Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 84: Bão táp đế đô (bốn)


Đọc truyện Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa – Chương 84: Bão táp đế đô (bốn)

Mặc dù dưới sự đốc thúc của Coulee, đoàn kỵ mã bắt đầu đi gấp đêm ngày, nhưng đường về Fariel chỉ có một, cho nên bọn họ không thể tránh việc chạm mặt với liên quân cận vệ hoàng gia và thủ vệ đế đô Kastalon II phái ra.

Chỉ huy liên quân chính là tâm phúc của phu nhân Rachel, danh xưng kỵ sĩ hoa hồng đế đô huân tước Hussel.

“Hoàng thái tử điện hạ!” Hussel lập tức xuống ngựa, lưu loát hành lễ, nghiêm mặt nói, “Phụng mệnh hoàng đế bệ hạ, hộ tống điện hạ về Fariel.” Gã làm như không thấy Soso đang ngồi trước mặt Ciro đối diện gã.

Ciro lạnh lùng: “Ta có quân hộ vệ của riêng mình.”

Đã nhìn quen bộ dáng bệnh trạng của Ciro, nay bỗng thấy hắn thần thanh khí sảng, Hussel cảm thấy cực kì mất tự nhiên và áp lực. Có điều gã vẫn không quên mục đích tới nơi này, “Tôi nguyện ý hộ tống xung quanh điện hạ.” Gã dừng giây lát, dùng thái độ cương quyết hai năm rõ mười mở miệng, “Đây là mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ.”

Ciro xuống ngựa đi ra phía trước hai bước.

Hussel ngẩng đầu nhìn Ciro đến gần, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Ciro hỏi: “Ngươi định hộ tống ta đi đâu?”

“Về Fariel.”

“Nơi nào của Fariel?” Ciro nhìn xuống gã từ trên cao, nhạo báng, “Biệt thự của đại thần pháp vụ? Nhà ngục Pisdihendo? Hay khuê phòng của phu nhân Rachel? Hy vọng gian phòng của ả vừa vặn có một tầng ngầm có thể đưa chúng ta vào.”

Soso bất an giật giật.

Tay Ciro ôm thắt lưng cậu hơi siết lại.

Soso đứng im.

Trước khi đến, Hussel đã biết đây là chuyện cực kỳ khó giải quyết, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ khó giải quyết nhường này. Ciro sau khi khôi phục sức khỏe giống như một lưỡi dao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, chỉ cần chạm nhẹ cũng bị cắt một vệt dài. Thái độ cứng rắn bất ngờ đã làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của gã. Dù trong lòng sóng to gió lớn, mặt ngoài gã vẫn duy trì bình tĩnh,, “Tôi chỉ phụng mệnh hộ tống điện hạ về Fariel.”


Ciro cười lạnh, không quay đầu lại ngoắc ngoắc ngón tay với Gallon.

Gallon giục ngựa tiến lên, “Điện hạ đang về Fariel.”

Hussel lui ra sau nửa bước, giãn khoảng cách với con ngựa không ngừng phun khí vào mặt gã. “Thực vinh hạnh có thể đồng hành cùng hoàng thái tử.”

Gallon nói: “Ta không tiếp nhận người ngoài đi theo đội cận vệ của điện hạ.”

“Ta chỉ muốn cam đoan điện hạ có thể tiến vào Fariel không gặp điều gì bất trắc.”

“Điều bất trắc lớn nhất luôn xuất hiện trên người bên mình.”

Sắc mặt Hussel từ từ cứng ngắc, “Từ khi gia nhập đội cận vệ hoàng gia ta đã tuyên thệ nguyện trung thành với hoàng đế bệ hạ Kastalon II, lấy ý của ngài làm kim chỉ nam cho hết thảy hành động của ta! Ta thề sống chết hoàn thành mệnh lệnh, bất kể phía trước có trở ngại gì!”

“Ở điểm này, chúng ta có cùng nhận thức.”

Hai người cứ như vậy, một trên ngựa, một trước ngựa, im lặng nhìn đối phương chằm chằm, như thể một hồi qyết đấu vô hình vô ảnh đang diễn ra dưới mắt hai người.”

Soso quay đầu nhìn sắc mặt Ciro.

Ciro cho cậu một nụ cười trấn an.

Hiện nay hắn bị vây trong một tình cảnh thật phức tạp, vừa không thể hoàn toàn trở mặt với Kastalon II, khiến cho đế quốc rối loạn, tạo điều kiện cho các thế lực khác, lại không muốn giống như trước kia tỏ vẻ yếu thế bị động phòng thủ. Cho nên, hắn phải tạo ra một hình tượng hùng mạnh, để Kastalon II kiêng kị ít nhiều, không đến mức xuất toàn lực cá chết lưới rách.

Cho nên hắn từ chối Hussel trên danh nghĩa là hộ tống mà trên thực tế là áp giải. Bởi vì một khi hắn chấp thuận, chẳng khác nào thừa nhận mình yếu thế, đồng ý để Kastalon II gia tăng trừng phạt và răn dạy trên người.

Hussel đột nhiên rút kiếm, chỉ về hướng Gallon, “Chúng ta dùng phương thức kỵ sĩ đến giải quyết vấn đề đi.”


Gallon xoay người xuống ngựa, bước về phía trước một bước dài, tùy ý để mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng của mình, “Ta chấp nhận.”

Soso nhịn không được nắm lấy dây cương, khẩn trương nhìn hai người họ.

Hussel buông kiếm.

Gallon chậm rãi rút kiếm ra.

Những người khác tự giác nhượng một sàn đấu đủ lớn cho họ, để hai người trơ trọi ở vị trí chính giữa.

Soso nhỏ giọng hỏi Ciro, “Gallon sẽ thắng chứ?”

“Bọn họ đều ở cấp chín.”

Tuy cùng là cấp chín, nhưng tu vi vẫn sẽ có khác biệt lớn. Tỷ như kỵ sĩ vừa mới từ cấp tám bước vào cánh cửa cấp chín tuyệt đối không thể so sánh với kỵ sĩ đang quanh quẩn tại cấp chín chờ đột phá lên cấp mười thành thánh kỵ sĩ.

Có điều Gallon và Hussel đều rất ít khi ra tay. Lấy địa vị của họ, căn bản không cần nhận khiêu chiến của người khác. Cho nên, bọn họ ở cấp chín đã đi được bao xa thì chỉ có chính họ biết.

Hai bóng hình đứng ở giữa sân đột nhiên như hai luồng gió thổi qua, nháy mắt hóa thành vô số ảo ảnh.

Cho dù Soso nheo mắt cũng phân không rõ ảo ảnh này nọ rốt cục thuộc về ai.

Dưới ảo ảnh đột nhiên bị hai luồng đấu khí vẽ thành một thập tự lớn.

Bụi đất bay lên.


Bóng dáng Hussel xuất hiện ở chính giữa thập tự.

Xuất hiện cùng lúc với gã chính là kiếm của Gallon.

Hussel dùng đấu khí tạo ra một lá chắn vô hình.

Kiếm của Gallon trong nháy mắt đã phóng ra hơn mười luồng đấu khí, giống như hơn mười mũi tên cắm vào lá chắn.

Lá chắn khẽ run rẩy.

“Tới thật khéo! Vừa vặn có thể xem náo nhiệt.” Câu đầu tiên của Vincent vang lên cách đó mấy thước, câu tiếp theo đã gần sát bên tai.

Sắc mặt Hussel khẽ biến.

Vincent ủng hộ Ciro là bí mật lòng biết mà không nói của đế quốc. Có điều thật sự khiến gã chú ý chính là người mập mạp đứng sau Vincent. Mái tóc của người đó rất thưa thớt, dù ông ta đã nuôi chúng đến rất dài, còn cẩn thận tỉ mỉ chải về sau, nhưng vẫn không ngăn được đỉnh đầu cằn cỗi phát sáng.

Người mập mạp độ chừng năm sáu chục tuổi. Phong hệ ma pháp của Vincent thật sự quá mức kích thích với ông ta, cho nên sắc mặt ông ta thập phần bối rối.

“Trưởng nghị viện Lutherking.” Vincent tươi cười nhìn ông mập, “Ông cược xem ai sẽ thắng?”

Mặt Lutherking cứng nhắc nghiêm túc, “Tôi cảm thấy chuyện này không buồn cười đâu! Lin các hạ.”

Vincent quay đầu nói với Gallon và Hussel: “Trưởng nghị viện cho rằng khả năng các ngươi ôm nhau cùng chết là khá lớn.”

Lutherking thốt lên: “Tôi nói như vậy khi nào?”

“Ngoại trừ kết quả ôm nhau cùng chết khiến cho người ta bi thương một chút, ta thật sự nhìn không ra có gì không buồn cười.”

Lutherking từ bỏ hy vọng có thể giao lưu bình thường với lão quái này, xoay lại nói với Hussel: “Huân tước Lewis, giờ ta trịnh trọng tuyên bố mệnh lệnh mới của hoàng đế, hủy bỏ nhiệm vụ ngươi đang thực hiện.”

Hussel nghiêng đầu nhìn ông ta. Tuy gã không nói lời nào, nhưng Lutherking vẫn cảm giác được vẻ mặt không chút biểu tình kia bao hàm bao nhiêu không tín nhiệm. Lutherking không vui nói: “Ngươi cho rằng ta đang mạo danh hoàng đế bệ hạ đấy à?”


Hussel do dự, chầm chập thu hồi lá chắn: “Không, thưa trưởng nghị viện các hạ.”

Sắc mặt Lutherking dễ coi hơn chút. “Được rồi, chúng ta hãy thu hồi đao kiếm, học tập cách chào hỏi bằng nụ cười nào.”

Vincent vỗ vỗ bả vai Lutherking: “Nói đến tươi cười, ta cảm thấy không có người nào thích hợp đến hướng dẫn hơn ta đâu.”

Nhớ tới cả đường đi đã bị “tra tấn”, Lutherking tức giận: “Ngoại trừ khả năng dạy những cái xấu ra, tôi chả nhìn thấy các hạ có thể hướng dẫn được cái gì cả.”

Vincent cười tủm tỉm: “Lần đầu tiên ta phát hiện trưởng nghị viện rất có khiếu hài hước nha.”

“Bởi vì bốn giờ trước chúng ta chưa gỡ khăn che mặt.” Nếu có thể, ông ta rất muốn đảo ngược thời gian, không gỡ khăn che mặt làm qué gì hết.

Bất ngờ và chuyển biến thình lình xảy ra này khiến cho song phương đều cần chút thời gian để tiêu hóa.

Cho nên đoàn ngựa của Ciro và liên quân của Hussel không hẹn mà cùng lựa chọn nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ.

Lutherking dường như biết Ciro và Vincent muốn nói chuyện riêng, cho nên rất thức thời đến nghỉ ngơi trong căn lều được phân cho mình.

“Fariel xảy ra chuyện gì?” Ciro hỏi.

Vincent đáp: “Ngoại trừ Olivia bị cảm mạo chút đỉnh, hết thảy đều rất tốt.”

“Vậy sao ông lại đến đây?”

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta đến giải cứu ngươi sao? Ta vừa về Fariel thì nghe tin Kastalon II hạ lệnh tróc nã ngươi, cho nên lập tức cùng Olivia thương lượng sách lược giải cứu. Nàng ra mặt thuyết phục trưởng nghị viện, nói cho ông ta biết ổn định quan hệ phụ tử hoàng gia là chuyện quan trọng cỡ nào đối với đế quốc. Vì thế trưởng nghị viện mang theo một phong thư kiến nghị được gần trăm người kí tên đi bái phỏng hoàng đế bệ hạ, thành công khiến lão tin rằng mình vừa ra một quyết định ngu xuẩn như heo.”

“Ta cứ tưởng trên đời này chẳng ai có thể khiến lão ý thức được bi kịch về chỉ số thông minh của mình chứ.”

“Tuy trưởng nghị viện vô ý biểu lộ tài cao chí lớn hơn ngươi, có điều nhìn vào phân lượng ông ta còn có giá trị sử dụng, thỉnh tạm thời thu hồi ghen tị vào lòng.”

Ciro ngoài cười trong không cười nói: “Cám ơn đề nghị của ông.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.