Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 91: Quyết Định Nói Ra Sự Thật
” Mẹ ruột của con anh, dung mạo như thế nào vậy ? Tại sao cô ấy lại không ở bên cạnh anh ngay lúc này ? “
Giọng Bạch Âm nghe có vẻ trầm hẳn đi so với ban đầu.
Cô suy nghĩ rất kỹ nên mới quyết định hỏi tới vấn đề riêng tư của Trần Bách Ngôn.
Hắn có quyền từ chối trả lời nhưng Bạch Âm ngược lại khá mong chờ hắn hồi đáp.
– Cô ấy…
Trần Bách Ngôn cười nhẹ.
– Thật sự rất xinh đẹp !
“…”
Đầu dây bên kia bỗng chìm vào yên lặng.
– Em, có đang còn nghe máy không ?
Hắn không hiểu bản thân mình nói sai cái gì.
Quả thật, cô rất đẹp cơ mà.
” Thế à.
“
– Không vui ?
Trần Bách Ngôn nhíu mày.
” Nếu lỡ…lỡ may cô ấy trở về tìm cha con anh, thì anh sẽ sống hạnh phúc với cô ấy sao ? Hai người cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới đúng chứ ? “
Cô không muốn biến thành kẻ thứ ba chen ngang phá hoại tình cảm của hai người họ.
Nhưng tại sao, tại sao cô cảm thấy ghen tỵ với người phụ nữ đó.
Rõ ràng, điều đấy là sai trái với đạo lý.
Trước khi Bạch Âm gặp biến cố, không phải Trần Bách Ngôn và cô đã từng thân thiết với nhau chăng.
Ngay cả ông trời còn ủng hộ việc cô và hắn trở thành một đôi.
Bạch Âm bị mất trí nhớ, chỉ riêng ký ức thuộc về hắn là cô không thể quên.
Thậm chí, chuyện hắn có con gái cô vẫn còn nhớ mang máng.
– Nếu là người phụ nữ khác thì anh sẽ không, còn nếu người ấy là chính em đây anh sẽ
Màn hình bị tắt đúng lúc quan trọng.
Trần Bách Ngôn cắn răng siết chặt cái điện thoại trong tay.
– Chết tiệt ! Hết pin.
Hắn không thương tiếc mà ném điện thoại về phía cánh cửa phòng tắm.
Đúng thời điểm không báo trước Tiểu Quân vừa mở cửa, ngay lập tức thiết bị thông minh bay thẳng vào mặt.
Gương mặt thằng bé trở nên ngây ngốc, lực ném của Trần Bách Ngôn không hề nhẹ.
Sắc thái hắn thay đổi nhanh chóng, cảm giác sợ hãi đang dần xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể.
Máu mũi Tiểu Quân bắt đầu chảy từng giọt, thằng bé ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hắn.
– Chuyện xui rủi, chú không hề muốn đâu…
Trần Bách Ngôn lắc đầu vô thức lùi chân mấy bước.
Tiểu Quân mím môi.
– Đừng…
Hắn dơ tay thành hình chữ X.
Thằng bé dồn nén, hít một hơi thật sâu rồi bật khóc lớn.
– Chú xấu xa, chú ức hiếp tôi.
Trần Bách Ngôn :…
– Bà ơi ! Huhuhuhu ! Chú ta đánh con chảy máu rồi ! Huhuhuhu !
Tiểu Quân mếu máo, chạy nhanh ra khỏi phòng hắn.
Trần Bách Ngôn không biết thằng bé thật sự khóc lóc hay đang giả vờ nữa.
Nhưng hắn cảm thấy tính mạng của mình sắp gặp nguy rồi đấy.
Dung Tĩnh có vẻ rất xem trọng đứa nhóc này, mặc dù mọi chuyện chưa tra rõ ràng.
Trần Bách Ngôn cũng không thể ngồi yên nhìn tình hình cứ thế mà diễn ra được.
Rõ ràng thằng bé trông cứ quen lắm, chắc phải đã từng chạm mặt ở đâu đó.
Trần Bách Ngôn nghĩ mãi mà không ra, điều này bắt đầu khiến hắn đau đầu.
Tiểu Quân bỏ chạy ra tới cầu thang thì đụng ngay Dung Tĩnh.
Thằng bé ngẩng đầu nhìn bà bằng cặp mắt ướt át hơi đỏ.
Bộ dạng này của Tiểu Quân không khác gì bị người ta bắt nạt.
Dung Tĩnh trong lòng dâng lên cảm xúc không vui, nét mặt bà vốn dĩ đang thoải mái đầy sức sống liền lập tức biến hóa xấu đi.
– Ôi ! Con không phải ngủ mơ thấy ác mộng chứ ? Sao mới sáng sớm lại khóc như thế hả đây.
Dung Tĩnh khom lưng đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Quân.
– Khoan, máu máu mũi…tại sao mũi cháu lại chảy máu.
Trời ơi, giờ bà mới để ý đấy.
– Cháu…
Thằng bé ôm lấy bà.
– Ngoan, cháu ngoan mau nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra.
Là ai đã khiến cháu ra nông nỗi này ? Bà hứa sẽ trả thù giúp cháu được không ?
Dung Tĩnh xót thương.
– Là chú ta.
Chú ta ngang nhiên đấm con chảy máu mũi huhuhu.
Bởi vì con lỡ tè trên giường ngủ nên chú ta dùng bạo lực xử lí con.
Giọng Tiểu Quân nghẹn nghe rất chân thật.
– Cái gì ? Chú ta nào hả con ? Chú ta nào dám đánh cháu ? Ôi trời ơi, tên khốn khiếp đó muốn chết với bà chắc luôn.
Bà phẫn nộ.
– Còn ai ngoài chú ta nữa huhuhu, chú ta xấu xa.
Chú ta còn đe dọa cháu, nếu đi mách chuyện này cho ai sẽ…
– Sẽ sao ? Con không cần phải sợ thằng nào tên nào hết.
Có bà ở đây, bà sẽ bảo kê cháu.
– Thật ư ?
Dung Tĩnh gật đầu chắc nịt.
Tiểu Quân cười chiến thắng trong lòng, bên ngoài lại tiếp tục sử dụng bộ mặt ấm ức để lôi kéo bà về phe của nhóc.
Chuyến này, Trần Bách Ngôn chết chắc rồi.
Hắn chắc chắn sẽ không ngờ mọi chuyện đều được thằng bé thêm mắm thêm muối chứ nhỉ.
Dung Tĩnh bắt đầu thấy lạ lạ, trong biệt thự Gia Khánh an ninh đảm bảo chặt chẽ.
Làm gì có vụ người khác to gan lẻn vào đấm bé con được ta.
Tối qua, thằng bé ngủ chung với Trần Bách Ngôn cơ mà.
Không lẽ…
Dung Tĩnh đỡ trán.
” Mình thật ngu, ngu quá.
“
– Là thằng Ngôn đúng không ? Thằng ranh đó đánh cháu rớt máu mũi hả ?
– Dạ, vâng.
– Thằng này, được.
Được lắm !
Ánh mắt bà tràn đầy sát khí nguy hiểm.
Biệt thự Mạc gia,
– Chị, sao lại thẩn thờ thế kia.
Có chuyện gì không vui sao chị ?
Bạch Âm nét mặt hoang mang cực kỳ.
Trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại câu nói chưa hết của Trần Bách Ngôn.
Ninh Tuyết nhìn thấy chị mình như thế dường như lo lắng.
Không biết Bạch Âm vừa mới nói chuyện điện thoại với ai xong nữa.
Trông có vẻ đối phương khiến chị cô không hài lòng hay hụt hẫng một chút gì đó thì phải.
Bạch Âm siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng không để cảm xúc lấn át trên gương mặt nhưng cô không thể.
– Chị ổn mà em, chỉ là…chỉ là…
Rõ ràng giọng nói Bạch Âm đang tự tố cáo chính cô cơ đấy.
– Chị, nếu như em đoán không lầm thì chị đã chủ động gọi điện cho anh ta đúng chứ ?
Ninh Tuyết thở dài.
– Không được sao ? Chị chỉ muốn hẹn anh ấy một bữa cơm bình thường thôi mà.
Cô gãi đầu.
– Chị để tâm đến anh ta lắm sao ?
– Sao em lại hỏi vậy ?
– Em không có ý xấu cũng không định kiến xấu về anh ta.
Lúc trước em rất sợ mà không dám nói ra chuyện này.
Nhưng bây giờ em cảm thấy nên nói, việc chị đính hôn với Đường Vũ Triết em không đồng tình.
Ninh Tuyết nắm lấy bàn tay Bạch Âm.
– Chị và anh ấy đã nói chuyện rồi, sẽ không có cuộc hôn nhân nào hết trong tương lai.
Ban đầu anh ấy phản đối, sau về cũng đã chịu buông bỏ mối quan hệ này.
– Anh ta, dễ dàng thua cuộc thế à ?
– Ý em…
Cô không hiểu ý tứ của Ninh Tuyết.
– Em không tin Đường Vũ Triết đó thật sự hiền lành như vẻ bề ngoài đâu.
Chị nên cẩn thận đề phòng anh ta thì hơn, tốt nhất tránh xa người đàn ông đấy.
Bạch Âm trầm mặc.
Trong lòng cô có chút lo lắng, những lời Ninh Tuyết vừa nói không thể không để tâm.
Muốn hiểu rõ người khác là một chuyện khó.
Tâm tư sao dễ dàng nhìn thấu được mà đề phòng hay tránh né.
Khoảng thời gian Bạch Âm quen biết Đường Vũ Triết không nhiều.
Cô cũng chưa từng gặp người thân của anh ta nên không tìm hiểu.
Bạch Âm có lòng tin Đường Vũ Triết là người đàn ông tốt.
Nhưng Ninh Tuyết lại khuyên bảo cô phải giữ khoảng cách.
Không điều gì tự nhiên em gái cô bảo thế đúng chứ.
– Chị sẽ suy nghĩ.
Bạch Âm nói nhỏ.
– Ba rất thích chủ tịch ZEUS, nếu có thời gian chị hãy dẫn anh rể đến nhà chơi nhé.
Không muốn chị mình bận tâm những thứ không đáng nên Ninh Tuyết vội đổi chủ đề.
– Anh…anh rể ?
Bạch Âm ngại ngùng.
– Trước sau gì cũng phải gọi, em tập gọi cho quen miệng ấy mà.
Ninh Tuyết cười tươi.
Mỗi lần Đường Vũ Triết đến thăm, em gái cô biểu cảm không thích rất rõ.
Đôi lúc có chút chán ghét nhưng Trần Bách Ngôn thì không.
– Em…bị làm sao vậy chứ.
Ai nói chị sẽ lấy anh ta về làm chồng.
Cô quay mặt sang chỗ khác.
– Chị đừng có bày đặt làm bộ làm tịch nha !
Bạch Âm :…
– Thôi mà, chị cứ chốt đại người ta đi.
Ninh Tuyết nhõng nhẽo.
…
Mạc Khương quyết định hôm nay sẽ kể hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ cho vợ mình.
Tần Chỉ Lam có quyền không tha thứ lỗi lầm hoặc thậm chí hận ông.
Mạc Khương biết chuyện này thật khó để bà dung thứ.
Ông chỉ vì quá thương Ninh Khiết Lam nên mới làm như vậy.
Ông ghi nhớ cái khoảng khắc Tần Chỉ Lam khóc cạn nước mắt, rồi ngất đi trên giường khi nghe tin đứa em gái song sinh của Mạc Thiệu Khiêm chết yểu.
Mọi thứ vốn dĩ đều do ông sắp xếp, ngay cả việc Bạch Âm sinh con cũng không thoát khỏi.
– Chồng à, mấy bộ vest này em đặt may cho anh.
Anh thử xem coi bản thân có ưng ý cái nào không ?
Tần Chỉ Lam đem tới vài bộ vest trước mặt Mạc Khương.
– Anh không cần thử, miễn là do em bỏ công anh đều thích.
– Ha, bình thường anh đâu có lãng mạn như thế đâu.
Nay anh khiến em ngạc nhiên đấy, có phải anh đang muốn nịnh nọt vợ mình chuyện gì không ?
– Không có.
Mạc Khương ôm lấy Tần Chỉ Lam, giọng hơi nghẹn.
Người con gái này đã hy sinh không biết bao nhiêu vì kẻ khốn nạn như ông.
Cảm thấy vị trí làm chồng này thật không xứng đáng.
Tần Chỉ Lam đáng lẽ phải yêu một người đàn ông tốt chứ không phải Mạc Khương đây.
– Anh sao vậy ?
Tần Chỉ Lam vuốt ve lưng ông.
– Em đã nói từ lâu với anh, dù có phá sản nghèo nàn ăn xin em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.
Công việc có vấn đề gì xấu thì cứ kể với em được không ? Đừng cố gắng một mình chịu đựng nữa.
Ông hít thở thật sâu.
– Anh đã giấu em chuyện năm xưa, chuyện về đứa con chết yểu.
Thật ra, con gái chúng ta không hề chết mà là bị đánh tráo.
– Anh nói cái gì ?
Tần Chỉ Lam ngay lập tức đẩy ông ra.
– Anh…vừa mới nói cái gì ? Mau lặp lại cho em nghe…
Đôi mắt bà chấn động đến mức không chớp.
– Năm đó, thật là trùng hợp khi cả em và cô ấy đều sinh nở.
Đứa bé mà cô ấy sinh không may vì sức khỏe quá yếu mà qua đời.
Chồng cô ấy không nhẫn tâm nhìn vợ mình đau lòng nên đã bỏ tiền mua chuộc bác sĩ đánh tráo hai đứa bé gái.
– Đứa bé bị đánh tráo chính xác là con gái của chúng ta.
Chuyện này, anh thừa biết nhưng vẫn mặc kệ ngó lơ.
Bởi vì người phụ nữ sinh con chết yểu là người con gái anh từng yêu rất sâu đậm.
– Anh vẫn luôn theo dõi đứa con gái nhỏ của mình.
Đến khi con bé trưởng thành chính tay anh vẫn là người sắp xếp mọi thứ.
Bạch Âm, là tên con gái chúng ta.
Mạc Khương siết chặt hai tay.
Tần Chỉ Lam toàn thân run rẩy không ngừng, ngay việc đứng vững trên sàn nhà bà cũng không làm được.
Cả người Tần Chỉ Lam chao đảo, gương mặt đầy sắc hồng giờ trở nên trắng bệch không huyết sắc.
Mạc Khương thấy vợ mình gần như sắp ngã hoảng hốt đỡ lấy bà.
Tần Chỉ Lam không động đậy được tứ chi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, nó cứ như một giấc mộng ảo.
Bà thật khó để cố tin rằng những câu từ vừa rồi đều là chính miệng ông nghiêm túc nói.
Mạc Khương chỉ biết cắn răng nhắm mắt, bởi vì ông không muốn chứng kiến Tần Chỉ Lam đau lòng.
Ông rất giỏi trong việc chịu đựng nhưng với nước mắt của bà thì không.
Cũng giống như không nỡ nhìn Ninh Khiết Lam suy sụp tinh thần vậy.
Mạc Khương không cầu mong sự tha thứ từ Tần Chỉ Lam, nhất định là thế.
Cú đả kích lớn này chắc chắn khiến cho bà đổ bệnh.
Làm sao có thể chấp nhận được sự thật bao lâu nay chứ.
Trong tiềm thức Tần Chỉ Lam vốn dĩ đã khắc họa ký ức đứa con gái nhỏ của mình đã chết yểu.
Nhưng không phải, đứa bé vẫn chưa hề chết.
Chỉ là bị đem đi đánh tráo thân phận, chỉ là vì không nhẫn tâm nhìn người phụ nữ mất con tuyệt vọng.
Rồi có ai nghĩ cho cảm giác của Tần Chỉ Lam không.
Có ai hiểu được trái tim bà nó đau đớn rỉ máu cỡ nào khi nghe tin bác sĩ thông báo không.
Mạc Thiệu Khiêm là niềm an ủi duy nhất tại thời điểm đáng sợ đó của bà.
Tần Chỉ Lam không nói lời nào, không còn sức lực dù chỉ một chút.
Mạc Khương nói, ông vẫn luôn theo dõi con gái ruột của bà đến khi trưởng thành.
– Con…con còn sống sao…thật sự con còn sống sao.
Làm ơn, làm ơn đừng nói dối em mà…con gái đáng thương thật sự còn sống sao…
Tần Chỉ Lam cuối cùng cũng phải khóc lên.
– Phải.
Con gái của chúng ta vẫn còn sống.
Mạc Khương khẳng định.
– Con…con của em…em muốn nhìn thấy con…
Bà sắp hóa điên rồi.
– Em hãy cố gắng nghe anh mà giữ bình tĩnh có được không.
Con gái đang ở rất gần em, ngay tại căn biệt thự này đây.
Con bé tên là Bạch Âm, là em gái song sinh của Mạc Thiệu Khiêm.
” Bạch Âm “
” Con bé tên là Bạch Âm “
” Bạch Âm “
Tần Chỉ Lam che mặt.
Nước mắt bà đan xen qua khe hở của bàn tay chảy xuống đâm xuyên qua trái tim Mạc Khương.
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Anh có lỗi với hai mẹ con em.
Anh khốn nạn, anh không hiểu cho em.
Anh đáng chết, cầu xin em…đừng tha thứ cho một kẻ xấu xa như anh.
Cả căn phòng ngủ tổng thống đều tràn ngập tiếng khóc bi thương của Tần Chỉ Lam.
Mạc Khương lòng quặn thắt lại, chỉ biết dùng cái ôm an ủi vợ mình.
– Con em…Bạch Âm chính là con gái ruột của em.
Dứt lời, Tần Chỉ Lam ngất tại chỗ.
– Anh thật sự đáng chết.
Mạc Khương hôn trán bà.
…
Tại một căn nhà gỗ có diện tích khá rộng, xung quanh là cây xanh lá tốt không gian mát mẻ.
Không khí trong lành mang hơi mát của biển cả thổi vào đất liền.
Ngôi nhà được xây dựng trên một hòn đảo lớn.
Cư dân sống và làm việc ở đây chủ yếu bằng nghề đánh cá.
Trên bãi cát trắng mịn, từng bước chân của người đàn ông in dấu sâu lòng cát.
Hắn đang nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ nhất của thời niên thiếu.
Gương mặt tuấn tú bỗng hiện rõ nét cười nuối tiếc.
” Cố Duật Thành, sau này anh sẽ lấy em chứ ? “
” Cố Duật Thành, anh mau hứa đi.
“
” Cố Duật Thành, chúng ta nhất định phải cùng nhau sống hạnh phúc có được không ? “
Muộn màng, thật quá muộn màng để hắn tưởng tượng ra một mái ấm nho nhỏ.
Thật quá trễ để hắn đền bù cho người con gái đáng thương ấy.
Thật quá hận bản thân không thể thật sự tử tế được với cô ấy dù chỉ một lần duy nhất.
– Cố Duật Thành, anh đợi em với.
Bỗng, một tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng hắn.
Bước chân liền dừng lại nhưng không định quay người.
– Anh ngắm biển tại sao không rủ em đi chung hả ? Làm vậy người ta tổn thương lắm đấy nha nha nha !
Cô gái mái tóc màu vàng óng ả dài bay nhẹ trong làn gió.
Đôi mắt màu xanh dương như chứa đựng cả bầu trời yên bình chớp chớp bĩu môi nhìn hắn.
– Không thấy bản thân cô phiền phức lắm sao ?
Cố Duật Thành cực kỳ khó chịu.
– Cái gì mà phiền phức cơ chứ ? Em luôn sống hết lòng vì người khác, đặc biệt là anh mà.
Nay tâm trạng anh tốt nên mới chịu đi ngắm biển phải không ?
– Liên quan gì tới cô, tránh xa tôi một chút.
– Không tránh.
Serena dơ hai tay sang ngang chắn trước mặt Cố Duật Thành.
– Đừng chọc điên tôi.
Hắn cảnh cáo.
– Ngày mai em sẽ trở về nước rồi, cũng không dự tính khi nào mới quay trở lại hòn đảo này.
Ba mẹ em đã thay em tìm được một người đàn ông để kết hôn nhưng em…
Serena cúi đầu buồn bã.
– Mặc kệ cô.
Cố Duật Thành lạnh lùng đẩy ngã cô qua một bên.
– Nếu anh không muốn em rời xa hòn đảo thì em nhất định nghe lời anh.
Rõ ràng anh có một chút quan tâm tới em cơ mà.
– Cô bị ảo tưởng sao ? Tôi nào quan tâm đến cô.
– Anh nói dối.
Serena không tin.
– Thế cô muốn tôi chứng minh phải không ?
Cố Duật Thành ném cho cô một ánh mắt chán ghét cực hạn.
– Em thực sự rất thích anh.
Serena cười.