Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 88: Phiên Bản Thu Nhỏ
Biệt thự Gia Khánh,
– Đây, đây là con ai thế ?
Dung Tĩnh ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu Quân gương mặt không biểu cảm, cứ ngẩng đầu nhìn bà.
Thằng bé rõ ràng biết địa chỉ nhưng lại không muốn về nhà.
Tiểu Quân quyết định rồi, nhóc sẽ tự mình tìm mẹ Bạch Âm.
Hắc Phong xoa đầu thằng bé, anh không quên quan sát nét mặt của Dung Tĩnh.
Từ đầu giây phút tới giờ, bà không thể ngưng cái suy nghĩ vớ vẩn đang bùng cháy trong đầu.
” Thằng bé này, sao lại giống y chang thằng Ngôn nhà này quá vậy.
Cứ như là một bản sao phiên bản mini.
“
Dung Tĩnh nhìn không sai đâu.
– Cháu chào bà ạ !
Đột nhiên Tiểu Quân lễ phép cúi người mở lời.
Thằng bé chớp chớp đôi mắt có vẻ buồn rầu.
Từ trên tầng cao, Pha Lê mặc chiếc đầm ngủ màu trắng tinh khôi, vẫy tay vui vẻ về hướng Tiểu Quân.
Cô nhóc ra dấu hiệu ngụ ý bảo Bạch Dương Quân nhanh chóng chạy lên đây.
Trần Nhật Minh đúng lúc mở cửa phòng dụi mắt, anh vì khát nước nên đành lười biếng xuống giường.
Pha Lê thấy thế liền lập tức kéo nắm tay Trần Nhật Minh.
Đêm đã khuya rồi, mà anh Hai còn chưa về biệt thự.
Không biết sau khi thức tỉnh lý trí lại không biết đi đâu tìm người phụ nữ tên Acacia kia.
– Cậu Ba soái ca, cậu nhìn bạn trai kia thử xem.
Có phải khá giống với ba Ngôn của con không ?
Pha Lê chu mỏ đáng yêu hỏi.
– Giống cái gì chứ không biết, thằng bé rõ ràng rất giống mà.
Trần Nhật Minh ngáp ngủ bất đắc dĩ trả lời qua loa.
Ba giây sau,
– Khoan đã…
” Con mẹ nó, thằng nhóc này chui từ đâu ra ? Đừng nói với mình là con rơi của anh Hai đấy nhá ! “
– Không thể có trường hợp đó nha, ba con không phải hạng đàn ông thích gieo hạt giống bậy bạ bên ngoài được.
Trần Nhật Minh quả thật tỉnh luôn cả ngủ, anh tập trung nhìn rõ nhan sắc tiểu hoàng tử đang đứng dưới sảnh kia.
Thật sự quá có nét tương đồng, anh có ảnh Trần Bách Ngôn khi còn nhỏ.
Nếu đem ra soi từng chi tiết thì chắc chắn sẽ không nhầm.
Trần Nhật Minh không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh mình.
Nhưng nếu đứa trẻ này thật sự có liên quan đến máu thịt Trần gia thì anh phải ra tay điều tra.
Trần Nhật Minh đưa móng tay lên cắn, trầm tư suy nghĩ vấn đề.
– Huhuhu, Pha Lê muốn có anh trai để quánh lộn.
Con bé mếu máo sắp trào nước mắt.
– Không được rồi, phải trực tiếp giám định ADN.
Trần Nhật Minh dự cảm.
” Nếu kết quả như anh đang thầm đoán, thì coi như anh Hai chắc chắn bị bà nội phanh thây từng mảnh.
Bà sẽ không để yên chuyện anh ấy dám qua lại với phụ nữ không đàng hoàng đâu nha.
“
– Giám định ADN là sao ạ ?
Pha Lê tò mò hỏi.
– Là phân tích, so sánh những đoạn ADN tách chiết từ tế bào của cơ thể gồm máu, chân tóc, mô, **** ****.
Hiểu không ?
Trần Nhật Minh nhếch mày.
– Dạ không hiểu.
Con bé lắc đầu.
– Nói chung, con chỉ cần biết khi chúng ta đem đứa bé trai dưới sảnh kia đi giám định ADN thì sẽ biết thằng nhóc đó có phải con ruột của ba con không đấy.
– De de de ! Con sắp có anh trai để chơi cùng nhau rồi.
– Chưa chắc.
Nhưng mà,…
” Thật sự quá giống anh Hai.
“
Trần Nhật Minh vò tóc.
Về phía Dung Tĩnh, bà không thể chuyển mắt khỏi Tiểu Quân.
Trần Bách Ngôn do một tay bà nuôi dưỡng từ nhỏ, đương nhiên làm sao không ghi nhớ gương mặt còn bé của hắn.
Không lẽ, Trần Bách Ngôn lén bà sinh con với người phụ nữ nào khác ở bên ngoài.
Đây không phải tính cách của hắn, Dung Tĩnh không tin cháu trai trưởng mình dám to gan làm chuyện đó sau lưng bà.
Nếu thật, Dung Tĩnh bà sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
– Ơ cháu, tên cháu là gì nào ?
Bà mỉm cười hiền hậu.
– Bạch Dương Quân thưa bà.
Thằng bé ngoan ngoãn đáp lại.
– Cháu có thể cho bà biết gia đình mình gồm có những ai không ?
Dung Tĩnh không ngại mà tiếp tục đặt câu hỏi.
Lát nữa bà sẽ cử người điều tra mọi thông tin của Bạch Dương Quân.
” Nếu không vì ngoại hình quá giống với Bách Ngôn thì ta đã không nghi ngờ thân phận cháu.
“
– Cháu chỉ có duy nhất là mẹ Bạch Âm.
Mẹ Bạch Âm ?
” Thằng bé theo họ mẹ sao ? “
Dung Tĩnh bỗng chút thương xót.
– Ba cháu…
Bà hơi do dự.
– Không tồn tại.
Bạch Dương Quân nghiến răng.
Dung Tĩnh hơi cứng đờ.
” Thằng bé, có vẻ rất hận ba mình.
”
Hoàn cảnh cũng không khác gì Pha Lê, con bé thiếu thốn tình cảm của mẹ.
Điều tra nhiều năm như vậy nhưng không rõ thông tin người phụ nữ bí ẩn đó.
Lần đầu tiên gặp Pha Lê là vào đêm giáng sinh.
Lúc ấy con bé vừa mới chào đời liền bị vứt bỏ trước cổng Trần gia.
May mắn quần áo lông đầy đủ để tránh bị cảm lạnh.
Chiếc nôi Pha Lê nằm năm xưa và bức thư Dung Tĩnh bà vẫn còn giữ lại.
Nội dung lá thư chỉ ngắn gọn vài chữ viết đơn giản.
” Đây là sự sắp xếp của tôi, mẹ đứa bé không có lỗi.
”
Đơn giản nhưng ý nghĩa không hề đơn giản.
Vậy là mẹ ruột Pha Lê không hề biết chuyện, là ai đã nhẫn tâm chia cắt tình mẫu tử thiêng liêng.
Cũng vì đó mà Dung Tĩnh không truy cứu, Trần Bách Ngôn cũng đã thừa nhận trước mặt bà rằng hắn có từng ngủ với một người phụ nữ trong trường hợp bản thân không may bị hạ dược.
Kết hợp giữa lời thú nhận thật lòng và sự xuất hiện đặc biệt của Pha Lê.
Dung Tĩnh lập tức giám định ADN, kết quả đúng như bà nghĩ.
” Quan hệ cha con ruột.
“
Bà sao trách mắng được hắn, đành cho qua.
Mọi chuyện Dung Tĩnh cảm giác hình như có kẻ đúng sau điều khiển lập trình.
Dung Tĩnh linh cảm cho hay, người mà Trần Bách Ngôn lên giường 100 % chính xác là mẹ ruột của Trần Pha Lê.
Suy đoán qua bức thư, bà đưa ra kết luận cuối cùng.
Mẹ đẻ Pha Lê vẫn còn sống.
Nhưng, tại sao lại không đi tìm kiếm đứa con gái mất tích của mình.
Là vì nguyên nhân gì.
Bà rất muốn gặp mẹ ruột Pha Lê để hỏi đầu đuôi mọi chuyện.
Dung Tĩnh, bà không hề biết Trần Bách Ngôn từ lâu đã tra được người phụ nữ bản thân bà luôn muốn gặp.
Và hắn cũng không nhận ra điều mà bà suy luận chắc chắn.
– Mau gọi thằng Ngôn về đây, ta phải trực tiếp tra hỏi.
Dung Tĩnh không thể chần chừ được nữa.
” Càng nhìn kỹ, lại càng thấy giống.
“
– Bà, đây là nhà của người đàn ông mặc vest đen trong khung hình treo ở đằng kia sao ạ ?
Tiểu Quân thấp giọng.
– Phải.
Hắc Phong thay Dung Tĩnh nói.
Bà hướng nhìn gương mặt sắc bén của Trần Bách Ngôn không một nét cười, một tay hắn bế Pha Lê.
Ngồi ghế hoàng tộc màu đỏ sang trọng là lão phu nhân Dung Tĩnh, còn đứng bên cạnh là Trần Nhật Minh bộ dạng cố gắng nghiêm túc.
Vest đen, ý bảo Trần Bách Ngôn.
Trần Nhật Minh mặc vest xám màu.
– Cháu quen thằng đó à ?
Dung Tĩnh hỏi.
– Là người đàn ông đã cắn mẹ cháu.
Tiểu Quân không quên chuyện cũ.
– Cháu nói cái gì ?
Bà trợn mắt kinh ngạc.
– Cháu không nói dối, rõ ràng người đàn ông đó ức hiếp mẹ cháu.
Thằng bé tỏ thái độ căm thù công khai.
– Mẹ mẹ cháu…có thể cho bà nhìn nhan sắc không ?
Dung Tĩnh kiềm nén giận dữ.
” Đứa nhỏ ngây thơ thế này, ta sao thể không tin được.
“
– Mẹ cháu rất đẹp, thế thôi ạ.
Dung Tĩnh :…
Tại Mạc gia,
Trần Bách Ngôn bất chợt thấy lạnh người, không rõ là vì thời tiết ban đêm hạ nhiệt hay nguyên nhân nào khác.
Hắn nhìn đồng hồ, chắc hẳn bây giờ bà nội không còn thức chờ nữa.
Quay lại vấn đề, Đường Vũ Triết rốt cuộc đang che giấu Bạch Âm chuyện gì.
Trần Bách Ngôn quan sát ánh mắt của Đường Vũ Triết thừa biết người đàn ông này là lo ngại bí mật bị bại lộ.
– Anh còn không định đi ?
Đường Vũ Triết khó chịu.
– Sợ hãi gì chứ, không qua mắt được tôi đâu.
Trần Bách Ngôn cười giễu cợt.
– Tôi buồn ngủ rồi, hai người mau về đi.
Bạch Âm ngửi thấy mùi thuốc súng.
– Em tin anh chứ, Acacia ?
” Tại sao đột nhiên anh ấy hỏi như vậy ? “
Cô suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nhẹ.
– Anh thấy rồi đấy, vấn đề tôi muốn đề cập anh cũng ngầm hiểu.
Trần Bách Ngôn vuốt tóc.
– Nói chuyện riêng với tôi.
Đường Vũ Triết trở nên căng thẳng vô cùng, thậm chí còn đổ mồ hôi trán.
– Không có
Chưa kịp nói hết câu thì tiếng nhạc điện thoại vang lên.
Hắn đành tạm ngừng cuộc đối thoại tránh mặt chỗ khác nhận máy.
– Vẫn chưa ngủ ?
” Chết tới nơi rồi anh Hai, lập tức trở về biệt thự cho em nhanh.
Bà nội nổi điên sắp đốt cháy nhà rồi đó anh.
”
Trần Bách Ngôn giật mi mắt.