Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 47: Chiếc Điện Thoại Thất Lạc!
“Đã 8 tiếng mười ngày không nhìn thấy nụ cười của em! Thế giới này có lẽ đã hoàn toàn đảo lộn! Những thứ kia chẳng thể nào khiến anh quên đi hình bóng của em! Nụ cười ấy, đôi mắt và mái tóc vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ khiến anh chẳng thể nào thôi nghĩ về em!”
Những suy nghĩ liên tục hiện lên trong đầu óc khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh táo trong hơi rượu nồng nàn, những bước đi lệch lạc hướng tới chiếc xe trong bãi đậu của garage ở Bar. Chuẩn bị lùi xe để rời khỏi nơi đây thì nhìn thấy một cô gái đang đứng cạnh chiếc audi trắng nôn mửa không ngừng. Có lẽ cũng đã uống không ít, hắn bị thu hút không phải lý do nào khác khi nhận ra cô ta chính là Tú Hân, cô ta vẫn thường hay theo dõi hắn, những hành động của cô ta hắn đều biết nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên thấy cô ta say xỉn như vậy. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống vỗ nhẹ vào lưng và dìu cô ta trở lại vào trong xe, không khó khăn để có thể nhận thấy khuôn mặt sở khanh của người đàn ông. Hắn vốn không có ý định xuống xe hay sẽ giúp cô ta trong lúc này, nhưng cũng không thể bỏ đi như vậy.
Bước xuống xe thật chậm tiến gần hơn đến chiếc xe của người đàn ông và gõ vào cửa kính. Cánh cửa nhanh chóng hạ xuống, người đàn ông bực dọc với khuôn mặt đỏ tía tai vì say xỉn và cũng vì bị làm phiền mà lớn giọng:
-Thằng nhãi! Có chuyện gì?
-Cô gái đó! Mày quen sao?
-Không liên quan đến mày! Mau cút đi đừng có làm phiền anh đây vui vẻ.
-Tôi không thích có được không?
Người đàn ông tức giận mà mở cửa bước chân lảo đảo, quát lớn với sự tức giận khiến mặt gã không ngừng đổi màu:
-THẰNG NHÃI! MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI? TAO SẼ CHO MÀY BIẾT THẾ NÀO LÀ LỄ PHÉP VỚI NGƯỜI HƠN TUỔI.
Nói xong hắn liền quơ chân múa tay không ngừng trước mắt hắn với những thế võ chỉ có thể gọi là “Tuý quyền” của những tên say rượu. Hắn cũng không cần mất quá nhiều thời gian với những kẻ ẻo lả như thế này. Có lẽ tên này cũng chẳng còn biết hành động của mình trong khi mà rượu đã làm chủ. Không ngừng đưa những nắm đấm hướng về phía hắn nhưng lại chẳng bao giờ có thể đến đúng địa chỉ. Có cảm giác đã quá ngán ngẩm hắn đưa chân tặng cho gã một cước nằm im lặng trên đất đau đớn ôm mồm và rên rỉ:
-Thằng nhãi…! Tao không..tha cho mày đâu…! Ai… da…
Hắn mặc cho gã nằm trên đất rên rỉ, mở cửa xe, đỡ Tú Hân ra khỏi xe gã và nhanh chóng trở lại xe của mình. Đặt cô ta nằm nguyên ở ghế sau và rời khỏi nơi đây hướng phía Trịnh gia để trả người.
Tú Hân tiếp tục nôn mửa với mùi rượu trên xe của hắn, miệng không ngừng phát ra những câu nói lặp đi lặp lại:
-Đỗ Minh Thành…! Anh.. là đồ ngốc.. sao anh không nhận thấy ai mới là người… anh nên tin tưởng. Đồ tàn nhẫn…! vì sao anh vẫn không chọn tôi khi không có chị ta…?
Đôi mắt sâu thẳm và hoàn toàn yên lặng, hắn bỏ ngoài tai mọi lời nói của cô ta cho tới khi dừng xe trước cửa Trịnh gia. Đỡ Tú Hân xuống khỏi xe mình và ngồi trước cổng biệt thự, hắn bấm chuông ba lần và rời đi nhanh chóng. Không muốn chuốc lấy phiền phức khi người nhà họ Trịnh nhìn thấy hắn lúc này.
Cho xe lao nhanh trên đường phố vắng ngắt ở nội thành trong khoảng thời gian đã rất muộn. Hắn có cảm giác tỉnh táo hơn bao giờ hết, điện thoại vẫn để ở chế độ yên lặng vì không muốn có các cuộc gọi làm phiền. Hắn có thể đoán biết ai sẽ gọi cho hắn nhiều nhất, ngoài người mẹ đã thay đổi rất nhiều gần đây thì nhỏ Mai chính là người khiến hắn phải nhức đầu. Không biết việc hắn làm có đúng hay không khi giữ lại nhỏ ở bên cạnh mình vì nhỏ đã có suy nghĩ quản lý thời gian của hắn từ lúc nào không hay biết.
Hắn cảm thấy nhức đầu khi cái mùi nôn mửa phía sau xe của Tú Hân vừa rồi vẫn còn, cho xe tiến tới một garage sửa chữa quen thuộc. Hắn bước xuống và nói chuyện với người chủ tiệm về việc dọn dẹp lại phía sau ghế ngồi của chiếc xe để có thể không bị bám mùi lâu.
Ngồi chờ đợi với tách cà phê và đọc tờ báo được người chủ tiệm đặc biệt lựa chọn, hắn chăm chú vào một tựa đề trên đầu trang báo: “Người đàn ông thức dậy sau 20 năm sống thực vật nhờ điều trị bằng y học cổ truyền!”. Hắn đã quên mất người bà của nó cũng chính là người đã được đưa về điều trị đặc biệt tại bệnh viện tư của cha hắn trong mấy ngày qua. Có khi nào nó sẽ chấp nhận được việc phải chứng kiến điều đó và hơn nữa bà sẽ như thế nào khi tỉnh dậy không còn thấy cháu gái của mình?
Hắn đang tập trung suy nghĩ thì người phụ nữ vừa lau dọn lại phía sau ghế xe của hắn bước đến và đưa cho hắn một chiếc di động hiệu Samsung và nói:
-Của cậu ạ! Tôi thấy nó rơi phía sau ghế cạnh bãi nôn. Tôi đã lau sạch nó rồi. Cậu xem lại xem!
Hắn đón lấy chiếc điện thoại và quan sát tỉ mỉ, không quên trả lời với người phụ nữ:
-Được rồi! Cảm ơn cô!
Chiếc điện thoại này hắn chưa từng thấy, có lẽ chính là Tú Hân vừa làm rơi. Nhưng lại nhận ra một chi tiết trên điện thoại làm hắn chú ý! Phía sau chiếc điện thoại có dán một chữ thư pháp “PM” màu đỏ đã cách điệu. Vậy không phải là Tú Hân? Chiếc điện thoại này là sao?
Nhấn nút mở máy thì nhận thấy nó đã tắt nguồn, nhanh chóng khởi động lại thì một hình ảnh hiện lên thu hút sự chú ý của hắn. Hình nền điện thoại không hề xa lạ chính là hình của hắn với những trái tim nhỏ xung quanh. Có cảm giác khó hiểu và nghi hoặc, lướt nhanh qua các thư mục và xem các hình ảnh có trong máy. Các hình chính đều có thể nhận ra là hình của hắn được ghép xong xong với hình của nhỏ Mai! Vậy chiếc điện thoại này là của nhỏ sao? PM cũng có lẽ là Phương Mai? Nhưng sao lại trong tay của Tú Hân? Và hơn nữa vì sao những hình có trong máy của nhỏ lại đều là hình của hắn được ghép với nhỏ? Có cảm giác nghi hoặc, hắn dùng chiếc điện thoại này bấm gọi vào số của mình. Màn hình hiển thị là một số lạ, vậy số này của Mai hắn không hề hay biết. Lướt nhanh qua những thông tin trên điện thoại với những ánh mắt khó đoán biết. Hắn nhanh chóng trở về nhà khi chủ tiệm đã dọn dẹp xong mọi thứ và khử mùi phía sau ghế xe.
Hắn trở về nhà và có những suy nghĩ kỳ lạ! Hắn chỉ biết hắn chẳng thể ngủ được. Chiếc điện thoại vẫn ở trong tay. Các cuộc gọi nhỡ của nhỏ đã lên tới 10 cuộc chỉ trong tối nay. Những suy nghĩ hỗn loạn đã khiến hắn thức giấc cho tới sáng hôm sau và nhanh chóng đến công ty để mong muốn nhận được những câu trả lời hợp lý.
***
Nhỏ Mai bước nhanh chóng lên đến trước cửa phòng của tổng giám đốc và gõ cửa.
Sau khi có sự đồng ý của hắn, nhỏ bước vào với khuôn mặt lo lắng và hỏi han:
-Anh không sao chứ tổng giám đốc? Sao hôm qua tôi không thể gọi được cho anh vậy?
-Tôi không sao hết! Tôi có chuyện muốn hỏi cô!
Hắn lấy một túi giấy để trong ngăn kéo ra và đưa về phía nhỏ sau khi mở lời. Nhỏ thấy kỳ lạ khi người con trai này tự nhiên nghiêm túc lạ thường, bình thường hắn sẽ không bao giờ từ chối cuộc gọi của cô như tối hôm qua. Nhẹ nhàng mở lời với hắn, và có cảm giác hết sức tò mò với cái túi trước mặt:
-Là gì vậy Tổng giám đốc?
-Cô cứ xem đi!
Nhỏ với lấy chiếc túi và nhận ra chiếc điện thoại quen thuộc với tâm trạng khó đoán, nhưng nhanh chóng mở nụ cười nói với hắn:
-Vì sao anh lại có nó vậy? Anh đã giữ nó suốt sao?
-Vậy chiếc điện thoại này đúng là của cô ư?
-Đúng! Là của tôi! Nó đã bị mất cách đây 2 tuần khoảng thời gian trước khi diễn ra đại hội võ thuật. Vì sao anh lại có nó chứ?
-Cô nói là nó đã bị mất trước khi Nguyệt Nhi trở về đây sao?
-Đúng vậy! Có chuyện gì sao? Anh đã xem gì ở trong đó chưa vậy?
Nói xong nhỏ có chút đỏ mặt khi đặt câu hỏi với hắn như vậy! Hắn hoàn toàn bình tĩnh mà mở lời lạnh lùng:
-Có gì không muốn cho tôi xem sao?
-Ah! Không có gì chỉ là có một số bức hình tôi đã nghịch ngợm chút thôi! Anh không xem đó chứ?
-Tôi không rảnh làm chuyện đó! Cô có thể đi làm việc được rồi.
Nhỏ thở phào nhẹ nhõm mà nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc với khuôn mặt vẫn đỏ ửng vì ngại.
Hắn lặng nhìn ra phong cảnh bên ngoài công ty với những đoạn đường tấp nập giữa thủ đô trong những suy nghĩ mơ hồ. “Trịnh Tú Hân! Không lẽ nào? Đã đến lúc rồi!”
Hắn nhanh chóng rời ghế ngồi và với lấy chiếc áo khoác và rời khỏi công ty.
***
-Đỗ Minh Thành! Cậu muốn gặp tôi có việc gì?
Hoàng Nam mở lời khi ngồi xuống trước mặt hắn trong không gian kín tại một quán coffee gần công ty Nam Việt! Hai ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng nhìn nhau không hề có một sự đồng cảm. Hắn mở giọng dứt khoát khiến cho anh hoàn toàn bất ngờ:
-Tôi cần sự giúp đỡ của anh để cứu lấy cô ấy!
-Ý cậu là sao? Cô ấy?
-Đúng là người con gái chúng ta cùng yêu thương!
-Không phải cô ấy đã chết ư?
-Không! Tất cả những chuyện đó là do tôi làm!
Ánh mắt hoàn toàn thay đổi với sự tức giận, Hoàng Nam chẳng thể bình tĩnh mà túm chặt lấy cổ áo của hắn nói trong tiếng rít, khi thấy sự lạnh lùng của hắn trước những việc đáng sợ đã làm ra:
-CẬU CÓ ÂM MƯU GÌ? SAO LẠI LÀM RA CÁI CHUYỆN VÔ NHÂN TÍNH NHƯ THẾ HẢ?
Hết sức bình tĩnh hất tay anh ra khỏi cổ áo mình và nói rõ ràng:
-Để tìm ra kẻ thù thực sự anh hiểu không? Chỉ có như vậy tôi mới có thể bảo vệ được cô ấy!
Anh hoàn toàn bất động, đôi tay buông thõng và lạc đi vào những suy nghĩ vô định:
“Vậy là người con trai này không hề vô dụng như anh nghĩ! Vậy thì anh có quyền gì khi chẳng thể bảo vệ cô và chính anh cũng không thể cứu người con gái ấy ra khỏi chuyện quái quỷ này!”
Nở nụ cười mỉa mai và nói giọng đùa cợt, anh mở lời để chế giễu chính bản thân mình:
-Vậy thì cậu cần gì sự giúp đỡ của tôi chứ?
-Có! Tôi cần tiềm lực kinh tế của anh! Tôi cần phải đánh bại một người.
-Ý cậu là sao?
Hai ánh mắt giao nhau và anh gần như hoàn toàn chết lặng khi có thể đọc được suy nghĩ của hắn trong lúc này. “Người con trai này hắn thật sự không tầm thường? Làm sao đây? Thật sự anh chẳng thể nào có thể so sánh được với hắn! Đỗ Nguyệt Nhi anh thua rồi! Thua thật sự rồi!”. Lấy lại sự bình tĩnh và kiên quyết trong giọng nói, anh mở lời:
-Tôi có thể làm gì?
-Lý Mạnh Đông là một người giữ 35% cổ phần trong tập đoàn. Vợ hắn đã mất cách đây không lâu. Người con trai duy nhất của hắn đang bị bệnh tim và hắn đã gần như không còn có thứ gì quan trọng hết! anh có thể bắt đầu từ người này!
-Được! Cậu hãy nhớ tôi tham gia chuyện này chỉ vì cô ấy!
Nói xong anh liền đứng dậy và mong muốn rời khỏi, ánh mắt đã thay đổi với anh nhìn lạnh lẽo và hoàn toàn không có ý sẽ nhân nhượng. Hắn cũng không ngăn cản chỉ mở lời ngắn gọn trước khi anh rời đi:
-Tôi biết! Nếu có vấn đề hãy liên hệ trực tiếp với tôi. Các bước tiếp theo chúng ta sẽ nói sau khi anh có thể thành công với việc đó.
-Được.
Anh rời khỏi, hắn ngồi lặng lẽ với những ý nghĩ phức tạp. Ánh mắt đã đã không còn là sự kiên định. Hắn sợ! Sợ rằng bản thân sẽ không thể hoàn thành được việc này và khiến cho mọi thứ đi chệch quỹ đạo: “Anh rất sợ! Anh sợ sẽ mất em mãi mãi và có lẽ mọi thứ sẽ khiến anh không thể đứng vững cho tới cuối con đường. Thượng tá! Xin người hãy tha thứ!”