Đọc truyện Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa – Chương 113: Tranh đoạt đế vị (ba)
Tiếng bước chân trong hành lang rất nhẹ, cho dù trong bóng đêm yên lặng cũng nhẹ như trang giấy mỏng lướt trên mặt đất.
Ciro đột nhiên nhăn mày. Hắn nhận ra chủ nhân của tiếng bước chân là ai, cho dù ả đã đổi sang một đôi giày vải đế bằng, hắn vẫn lập tức nghe ra.
Bóng người rốt cục xuất hiện trước cửa, áo choàng đen thẫm giống như màn đêm tràn ra từ sâu trong hành lang, thần bí, quỷ dị.
Gallon lắc mình che trước Ciro.
Một đôi tay trắng noãn vươn ra khỏi áo choàng, chậm rãi giơ lên, đẩy mũ trùm che mặt ra sau, lộ ra khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp.
“Phu nhân Rachel.” Gallon mặt không đổi sắc hành lễ.
Phu nhân Rachel uyển chuyển quỳ gối với Ciro, “Điện hạ.”
Ciro lạnh lùng nhìn ả chằm chằm. Nếu như nói, trong thế cục hỗn loạn trước mắt còn có gì bất biến, thì chính là chán ghét của hắn với ả.
Phu nhân Rachel nói: “Ta biết viếng thăm giữa lúc đêm khuya là rất mạo muội, nhưng nếu lần này không đến, sợ rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nói chuyện với nhau.”
Ciro: “Ngươi cho rằng chuyện đó cần thiết sao?”
Phu nhân Rachel: “Cần, hơn nữa ta cho rằng sau khi chúng ta nói xong, ngài sẽ hoàn toàn thay đổi ý kiến hiện giờ.”
“Ta không cho là vậy.”
“Là người thừa kế đế quốc, chắc ngài phải giỏi tiếp nhận các kiểu ý kiến khác nhau, cho dù,” Nàng mỉm cười, “Chúng đến từ chính kẻ địch của ngài.”
Trên ghế sa lông phát ra động tĩnh rất nhỏ.
Ciro quay đầu, phát hiện Soso đang dụi mắt ngồi dậy. Nhìn thấy hắn, cặp mắt to tròn xanh biếc lập tức nở rộ sung sướng sáng rọi, “A, anh đã về.”
“Gallon.” Ciro nhếch miệng với cậu, sau đó quay đầu nói với Gallon, “Đưa Soso về biệt thự, bảo hộ em ấy cho tốt.” Dù hắn có rất nhiều lời muốn nói với Soso, rất muốn tìm một nơi chỉ có hai người ôm Soso nói chuyện cả đêm, nhưng không phải bây giờ.
Hiện giờ hắn cần một tư duy bình thản lãnh tĩnh để lần nữa xem xét hết thảy trước mắt.
Soso theo tầm mắt hắn nhìn thấy phu nhân Rachel đang đứng ngoài cửa, kinh ngạc thốt lên: “Phu nhân Rachel.”
Phu nhân Rachel gật đầu với cậu, “Soso điện hạ.”
Thấy Ciro theo phu nhân Rachel ra ngoài, Soso vội vàng xốc thảm đứng lên, “Hai người muốn đi đâu?”
Ciro thoáng dừng chân: “Ta sẽ sớm trở lại.”
Vincent thấy Soso nhìn mình, nhún vai: “Yên tâm. Bọn họ không phải đi hẹn hò.”
Soso vẫn nhìn ông ta không rời mắt.
Vincent bất đắc dĩ đi ra ngoài, “Được rồi. Ta đi bảo vệ phu nhân Rachel, so sánh hai người thì bà ta còn dễ gặp nguy hiểm nhiều hơn.”
Gallon thấy Soso lần nữa ngồi xuống, nghi hoặc hỏi: “Điện hạ?”
Soso lôi sách ma pháp Hydeine cho mượn ra, nghiêm túc mở sách, “Tôi sẽ không về biệt thự, tôi muốn tận dụng thời gian cố gắng học tập ma pháp.” Vincent có thể bảo vệ Ciro ngày một ngày hai, nhưng không thể bảo vệ cả đời. Vì vậy, mình phải mau chóng cường đại lên, thay thế vị trí Vincent, bảo vệ bên người Ciro.
Gallon thắp sáng ngọn đèn u ám, sau đó dời nó từ trên mặt bàn làm việc rộng lớn của Olivia sang bên cạnh Soso.
Ngọn đèn vàng nhạt phản chiếu bóng dáng Soso lên tường, kéo ra cao lớn khác thường.
Ciro và phu nhân Rachel không đi xa, mà dừng bước nơi cửa sổ cuối hành lang. Ánh trăng âm lãnh giắt trên ngọn cây ngoài cửa sổ, lạnh lùng nhìn xuống từng góc đô thành, giống như đang ngồi xem một trò hề tức cười.
Phu nhân Rachel hỏi: “Ngài đã từng nghe đến lai lịch của ta chưa?”
“Bà góa yếu ớt nhiều bệnh của bá tước Mosek?” Ciro nói.
Phu nhân Rachel: “Thật ra ta chưa từng gặp bá tước Mosek.”
Ciro bỗng nhiên xoay người, đôi mắt tối đen bởi vì ánh trăng sau lưng mà có vẻ âm trầm lạ thường, “Ta từng điều tra, bá tước Mosek đích xác có một vị phu nhân tên Rachel.”
Phu nhân Rachel: “Hiển nhiên đó không phải ta.”
Ciro nheo mắt đánh giá quý phu nhân khiến đế đô khuynh đảo trước mặt. Sự xuất hiện của ả cũng như những chuyện ả trải qua đều trở thành truyền kỳ. Quả phụ trẻ trung như hoa đang nở bị chính em chồng của mình bức hại không lối về, đến đế đô tìm bạn bè nương tựa, cuối cùng trở thành tình nhân của hoàng đế. Ả là thần tượng của nhóm quý phu nhân, các nàng như ăn phải bùa mê thuốc lú mà cho rằng những gì ả trải qua giống như quyển tiểu thuyết bi thương đả động nhân tâm nhất trần đời.
Khuôn mặt êm dịu như vầng trăng của phu nhân Rachel lộ ra vẻ kiêu ngạo, “Ta tên là Esmeralda, đến từ Đông Côi Mạc.”
Ciro giật mình.
Bốn khu vực thần bí nhất Mộng đại lục là Đông Côi Mạc, Tây Côi Mạc, rừng Mộng Yểm và chính giữa đảo Song Tử.
Sự thần bí của rừng Mộng Yểm đến từ vô số ma thú ẩn giấu trong rừng cùng với rừng cây vô biên vô tận chạy đến tận cùng phía bắc. Còn sự thần bí của Đông Côi Mạc đã được chứng thực bởi tai ương diệt quốc không lâu trước đó của Langzan. Nơi đó ẩn chứa thần! Tây Côi Mạc là thiên đường của pháp sư vong linh. Chính giữa đảo Song Tử là một không gian thần bí, tất cả những người đi vào không ai có thể an toàn bước ra.
Bất kì ai có thể sinh tồn ở bốn vị trí này chắc chắn đều không phải là người đơn giản.
“Mục đích của ngươi rốt cục là gì?” Người Đông Côi Mạc tuyệt đối sẽ không chỉ muốn làm hoàng hậu đế quốc.
Phu nhân Rachel: “Nếu ta nói ta chỉ muốn mang theo tín ngưỡng của ta rời khỏi đây, ngài có tin không?”
Ánh mắt phu nhân Rachel chậm rãi dừng trên mặt Ciro, một ánh mắt khiến cho Ciro cảm thấy rất không thoải mái, bởi vì trong ánh mắt nàng hắn thấy được thương hại. “Ta chỉ đi ngang qua đế quốc, lúc ấy ta đang gặp một ít phiền toái, mẫu thân ngài đã trợ giúp ta.”
Ciro không thể tin mà nhìn nàng. Bản năng bất động thanh sắc hình thành từ lâu giúp hắn khống chế được mỗi khối cơ trên mặt mình tại thời khắc mấu chốt. Hắn cưỡng ép chính mình đứng thẳng, lãnh tĩnh nghe tiếp.
Dù là nói dối hay nói thật, hắn đều phải nghe tiếp. Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới biết được mục đích của phu nhân Rachel.
“Nàng và ta thực hiện một giao dịch.” Phu nhân Rachel nhìn hoa văn trên áo hắn, nói từng chữ từng chữ: “Sau đó, ta thành phu nhân Rachel, tình nhân của Kastalon II.”
Hàm dưới của Ciro nghiến chặt, hồi lâu mới nói: “Ta không nhìn ra làm vậy có lợi gì cho mẫu hậu.”
Phu nhân Rachel: “Đó là vì ngài không đứng ở vị trí ở nàng. Trong hội nghị bỏ phiếu, chắc ngài đã nhận ra ba đại gia tộc hoàn toàn nằm trong tay nàng. Nhưng trước đó ngài có biết điều này không? Nàng đã từng dùng điều này để trợ giúp ngài chưa?”
Ciro nhếch môi. Ả chọc đúng vào khúc mắc của hắn. Dù xét từ hội nghị bỏ phiếu hay giọng điệu của Kastalon II, ba đại gia tộc đúng là hoàn toàn nằm trong tay hoàng hậu Samantha. Nhưng bà chưa từng lộ ra điều này, thậm chí còn ám chỉ hắn chủ động mượn sức họ.
“Ngài có từng nghĩ tới tại sao không?” Phu nhân Rachel ngửa đầu, vẻ mặt vừa thuần khiết vừa vô tội.
Nhưng trong mắt Ciro, lại giống như một độc xà âm lãnh đang phun độc về phía mình.
“Nàng mượn sức ba đại gia tộc cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ giành ích lợi. Nhưng ích lợi chỉ có bấy nhiêu, một khi ba đại gia tộc chiếm nhiều, tất nhiên sẽ có người tổn thất. Mà qua nhiều năm như vậy, tổn thất lớn nhất vẫn luôn là hoàng thất và đế quốc.” Phu nhân Rachel tiếp tục, “Nói đơn giản là, bao nhiêu năm qua, mẫu thân của ngài, hoàng hậu Samantha tôn kính đã luôn bán đứng ích lợi của đế quốc để phát triển thế lực của mình.”
Ciro đột nhiên vỗ tay khen ngợi, “Câu chuyện ngươi soạn ra nghe rất êm tai.”
Phu nhân Rachel: “Ngài không tin?”
Ciro trừng mắt với nàng từ trên cao: “Ngươi đang lên án hoàng hậu đế quốc bán đứng trượng phu và đế quốc chỉ để phát triển thế lực của mình. Ngươi cảm thấy đáng tin sao? Bà ấy là người phụ nữ tôn quý nhất đế quốc, có được quyền lực gần bằng hoàng đế.”
“Đúng vậy. Gần bằng.” Phu nhân Rachel chẳng hề sợ sệt nhìn lại hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, “Mẫu thân ngài từ đầu đến cuối đều nhắm vào vị trí kia chẳng khác gì ngài.”
Ciro: “Sao ngươi lại cho rằng mình hiểu mẫu thân ta còn hơn cả ta?”
Phu nhân Rachel: “Bởi vì từ trước đến giờ ngài đều sống trong khu vườn mẫu thân ngài dựng nên. Trong vườn có mặt trời có mưa gió, nhưng mãi mãi đều ở trong bức tường. Ngài chưa hề đi ra, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.”
“Đây chỉ là những lời nói phiến diện của ngươi, ngươi không có chứng cớ!” Ciro xoay người muốn rời đi.
“Muốn biết độc dược hại chết anh trai ngài do ai cấp cho ta không?” Tiếng phu nhân Rachel rất nhẹ, giống như ngọn gió thoạt có thoạt không giữa ngày hè, nhưng rơi vào tai Ciro, chẳng khác gì sấm sét giáng trên đất bằng!
Phu nhân Rachel chậm rãi nói: “Không phải phụ thân ngài.”
Ciro bỗng chốc quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi thừa nhận mình hạ độc hại chết anh trai ta?”
Phu nhân Rachel: “Mẫu thân ngài cho ta độc dược.”
“Tại sao?”
Phu nhân Rachel: “Bởi vì nàng muốn biến thành một người bị hại. Nàng cần lý do rời khỏi đế đô. Nàng cần để lại cho Kastalon II không gian để đối phó với ba đại gia tộc, để cho ba đại gia tộc đang do dự phải nhận rõ ai mới là chủ nhân chân chính của bọn họ!” Bà ta hơi dừng lại, nói tiếp, “Nếu hết thảy những chuyện này còn chưa đủ để khiến ngài nhìn ra, ta không ngại kể thêm cho ngài một việc. Mẫu thân của ngài, hoàng hậu Samantha thuần khiết cao quý sau khi về đế đô không bao lâu, đã nằm ở trên giường hoàng đế, cầu xin lão yêu thương.”
Mặt Ciro xanh mét. Cảm xúc của hắn rốt cục ức chế không nổi mà bùng phát, “Câm miệng!”
“Ta nghĩ không bao lâu sau sẽ truyền ra tin tức hoàng hậu bệ hạ mang thai.” Phu nhân Rachel tiếp tục, “Vì vậy đế quốc sẽ có người thừa kế mới. Một người thừa kế bị chặt chẽ khống chế trong tay hoàng hậu. Đến lúc đó, hoàng đế không quan trọng, hoàng thái tử cũng không quan trọng, bởi vì đấu tranh giữa hai người đã cung cấp cho nàng đầy đủ thời gian để trải ra con đường thái bình đi lên chấp chưởng toàn bộ đế quốc.”
Ciro đột nhiên vươn tay bóp cổ nàng, hung hăng ghim nàng lên tường!
“Kỹ xảo chia rẽ của ngươi cũng quá quắt y chang phẩm hạnh.”
Phu nhân Rachel khó khăn thở dốc, trên mặt lại vẫn treo một nụ cười, “Ngài có thể không tin… nhưng sự thật sẽ chứng minh, hết thảy những điều này. Không bao lâu nữa… hoàng đế sẽ chết, có lẽ vì bệnh tật, có lẽ vì ám sát… do ta ám sát, hoàng hậu sẽ có cớ để xóa sạch tất cả những tiếng phản đối. Đến lúc đó, ngài, hoàng thái tử điện hạ, giá trị lợi dụng của ngài, cũng chấm dứt.”
Ngón tay Ciro nhịn không được dùng sức. Sắc mặt phu nhân Rachel càng ngày càng trắng.
Trong bóng đêm đột nhiên vọt tới một luồng sát khí, song còn chưa đến gần Ciro, đã bị kết giới của Vincent ngăn cản.