ tinh linh xôn xao nghị luận.
Kleist nói: “Đây là thần khí đại nhân Harvey giao cho chúng ta, gánh vác sứ mệnh mà đại nhân Harvey giao phó.”
Tử dạ tinh linh hỏi: “Đại nhân Harvey tự mình đưa cho ngươi sao?”
Kleist mơ hồ cảm thấy vấn đề này có chút không thích hợp, hỏi lại: “Thần khí có thể làm giả sao?”
“Thần khí không thể, nhưng người biết nói dối!” Tử dạ tinh linh hét to, “Đại nhân Harvey vì thủ hộ chúng ta mà đã ngã xuống trong tay nữ thần Quang Minh, sao có thể giao thần khí cho ngươi! Các ngươi rõ ràng là do nữ thần phái tới, thần khí này là di vật của đại nhân Harvey, chúng ta nhất định phải đoạt lại!”
“Đoạt lại di vật của đại nhân Harvey!”
“Giết bọn chúng đi!”
“Giết chết tay sai của nữ thần Quang Minh!”
Tình thế nhanh chóng đảo ngược trái với dự đoán của Kleist. Chuyện thần Hắc Ám Harvey đã chết cũng nằm ngoài dự liệu của hắn, trở thành nét bút hỏng trong nét bút hỏng. Nhưng tình thế trước mắt không cho phép hắn nghĩ lại, đám Tử dạ linh linh xúc động, rối rít lắp tên giương cung, mưa tên ghép thành hàng phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Taiya và Danco vặn vẹo thân thể cao lớn, bảo vệ Kleist và McKee ở giữa, cái đuôi thô dài nhếch lên cao, mạnh mẽ vung ra bốn hướng!
Theo đà sụp đổ của cây cối, trên trời truyền đến tiếng vỗ cánh, nhẹ nhàng mà nặng nề, từ xa đến gần, lát sau đã đến trước mắt.
Nghe Tử dạ tinh linh khàn giọng hò hét, Kleist biết đây là trận chiến sinh tử ngươi chết ta sống. Hắn rút kiếm ra, không che giấu nữa, thân thể đột nhiên nhảy vọt ra từ giữa hai long, chém ra một đường sáng luân lưu trên không.
Đấu khí lóa mắt rực rỡ như mặt trời giữa hè chiếu sáng cả mảnh rừng màu tím, đánh rớt một phần trong đàn dơi tím đang xông đến.
“Là Quang Minh thần lực!”
Tiếng hét giận dữ của các Tử dạ tinh linh hướng thẳng lên trời.
“Đi!” Kleist dừng trên lưng Taiya, Taiya giương cánh bay lên, phun một hơi khí lạnh vào đám Tử dạ linh linh.
Lần này, Tử dạ tinh linh không lúng túng như lần đầu tiên nữa, lấy mảnh da cứng rắn trên lưng làm tấm chắn che trước người. Khí lạnh gặp tấm chắn chẳng những không đóng băng, ngược lại bị bắn về.
Kleist vội vàng chém ra một đường đấu khí ngăn lại khí lạnh đang vòng về, Taiya nhân cơ hội chuyển hướng, né tránh mũi tên Tử dạ tinh linh bắn tới.
Lúc Kleist nhảy lên lưng Ngân Long, McKee được Danco nhấc lên bảo vệ trước ngực, đánh về phía Tử dạ linh linh đang tụ tập. Tử dạ tinh linh vừa đối phó với khí lạnh của Taiya, vừa chỉ huy đàn dơi tím may mắn sống sót chặn lại.
So với thân hình khổng lồ của Xích Long, dơi tím nhỏ bé không đáng nhắc tới, nhưng chúng nó có số lượng, hợp lại tạo thành một tấm lưới nhỏ vụn mà chặt chẽ. Danco phun ra một chuỗi lửa thật dài quét ngang từ trái sang phải. Một đám dơi bị lửa thiêu kêu “chít chít” thảm thiết, một đám khác tránh khỏi ngọn lửa, mở miệng bắn ra một tia chất lỏng màu tím. Chất lỏng dính vào vảy rồng đỏ tía, ngấm vào từng chút một, vảy bong ra, thấm vào trong da thịt.
Danco đau đớn quất đuôi, ngẩng đầu lên, lung tung phun lửa tới những con dơi tím đang có ý đến gần. Ngọn lửa thật dài uốn lượn như dải lụa đỏ nhảy múa trên không trung, dơi tím trốn không kịp, bị thiêu đến bảy tám phần.
“A a a…… Danco?” Nó đung đưa quá mạnh, McKee bị lắc đến chóng mặt, suýt nữa đã nôn ra. Đợi tới lúc Danco khó khăn lắm mới dừng lại, hơn mười quả cầu tím trong suốt to nhỏ không đều bất ngờ vọt lên trời, hơn nửa hướng tới chỗ Kleist và Taiya, non nửa còn lại bay về phía hắn và Danco.
Kleist múa kiếm, đấu khí vàng rực lần lượt vẽ ra từng đợt từng đợt vòng cung đánh thẳng vào cầu tím, nhưng đánh được năm sáu quả, hắn phát hiện mình trúng kế. Vô số ong tím như đom đóm sáng ngời bay ra khỏi quả cầu ùn ùn kéo đến như sương như núi.
Khí lạnh của Taiya tác dụng vô cùng chậm. Nó còn đang giương miệng, ong tím đã bay đến trước mặt. Kleist chỉ có thể dùng đấu khí bảo vệ đầu nó, nhưng phần lớn thân dưới lại bại lộ dưới nọc châm của ong!
Châm của ong tím có độc, chuyên nhằm vị trí yếu ớt nhất của Taiya chích vào. Taiya ăn đau hạ xuống, hợp một chỗ với Danco cũng đang bị ong chích đến rối mù, mở hai cánh liều mạng quạt gió.
Trận gió mãnh liệt thổi dơi và ong tím ra xa, nhưng khi hai long dừng lại, bọn chúng lại tiếp tục bu đến. Cứ như vậy trở thành thế trận giằng co ngươi dừng ta tiến, ngươi quạt ta lui.
Sắc mặt Kleist ngày càng khó coi, không chỉ vì mấy lần đáp xuống, số lượng ong tím không giảm bớt bao nhiêu, cũng không phải vì số lượng Tử dạ tinh linh lúc này đã lên tới trên vạn, mà là theo thời gian trôi qua, thời gian duy trì hình long của Taiya và Danco cũng ngắn dần đi.
Phải tìm được cửa đột phá.
Mặt Kleist âm trầm.
“Nè, tôi có thể dùng cái này chưa?” McKee tự giác kéo chân sau lấy ra thanh đoản kiếm chuôi đen.
Mắt Kleist lóe lên, hàm hồ nói: “Cứ thử xem.”
“Tín ngưỡng……” McKee nói thầm một câu, cầm đoản kiếm, mặc niệm trong lòng: Tôi tin ngài, tôi tin ngài, đại thần Harvey, cầu xin ngài hãy giúp đuổi ong tím và Tử dạ tinh linh gì đó đi hết đi.
Thần Hắc Ám Harvey, xin hãy trục xuất đám Tử dạ tinh linh đáng ghét kia đi.
Đại thần Harvey vĩ đại, xin hãy hiển linh!
Hãy đưa chúng tôi rời khỏi nơi này.
……
Không ngừng lải nhải trong đầu……
Chờ đợi……
Kleist tính thời gian, hai tiếng sắp trôi qua rồi. Taiya và Danco hiển nhiên cũng cảm nhận được, động tác hai cánh càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng phun lửa phun sương, muốn trong khoảng thời gian cuối cùng tranh thủ giết được thật nhiều kẻ địch.
Kleist vừa nhìn tình hình chiến đấu, vừa chú ý hướng đi của McKee, trong lòng tính toán các khả năng phá vây.
Nguy cơ tứ phía, McKee vẫn bình tĩnh….. cầu nguyện.
Đại nhân Harvey tại thượng, xin hãy lắng nghe mong mỏi của tín đồ thành kính nhất của ngài, hãy giết sạch đám Tử dạ linh linh xấu xí!
Hoa văn trên đoản kiếm đen tuyền hơi sáng lên, McKee chậm rãi mở to mắt, sợ hãi, phẫn nộ, hưng phấn, kích động…… Mọi cảm xúc đều bị ngưng kết trong màu đen lạnh lẽo.
Hắn nhìn ong tím bay đầy trời, nhìn Tử dạ tinh linh giương cung bắn tên, nhìn mặt trăng tròn vành vạnh, chậm rãi giơ kiếm lên, lẩm bẩm trong miệng.
Kleist giết chết một đám ong tím, quay đầu nhìn thấy ong tím đầy trời giống như phát điên công kích lẫn nhau, không chỉ vậy, đám đã tới gần bọn họ lại càng điên cuồng đánh tới.
Quang minh phá cấp mười!
Hắn tiện tay tiêu diệt lũ ong tím xung quanh, nhảy lên lưng Taiya, thuận tay kéo McKee đang đứng ngốc một chỗ, ai ngờ vừa chạm tay đến, McKee đã vung kiếm chém tới tay hắn.
Kleist theo bản năng xoay cổ tay đoạt kiếm của hắn, bị hắn né được.
McKee vung kiếm, ong tím lại quay đầu tấn công hắn.
“McKee!” Kleist bất ngờ không kịp đề phòng bị ong tím chích một chút, trong lòng tức giận. McKee nâng mắt, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập mê mang rối rắm, tay nắm kiếm khẽ run lên, vung về phía Tử dạ tinh linh.
Kleist nhận thấy tóc mai của hắn chậm rãi trắng bệch, mặt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, biến sắc, thúc giục Taiya, “Đi mau.”
Taiya dùng đầu đụng đụng Danco.
Danco ngẩng đầu, gầm nhẹ một tiếng, quay đầu chạy tới chỗ McKee.
Kleist vỗ đầu Taiya, Taiya có chút căm tức, chạy vài bước, đột nhiên mở cánh bay lên.
Kleist quay đầu, nhìn Danco phun lửa, McKee nhảy lên lưng nó, đưa mắt nhìn hướng mình rời đi một cái, sau đó lập tức chỉ huy Danco phóng về phía Tử dạ tinh linh.
Tâm bỗng dưng chua xót, hắn cắn đầu lưỡi buộc bản thân quay đầu nhìn về phía trước, tay nắm chuôi kiếm mỗi lúc một siết chặt hơn, siết chặt hơn……
Taiya bay chưa đến một km thì cả người run lên, chống đỡ không được rơi từ trên không xuống. Lúc sắp chạm đất, Kleist ôm eo nó để làm chậm tốc độ rơi, vững vàng hạ xuống.
Taiya vừa đụng mặt đất đã tê liệt nằm xuống, mặt xanh ngắt môi trắng bệch, thân thể trần trụi đầy dấu vết bị chích.
Kleist biết ong tím rất lợi hại, mình chỉ là bị chích một chút mà đã choáng váng cả đầu, đứng cũng không vững nữa. Hắn lấy nước thánh ra, đổ một giọt lên vết thương trên tay. Nước thánh rót vào vết thương, nhưng không khép miệng vết thương như bình thường mà làm dấy lên một trận đau đớn. Cổ tay hắn run lên, làm rơi chai nước thánh.
Hắn nhịn đau nhặt nước thánh lên, trong lòng rùng mình, thân thể bỗng nhiên nhảy lên phía trước, lật người té ngã, đang muốn đứng lên, chân lại giống như mọc rễ không thể động đậy. Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau hắn, “Đừng uổng phí sức lực, đây là Hắc Ám thần trận, chuyên dùng để khắc chế đấu khí của ngươi.”
Kleist tập trung nhìn, bên cạnh quả nhiên có dấu thuốc vẽ màu đen. Vừa rồi hắn ở ngoài trận pháp, xem ra đối phương cố ý phát ra động tĩnh lúc nãy để dụ hắn vào giữa trận pháp.
“Cảm giác bị bắt có dễ chịu không?” Đối diện hắn, Wendland cười dữ tợn bước ra, gương mặt ngựa làm ra biểu tình này chẳng những không dọa được người, mà còn có chút buồn cười.
Nhưng Kleist không có tâm tình thưởng thức, “Hắc Ám thần tế tự.”
Hắc Ám thần tế tự nói: “Các ngươi là đôi cộng tác đầu tiên đi xa được như vậy, thật khiến ta rất tò mò. Các ngươi rốt cuộc có thể đi được bao xa? Có thể thoát khỏi con đường thí luyện hay không? Ta rất muốn xem kết quả cuối cùng.”
Kleist nói: “Vậy ngươi hẳn là nên thả nhóm ta ra.”
“Không được. Đơn giản mà nói, con đường thí luyện đối với người khảo nghiệm chúng ta là một loại sỉ nhục.”
“Nói thẳng ý đồ của ngươi đi.”
“Ngươi làm thương tổn bé đáng yêu của ta.” Hắc Ám thần tế tự thở dài, “Ta rất đau lòng. Nó mất đi thần năng rồi chẳng khác gì đồ vô dụng cả.”
Wendland mới rồi còn đắc ý dào dạt nháy mắt sụp đổ.
“Cho nên, ta muốn ngươi cũng bị trừng phạt y như vậy.” Tiếng bước chân đằng sau thong thả đi đến nơi tương đối xa thì dừng lại, sau đó là âm thanh niệm chú.
Loại niệm chú này Kleist khá quen thuộc, các Quang Minh tế tự thích dùng loại niệm chú này đối phó với những kẻ không phục Quang Minh thần hội. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy hoảng sợ đến vậy.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Quang minh và hắc ám khắc chế nhau. Ngươi có thể dùng quang minh xua đuổi hắc ám, ta cũng có thể dùng hắc ám che lấp quang minh.” Theo tiếng niệm chú của Hắc Ám thần tế tự, Hắc Ám trận pháp trống rỗng trên cỏ hiện lên như xiềng xích siết chặt lấy Kleist.
Kleist cảm giác đấu khí trong thân thể đang từ từ cô đọng. “Không!” Hắn mất khống chế hét to, điên cuồng thôi thúc đấu khí trong cơ thể, “Dừng lại! Dừng lại!”
Hắc Ám thần tế tự bất vi sở động niệm xong chú ngữ, nhìn trận pháp xiềng xích trói buộc Hắc Ám nhập vào thân thể hắn, mới lặng lẽ lau mồ hôi, “Ngươi còn mạnh hơn so với ta tưởng tượng. May mà lúc chiến đấu với nọc ong tím đã tiêu hao hơn nửa đấu khí của ngươi.”
Kleist cảm giác được đấu khí trong cơ thể đã hoàn toàn bị cô đọng, đại não trống rỗng, không biết mình là ai, tại sao lại ở đây.
“Long của ngươi trúng quá nhiều độc ong tím, có lẽ sống không qua đêm nay, mau mau tiễn đưa nó đi thôi. Bé đáng yêu của ta cho ngươi đấy, muốn giết nó hay bị nó giết thì tùy ngươi.”
Hắc Ám thần tế tự chậm rãi nói xong, ung dung xoay người đi vào rừng.
“Chủ nhân!” Nửa đoạn thần năng của Wendland dựng thẳng lên, kinh hoảng kêu gọi bóng dáng đang rời đi, nhưng chỉ đổi lấy đáp án trầm mặc mà quyết tuyệt.
“Đáng chết, đều tại ngươi, tại ngươi nên chủ nhân mới vứt bỏ ta!” Wendland rít gào phóng tới chỗ hắn.
Kleist vẫn ngồi im không nhúc nhích, mãi đến khi nó vọt tới trước mặt, mới lập tức rút ra nửa thanh Honorable Gruson hung hăng cắm tim nó. Đoản kiếm chỉ còn một nửa, nhưng lưỡi kiếm sắc bén chẳng khác gì cây trúc được vót nhọn.
Wendland nhìn máu phun ra từ ngực mình, tựa hồ không ngờ sinh mệnh của mình lại chấm hết đơn giản như vậy, nhưng thời gian còn lại quá ngắn, nó không kịp lưu lại chút di ngôn nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm mặt Kleist, từ từ ngã xuống.
Kleist buông kiếm, mờ mịt ngồi một lát, chậm rãi che mặt.
Lúc Taiya tỉnh lại, trời đã tối, hông đắp một cái áo sơ mi. Kleist ngồi bên cạnh yên lặng sưởi ấm trước lửa, củi phát ra tiếng “lách tách”.
“Bọn họ đâu?” Nó xoay người nhìn bốn phía.
Kleist không trả lời, hỏi ngược lại: “Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Taiya nhấc áo sơ mi lên nhìn, “Không sao.”
Kleist ngẩng đầu liếc nhìn nó. Vừa nãy hắn phát hiện vết thương trên người Taiya không cần thuốc đã tự lành, xem ra thể chất còn mạnh mẽ hơn hắn nghĩ.
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Taiya nói.
Kleist ngắn gọn: “Vẫn chưa ra.”
Taiya “vụt” nhảy dựng lên, “Còn ở đó sao?”
“Đại khái là vậy.”
Taiya nói: “Chúng ta mau đi cứu họ thôi!”
“Không đi.” Kleist đưa nước cho nó.
Taiya hất đổ bình nước, quay đầu đi, “Ta đi một mình.”
“Đi cũng vô dụng.” Kleist nói phía sau nó, “Cứu không được nữa.”
Taiya hừ lạnh: “Đừng coi thường năng lực của bổn soái long. Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đi!”
Kleist nhấn từng từ: “McKee chết chắc rồi.”
Taiya đột nhiên dừng lại, “Cái gì?”
“Hắn chết, Danco cũng không sống được.” Kleist nhặt bình nước lên, dùng áo sơ mi vứt trên đất lau khô, bỏ vào túi không gian, rồi nằm xuống ngủ.
“Này!” Taiya hai ba bước xông lên, nhấc hắn dậy, “Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Yết hầu Kleist bị bóp chặt, mặt đỏ bừng, không thở nổi. Mới đầu hắn còn giãy dụa, sau đó bất động, cong khóe miệng nhìn Taiya, trong mắt có chút ác ý.
Taiya hoảng hốt thả tay, nhìn hắn ho đến tê tâm liệt phế, vừa áy náy vừa nghi hoặc. Tỉnh dậy xong, Kleist khiến nó cảm thấy hơi lạ, thực sự rất lạ, “Ngươi làm sao vậy?”
—–